Chương 50: Tứ Diệp Hạm Đạm

Nhan Đàm phát hiện Đường Châu cái con người này thực sự có khả năng thích ứng vô cùng đáng sợ, mới ở Da Lan sơn cảnh được có một ngày mà đã có thể dửng dưng bơ đẹp đám yêu quái túm tụm săm soi hắn từ xa, ăn ngon ngủ kĩ, sáng dậy luyện kiếm còn lịch sự giúp một con thằn lằn tinh nhặt chiếc khăn thêu đánh rơi dưới đất. Về sau Nhan Đàm còn nghe Bách Linh cằn nhằn, bảo gần đây chỗ khăn thêu trong nhà kho không đủ dùng cho lắm.

Thời tiết cũng ngày một nóng dần lên, xem ra phàm giới cũng đã đến độ cuối xuân đầu hạ. Nhan Đàm ghi nhớ phải tỏ lòng hiếu khách, dẫn Đường Châu dạo chơi khắp Da Lan sơn cảnh, nay thấy trời ngày một nóng, bèn nghĩ ra cách để đào tạo ra trò một phen khả năng bơi lội của hắn.

Đường Châu quả nhiên đối với việc xuống nước ôm lòng thấp thỏm, nhưng vẫn còn ráng giữ gìn mặt mũi: "Việc này không được hay lắm, nam nữ rạch ròi, thế này thì còn ra thể thống gì?"

Nhan Đàm cười tít mắt: "Không sao không sao, ngươi xem ta còn không để ý, ngươi để ý cái gì chứ?" Đường Châu nếu sớm hiểu được nam nữ rạch ròi thì cũng bỏ đi, đằng này cứ phải lựa đúng lúc này mới sực nhớ ra còn có loại lễ nghĩa này, rõ bảnh ra là miệng hùm gan sứa. Nàng vừa bước một chân vào trong hồ, vừa kéo Đường Châu xuống nước: "Cái hồ này không sâu đâu, cũng cỡ năm sáu lần chiều cao của ngươi thôi."

Đường Châu thân người thoáng lảo đảo, gấu áo đã bị nước hồ thấm ướt: "Ta không giỏi bơi lội, ngộ nhỡ xuống nước giằng co qua lại với ngươi, không phải thành ra mạo phạm rồi ư?"

"Không mạo phạm không mạo phạm, ngươi yên tâm, cái hồ này chưa từng khiến người nào chết đuối, à không, khiến yêu tinh nào chết đuối, ngươi nhất định sẽ không trở thành kẻ đầu tiên chết chìm ở đây đâu..." Nhan Đàm lòng nhủ, hắn đương nhiên sẽ không chết chìm rồi, cùng lắm là sống dở chết dở thôi. Ý nghĩ này mới vừa đâm chồi thì Đường Châu đã đột nhiên bước thẳng xuống lòng hồ, tiện thể một phát đẩy nàng xuống theo.

Nhan Đàm đần thối mặt ra, vội vàng dùng sức vùng vẫy mấy phát, chợt không biết giẫm phải thứ gì, một dòng nước trộn lẫn bùn loãng phun vọt ra, trước mắt hỗn độn một mảng. May là cổ tay lập tức bị giữ chặt lấy, nàng được Đường Châu kéo khỏi mặt nước, nếu không kẻ bị sặc nước chỉ e đã biến thành nàng. Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Nhan Đàm thật có chút phẫn uất. Đường Châu đạp nước nổi trên mặt hồ, tuy có chật vật một chút nhưng vẫn tính là nổi được: "Thế nào?"

Tim nàng đánh thịch một tiếng, đột nhiên nhìn gương mặt bị nước làm ướt đẫm của hắn, thần tình ẩn trong đầu mày đáy mắt, từng dòng từng sợi lượn lờ không tản, khơi dậy chút nét quen thuộc xa cách lâu ngày. Nàng còn chưa kịp ngẫm kĩ thì đã nghe tiếng nước cuộn ào ào, chính giữa mặt hồ xuất hiện một xoáy nước, mực nước hồ mỗi lúc một thấp dần, thậm chí bọn họ đã chạm được chân xuống đáy. Một vật thể hình khối vuông vức đen sì nổi lên, bên trên đóng kín rêu xanh, đã không còn nhận ra được hình dạng ban đầu của món vật này.

