Chương 61. Vỡ lở
Nay Hữu Trân cùng nàng tới thăm mẹ con An Phương, cậu Ba lần đầu được cho ôm trẻ nhỏ thì thích lắm. Cẩn thận đong đưa thằng bé trong tay, lại nhìn tới hai má trắng trẻo hồng hào với khuôn miệng nhỏ xinh hé mở cộng thêm quả mắt to tròn long lanh cứ đảo qua đảo lại nhìn mình hệt thắc mắc cái người đang ngang nhiên ẳm nó làm em thêm cưng mà liên tục thỏ thẻ chuyện trò
"Sao? Nhìn gì? Bộ mê tui gòi hả hay sao mà nhìn người ta quài dị?
An Phương không khỏi buồn cười, ngía qua Mẫn Châu như muốn nói "Nhìn kìa, chồng mợ tự luyến mức độ không nhẹ đâu". Ngồi trên giường chứng kiến cảnh em mình thích thú làm đủ trò hết nhăn mặt lè lưỡi dọa con, nó chẳng những không khóc mà còn cười toe toét khiến Mẫn Châu bên cạnh cũng vui lây, mãi một lúc mà mắt nàng vẫn giữ nguyên trên người Trân. Chính xác hơn thì mợ Ba đang thầm nghĩ, giá mà mình cũng có thể sanh cho em một đứa con thì hay biết mấy
Dầu Hữu Trân có khờ đi nữa thì nàng vẫn tin em sẽ là một người cha tốt nếu có con. Và dù cho đứa con của cả hai có giống em đi nữa thì nàng vẫn vui vẻ nhận lấy, chấp nhận số phận mà thượng đế bắt nàng phải mang. Đáng tiếc mong ước của nàng có lẽ phải ém nhẹm xuống tầng sâu nhất của tâm khảm, dặn lòng mình phải nên hạnh phúc và hài lòng với những gì mà mình đang có. Cầu mong bản thân luôn khỏe mạnh, sống những ngày trọn vẹn với người vô ưu vô lo là em bên cạnh. Được vậy, cũng quá đủ với nàng rồi
Tuy nghĩ vậy, nhưng ánh mắt khao khát được làm mẹ của nàng nào qua được An Phương, bởi lẽ cô là người từng trải và biết rõ thứ mà một người phụ nữ luôn cần
"Mợ Ba" An Phương khẽ gọi, nhờ vậy nàng mới thôi không nghĩ nữa, đánh mắt về phía cô nhướn mày thắc mắc
"Hay là.. mợ sanh cho Trân một đứa đi"
Lần nữa An Phương vô tình làm mợ Ba lòng cồn cào chua xót. Mà nàng nào đâu muốn trách cứ cô, người không biết làm gì có tội. Còn tính mở miệng nói gì đó với cô đã bị Hữu Trân chen ngang hào hứng nói
"Mình ơi, tui cũng muốn... muốn mình sanh cho tui một đứa con!!"
Cả hai sững sờ không nghĩ lại nghe được lời này phát ra từ miệng Trân, nhất là Mẫn Châu hai má chuyển hồng vì còn có An Phương ngồi đó. Nếu là trước đây nàng hẳn sẽ rất vui mừng, hiện tại nghe thấy chỉ còn toàn phiền muộn khi biết rõ mong ước sẽ rất khó thành thực
May thay có tiếng mở cửa cùng bước chân ai giúp phá vỡ tâm trạng đương rối rắm, chả là Điền quan tâm trưa nóng nên mang chè cho vợ, sẵn cũng sai gia nhân nấu thêm phần cho vợ chồng cậu Ba
"Trưa nóng, mọi người ăn chén chè cho mát rồi ở chơi từ từ hẳn về"
Đặt khay lên bàn tròn, cậu tiến tới đón lấy con nhỏ từ Hữu Trân. Có ý muốn em cứ giao cho mình thoải mái ngồi xơi chè
"Để tui bế con tui, cậu cứ ăn đi"
An Phương khi nghe những lời đó, cô cảm thấy mình thật may mắn. Nghĩ tới quãng thời gian đầu cậu lạnh nhạt, lại nghĩ về hiện tại, có lẽ cố gắng của cô đã hoàn toàn được đền đáp xứng đáng
.
.
