Chương 20. Đặt điều
Theo lời hồi âm trong thư, Mẫn Châu đến đúng điểm hẹn trong tâm thế nửa hồi hộp, nửa lo. Hồi hộp vì những điều mình đã soạn sẵn trong đầu, không biết có nói trôi chảy mạch lạc khi đứng trước Điền không? Còn, lo... là lo chí ít sẽ làm người ta đau lòng bởi sự phũ phàng khi sắp sửa phải đem tín vật "người" từng trao trả lại
Đứng dưới tán cây si rợp bóng mát, Mẫn Châu đứng đợi không quá lâu, người nàng cần gặp cuối cùng cũng xuất hiện. Điền trong sơmi trắng sắn ngang khuỷu cùng dây đai chữ y quen thuộc, nay cậu đội chiếc beret nâu đất. Bộ dạng chỉn chu, hớn hở ra mặt khi trông thấy Mẫn Châu từ đằng xa
Lại gần mới nhìn thấy người thương sau nhiều tháng chưa gặp, sắc mặt có đôi phần tươi tắn hồng hào hơn. Điền thầm nghĩ, có lẽ nàng đang sống rất tốt. Hạ mũ beret xuống tầm bụng, cậu cúi đầu cất lời chào hỏi
"Chào mợ"
Tiếng chào xa cách cất lên thâm tâm tự cảm thấy thật bẽ bàng, Điền biết để tập làm quen với danh xưng này không phải là chuyện dễ dàng gì. Nhưng, vì nàng đã yêu cầu đôi bên phải giữ kẽ chừng mực, nên cậu đâu thể không nghe theo
"Chẳng hay, nay mợ gặp tui là có chuyện chi?"
Mẫn Châu từ khi Điền đặt chân đến gần, chưa một khắc lơ là thôi ngó nghiêng. Dù gì cũng là ban ngày ban mặt, nàng đâu thể mất cảnh giác khi đi gặp người đàn ông "lạ", mà trong mắt người ngoài hẳn là thế. Bởi không ai là không biết cậu Ba Trân nhà ông hội đồng là chồng nàng. Mà, những người đàn ông trừ chồng mình ra, tất cả đều quy về một chữ "lạ" với mọi phụ nữ thời bấy giờ
"Mợ yên tâm, nơi đây vắng vẻ. Sẽ không bị ai bắt gặp đâu, nên đừng sợ lời ra tiếng vào"
Điền bảo đảm, giúp Mẫn Châu mới phần nào yên tâm. Cắn môi, chìa ra dây chuyền bạc, nàng muốn mau mau kết thúc mọi chuyện trong êm đềm, để tránh canh cánh mãi về nỗi buồn người xưa
"Cái này, tui xin phép được mang trả cậu"
"Châu..." Cái tên thân thương rất lâu rồi Điền mới bật thốt khỏi miệng, đến chính cậu còn chẳng ngờ mình lại dám cất tiếng gọi thẳng tên mợ Ba nhà hội đồng
Chẳng là, tâm lý con người khi bị người thương trả lại đồ đã tặng, thật khó để ngăn được mất mác trong lòng. Chỉ đến khi, lòng bàn tay được ai đặt dây chuyền đẩy trả, Điền mới nhận thức được. Rằng, người ta đã thật sự cạn tình với mình rồi...
"Xin lỗi cậu, kiếp này coi như tui phụ cậu. Mong cậu sẽ sớm gặp được người xứng đáng hơn Kim Mẫn Châu này mà kết thành tri kỉ chung chăn"
Nói xong những gì mình muốn nói, Mẫn Châu mới cúi chào rời đi, để lại chàng Điền với một nỗi thương tâm giằng xéo. Một giọt nước mắt chợt rơi xuống, người đàn ông si tình lại lần nữa vì nàng rơi lệ. Trước giờ, chỉ có mỗi Mẫn Châu mới khiến cậu Tư Điền yếu đuối đến đáng thương như thế này thôi
.
.
"Mọi chuyện là dị đó bà"
Sau một hồi thầm thào, con Na mới bỏ tay rời khỏi tai bà nó. Người ngồi trên giường lúc này đang phe phẩy quạt nan. Nụ cười thâm hiểm lại giương cao trên khóe miệng, trong đầu bà dường như đã có suy tính của riêng mình
Những gì con Na nói, đã đủ làm bằng chứng tố Mẫn Châu lén lút gặp trai lạ. Giờ mà để chuyện này tới tai người lớn trong nhà, không biết mợ Ba tìm cách nào thoát tội được đây?
"Bà bà, hông ấy để con đem chuyện này đi mách lại ông. Cho ông biết bộ mặt thật con dâu mình trơ trẽn tới mức nào"
"Khoan!"
Chân nó chững lại bởi tiếng kêu của bà, con Na thắc mắc mới hỏi lại chủ nó "Ủa, chẳng phải đây là dịp tốt để mình loại bỏ mợ Ba hả bà?"