Đường Châu miệng khẽ nén một nụ cười, giơ tay cầm món đồ vật kia lên, giọng thấp đến không nghe rõ tăm hơi: "Đây là... Địa Chỉ?"

Nhan Đàm chỉ thấy trước mắt bừng sáng chói lòa, món vật vốn đen đúa kia vừa vào đến tay Đường Châu thì đã tỏa ánh hào quang ngút trời, xuyên thẳng chín tầng trời cao, Da Lan sơn cảnh nền rung núi ngả, nước hồ cạn khô, gió rít sấm rền, cứ như sắp bị luồng hào quang này xé toạc. Trong một khoảnh khắc, thần sắc của Đường Châu trông như muốn ném phăng Địa Chỉ khỏi tay, nhưng lại hoàn toàn bất lực. Khóe miệng hắn trào ra vài sợi máu đỏ thẫm, cuối cùng vẫn là cầm cự không xuể, phun ra một ngụm lớn máu tươi.

Nàng bị chấn động khiến cho bước chân loạng choạng, còn chưa hoàn toàn đứng vững thì chợt cảm thấy sau lưng kiếm khí bủa ra dày đặc, là đang nhắm vào Đường Châu xộc tới. Nhan Đàm vội vàng lách người sang chắn trước mặt Đường Châu, chỉ thấy sống dao của thanh dao găm trên tay Dư Mặc vừa lúc lóe qua một luồng sáng xanh tựa rồng lại cũng tựa cá, vào lúc sắp sửa đâm vào người nàng đã dừng khựng lại.

Dư Mặc thần sắc lạnh nhạt, thấp giọng lên tiếng: "Ngươi tránh ra, hiện giờ giết chết hắn vẫn còn kịp." Tóc và tay áo của hắn tung bay phần phật trong tiếng gió rít sấm gào, biểu cảm trong mắt lạnh đến thấu xương: "Nếu còn không tránh, ta gộp cả ngươi vào giết một lượt."

Nhan Đàm ngoái đầu nhìn qua Đường Châu, lúc ngoảnh đầu lại, cuống họng đột nhiên lạnh toát, mũi dao lạnh lẽo rợn người đã kề sát cổ họng nàng. Dư Mặc sát khí ngày một dữ dội, như thể không cách nào đè nén: "Nhan Đàm, ta nói lại lần cuối cùng. Tránh ra." Nàng vẫn là không nhúc nhích, có những việc có thể nhường bước, nhưng có những việc là không thể nào nhượng bộ.

Nàng nhìn đăm đăm vào mắt hắn, chỉ thấy màu đen sẫm và nét thâm trầm xoắn quyện vào nhau, hết thảy sát khí đột ngột lắng xuống. Ống tay áo hắn khẽ phất, yêu khí sắc xanh ngả đen trên người trỗi dậy mạnh mẽ, một luồng sáng màu xanh nhạt bao trùm lên cả Da Lan sơn cảnh, dường như muốn kháng cự lại nguồn sức mạnh đang chực xé toạc nơi này.

Một đám lớn sơn yêu thủy quái bỏ chạy tán loạn, khắp nơi đều là âm thanh huyên náo, tình thế hỗn loạn vô cùng. Thế nhưng giữa khung cảnh hỗn loạn này, từ trên trời bỗng giáng xuống một luồng hào quang bảy màu, một tốp tiên tử tiên quân áo quần lộng lẫy chầm chậm đáp xuống mặt đất. Một vị tiên tử người khoác áo lụa mỏng trắng như tuyết tách khỏi đoàn người, cúi đầu bước lên trước hai bước, đột nhiên quỳ xuống giữa lớp đất bùn, hoàn toàn không tiếc y sam trắng tinh trên người: "Cung nghênh Đông cực Thanh ly Ứng Uyên Đế quân vượt qua thất thế kiếp độ, trở về thiên đình."

Nàng ta hơi ngẩng cao cổ, dung mạo so với Nhan Đàm gần như giống nhau như đúc.

Nhan Đàm cất tiếng gọi khẽ không thấy tăm hơi: "Chỉ Tích..."

Đối phương lại không hề xoay sang liếc nhìn nàng đến một cái, vẫn quỳ tại chỗ trong một dáng dấp tao nhã, lần nữa cất lời: "Chỉ Tích, Lục Cảnh, Chưởng Thư cung nghênh đế quân hồi phủ."

