ℂ4: Ghi hận
"Đi nhà ăn ăn cơm trước đi, ký túc xá còn lâu mới có điện." Lệ Diệu giơ tay đầu hàng trước ánh mắt nghiêm nghị của cậu, "Đợi có điện, tao sẽ báo cho mày, được không?"
Lương Hoàn lúc này mới miễn cưỡng hài lòng.
Trên đường đến nhà ăn, Lương Hoàn đưa ra nghi vấn về thiết kế này: "Nếu các ngươi đã cấy chip vào trong cơ thể, lẽ ra phải có cách sạc nhanh chóng và tiện lợi hơn chứ, tại sao không thể—"
Cậu nghĩ nghĩ, nhớ lại từ mới vừa xem được: "Cung cấp năng lượng sinh học?"
"Chip đời đầu được phổ biến từ mấy chục năm trước, lúc thiết kế ban đầu đúng là có thể thông qua năng lượng sinh học của con người, nhưng phải kết hợp với dung dịch dinh dưỡng bổ sung riêng biệt." Lệ Diệu khoanh tay, "Vấn đề là thứ đó cực kỳ đắt đỏ, chỉ có quân đội và người giàu mới dùng được. Sản phẩm thay thế ổn định giá thì khó uống vô cùng, hơn nữa thời gian cung cấp năng lượng rất ngắn, chẳng có tác dụng gì. Nhưng cuộc sống hàng ngày lại không thể tách rời chip, nên phần lớn người thường đều sạc bằng cách cắm điện ngoài, dùng tiết kiệm một chút. Hiện tại, ở khu 3, chip rời đang khá phổ biến, có thể thay pin, một cục dùng được một năm."
Lương Hoàn nói: "Lính đánh thuê cũng có thể dùng loại đó sao?"
Lệ Diệu giơ cổ tay lên: "Căn cứ có cung cấp đặc biệt, làm nhiệm vụ mà cứ phải mang theo một cục chip rời thì bất tiện lắm."
Mặt trong cổ tay hắn có hình xăm một con rồng nhỏ màu đen, miệng ngậm đuôi, nằm ngay điểm kết nối của chip. Lương Hoàn không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Nhà ăn của tòa nhà lính đánh thuê được xây dựng giữa không trung, nối liền ba tòa nhà ký túc xá, chiếm diện tích rất lớn. Bức tường trong suốt có thể nhìn thấy những đường ống và đường trên không ở bên ngoài. Hàng trăm cửa sổ hình tròn ở trung tâm, trong đại sảnh là những dãy bàn ăn được sắp xếp ngay ngắn, đèn đuốc sáng trưng.
Lương Hoàn nhìn đám đông ồn ào náo nhiệt, phần lớn đều ăn mặc giống Lệ Diệu, áo ngắn tay màu đen, quần dài và giày tác chiến, cũng có một số người tạo hình đặc biệt, chân hoặc tay là máy móc, dây điện lộ ra ngoài, thậm chí có người nửa người là kim loại.
"Đừng có nhìn lung tung." Lệ Diệu ấn đầu cậu, xoay cậu lại, "Mấy người kia không tra cũng có thể đoán ra được đấy. Không phải ai cũng tốt tính như chồng mày đâu."
"Sao ở đây lại có điện?" Lương Hoàn hỏi.
"Mày là chúa hay hỏi đấy à?" Lệ Diệu bất đắc dĩ giải thích cho cậu, "Nhà ăn thuộc công trình đặc biệt, có thể xin chính phủ phê duyệt cung cấp điện đặc biệt."
"Tài nguyên điện lực khan hiếm đã ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân, triều đình nên nhanh chóng giải quyết, hoàng đế các ngươi đang làm gì vậy?" Lương Hoàn rất để tâm đến việc chip của mình không thể sạc kịp thời.
"Giờ này rồi còn hoàng đế gì nữa." Lệ Diệu vừa buồn cười vừa tức giận, "Bệ hạ, ngài đừng có lo chuyện bao đồng nữa. Khu nhà giàu số một phía Đông suốt đêm ca hát, ngài cứ yên tâm đi."
Lương Hoàn còn muốn nói thêm gì đó, Lệ Diệu đã khoác vai cậu, chỉ cho cậu thực đơn ảo trên không, ấn vào còn có thể ngửi thấy mùi thơm: "Muốn ăn gì thì cứ gọi."
Lương Hoàn liếc nhìn, mấy món ăn này lần lượt có tên là Nấm ma thuật nhảy nhót, Bánh táo nổ, Tinh bột đại hợp tập, Rau dại hấp, Canh khoai tây mỹ vị.
Bên cạnh có lính đánh thuê đẩy một xe thức ăn đủ màu sắc đi qua, đủ loại món ăn tinh xảo bày la liệt trên bàn.
