mở đầu

染旧-nhiễm cựu :nhuộm xưa cũ

Ca từ đến từ(chỉ thủy*)bài ca này
*dừng lại nước
*********

Nếu như không phải điệp nhập mộng ảo

Mộng tam sinh sinh vị chấp tử thủ

Thanh kha thành đông tuyết ve kêu không độ xuân thu

Phía chân trời Trăng lưỡi liềm như thuyền

Vân ra tụ thuyền tại trong mây bơi

Từ biệt sau chớ tưởng niệm không quay đầu

Nếu như ta tâm chỉ thủy

Không yêu hận không đáng sợ cũng không lo lắng

Lại vì ai gió xuân hóa mưa tận số thổi nhăn

Như thế nào một ly rượu đục

Chưa nhập miệng tương tư tràn đầy hầu

Tâm có gợn sóng không tuyên so với miệng

Từ niên thiếu đến bạch đầu tuế nguyệt bị nhuộm xưa cũ

Một kiếp này có nhất niệm đã đầy đủ

Một giấc mộng đều bởi vì ngươi quấn quýt si mê không chịu thôi

Có thể bảo vệ ngươi trái phải cũng coi được tư thủ

Năm ấy minh nguyệt cao lầu

Đèn như trú ước một người già

Cùng xấu hổ đi mi mục ôn nhu đằng hoa đầy tay áo

Bên tai trống không tiếng chuông

Mộng không thôi không thấy ngươi ngoái đầu nhìn lại

Đợi đến thời gian còn dài có hay không quá lâu

Từ niên thiếu đến bạch đầu tuế nguyệt bị nhiễm cựu

Một đời này có nhất niệm đã đầy đủ

Một giấc mộng đều vì ngươi quấn quýt si mê không chịu thôi

Có thể hộ ngươi trái phải cũng coi như được tư thủ

Một giấc mộng đều vì ngươi hết sức ôn nhu

Chỉ thủy như sông chảy lại lên chí tâm đầu

Cố sự đích tận đầu tuế nguyệt chợt như cũ

*********

Nguyên tác bối cảnh, tư thiết, OOC phần đông

Thời gian tuyến Di Lăng lão tổ hiến xá quay lại.

Sau Quan Âm miếu, tất cả nhìn tựa trần ai lạc định(tất cả đều kết thúc), kì thực chỉ vừa mới bắt đầu.

Trước để một điểm nhỏ chính văn đi.

……………………

Vân Thâm bất tri xứ, Lan thất, bởi vì Lam Hi Thần bế quan, Lam Vong Cơ liền tiếp nhận y xử lí tông vụ, nhiều năm qua y chỉ biết du lịch bốn phía, gặp loạn tất ra, cũng không xử lý tục vật, mặc dù hiện tại có sự chỉ điểm của thúc phụ, cũng hiểu được có chút cố hết sức, cũng không biết lúc ấy người kia không người giúp đỡ, là như thế nào gắng gượng qua đến.

“Bẩm Hàm Quang Quân, Giang tông chủ đưa lên bái thiếp cầu kiến.”

Lam Vong Cơ từ trước bàn ngẩng đầu lên, mi tâm hơi nhíu, lại lập tức khôi phục như thường, phân phó người đưa hắn mang đến Tĩnh thất, cũng đứng dậy rời đi, Lam Khải Nhân vuốt vuốt râu ria, nhìn xem bóng lưng của cháu trai mình, thở dài.

Giang Trừng một thân tử sắc váy dài phi vai cẩm bào, đầu đội tông chủ quan, cực kì trịnh trọng, khiến Lam Vong Cơ trong lòng có chút dự cảm không tốt, đặc biệt là khi đang nhìn đến trong tay hắn mang theo một cái rương hòm điêu khắc chín cánh hoa sen màu tím về sau.

Giang Trừng nhẹ vén lên bày ra, ngồi xuống ở phía đối diện Lam Vong Cơ, y nấu trà, Giang Trừng liền đánh giá gian phòng hắn lần thứ hai đến này, toàn bộ Tĩnh thất một hạt bụi cũng không nhiễm, giản lược nhưng không mất lịch sự tao nhã, ngược lại là rất phù hợp phong cách của y.

Nhấp một ngụm trà, Giang Trừng đi thẳng vào vấn đề, từ trong ngực lấy ra một phong thư, đặt lên bàn, duỗi ra ngón trỏ cùng ngón giữa đẩy tới Lam Vong Cơ trước mặt, phong thư màu tím nhạt, in chín cánh hoa sen ám văn, ba chữ lớn phía trên, lần nữa để Lam Vong Cơ nhíu mày.

Giang Trừng chỉ chỉ cái rương bên cạnh bàn “Trong rương có đồ vật thuộc về hắn, mời Hàm Quang Quân làm người chuyển giao.”

Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn người đối diện, ở Quan Âm miếu, hắn vì cứu Ngụy Vô Tiện, trúng một kiếm, thương tận tâm mạch, đã qua ba tháng, miệng vết thương có lẽ đã khôi phục, dung mạo chi gian vẫn ngạo mạn như trước, ánh mắt vẫn như cũ sắc bén ác liệt, lại mơ hồ lộ ra vài phần mỏi mệt, nghĩ lại là bởi vì Kim Quang Dao chết rồi, Kim Lăng tiếp nhận vị trí tông chủ, Giang Trừng mặc dù là cậu, nhưng không thể không ra tay giúp đỡ.

“Có câu nói, vẫn mời Hàm Quang Quân làm người truyền đạt, chờ Kim Lăng ngồi vững vị trí tông chủ, Giang mỗ tự chủ trì hoàn bích quy Triệu (vật về chủ cũ)”

Lam Vong Cơ tay cầm chén trà, hơi nắm chặt, hai con ngươi màu lưu ly, chỉ nhìn đến hai chữ lạnh lùng, cất giấu dạng tâm tình gì, trừ đi Lam Hi Thần ai cũng nhìn không thấu.

Sự tình đã nói xong, Giang Trừng đứng dậy thi lễ một cái, liền cáo từ, hai cái chân vừa bước ra cửa phòng, Lam Vong Cơ đột nhiên hỏi:

“Giang Vãn Ngâm, vì sao?”

Giang Trừng đang nhìn hoa ngọc lan đầy viện, ánh mắt lăng lệ, hiện lên một tia khác thường, lập tức trở về câu nói, đầu cũng không ngoảnh lại tiêu sái :

“Chúc Hàm Quang Quân cùng Di Lăng lão tổ trăm năm hảo hợp.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top