Đông cực Thanh ly Ứng Uyên Đế quân.

Nhan Đàm chầm chậm ngoảnh đầu sang nhìn Đường Châu, cuối cùng dùng một âm giọng nhẹ tênh, khe khẽ cất tiếng: "Chúc mừng."

Người hắn muốn tìm, nay đã tìm được, những gì hắn từng có trước đây, nay cũng đã toàn bộ tìm về được. Riêng thứ sở hữu vỏn vẹn trong tay nàng, lại lần nữa bị hủy mất.

Bạn có từng yêu một người.

Bạn có từng hận người mình yêu kia.

Nhưng đến cuối cùng, lại phát hiện đã oán hận bản thân nhiều hơn một chút.

Nhan Đàm từng là tiểu tiên trên thiên đình.

Câu nói này nàng đã từng nói với Liễu Duy Dương, chỉ tiếc là vẫn chưa đầy đủ.

Chân thân của nàng là tứ diệp hạm đạm, tương tự những chủng thượng cổ di tộc như cửu vỹ linh hồ, cửu kỳ thanh lân, là những chủng tộc hiếm hoi tính đến ngày nay đã diệt tộc gần hết. Việc này đã định đoạt nàng không phải được trồng tùy tiện ở phủ nhà tiên quân nào trên Cửu Trùng Thiên, mà được chăm trồng ven bờ Dao Trì, do các tiên tử dưới tọa Tây Vương mẫu coi sóc.

Nhan Đàm cũng không nhớ rõ bản thân rốt cuộc là từ khi nào từ một gốc sen vô tri vô giác dần dần có thể nghe hiểu các tiên quân tiên tử đi ngang Dao Trì nói chuyện. Sau khi có được ý thức, nàng bắt đầu tỉ mỉ đánh giá nơi ở của mình.

Dao Trì tiên khí lượn lờ, thật sự là rất chật.

Cả một ao sen mọc ở nơi này, lá cũng đã che kín cả nước ao.

Cùng một cội rễ, đâm chồi ra một cặp sen song sinh. Từ khi nàng bắt đầu có ý thức thì đã cùng tỉ muội song sinh của mình là Chỉ Tích nương nép vào nhau, thả mình đu đưa theo gió.

Khi ấy, giữa một góc đất trời nho nhỏ này, chỉ có nàng và Chỉ Tích. Bọn họ cùng rễ cùng cành, nương tựa đỡ đần lẫn nhau.

Tuy là tỉ muội song sinh nhưng hai người vẫn có rất nhiều điểm khác biệt. Chỉ Tích nhu mì ít nói, một lòng hướng đạo hướng thiền, còn Nhan Đàm thì hoạt bát hơn, đối với những việc tu đạo tu hành hoàn toàn không để tâm tới.

"Chỉ Tích Chỉ Tích, muội nói coi, rõ ràng là chuyện nhỏ xíu xìu xiu, vậy mà đưa vào thiền lý lại có thể phăng ra cả một bài nói nhảm dài thòng." Nhan Đàm nép sát vào tỉ muội song sinh của mình, vô cùng khổ não, "Ta có thể không thành tiên, không phun mấy lời nói nhảm được hông?"

Chỉ Tích chỉ mỉm cười, dịu dàng mà thanh nhã.

Bình thường mà nói, muốn hóa người đa số đều phải đợi đến lúc thành niên, thế nhưng trước nay vẫn có ngoại lệ. Ví như Đông Hoa Thanh quân trú thân trong giáng linh thảo ngàn năm là một vị, khi hóa người còn là dáng vẻ thiếu niên mặt búng ra sữa, được các thần tiên khắp nơi lấy làm chủ đề bàn tán tốt đẹp trong một thời gian.

Nhan Đàm lại thấy hóa thành dáng vẻ thiếu niên thật chả có gì hay ho, mặt mày non choẹt đồng nghĩa với trải nghiệm nông cạn, sau này nhất định sẽ bị người khác ức hiếp.

