[Trạm Trừng] Xuân phân - Thiếu niên du

[Trạm Trừng 24 tiết khí] Xuân phân - Thiếu niên du

https://tangqianyan.lofter.com/post/1cb32c77_12da36f34


Những ngày tháng hai, tháng ba Cô Tô chính là thời điểm ngược lại với xuân hàn. Đã liên tiếp nhiều ngày, giữa ban ngày đều có mưa phùn rả rích. Ẩm ướt trong không khí dường như có thể thẩm thấu vào trong tận xương tủy, khiến cho xương cốt người cũng phải mềm đi ba phần, toàn thân đều hiện lên một tia mệt mỏi uể oải. Cũng may ông trời còn thương, cuối cùng cũng cho một ngày trời quang như ý.

Vân Thâm Bất Tri Xứ xây ở chốn núi thẳm mây mù lượn quanh, u nhã tĩnh mịch, không cảm nhận được gió xuân ấm áp, ngược lại làm cho người sâu sắc lĩnh hội cái lành lạnh của xuân hàn. Các con em thế gia tới học tập tại Lam gia phần nhiều là tuổi nhỏ không biết sầu lo, còn ham chơi. Cho dù là tập tục dân gian như đi chơi tiết thanh minh như vậy cũng có thể lôi kéo đám thiếu niên này tâm tâm niệm niệm. Cũng may tuy ngày thường lão tiên sinh Lam Khải Nhân này có nghiêm nghị, nhưng cũng không phải là không thấu hiểu tâm tình. Vừa lúc ngày hôm nay xuân phân trời tạnh, ông liền cho bọn họ được nghỉ một ngày.

Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ là hai anh em nổi bật xuất chúng trong Lam gia, thậm chí là trong số thế hệ trẻ tuổi của huyền môn thế gia, ở đất Cô Tô này lại còn là chủ nhà, đã là đi chơi tiết thanh minh đương nhiên phải do bọn họ đi theo. Nhắc tới cũng thú vị, dung mạo Lam thị Song Bích vô cùng giống nhau nhưng tính cách khí chất lại là một trời một vực. Nếu như người anh trai tính tình ôn hòa như ngọc thì người em trai Lam Vong Cơ kia lại như băng tuyết khiến người khó mà thân cận. Vậy mà Hàm Quang Quân luôn đi phía ngoài tách ra khỏi đám đông vẫn có thể ngay lập tức phối hợp cùng Trạch Vu Quân.

Thật trùng hợp, trong số những người đồng hành cũng có một người giống Hàm Quang Quân như vậy, yêu thích giữ khoảng cách vừa vặn như thế.

Người trong thế gia đại tộc sẽ thường nhân lúc con cái còn nhỏ mà chọn ra người vừa lòng để làm thuộc hạ tâm phúc cho con mình, tự mình đào tạo. Nhưng cuối cùng thuộc hạ cũng chỉ là thuộc hạ, thân sơ khác biệt. Có lẽ vì các con em thế gia vừa sinh ra đã tôn quý, bọn họ lớn lên dưới rất nhiều áp lực cùng kỳ vọng, quen thuộc với mùi vị cô độc, thấu hiểu đạo lý nơi cao gió lạnh.

Giang Trừng, với tư cách là thiếu chủ Vân Mộng, vốn cũng nên như thế, nhưng không hiểu sao lại xuất hiện ra một tên Ngụy Vô Tiện. Vị này là thủ đồ của Giang thị, đại sư huynh Vân Mộng, được tông chủ Giang Phong Miên coi trọng đối đãi như con trưởng, thuộc hạ tâm phúc tầm thường tất nhiên không thể so được. Cho nên, quãng đường trưởng thành của Giang thiếu tông chủ không những không có chút cô độc nào mà ngược lại còn hiếm khi được thanh bình.

