Chương 29. Buồn không ai thấu



Sau nhiều đêm mưa dằng dặc, bầu trời nay trong và xanh hơn, gió cũng mát mẻ từng cơn dễ chịu. Mẫn Châu nhiều ngày qua đã suy nghĩ rất nhiều, về đề nghị cha má chồng đưa ra

"Châu à, nếu con muốn cha má có thể sắp xếp cho con hòa ly với Hữu Trân để về lại nơi con vốn thuộc về"

Từng lời ông hội nói khi ấy như bám rễ in sâu tâm trí nàng, Mẫn Châu nghĩ kĩ rồi. Nàng không muốn cha má phải xấu hổ vì nàng, càng không muốn gia đình chịu cảnh bị người đời gièm pha, dè bĩu. Cho rằng, nàng bị nhà chồng ruồng bỏ, mang trả về

Chỉ nhiêu đó thôi, cũng đủ lí do nàng từ chối yêu cầu của ông bà. Ngồi trên phản tiêm trầu cạnh bà Nội, thần trí nàng đã đi tận đẩu đâu, làm sao nghe được lời bà nói, nếu không nhờ tới cái thúc tay từ bà

"Châu! Con làm sao vậy con?"

Bà Nội miệng ngừng chỏm chẻm nhai chầu, quan tâm cất tiếng hỏi tới. Mẫn Châu có giật mình đôi chút, thấp đầu mà dạ thưa

"Dạ Nội, con thấy trong người có chút không khỏe nên..."

"Ờ, dị thôi. Con về phòng nghỉ đi! Mệt quá thì có gì lát cơm trưa bà kêu người mang vào cho con"

Lễ phép chào bà, Mẫn Châu mới xỏ guốc rời đi. Trên hành lang lại va trúng con Mơ hấp tấp, bưng thau nước ngược hướng đâm tới. Nó ngã dập mông, nước trong thau tung tóe ướt cả nó lẫn mợ. Mặt xanh mày xám, nó lượm lại cái thau, liên tục cúi đầu

"Dạ con... xin lỗi... xin lỗi mợ. Mợ có sao không mợ"

Cái mùi tanh của thứ nước đo đỏ ám trên người mình làm Mẫn Châu khe khẽ nhăn mũi, lại nhìn người nó như tắm, nàng không muốn khó dễ người làm mà lắc đầu với nó "Không sao, em lần sau cẩn thận một chút". Mơ gật đầu, chào mợ Ba một cái rồi tính đi. Nhưng Mẫn Châu nhanh hơn liền gọi lại hỏi nó

"Này Mơ! Rốt cuộc máu trong thau là của ai?"

.
.

Mẫn Châu đi ngay tới phòng Mơ, nàng giờ đây đã nghiệm ra một điều, giải thích cho sự mất tích kì lạ có trình tự nhất định của cậu Ba nhà mình vào những ngày trong tháng

Đẩy cửa bước vào, chứng kiến ai kia đang khổ sở ôm bụng lăn lộn trên giường, mợ Ba quả thật không khỏi xót xa. Thân phụ nữ, nàng dĩ nhiên nhận ra đây là biểu hiện của "dì nguyệt" ghé thăm định kì

Nàng trách mình trước giờ cũng thật vô tâm với Trân quá, nghĩ sai cho em vì những tưởng chồng mình dan díu qua lại với người ở. Hóa ra, bấy lâu em tìm tới Mơ cũng vì cần nó giúp mình những chuyện tế nhị nàng nào biết

"Thời gian qua khổ nhiều cho cậu rồi"

Bằng cách nào đó, khi nghĩ tới chuyện giữa Trân và Mơ không có gì, thâm tâm nàng bỗng nhiên lại cảm thấy nhẹ bẫng, mọi cảm xúc tiêu cực đem bám nàng chừng ấy theo đó đều được trút khỏi lòng

Mới mấy hôm trước đây thôi, nàng còn đánh, trách người ta ác ôn một hai không cho chạm vào người. Thật lòng Mẫn Châu nghĩ cậu Ba nhà mình quá đỗi tàn nhẫn, có chết cũng không muốn nàng mang thai đứa con của cả hai... Nhưng giờ, ai đáng trách hơn đây?

