Chap 2: MILO (2)

Ai có thể để ở đây một cái thùng hàng khổng lồ và kỳ lạ đến không thể kỳ lạ hơn như thế? Bởi vì nó không vuông hẳn mà cũng chẳng phải tròn, và kích cỡ của nó lại to lớn hơn hẳn các loại thùng cỡ lớn thông thường mà cậu từng thấy.

Gắn trên thùng là chiếc phong bì màu xanh lơ, chỉ đề mấy chữ: "GỬI MILO, CẬU BÉ DƯ DẢ THỜI GIAN."

Tất nhiên, nếu bạn đã từng nhận được một món quà bất ngờ, hẳn bạn sẽ tưởng tượng được là Milo đang tò mò và phấn khích đến thế nào; còn nếu bạn chưa bao giờ nhận được món quà bất ngờ thì hãy chú ý nhé, vì biết đâu một ngày nào đó bạn nhận được thì sao.

"Không phải là sinh nhật mình", cậu băn khoăn, "Giáng sinh thì còn mấy tháng nữa mới đến, mà mình cũng chẳng ngoan lắm, thật ra là chẳng ngoan tí nào." (Cậu phải tự thừa nhận như vậy.) "Chắc mình cũng sẽ chẳng thích nó đâu, nhưng vì không biết nó từ đâu đến nên mình cũng không gửi trả lại được." Cậu ngẫm nghĩ thêm hồi lâu nữa, rồi mở chiếc phong bì ra cho phải phép.

"MỘT TRẠM THU PHÍ ĐƯỜNG CAO TỐC CHÍNH HIỆU", trong phong bì viết như vậy- tiếp đến là:
"DỄ DÀNG LẮP RÁP TẠI NHÀ, DÁNH CHO NHỮNG NGƯỜI CHƯA BAO GIỜ TỚI NHỮNG VÙNG ĐẤT NGOÀI GIỚI HẠN."

"Ngoài giới hạn của cái gì?" Milo tự hỏi trong lúc tiếp tục đọc.

"THÙNG HÀNG BAO GỒM CÁC MÓN SAU:

"Một (1) trạm thu phí đường cao tốc chính hiệu, dễ đang lắp ráp theo hướng dẫn.

"Ba (3) biển báo, dùng để cảnh báo khi thấy cần cảnh báo.

"Tiền xu các loại để trả phí.

"Một (1) bản đồ, phiên bản mới nhất được vẽ bởi các chuyên gia tắc địa lành nghề, mô tả các địa danh tự nhiên và nhân tạo.

"Một (1) cuốn luật lệ và luật giao thông, đừng dại dột nghĩ đến chuyện lách luật hay phạm luật."

Và dòng cuối cùng, viết bằng chữ nhỏ hơn, có nội dung:

"Không đảm bảo sẽ đạt được thành quả, nhưng nếu không hoàn toàn hài lòng, thời gian bạn tiêu tốn vào chuyện này sẽ được hoàn trả thích đáng."

Làm theo hướng dẫn, cắt chỗ này, nhấc chỗ kia, gập lại, chẳng mấy chốc cậu đã dựng được cái trạm thu phí lên. Cậu gắn cửa sổ và lắp mái lên, nó hơi chìa ra hai bên, rồi đặt hộp tiền xu vào. Nhìn nó giống hệt những trạm thu phí cậu đã nhiều lần nhìn thấy khi đi chơi với bố mẹ, chỉ khác là nó nhỏ hơn nhiều và có màu tím.

"Một món quà thật kỳ cục", cậu thầm nghĩ. "Ít nhất họ cũng phải gửi đường cao tốc kèm theo chứ, tạm thu phí mà không có đường thì còn làm ăn gì được nữa." Nhưng vì lúc đó cũng chẳng muốn chơi gì khác, nên cậu vẫn dựng ba tấm biển lên,

GIẢM TỐC ĐỘ KHI ĐẾN GẦN TRẠM THU PHÍ

VUI LÒNG CHUẨN BỊ SẴN TIỀN PHÍ

HÃY XÁC ĐỊNH RÕ ĐIỂM ĐẾN

rồi từ từ mở bản đồ ra.

Đúng như tờ giấy đã viết, đó là một tấm bản đồ rất đẹp, nhiều màu sắc, cho thấy các đường cái, sông, biển, thị trấn, thành phố, núi, thung lũng, giao lộ, đường phụ và những địa danh đáng chú ý về cảnh quan đẹp đẽ lẫn lịch sử của nó.

Vấn đề duy nhất là Milo chưa bao giờ nghe nói đến nơi nào trong tấm bản đồ này, mà bản thân các địa danh nghe cũng đã kỳ dị rồi.

"Mình nghĩ chẳng có nơi nào như thế này", cậu kết luận sau khi xem kỹ bản đồ. "Mà thôi, cũng chẳng sao." Thế là cậu nhắm mắt lại và chỉ một ngón tay lên bản đồ.

"Thành phố Từ Điển", Milo chậm rãi đọc to cái tên mà ngón tau cậu đã chỉ vào. "Ờ, đến đó thử xem sao."

Cậu bước ngang qua phòng và cẩn thận phủi bụi cho chiếc xe. Rồi, cầm theo tấm bản đồ và cuốn sách luâth, cậu nhảy vào xe và, vì không có gì để làm, cậu từ từ lái đến trước trạm thu phí. Bỏ tiền xu vào hộp và lái xe qua, cậu bình luận với vê nuối tiếc, "Mong là trò này vui vui một tia, nếu không thì chiều nay đúng là chán chết đi được." 

————————————————
Mọi người nhấn sao cho tớ có động lực ra chap mới nhé ❤️
Tớ sẽ cố gắng ra chap mới trong thời gian sớm nhất ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top