Giang Trừng đi trong nhóm cuối, nhìn tên Ngụy Vô Tiện đi ở phía trước tán dóc trêu chọc các tiên tử nhà khác cười nói liên tục, thở dài một tiếng thật sâu, bất đắc dĩ cũng đành nhân tiện hưởng thụ chút thanh nhàn hiếm khi có được.

Quang cảnh dưới chân núi rốt cuộc không giống với trên núi, được thêm chút ấm áp sinh động. Một đám thiếu niên hào hoa phong nhã, một đường đi dọc theo khe suối ngắm nhìn hoa rơi nước chảy, lại là tuổi vô ưu vô lo, kết hợp với cảnh xuân hòa hợp vui vẻ thì càng như thể cảnh trong mơ khiến người ấm lòng. Có lẽ vì gió xuân ấm áp say du khách, đến khi hồi phục lại tinh thần thì Giang Trừng mới phát hiện trong lúc vô tình, mình lại đi cùng một chỗ với Lam Vong Cơ.

So với Ngụy Vô Tiện khiêu thoát tùy tính, Giang Trừng nghiêm cẩn tự ràng buộc lại càng giống Lam Trạm hơn. Chẳng qua vì ngày thường bị người nào đó ảnh hưởng mới mang theo chút thành kiến không giải thích được với Lam Trạm. Hôm nay phong cảnh vừa đẹp, bên tai mất đi tiếng huyên náo, tâm tình Giang công tử rất tốt, vui vẻ giao lưu với người, cũng không ngại đổi lại ý kiến trước đây đối với Hàm Quang Quân.

Sự chú ý của Giang Trừng đương nhiên chuyển lên người Lam Trạm. Nhìn tư thái Hàm Quang Quân vừa thanh cao vừa chính trực, lại nhìn cái tên nhà mình đùa giỡn giữa đám mỹ nhân như cánh bướm vờn hoa, không nhịn được che mặt thở dài. Cũng không trách được Ngụy Vô Tiện toàn xem người ta như cái đinh trong mắt, đằng kia so với đằng này quả thật có chút thảm. Có điều nếu bỏ qua không đề cập tới những điều này thì Giang công tử cảm thấy, đây người, đây cảnh, đây mảnh sắc xuân quả thật cũng là cảnh đẹp ý vui.

Không biết có phải do quy củ Lam gia như thế hay không mà thần sắc Hàm Quang Quân thâm trầm, dọc theo con đường này có thể nói là mắt nhìn thẳng, phong cảnh bên đường dường như không có chút hấp dẫn nào đối với y. Có lẽ là mặt mày người thiếu niên còn chưa nẩy nở, đôi mắt hạnh to tròn khép hờ như là mèo con quan sát con mồi vậy, nhìn Lam Trạm hồi lâu, cuối cùng chống cằm rút ra kết luận: Hàm Quang Quân không có cao hứng!

Giang Trừng nhìn theo tầm mắt Lam Trạm, vừa lúc thấy các thế gia tiên tử vây thành một vòng, ở giữa là Ngụy Vô Tiện đang nói cười phong lưu hào hoa cùng các nàng. Giang công tử cũng đơn giản nhân lúc rảnh rỗi nhất thời hứng khởi, đôi con ngươi tròn xoe đảo một cái, lại học bộ dáng trêu đùa kia của Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng cười giảo hoạt rồi nhanh chóng thu liễm lại, hắn ho khẽ một tiếng vào bàn tay, tiến tới bên người Lam Trạm, nhỏ giọng hỏi: "Hàm Quang Quân đang nhìn tiên tử nhà nào thế?"

Lam Trạm quay đầu, nhìn lướt qua Giang Trừng, trong ánh mắt cũng không thêm chút nào tâm tình, cũng không mở miệng giải thích. Giang Trừng bĩu môi, cảm thấy không thú vị, ngay lúc hắn đang định từ bỏ tâm tư trêu chọc thì lại nghe bên cạnh truyền đến giọng nói lành lạnh.

"Cũng không." Lam Trạm dứt lời liền tăng nhanh bước chân rời khỏi tầm mắt Giang Trừng.