Bấy giờ Nhan Đàm còn cách thời điểm thành niên tầm một trăm năm, nàng trước nay chưa từng lo lắng đến những việc hóa thành người, định tiên giai, vẫn luôn vô tư lự qua tháng ngày, chỉ là gần đây bắt đầu có chút phiền muộn: Dao Trì trồng từng đám lớn hoa sen, mỗi lúc nở hoa quả thực cũng toát vẻ đẹp khá là khoa trương, nhưng còn tiếp tục thế này nàng thực sự sẽ bị đè bẹp mất. Nếu vì vậy mà bị ép tới cuống hoa mọc vẹo, sau này hóa thành người rồi liệu có trở thành một kẻ cổ vẹo không đây?

Uầy, tiên tử cổ vẹo, tuy không thể như Đông Hoa Thanh quân trở thành chủ đề bàn tán tốt đẹp, nhưng nhất định có thể vang danh khắp chốn trên Cửu Trùng Thiên rộng lớn này.

Trước ngày đại hội Dao Trì, Liên Hoa tiên tử dưới tọa Tây Vương mẫu từ sớm đã túc trực bên Dao Trì chăm bẵm, vừa xén cành tỉa lá cho cả ao sen mọc um tùm như cỏ dại, vừa lầm bầm độc thoại bảo: "Giờ này ngày mai, tiên quân tiên tử của toàn thiên đình đều sẽ tụ hội về đây, như ba vị ngày thường muốn gặp cũng không gặp được, còn có Phật đà La hán của Tây phương... Các em phải chăm chỉ nở hoa cho đẹp vào, không được nghịch ngợm làm trò, nhớ cho kĩ đấy..."

"Ba vị ngày thường muốn gặp cũng không gặp được" mà Liên Hoa tiên tử nhắc đến, với kinh nghiệm lâu năm cả ngày ngồi xổm ven bờ Dao Trì nghe các tiên đồng tám chuyện của Nhan Đàm, đã thuộc nằm lòng từ lâu. Ba vị kia là chỉ Cửu Thần Đế quân trên Cửu Trùng Thiên, đứng đầu là Thiên cực Tử hư Chiêu thánh Đế quân, tiếp sau là Nguyên thủy Trường sinh Đại đế và Thanh ly Ứng Uyên Đế quân.

Nhan Đàm lòng rất bức bối. Chỉ tiếc nàng vẫn còn trong hình dạng một gốc sen, bề ngoài không thể nhìn ra có gì khác thường: Vị này tốt xấu gì cũng là Liên Hoa tiên tử mà, không lẽ nàng ta trước giờ không biết nở hoa không phải nói nở là có thể nở hay sao? Hiện giờ còn cách mùa trổ hoa tới tận mười ngày nửa tháng, làm sao đột nhiên dời ngày trổ hoa lên trước, nở rộ cả một ao sen cho được?

Liên Hoa tiên tử cắt tỉa cành lá cho bọn họ xong, lại tiếp tục căn dặn: "Nhớ là giờ này ngày mai, các em tuyệt đối đừng nở sớm đấy nhé."

Thế là Nhan Đàm đã trải qua một buổi đêm vô cùng quái lạ. Đêm đó, mọi người đều mải chấn chỉnh tinh thần chuẩn bị nở hoa, rõ ràng buồn ngủ gần chết cũng quyết gồng mình thức trắng, chỉ có nàng là đánh hết một giấc ngon lành.

Thực ra hà tất phải thế, những tiên quân tiên tử và Phật đà La hán kia còn khuya mới đặc biệt tới đây để thưởng hoa.

Nhưng vậy cũng tốt, nếu mọi người đều rặn nở ra hoa, vậy thì trong cả một ao sen rộng thế này, sẽ chẳng ai để ý được còn một cây sen chả buồn nở hoa, nàng trà trộn vào trong làm tròn quân số, đến lúc nhận lời tán dương cũng sẽ không thiếu mất nàng. Thế nên Nhan Đàm càng yên lòng đối mặt với lương tâm, lăn đùng ra ngủ như chết.

Ngày hôm sau, khi nàng thủng tha thủng thẳng mở to hai mắt, đại hội bên bờ Dao Trì đã bắt đầu.

Láng giềng của nàng ai nấy đều đã nở hoa, những đóa sen hồng rực rỡ lợp kín cả ao, còn có vài nhành sen vươn hẳn ra phía ngoài Dao Trì.

Ánh mắt trách móc của Chỉ Tích nhìn nàng, khiến Nhan Đàm lần đầu tiên biết thế nào là áy náy. Thế nhưng lòng áy náy vừa trỗi dậy, không biết động phải cọng tiên căn ghê gớm nào, đột nhiên nàng cảm thấy toàn thân đau đớn dữ dội, chỉ hận không thể lăn phắt xuống Dao Trì dìm chết bản thân.