Hừ lạnh, bà thấy tội cho đứa hầu non nớt chưa trải đời. Khinh xuất như nó có mà hỏng việc như chơi. Lại đem quạt nan trong tay vỗ đầu nó, bà khai sáng cho đứa đần, mưu thì có nhưng trí thì vứt đâu
"Bây ngu cũng vừa vừa, mách ông mày thì được chi? Cái bà cần là làm sao khiến Hữu Trân nó cay nghiệt vợ nó, thế thì mới ngăn Mẫn Châu nó mang bầu được. Hiểu chưa?"
"À à" Con Na nó gật đầu đã tỏ, rồi lại trớ ra điều gì đó hỏi lại bà
"Mà bà ơi, nếu mợ Ba mãi mà không cấn bầu. Chắc ông cũng sẽ cưới vợ khác cho cậu à"
Chậc lưỡi, lời nó nói cũng đúng. Nhưng mà bà nghĩ người cần đối phó hiện tại chỉ có một, nên trước mắt chỉ cần tập trung đến đối tượng khiến bà phân tâm đau đầu là Mẫn Châu. Đời còn dài, bà thiếu gì kế hay!
"Tới đó hẳn tính. Giờ bây tìm cách tiếp cận Ba Trân, khéo đem toàn bộ những gì bây nói với bà nói cho nó biết. Đi đi!"
"Dạ dạ"
.
.
Sớm giờ, Ba Trân đang bận xem tụi nhỏ chơi ô ăn quan trước cổng nhà. Em ngồi chòm hỏm, tít mắt cười mỗi khi con Mẹt thu được nhiều sỏi về tay nó. Từ vụ đó trở đi, con Mơ biết Mẫn Châu không còn thoải mái khi bắt gặp nó ở cùng Trân. Lắm lúc, nó cảm giác như đôi mắt thâm trầm mang hàn khí chĩa về nó chòng chọc, dù rằng cậu Ba là người chủ động tìm đến nó trước, mỗi khi em cần người đắp thuốc khi lưng vẫn còn đó cơn đau từ dạo bị má đánh
Nay sau khi đã cơm trưa hầu chủ, nó lấy cớ bảo bà Ba có việc cần sai nên không ra nhập cuộc với mấy đứa như mọi lần. Để cho Mẹt chơi với Hữu Trân, phần nào tránh được lạnh gáy khi bị mợ Ba nó nhìn chằm
"Ye! Mẹt thắng ời"
Phấn khích vỗ vỗ tay sau khi tổng kết số sỏi nhiều hơn nghiêng về Mẹt, cậu Ba còn tính đưa tay vuốt đầu nó khen giỏi, chợt sực nhớ tới lần em để Mẹt ôm lấy bị Mẫn Châu nhìn thấy nên thôi, tay giơ lên nửa chừng liền thu về
"Ê Mẹt! Bà Cả kêu mày trỏng á. Kêu tao ra đây kiếm mày, vào lẹ đi"
Nghe thằng Tài bảo bà nó có việc cần sai bảo, con Mẹt đành dừng chơi xả xuống ống quần nó xắn quá đầu gối, lật đật lấy dép kê mông ngồi vừa nãy xỏ vào chạy đi. Để lại cậu nó đơn lẻ ngồi một mình, Trân chán nản cũng đứng lên vào cùng
Trùng hợp sao lúc đi ngang qua con Na đang quét lá trước sân nhà, em vô tình nghe được trọn vẹn lời nó nói
"Thiệt, tội nghiệp cậu Ba. Thương mợ Ba thế đó, lại bị mợ cắm sừng"
"Na nói sao?"
Cười mỉm khi cá đã cắn câu, nó làm bộ ôm tim, đánh rơi cả cán chổi đang quét "Cậu làm con giật mình!!". Diễn như thật, lại bày ra vẻ xanh mày xám càng khiến Trân sốt ruột
"Cậu Ba... con.."
"Nảy Na vừa nói gì, Na nói cậu nghe đi"
Đưa mắt đảo quanh, nó cắn cắn môi ra chiều đắn đo lưỡng lự. Mới thấp đầu, hạ giọng "Dạ... chuyện là hồi sáng con thấy... con thấy mợ Ba..."
"Mợ Ba làm sao?" Hữu Trân gấp gáp, giọng em tuy không lớn lắm, nhưng cũng đủ để nó biết em vô cùng để tâm đến những chuyện liên quan tới nàng
"Dạ là.. con thấy mợ với cậu thanh niên nào đó... đứng dưới gốc cây si ôm nhau nom thắm thiết lắm cậu. Khúc đó vắng người, chẳng qua là con đi mua đồ cho bà Hai nên mới tình cờ trông thấy... cậu đừng nói là con méc nha"
Hữu Trân hai lỗ tai lùng bùng, bộ dạng sững sỡ càng khiến kẻ đặt điều trắng trợn thêm hài lòng. Nó nhẩm chắc chuyến này mợ Ba xem chừng khó thoát rồi
Mà, kì lạ ở chỗ, Hữu Trân trông chẳng chút nào tức giận. Nó chỉ thấy, tròng mắt cậu Ba đỏ hoe trong phút chốc. Tấm lưng gầy lững thững rời đi với từng bước chân nặng trịch hệt đeo cùm
Thâm tâm Hữu Trân nghĩ, có lẽ Mẫn Châu hết thương em thiệt gòi! Thành thử dạo này, nàng lạnh nhạt với em dữ lắm
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top