Tiến đến bên giường ngồi xuống, nàng trước hết tìm cách giúp Trân bình tĩnh lại cái đã. Cầm lấy cổ tay em, lắc đầu tỏ ý không muốn ai kia giãy nảy hay cựa quậy. Hữu Trân thấy vợ mừng ghê gớm, yên ổn nằm một chổ không động đậy. Ngước cặp mắt long lanh nước nhìn lên, giọng rõ như làm nũng với vợ

"Mình ơi.. tui đau lắm... hông ấy mình... mình thơm bụng tui một cái đi.."

Lắc đầu, làm khóe mắt ai kia trào nước. Hữu Trân nghĩ chuyến này dị là thiệt gòi, Mẫn Châu hết thương em thiệt gòi. Xém tí nức nở nếu không vì có Mơ sau trở lại với thau nước ấm trên tay cùng với cái khăn sạch

Ờ thì, bà Ba có nói nó bà đã cho mợ Ba biết chuyện, nên nó mới dám đưa mợ tới đây. Thấy nó, nàng vội nhường chổ để nó làm tiếp việc đang dở. Nảy nó nói đã lau người cho em, giờ chắc là sấp khăn ấm đắp bụng cho chồng nàng

Mẫn Châu không nói gì, cũng chẳng nhìn lấy em mà rời đi. Hữu Trân buồn ghê lắm, vẫn cắn răng ngăn bản thân khóc lóc học đòi chẳng khác nào đám trẻ. Em tự nhủ, mình lớn rồi, cũng tới lúc trưởng thành lên thôi

"Mơ ơi, cậu sắp bị vợ bỏ rồi..."

Trùng hợp thay, đúng lúc nàng quay lại, từ ngoài cửa đã nghe chất giọng em buồn đặc. Nhưng vẫn vờ như không, vào trong với ly trà gừng mình mới pha. Mẫn Châu đọc sách nhiều, nàng biết cách này có hiệu quả

Con Mơ thấy mợ, nó lui đi làm việc của mình, để cả hai có khoảng không riêng. Mẫn Châu bước tới giường ngồi xuống, dùng một tay khoác cánh tay chồng đỡ em dậy

"Đây là trà gừng, cậu uống đi. Bảo đảm khi uống sẽ đỡ đau"

Hữu Trân từ ngạc nhiên chuyển sang mừng húm khi thấy vợ quay lại, nay còn được nàng quan tâm pha nước cho em uống. Nghe tới công dụng liền tươi cười đón lấy ly nước được nàng đỡ, giúp em uống từng ngụm vừa cho tới khi đáy ly chỉ còn lại xác gừng

"Giờ thì cậu nằm nghỉ đi, em đem ly đi dẹp..."

Mẫn Châu dứt lời là cầm ly quay đi, vừa nhấc bước chân đã bị cánh tay ai níu lấy. Ánh mắt Trân sáng trong lại có sự biết ơn vạn phần, giọng nói cất lên đều hoàn toàn là những lời thật lòng

"Cảm ơn mình, mình vì tui.. mà vất vả nhiều gòi..."

Mợ Ba ngạc nhiên vô cùng, những tưởng đứa trẻ như chồng nàng sao có thể thốt ra những lời đó? Sâu trong tâm khảm, Mẫn Châu rất muốn quay lại nhìn thẳng vào mắt em. Nhưng bởi nàng hiện tại còn rối rắm giữa trăm ngàn mớ cảm xúc hỗn độn, nàng biết mình cần rất nhiều thời gian để sắp xếp mọi thứ về đúng chổ ban đầu

Mẫn Châu chỉ gật đầu với em như đã nghe, rồi lại bước khỏi phòng với tiếng guốc mộc thưa dần thưa dần... mãi không còn nghe thấy nữa, Trân mới có thể ngả lưng, vùi mình vào chăn ấm, suy nghĩ về chuyện của em và nàng

.
.