Tục ngữ nói chẳng sai, vô tâm trồng liễu liễu rợp bóng, riêng về liễu này không chỉ rợp bóng mà còn thành luôn ngô đồng, đây đúng là nàng có nằm mơ cũng không ngờ tới.

Nàng đã hóa người trước lúc thành niên những xấp xỉ một trăm năm.

Nhan Đàm trong lúc đau tới chết đi sống lại còn mơ mơ màng màng nghĩ, năm đó Đông Hoa Thanh quân hóa người sớm mất dăm ba chục năm, kết quả mang ngoại hình thiếu niên mặt búng ra sữa, về sau lại qua hết mấy trăm năm nữa mới từ thiếu niên lớn thành thanh niên phong độ chững chạc, vậy nàng lần này sẽ hóa thành bộ dạng gì đây?

Vào lúc Nhan Đàm hóa người, ven bờ Dao Trì muôn chim sặc sỡ đồng loạt cất cánh, những đóa lớn sen hồng rực rỡ phủ kín ao xuân. Tiên quân từ khắp mọi nơi tề tựu về đông đủ, đang cùng rôm rả nâng ly, đàm đạo luận pháp.

Nhan Đàm đã như thế chầm chậm, giữa những ánh nhìn ganh tị đến đỏ mắt, thậm chí sát khí đằng đằng của các đồng tộc, bò ra từ giữa hoa và lá sen.

Nàng đã hóa người, trước lúc đáng lẽ hóa người cả một trăm năm. Sớm biết thế này, nàng thà làm một cây sen vô tri vô giác cho tới chết luôn.

Nàng hì hục kéo theo hai cánh tay và cặp giò ngắn ngủn dốc sức bò về phía trước, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại chỉ có thể phát ra những âm đơn ô ô a a. May là nàng tuy thân thể bé ngắn nhưng đầu óc sáng sủa, thận trọng mon men bò vào những nơi lá sen phủ rậm, lỡ mà sơ ý để rớt xuống nước, nàng sẽ chết chìm trong Dao Trì là cái chắc.

Bộ lốt mới vừa mọc ra này, nàng dùng thấy không được thuận cho lắm, tay chân phối hợp bò đi cũng không linh hoạt gì mấy. Thế nhưng nàng phải dùng cho quen bộ lốt này, dù gì trong tương lai về lâu về dài nàng cũng chỉ có một thân xác này mà thôi. Đang lúc Nhan Đàm bò được ngày một thành thạo thì thình lình một đôi tay chìa sang, bế bổng nàng ra khỏi Dao Trì.

Nhan Đàm ngẩng đầu, chỉ thấy người đang bế mình là một lão tiên quân râu tóc bạc phơ, nụ cười âu yếm trên mặt khiến nàng bất chợt mình mẩy nổi ngợp da gà, vung tay đá chân vùng vẫy cả nửa ngày cũng vô hiệu, cuối cùng chỉ đành để mặc cho vị tiên quân nọ bế trong tay.

Chợt nghe một tiên đồng tóc chỏm trái đào bên cạnh vỗ tay cười lớn: "Sư phụ, người xem bên kia còn một em bé nữa kìa, là một cặp song sinh."

Nhan Đàm nhìn tiên đồng nọ khinh bỉ, ngươi nói chuyện thì nói chuyện, cười to thì cười to, làm gì còn phải vỗ tay? Nàng khó nhọc ngoẹo cổ sang, chỉ thấy giữa làn mây mù mờ nhạt, một đứa bé trắng bóc mềm nuột đang mon men cẩn thận bò sang, đột nhiên thân người nghiêng cái, tõm một tiếng rơi vào ao sen, khiến cả ao xuân lăn tăn gợn sóng.

Nhan Đàm mở to hai mắt, thấy một tiên quân trạc tuổi thiếu niên người khoác thủy mặc ngoại bào, dáng vẻ cũng rất mực tuấn tú phi thân tới phía trên Dao Trì, tiện tay thi thuật một mẩu tiên pháp nho nhỏ, vớt ngay được cục bột tròn trắng bóc mềm nuột bị rơi xuống nước kia lên.