Giang Trừng chớp chớp mắt, có lẽ cũng không ngờ Lam Trạm sẽ phản ứng như thế. Hắn khẽ cười, đuổi kịp Lam Trạm: "Thế à? Có điều cả đoạn đường này Hàm Quang Quân chưa bao giờ ngắm qua cảnh vật, nghĩ lại thì, hẳn là cảnh thế này sao đẹp bằng người."

Nghe vậy, Lam Trạm dừng bước, ấn đường hơi giật giật khó mà thấy được, "Làm sao ngươi biết cả đoạn đường này ta không hề ngắm cảnh?"

Lời này của Lam Trạm tuy là nói với Giang Trừng nhưng ánh mắt lại không nửa phần dịch chuyển. Giang Trừng bị trả lại một đòn, hơi cảm thấy thú vị. Chân mày hắn khẽ nhíu, cũng không thèm để ý Lam Trạm thất lễ, chỉ tiện tay ngắt một nhánh hoa đào ven đường muốn cài lên tóc Lam Trạm, "Bởi vì ta ngắm ngươi cả đoạn đường này."

"Ngươi!" Lam Trạm lấy tay ngăn lại bàn tay Giang Trừng đang cầm nhánh hoa, lại không kịp đề phòng ngón tay hơi lạnh của hắn từ tay còn lại chạm khẽ lên môi.

"Suỵt, cẩn thận quấy nhiễu ý xuân." Giang Trừng sát lại gần Lam Trạm, hương sen thanh nhã trên người lấn át hương hoa đào ngọt lịm trên đầu ngón tay, "Ta cũng không có chạm vào dây đeo trán của ngươi, ngươi hồi hộp cái gì?"

Giọng Giang Trừng quả thật quá đỗi mềm mại, cũng quá lưu luyến. Da mặt Hàm Quang Quân vốn mỏng, nào có khi nào bị trêu ghẹo tới mức này? Mắt thấy gò má trắng như ngọc của Lam Trạm ửng lên một màu hồng nhạt, Giang Trừng thu tay về, cười một tiếng, lại nhẹ giọng vỗ về: "Đừng giận đừng giận, là Giang mỗ lỗ mãng. Ta tự phạt một ly, còn xin Hàm Quang Quân tha thứ cho."

"Cái gì?" Lam Trạm nghe vậy ngẩn người, không biết từ lúc nào thì Giang Trừng mua được rượu.

Giang Trừng nhìn ra Lam Trạm nghi ngờ nhưng cũng không định giải thích, chỉ lặng lẽ đợi trong chốc lát thì có cô nương ở quán rượu bên đường đưa tới một bầu rượu ngon, dịu dàng hỏi: "Công tử có phải muốn mua rượu?"

"Làm sao ta biết rượu này của cô nương ngon hay không?" Giang Trừng vừa trò chuyện cùng thiếu nữ bán rượu vừa không chút dấu vết ngăn cản chắn Lam Trạm ra sau lưng.

Cô nương kia hẳn là đã quen với khách hỏi vấn đề này, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thong thả ung dung rót rượu vào một nửa chén, đưa cho Giang Trừng: "Có ngon hay không, công tử nếm thử mới biết."

Giang Trừng cười vang thích thú, nhận lấy ly rượu, đang định thưởng thức lại bị Lam Trạm nắm lấy cổ tay, suýt nữa đổ mất rượu ngon.

"Giang Trừng!" Một tiếng này của Lam Trạm gọi lên rất cấp bách, nhiễu loạn lòng người.

Giang Trừng nhìn Lam Trạm hàm ý sâu xa, vỗ vỗ mu bàn tay y trấn an, cười hỏi: "Sao vậy? Hàm Quang Quân muốn thay Giang mỗ phẩm rượu?"

Lam Trạm trông thấy con ngươi thâm thúy của Giang Trừng, chợt rút tay về, nét mặt biến đổi, trầm giọng nói: "Cô Tô Lam thị cấm rượu!"