Công chuyện ở xưởng mộc nay xong sớm, An Duy sẵn trên đường về, ghé sang chổ Nhã Đan hướng dẫn thợ dệt cho lô hàng được đặt may sắp tới đón cô cùng về

Trên xe, Trạch tài xế không ngừng nghía qua kính chiếu hậu nhìn sắc mắt mợ Hai. Vốn cả hai rất ít khi ở cùng một chỗ, lại càng hiếm khi ngồi chung một xe, thành thử bầu không khí không khó để người ngoài nhận thấy sự gượng gạo

Trạch chỉ dám thầm nhủ trong lòng, nó mà có được người vợ như mợ Hai, nhất định sẽ nâng niu, bảo bọc như trứng. Khác hẳn mợ Hai nhà người ta, Nhã Đan tính nết dịu dàng, lại xem trọng người ở. Xét về đường nét, gương mặt mợ Ba mềm mại nhưng trái ngược là lối ăn ngay nói thẳng, không khách xáo, thì rõ mợ Hai cả nhan sắc lẫn tâm tính đều nghiêng về phần dịu dàng hơn

Đoạn đường không mấy xa, nên đi một lát cũng tới nhà. Mợ Hai cũng như chồng, không câu nệ tiểu tiết, đẩy cửa bước xuống đi vào trong. Cậu Hai Duy cho Trạch nghỉ ngơi sớm, cầm cặp táp cất chân vào sân lại gặp phải cảnh tượng đứa em trai khù khờ đang thất thỉu ngồi buồn trên bậc cấp, trong tay cầm nhành bông mười giờ, miệng lẩm nhẩm chẳng khác gì trẻ tự kỉ là bao

"Trân, hy không sao ngồi đây?"

Nghe tiếng anh Hai, Hữu Trân mới ngẩn mặt trông lên. Thấy An Duy hỏi han rồi lại gần, em cũng chẳng buồn mở miệng trả lời anh. Làm cậu Hai phải ngồi cạnh dịu giọng hết mức, hứa sẽ tìm thêm bi hiếm đem về, mới làm ai chịu hé môi nhả chữ

"Thì... thì... Mẫn Châu mấy nay bơ em, không muốn nói chuyện với em nữa..."

An Duy phì cười xoa đầu Trân, miệng mắng em ngốc. Lại ngỏ ý giúp em thử nhiều cách dỗ ngọt mợ Ba, sau cùng mới thật lòng khuyên nhủ em

"Nghe anh, có cãi nhau hay giận hờn gì cũng phải nhường vợ hết nghe chưa? Nói tóm lại là, em nên đối xử tốt với Mẫn Châu nhiều hơn"

Cậu Ba nghe anh trai nói tới đâu cũng gật gù tới đó, từng lời đều chuyên chú tiếp thu. Nhưng nghe tới đây, lại tự dưng nhíu mày, em thắc mắc hỏi ngược

"Ủa mà, xưa giờ anh có đối xử với mợ Hai như dị hông?"

Cậu Hai cứng đờ miệng, trông gượng hẳn khi đâu ngờ Hữu Trân lại hỏi mình câu đó. Đành hắng giọng ho vài cái mới hỏi em "Ý em là sao? Bộ anh đối xử tệ với chị dâu của em lắm hả?"

Hữu Trân lắc đầu, em đâu có biết đâu. Em nghe mấy đứa nhỏ cùng chơi lò cò với thảy đá trong xóm nói vậy mà, tụi nó xúm lại bảo mợ Hai bị chồng ghẻ lạnh, bảy tám năm ròng mãi vẫn chưa có được mụn con

Cậu Ba tường thuật lại cho An Duy được hay những gì trong phạm vi em biết, em thấy trông anh mình chẳng chút nào tức giận hay mặt mày cau có quạo quọ. Ngược lại sâu trong mắt anh, ẩn chứa điều gì đó trông thê lương khủng khiếp đến cùng tận

Nụ cười buồn vẽ trên môi cậu, An Duy thấp đầu thì thầm, cốt chỉ để mỗi mình Trân nghe thấy

"Trân à, anh Hai không phải ghét chị dâu em đâu. Chỉ là, tim anh không thể chứa cùng lúc hai hình bóng em à"

Vỗ vai Trân, cậu Hai nói xong cũng cầm cặp nhấc chân quay lưng đi. Em nhìn theo bóng lưng anh trai mình dưới áng chiều lùi dần sau lũy tre xum xuê trên đường làng, dáng anh lúc này thật cô đơn đến lạ






























































Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top