Về đến nhà Mẫn Châu vẫn cứ thơ thẩn mãi, đi bên cạnh em suy tư, muốn tìm cách nói cho em hiểu đều bị chính lí lẽ của bản thân chặt đứt. Liệu giải thích Hữu Trân có chịu hiểu không? Hay lại giãy nãy khóc lóc cho rằng nàng nói xạo lừa em
Rõ tối xuống cả hai ngủ chung, mợ Ba có rất nhiều cơ hội. Ấy vậy mà ba hồi quay sang muốn trực tiếp nói ra rồi lại thôi, hàng trăm lời muốn nói do đó mắc lại nơi cuống họng
Đi vào nhà tình cờ trông thấy mợ Hai cùng Nguyên Ánh đang sửa soạn định đi đâu đó, với tài xế là Trạch đánh lái như mọi khi. Thân mợ Ba không thể phớt lờ như không thấy, nàng bèn đi tới gần hỏi
"Hai mợ tính ra ngoài sao?"
Trước khi mở cửa xe, ngước đầu lại trông thấy nàng, Nhã Đan thay người đã ngồi vào trong xe lên tiếng
"Ừm, tụi tui tính tới tiệm của anh mợ Ánh mua ít thuốc. Mợ có cần mua chi không?"
Lắc đầu, Mẫn Châu xưa nay toàn quen dùng phương thuốc cổ truyền, nàng không nghĩ mình có thể dễ dàng chuyển sang dùng thử thứ thuốc tây mới mẻ của anh Ánh. Mà thật tình cũng chẳng mấy khi bệnh, lại không muốn lở dở thì giờ của cả hai thêm nữa, nàng nhanh chóng giúp mợ Hai đóng cửa xe, sau chào tạm biệt mới cùng Hữu Trân đi vào trong
Cũng không nghĩ lại gặp mặt An Duy, trông thấy cậu nàng thoáng chút gượng gạo. Thì ra, nay cậu xong việc sớm nên giờ đã về nhà. Riêng Hữu Trân thấy anh thì vui lắm, chạy tới níu ống tay anh còn dẻo miệng xin xỏ
"Anh ơi ~ em chơi thua bị tụi trong xóm... nó lấy hết bi gòi. Có gì mai anh... anh mua thêm bi cho em nghen"
Đối với thứ em mình đòi hỏi, chịu mở miệng xin cậu, An Duy chỉ còn biết cười thôi. Tiện tay ngắt má Trân một cái, chưa gì ai kia đã thái độ gạt ra la đau
"Anh này, kì quá à. Đau em"
Mẫn Châu trông thấy cảnh đó lòng nàng từ não nề hóa bình yên, tuy cậu Hai xưa nay không mấy mặn mà với người nhà, ấy nhưng lại vô cùng ra dáng anh trai quan tâm đến Hữu Trân em mình. Đối với em cư xử rất đỗi kiên nhẫn, còn dịu dàng
Nghĩ tới chuyện không mấy mà Trân chịu bắt chuyện với mình, được nước nên phải tranh thủ làm kiêu mới thỏa cái nư cậu Hai nhà Hội đồng
"Hơi, đi làm về mỏi vai đau gáy quá ta ơi ~ Ước chi có ai đó đấm bóp cho thì hay phải biết"
Vốn dĩ chỉ tính chọc Trân thôi, ai dè em nó được cái rất nhiệt tình, mới nghe anh than liền bắt được tín hiệu nhanh tay còn lẹ miệng
"Hông ấy để em, em làm cho anh... đợt trước ngủ chung Ánh cũng toàn làm cho em như dị nè"
Vừa nói, tay em thoăn thoắt hết dùng lực bóp đều hai bên bả vai cậu, còn chấp tay vỗ vỗ vào giữa gáy đổ dọc xuống. Mẫn Châu ngay đó đều nghe thấy những lời mà Hữu Trân vừa nói, nàng nhận ra lần đó mình đã hiểu lầm Trân
Té ra trước đến nay chuyện em muốn nàng làm cho là xoa vai đấm bóp giống Ánh đã từng làm, vậy mà không nói rõ hại nàng khóc lóc suốt canh giờ đồng hồ
"Cậu cũng thật là..."
.
.
Trung Kiên không biết việc Nguyên Ánh sẽ tới đây cùng mợ Hai trong nhà, lẽ đó ngay khi thấy dáng ai thấp thoáng sau lưng em gái, cậu mới ngỡ ngàng khi nhận ra còn có sự có mặt của cô. Vội xua đi suy nghĩ không đâu gây cản trở công việc, cậu liền tươi cười gật đầu cất câu chào
"Chào mợ, chẳng hay mợ cần chi để tui tư vấn giúp mợ chọn mua thuốc"
"Vậy thì mong cậu giúp cho"
Đương lúc anh mình đang bận tư vấn bán thuốc cho Nhã Đan, Nguyên Ánh đã vào buồng trong nơi Kiên vẫn hay thường nằm nghỉ kiếm gì đó giải khuây trong lúc đang buồn chán. Vô tình nhắm tới chồng sách cậu đặt cạnh bên chiếc giường đơn sơ chỉ độc mỗi cái gối và chăn, cô nàng tiến tới ngồi chọn đại một cuốn mình hứng thú lật đọc
"Gì đây?"