"Đạp thanh tiết xuân phân, đương nhiên là phải cài hoa uống rượu. Bộ dáng Hàm Quang Quân như vậy trái lại thật giống như đã trải qua một kiếp sinh tử." Giang Trừng lắc đầu bất đắc dĩ, lại quay đầu nhìn về phía cô gái kia, khóe môi hàm chứa ý cười, ánh mắt hơi chút lạnh lẽo, "Cô nương, tại hạ nói có đúng không?"

Cô nương bán rượu che môi nhẹ cười: "Rượu ngon tặng tri kỷ. Công tử thú vị như thế, ta nguyện tặng bầu rượu này cho hai vị."

"Như vậy thì đa tạ ý tốt của cô nương." Giang Trừng khẽ gật đầu, dứt lời liền đem chén rượu đưa tới bên môi, nhưng không nghĩ lại bị Lam Trạm một chưởng hất ra, rượu trong chén rơi vãi sạch sẽ.

"Ngươi cũng không thể uống!"

Giang Trừng nhìn rượu vương đầy đất, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, chén rượu trống rỗng trong tay nháy mắt hóa thành bột mịn. Hắn than nhẹ một tiếng, "Ánh mắt Hàm Quang Quân quả thật rất khá! Khó trách Ngụy Vô Tiện luôn nói trừ việc không hiểu phong tình ra, ngươi nơi nào cũng tốt."

"Ngươi đã sớm nhìn ra?!" Lam Trạm cau mày.

"Ngay sau ngươi." Giang Trừng nhún nhún vai.

"Ngươi thấy sâu hơn." Ánh mắt Lam Trạm nhìn Giang Trừng phức tạp.

"Ha, may mắn mà thôi, Giang mỗ hổ thẹn." Giang Trừng cười vung tay áo một cái, thiếu nữ bán rượu kia tản đi giống như khói xanh vậy, "Nhìn vẻ mặt Hàm Quang Quân như vậy... Sao nào, tức giận?"

"Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ! Ngươi đã nhìn ra dị dạng, tại sao còn lấy thân mạo hiểm?" Lam Trạm trầm mặt, như có thể khiến sương tuyết đông cứng lại thành hàn băng.

"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Mà trong lòng ta cũng có tính toán, ngươi cứ yên tâm." Giang Trừng thờ ơ phất phất tay, "Có điều bây giờ theo ý ngươi thì chúng ta đang ở trong ảo cảnh hay trận pháp?"

Lam Trạm trầm ngâm chốc lát, vẻ mặt có chút ngưng trọng, "Chỉ sợ nơi này không phải là cảnh cũng không phải là trận."

"Hửm? Lời này nên hiểu thế nào?" Nghe vậy, cặp mắt hạnh kia của Giang Trừng nháy mắt sáng lên vài phần, hào quang sáng ngời lại khiến cho Lam Trạm có chút không dám nhìn thẳng vào.

Lam Trạm tránh ánh mắt Giang Trừng, suy tư một lúc rồi tỉ mỉ phân tích: "Từ lúc ngươi vừa gọi ta lại thì ta đã phát hiện, bất kể chúng ta đi nhanh hay chậm, huynh trưởng và Ngụy Anh vẫn luôn chậm rãi bước tới nhưng lại có thể luôn duy trì một khoảng cách nhất định với chúng ta. Còn có cô gái bán rượu kia bỗng nhiên xuất hiện rồi hóa thành hư không, e rằng cũng là vì suy nghĩ trong lòng ngươi mà biến hóa ra."

"Chậc chậc, quả thật thông minh sáng suốt." Giang Trừng vỗ tay, không tiếc lời khen ngợi.

Lam Trạm hơi có vẻ bất mãn liếc nhìn Giang Trừng vừa tiếp tục nói: "Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng*. Nếu theo như lời này mà xem, nơi này hẳn là ảo cảnh. Nhưng mà..."