Chung quanh tức thì trỗi dậy tiếng hoan hô như sấm dội, trong số đó có một tiên quân người vận bạch bào, vẻ ngoài trông rất thanh nhã xòe chiếc quạt xếp ra huơ huơ hai cái, nói với tiên quân một thân long bào vàng rực thêu mây ngồi cạnh: "Ngọc Đế, Ứng Uyên quân đây đúng là ngày một có tiền đồ."

Nhan Đàm ê ê a a há mồm, vớt được một người từ dưới nước lên mà cũng kêu là có tiền đồ hả, cái đó nàng cũng làm được. Nàng chợt ngẫm lại, lòng càng sinh ý khinh bỉ, Ứng Uyên quân, Ứng Uyên, cái tên này không phải chính là tên của Thanh ly Đế quân xếp chót trong Cửu Thần Đế quân đó sao? Thì ra người này còn trẻ như vậy, nhìn vào cũng không giống có bản lĩnh gì mấy.

Trên đời này, kẻ dùng hư danh lòe bịp thiên hạ quả nhiên rất nhiều.

Cục bột trắng bóc ướt mèm kia và nàng cùng được đặt trên chiếc ghế trống ở một bên. Nhan Đàm úp sấp người sang nhìn, nhận ra cục bột này đúng là Chỉ Tích của mình, thế là nhìn đã đời rồi bèn chĩa ngón tay ra chọt, cảm thấy rất mềm.

Chỉ Tích bị nàng chọt đau, viền mắt bắt đầu hoe đỏ, nước mắt lộp độp rơi xuống.

Tiên quân trẻ tuổi tên Ứng Uyên nọ vội chìa tay sang ôm lấy cục bột đang khóc. Nhan Đàm nổi quạu, cục bột trắng bóc mềm nuột này tốt xấu gì cũng là của nhà nàng, kẻ mang tên Ứng Uyên này xếp hàng thứ mấy mà dám qua đây giành người với nàng?

Nàng bám cứng ngắc không buông, còn tiên quân nọ lại cũng mặt dày đối đầu với nàng. Nhan Đàm vẫn còn trong hình hài một đứa bé, sức lực yếu, cánh tay cũng ngắn, Ứng Uyên quân nọ cũng không thể thật sự dùng hết sức với nàng, thế là hai người cứ cò cưa mãi bất phân thắng bại.

Vài tiên quân đang trò chuyện xung quanh thoắt chốc đều im lặng, ánh mắt đổ dồn về phía hai người bọn họ.

Ứng Uyên quân nọ khóe miệng khẽ giật, xem ra cảm thấy có chút không giữ gìn được mặt mũi, nhưng đã đến bước đường này, bất luận cuối cùng có buông tay hay không thì màn kịch này hiển nhiên cũng đã bị các đồng liêu xung quanh nhìn rõ mồn một.

Nhan Đàm liếc thấy tiên quân người khoác bạch bào, vẻ ngoài vô cùng thanh nhã trước đó lại xòe chiếc quạt xếp ra chầm chậm huơ nhẹ từng cái, trên mặt mang một nụ cười rõ rành rành là đang xem trò vui xem đến hăng say, vẻ như chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Nàng quyết định có chết cũng không buông tay.

Nhan Đàm khi ấy vừa mới hóa người, nói chuyện còn xa mới đạt đến trình độ trôi chảy, chỉ có thể ê ê a a bập bẹ những từ đơn, nhưng đầu óc nàng rất tỉnh táo, ánh mắt ngời ngời chính khí, kiên quyết phải giành Chỉ Tích lại cho bằng được.

Ứng Uyên quân cuối cùng chỉ có thể buông tay, lại nhân lúc những người chung quanh không để ý, len lén chìa tay bẹo một cái lên má Nhan Đàm.

Nhan Đàm vô cùng phẫn nộ, loại tiểu nhân chỉ biết núp trong bóng tối bày trò đánh lén này cho dù tiên phẩm thăng cao hơn nữa cũng sẽ không có tiền đồ gì đâu. Nàng vừa dốc sức ôm lấy Chỉ Tích, vừa dốc sức dùng ngón tay trắng nõn bé xíu chĩa vào mặt Ứng Uyên quân, dốc sức phát âm từng chữ một:

"Ngươi cái đồ... tiểu nhân..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top