Bất chợt trông thấy tờ giấy được gấp làm đôi đã sờn cũ ẩn mình trong cuốn sách mình cầm, chi chít từng hàng chữ nắn nót nghiêng nghiêng, nhận ra đây chẳng phải là chữ của anh mình, nhưng Nguyên Ánh bản tính tò mò vẫn nheo mắt cố đọc. Đến dòng cuối cô càng thêm phần chắc nịch không phải do Kiên viết, mà là nó được viết cho Kiên. Bởi cái tên được nhắc đến xuyên suốt trong nội dung tờ giấy là cậu, và chủ nhân viết lại là một chàng trai khác, mà người đó cũng chẳng phải ai xa lạ
An Duy, cái tên chốt hạ cuối lá thư tình trao tay thời đi học. Nguyên Ánh cảm thấy choáng váng khi nghĩ tới sự thật nghiệt ngã, việc anh trai lại là tình cũ của anh chồng. Cô cảm thấy thật chua chát làm sao khi nhớ tới bầu không khí gượng gạo giữa hai chàng trai trẻ trên bàn cơm nhà chồng bửa đó, cả ánh mắt khó xử của cậu khi trông về phía mợ Hai
"Ánh, em đang làm gì đó?"
Ngẩng mặt chợt chạm phải ánh mắt sợ hãi cực độ của anh trai khi bắt gặp cảnh tượng cô nàng đã phát giác chuyện mình muốn chôn vùi, Kiên nhanh chóng chạy đến giật lại thứ vốn thuộc về mình. Nhưng nhờ chiều cao tương đương, Ánh dễ dàng giơ cao ngăn ý định đó của anh trai
"Trả anh!!"
Kiên hét lớn, hiện tại nỗi bận tâm duy nhất của cậu chính là "nó", nếu bị Ánh vạch trần trước thiên hạ hẳn chuyện buôn bán của cậu ít nhiều sẽ gặp rắc rối. Hơn thế sẽ làm cha đau lòng, còn cả... người phụ nữ đang đợi cậu tìm thuốc bán cho mình ngoài kia
"Anh có gì giải thích với em không?"
Nhìn vào mắt cô, Kiên chọn im lặng, và điều này càng làm Ánh thêm phần tức giận vò nát thứ anh mình trân trọng
"Được lắm Kiên, anh cứ hèn nhát ngậm chặt miệng thế đi. Giấu chuyện anh từng là tình cũ của chồng mợ Hai nhà Hội đồng!! Anh nghĩ anh giấu em, giấu cha được cả đời hả Kiên?? Bộ anh định cứ vậy chờ tới lúc người ta dắt con gái qua hỏi cưới rồi cứ vậy nhắm mắt cưới đại người ta về. Coi như mình đã làm tròn đạo hiếu với cha là được, mặc xác con gái người ta ra sao thì kệ phải không!!!"
"Anh không định..."
"Đàn ông các anh sống khốn nạn vừa thôi, hai người đau đã đủ rồi còn kéo thêm người khác đau làm gì. Mợ ấy thì có lỗi gì chứ?? Hết lòng vì chồng để rồi bị hai thằng đàn ông đâm một nhát sau lưng. Nói cậu Duy của anh không mở miệng được thì để em, em nói với mợ ấy.. để mợ ấy giải thoát mình khỏi cái nhà đó cho sớm"
Lí lẽ Nguyên Ánh đưa ra đã hoàn toàn đánh gục bao lời chuẩn bị phân trần biện hộ của Kiên, hết cắn môi lại quay đi tránh né ánh mắt cô nàng. Kiên không biết phải nói gì hơn nữa, lại không nghĩ những gì hai người nói đã sớm bị mợ Hai sau bức mành nghe thấy rõ mồng một
Tâm mợ như chết tại khoảnh khắc ấy, khi phát hiện chuyện động trời của chồng và người thương...
.
sogi nhìuuuu vì đã để quý dị đợi chờ trong mòn mỏi :<<
năm mới nên dặn lòng sẽ chăm hơn, hehe ^^
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top