"Thế nào?" Giang Trừng khiêu mi.

"Nhưng cành hoa đào ngươi hái kia là thật."


*Trích lời dạy của Phật trong Kinh Kim Cương chương thứ 5, Thấy Như Lai. Nguyên văn:
"Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng.
Nhược kiến chư tướng phi tướng, tức kiến Như Lai"
Dịch nghĩa:
Phàm hễ có tướng đều là hư vọng.
Nếu thấy các tướng chẳng phải tướng, tức thấy Như Lai.
Chú giải:
Mọi sự ở đời thấy vậy mà không phải vậy; ở sâu bên trong mọi hiện tượng là một cái Tuyệt Đối.


Giang Trừng gật đầu, "Cho nên nơi này hẳn là cảnh trong trận pháp!"

Chân mày Lam Trạm nhíu chặt lại, "Trạm tự nhận xem qua không ít sách cổ, nhưng tạo ra được cảnh trong trận pháp, e rằng chỉ có..."

"Lưới trần!"

"Tương truyền 'Lưới trần' là Phật tâm Ma La* bố trận, đối với người phá trận mà có đạo tâm vững chắc thì vô cùng có lợi, là đại trận đệ nhất truyền thừa từ thời thượng cổ."

*Theo Kinh Kim Cang, Am-ma-la thức, còn gọi là Thanh tịnh thức hoặc Bạch tịnh thức, là thức thứ 9 của con người khi đã đạt được thanh tịnh.

"A." Giang Trừng cười nhạo, "Cũng có nghĩa là tuyệt sát trận."

"Nhưng suy cho cùng 'Lưới trần' chẳng qua chỉ là truyền thuyết cổ xưa, trăm ngàn năm qua chưa bao giờ có người thấy được. Như vậy làm sao lại xuất hiện nơi này?" Lam Trạm không hiểu được.

"Làm sao ngươi biết được đã gặp được người không phải là bị giữ lại bên trong trận này?" Giang Trừng quay đầu nhìn Lam Trạm, tiện tay rút ra bội kiếm bên hông, vạch ra một đường kiếm hoa, "Cũng được, quan tâm làm gì ba cái thiên la địa võng, chúng ta gặp phải trận này cũng xem như cơ duyên."

"Không biết Hàm Quang Quân có gan đồng hành cùng Giang mỗ xông vào trận này?" Đầu ngón tay Giang Trừng lướt qua mũi kiếm, rõ ràng gương mặt mỉm cười, nhưng trong mắt chiến ý lại càng dày đặc.

Lam Trạm cũng không nói chuyện, chỉ dùng mũi nhọn sắc lạnh của Tị Trần xem như đáp lại.

Một khắc kia hai người rõ ràng chiến ý, bốn phía chung quanh cũng biến hóa theo. Tuy bọn họ vẫn đứng bên cạnh nhau nhưng cảnh vật thấy được lại hoàn toàn bất đồng. Lam Trạm thấy được cấm địa Vân Thâm Bất Tri Xứ, cái tiểu viện đã giam lỏng mẫu thân hắn. Còn Giang Trừng thấy được chính là cảnh tượng Liên Hoa Ổ.

"Nếu nơi này đúng là 'Lưới trần', vậy trận này nên phá thế nào?" Lam Trạm hỏi nhỏ.

Giang Trừng và Lam Trạm đứng đưa lưng về phía nhau, cẩn thận phòng thủ sau lưng đối phương, "Hồng trần ba ngàn trượng, vào một bước nào biết đoạn tháng ngày. Trần thế này quá khổ, trói buộc thế nhân không được giải thoát. Đã được gọi là 'lưới', vậy Giang mỗ sẽ phá vỡ từng cái một, để nó không còn giam giữ thế nhân!"

Lam Trạm nghe xong trầm mặc chốc lát. Hắn giương mắt nhìn gò má Giang Trừng còn hơi có vẻ non nớt nhưng cũng rất kiên nghị, lành lạnh trả lời một câu: "Khí thế không tệ."

...

Nhân sinh trên đời, mọi thứ không dễ, sinh lão bệnh tử đều là khổ.

Thiếu niên Giang Trừng đứng dưới góc nhìn của người ngoài, mắt thấy mình cất tiếng khóc đầu tiên chào đời, đến bi bô học nói, tập tễnh tập đi, rồi đến lần đầu tiên cầm kiếm, lần đầu tiên luyện xong cả bộ kiếm pháp, lần đầu tiên gặp Ngụy Anh...

Còn có khi tu luyện mệt đến không đứng nổi, lời nói của mẹ lạnh như băng, tu vi tăng tiến trông mong một lời khen ngợi, thái độ lãnh đạm của cha, chó nuôi bên cạnh bị đưa đi, chén canh củ sen xương sườn còn một nửa...

Tất cả cảm xúc của Giang Trừng đều bị phóng đại gấp mấy lần, bất kể là vui vẻ, khổ sở hay là chua xót, mùi vị là ngọt hay đắng, không đủ để nói với người ngoài, lại đủ để cứa lên một nhát đao tàn nhẫn trong tim. Cũng không sao, những thứ này Giang Trừng đều gắng gượng trải qua. Những thứ hắn đã từng trải sẽ không cách nào tổn thương hắn nữa, lại chắc chắn sẽ khiến hắn càng thêm mạnh mẽ.

Đi qua được đoạn đường này chính là chặt đứt chấp niệm, cũng coi như là bình an vượt qua đạo kiếp thứ nhất. Giang Trừng đi dọc theo con sông Vong Xuyên trong trận, tiếp tục tiến về phía trước. Cái bóng in trên sông lại vì kinh qua tôi luyện mà càng trở nên trưởng thành hơn, càng không thể nắm bắt được đâu mới chân chính là hắn.

Lần này, hắn thấy được Kim đan mình bị đánh nát, Liên Hoa Ổ bị đốt, cha mẹ lấy thân tuẫn đạo, mà người huynh đệ thủ túc Ngụy Vô Tiện cũng vì cứu hắn mà rơi vào quỷ đạo.

Cảm xúc bên trong ảo cảnh bị phóng đại ồ ạt như dòng chảy con sông vậy, tràn vào trong lồng ngực Giang Trừng, dồn ép hắn đến dường như không cách nào thở được. Hắn nắm chặt trước ngực để làm dịu đi từng trận bi thương từ từ lan tràn, nhưng không ngờ suýt nữa không đè nén được vị tanh ngọt trong cổ họng. Ngay khi hắn sắp phun ra một búng máu, một luồng linh lực mát lạnh thư thái được chậm rãi truyền vào kinh mạch hắn, thấm dần vào lục phủ ngũ tạng.

Giang Trừng ngẩng đầu liền đối mặt với ánh mắt hơi có vẻ lo lắng của Lam Trạm, ngẩn người hỏi: "Ngươi đã phá trận rồi?"

Lam Trạm nhìn cảnh tượng dưới sông lắc đầu: "Chẳng qua chỉ mới băng qua con sông này mà thôi."

Nhưng y cũng không có nói cho Giang Trừng biết, khi y còn trong sông Vong Xuyên không hề thấy chấp niệm, đương nhiên khả năng đọc thấu linh hồn của lòng sông cũng không làm gì được y. Cả đời này của Lam Trạm yêu hận quá mức đơn thuần, lại có huynh trưởng bảo vệ y cẩn thận chặt chẽ. Thế giới của y có thể nói là một mảnh trắng thuần. Điều duy nhất có thể xem như tâm tâm niệm niệm cũng từ trong ảo cảnh thấy được một kết cục hết mức trọn vẹn. Cục diện như vậy e là Phật tâm Ma La năm đó cũng không ngờ tới. Chỉ có thể nói, rốt cuộc thiên đạo có chút bất công.

Quãng đường sau đó, Lam Trạm một mực bảo hộ bên người Giang Trừng. Y đồng hành cùng hắn nhìn trong lòng sông Vong Xuyên một Giang Trừng cửa nát nhà tan, bạn thân phản bội; nhìn hắn từng bước từng bước đi trên đoạn đường của kẻ cô độc, từng bước một bức ép chính mình gánh trên vai toàn bộ gánh nặng; nhìn hắn đeo trên lưng tiếng xấu từ người đời thiếu hiểu biết, thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn; còn phải nhìn hắn bị kẻ vô tri cho là kẻ yếu mà thương hại bố thí. Giang Trừng trong ảo cảnh bị trần thế bức bách đến mức phải thu lại hết thảy khí phách cũng không gãy mất một thân ngông nghênh. Còn Giang Trừng bên người y cũng trầm xuống nhuệ khí khinh cuồng của thiếu niên, mỗi một bước đi muôn phần gian nan nhưng kiên nghị quật cường không chịu để cho Lam Trạm nâng đỡ.

Trái tim thiếu niên chưa trải qua sự đời còn quá mức mềm mại, được tôi luyện qua dòng thép nóng chảy mới có thể cứng rắn không gì phá vỡ được.

Lam Trạm chưa từng thấy qua trần thế tàn khốc, cũng chưa từng thấy rõ chân tướng thế đạo. Y từng cho là mắt thấy tức là thật, nhưng người này bên cạnh y lại dùng hiện thực tàn nhẫn cho y một cái tát, nói cho y rằng, đạo, phải được chứng từ tâm. Y cũng từng cho là ngọc sáng nhất định phải như Ngụy Vô Tiện vậy, chói lọi lóa mắt, nhưng cũng là người này cạnh bên y, chỉ dùng một đoạn đường ngắn ngủi nói cho y, hào quang rực rỡ từ bên trong mới quý giá nhất.

Vượt qua sông Vong Xuyên chính là đạo Hồng trần. Hai người Trạm Trừng thở dài nhẹ nhõm nhưng cũng không dám có chút thả lỏng nào, bởi vì bọn họ biết con đường phía trước mới chính là chữ 'sát' của 'Lưới trần'.

Một con đường được trải bằng xương trắng không biết đã trói buộc chấp niệm ái hận tham sân si của biết bao oán linh. Người sa chân vào 'Lưới trần', nếu không phải chìm đắm trong hư ảo vô tận thì cũng bị vây hãm trong lồng giam hồng trần.

Dù sao cũng là sát trận thời thượng cổ, Lam Trạm với Giang Trừng không dám hành động khinh thường mù quáng, nhưng vẫn luôn không có giải pháp. Có điều nếu cứ dây dưa tại nơi này thì chỉ sợ ngay cả cơ hội ra tay đánh một trận cũng lỡ mất.

Giang Trừng xoa xoa ấn đường do di chứng để lại lúc vượt qua Vong Xuyên, còn Lam Trạm lại đang nhìn chăm chú vào bội kiếm của Giang Trừng tới xuất thần. Hai người đồng hành một đường cũng coi như là chung hoạn nạn. Giang Trừng nhạy bén nhận ra ánh mắt Lam Trạm thì có chút hiếu kỳ, bèn hỏi: "Thế nào?"

"Bội kiếm của ngươi vì sao đặt tên là Tam Độc?" Lam Trạm như có điều suy nghĩ, hỏi.

Giang Trừng nghe vậy sửng sốt trong chốc lát, sau đó cũng rơi vào trầm tư. Hắn nhìn thanh kiếm trong tay, nhớ lại lúc còn nhỏ cũng có hỏi phụ thân chuyện này. Hắn lúc đó ngại 'Tam Độc' ngụ ý không tốt, mà phụ thân thì trả lời thế nào nhỉ? Hình như người nói, chỉ có trải qua tham sân si mới có thể hiểu, vì lý do gì lại cầm lấy thanh kiếm kia trong tay.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Giang Trừng dần dần sáng trong, cũng càng thêm quả quyết kiên định. Hắn chỉ mũi kiếm hướng đạo Hồng trần chất chồng xương cốt trắng hếu, trầm giọng nói: "Nguyện dùng tấc sắt trong tay, chém hết tam độc trần thế!"

Lam Trạm thấy vậy bèn đứng bên cạnh Giang Trừng, cũng cầm Tị Trần trong tay chỉ hướng con đường phía trước, "Phàm đã như vậy, Trạm sẽ liều mình bồi quân tử!"

Một con đường máu bị hai người lôi đình cường thế mà phá vỡ. Cho dù con đường phía trước mỗi bước đi đều cận kề cái chết, bọn họ vẫn còn có lẫn nhau. Trong bước đường cùng, bọn họ phải dựa vào chính mình, còn liều chết cũng phải bảo vệ lại chính là đối phương. Hai người một đường giết tới cùng, cánh tay vung kiếm đã sớm tê dại. Đầu óc đã một mảnh hỗn độn, thân thể vẫn hành động theo quán tính, trong đầu cũng chỉ còn lại một câu, 'Bảo trụ sau lưng hắn'.

Cho dù cả người chật vật, ta cũng không muốn cúi đầu lúc này.

Khi Lam Trạm tỉnh lại cảm giác được giọt nước lành lạnh nhỏ trên gò má y. Một lát sau ý thức mới quay trở lại, y đột nhiên ý thức được hình như bọn họ đã ra khỏi đạo Hồng trần, cũng phá được trận pháp 'Lưới trần'. Theo bản năng, y liền tìm kiếm bóng dáng Giang Trừng. Ngay lúc giơ tay lên lại đụng phải da thịt vừa mềm vừa ấm, chỉ một thoáng thôi, Hàm Quang Quân vốn trầm tĩnh như tuyết tim lại đập như trống bỏi.

"Ưm..." Một tiếng rên khẽ không mấy dễ chịu cuối cùng cũng mang thần hồn Hàm Quang Quân trở lại.

Lam Trạm cẩn thận đỡ người bên cạnh dậy, kiểm tra kỹ lưỡng khả năng trên người hắn còn có nội thương, "Sao rồi, có chỗ nào khó chịu không?"

Giang Trừng lắc đầu, thần trí còn hơi mông lung, "Lam Trạm, 'Lưới trần' chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng thôi sao?"

Sau khi xác nhận Giang Trừng không có chuyện gì, Lam Trạm mới thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi nhớ, ta cũng nhớ, vậy thì không xem là mộng."

Trên đường trở về, trời lại hạ xuống lất phất mưa phùn, nhưng hai người đều rất ăn ý không đề xuất ra việc tránh mưa. Bọn họ chỉ chậm rãi đồng hành, sóng vai mà bước.

Có nàng thiếu nữ yêu kiều ở quán rượu bên đường, thẹn thùng e lệ mang tặng cây dù cho hai vị thiếu niên anh tuấn. Thiếu nữ đưa dù tới tay Lam Trạm, xấu hổ đỏ bừng đôi gò má, giọng mềm mại: "Công tử, ta đã phải lòng chàng."

Động tác đón nhận cây dù của Lam Trạm cứng đờ giữa chừng, tiến không được mà lùi cũng không xong, làm Hàm Quang Quân lúng túng đến mức nghẹn đỏ hai bên tai, "Tại hạ... tại hạ thật không có ý này, cô nương thứ lỗi!"

Dứt lời liền chạy mất dạng, làm cho Giang công tử đang ở một bên khoanh tay đứng xem trò vui cười đến gập người.

Lam Trạm nghe thấy tiếng cười thoải mái thanh thoát sau lưng cũng cong lên khóe môi. Thật tốt, thật tốt là đoạn đường này, còn có thể đồng hành bên người hắn.


***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top