"Nào nào, cuối tuần này là đại hội lính đánh thuê, anh em cứ ăn uống thoải mái! Mấy ngày nay tôi bao!"
Cả bàn người lập tức reo hò ầm ĩ. Người nọ lấy bao thuốc ra chia, tiếng hoan hô càng lớn hơn. Lương Hoàn thấy trên bao thuốc in hình một ngôi sao vàng, giống loại mà Lệ Diệu đưa cho chú Dương và những lính đánh thuê cùng tầng lúc nãy. Thứ này dường như rất được lính đánh thuê hoan nghênh.
Lệ Diệu vỗ vai cậu, đưa tay che tầm mắt cậu: "Tháng sau tao đãi mày gà quay."
"Không cần." Lương Hoàn chỉ vào đĩa thức ăn trông giống đồ ăn nhất, "Trẫm ăn cái này."
"Hai phần canh khoai tây mỹ vị." Lệ Diệu hào phóng quẹt thẻ.
Hai người chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vừa hay có thể nhìn thấy cảnh đêm xa xa. Lương Hoàn mới đến, thấy mọi thứ xung quanh đều rất lạ lẫm. Bên ngoài cửa kính trong suốt là những đường ống và đường trên không đan xen ngang dọc, xa hơn là những tòa nhà tối đen, rồi đến một vùng sáng rực đèn điện.
"Đó là khu nhà giàu số một phía Đông sao?" Lương Hoàn hỏi.
Lệ Diệu liếc nhìn, múc một thìa canh khoai tây to nhét vào miệng: "Đó là chợ đen, bên cạnh là khu đèn đỏ, không phải chỗ tốt đẹp gì đâu."
"Khu đèn đỏ?" Lương Hoàn nghĩ nghĩ, "Nơi sạc điện cho người máy giao thông?"
Lệ Diệu suýt nữa cắn đứt cả cái thìa vì cười.
Lương Hoàn nghiêm mặt nói: "Ăn cơm cho đàng hoàng."
"Bớt nói chuyện như chủ gia đình đi." Lệ Diệu chỉ vào cậu bằng cái thìa, "Cho thêm giấm không?"
"Không cần." Lương Hoàn cúi đầu nhìn đĩa—tạm gọi là thức ăn kia. Tuy rằng cậu luôn tiết kiệm, nhưng mỗi bữa cơm đều có năm sáu món mặn cùng canh, tay nghề của đầu bếp Ngự thiện phòng dù kém cũng không đến nỗi nào.
Cậu nghiêm nghị múc một miếng nhỏ, bỏ vào miệng.
"Sao nào?" Lệ Diệu hỏi.
Lương Hoàn càng nhíu mày hơn.
Mượn xác hoàn hồn mà cũng phải chịu khổ thế này.
Lệ Diệu gác chân lên thanh ngang giữa hai ghế, cúi đầu ăn sạch đĩa của mình trong mấy miếng, rồi cầm chai giấm đổ vào đĩa của Lương Hoàn: "Thêm chút giấm, nuốt trôi được là được rồi."
"Ngươi ngày nào cũng ăn thứ này à?" Lương Hoàn hỏi.
"Sao có thể chứ." Lệ Diệu xua tay, "Ngày thường không được ăn ngon thế này đâu."
Lương Hoàn nhìn hắn với ánh mắt đầy thương hại.
Sau khi thêm giấm, màu sắc của canh khoai tây đúng là không thể diễn tả bằng lời. Lương Hoàn nhắm mắt lại, vừa định ăn miếng thứ hai thì cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Cậu nhìn theo hướng phát ra tiếng động, là hai tên lính đánh thuê đang cãi nhau. Một tên cao lớn, đầu trọc, tay phải là máy móc, tên còn lại tóc ngắn vàng hoe, dáng người mảnh khảnh. Chỉ thấy tên đầu trọc nhấc cái bàn bên cạnh đập vào người tên tóc vàng, kết quả đối phương nhảy lên, một cước đạp vào lưng hắn ta, thức ăn và đĩa rơi vãi đầy đất.
Tên đầu trọc tức giận nói: "Mày tưởng mày là ai hả? Xuất thân từ quân đội thì làm sao? Bớt mang cái thói đó đến căn cứ lính đánh thuê đi, không thì tao cho mày chết!"
Tên tóc vàng cũng không chịu thua: "Căn cứ lính đánh thuê cũng phải có quy củ chứ, tinh thần lực mạnh thì dựa vào cái gì mà không được nhận nhiều tiền?"
"Ha, nói nhảm cái gì, tinh thần lực 3S cái con khỉ! Kẻ phản bội đến đây thì phải ngoan ngoãn mà kẹp đuôi làm người!" Tên đầu trọc cười nhạo.
"Sao Mai không phải kẻ phản bội!" Tên tóc vàng vô cùng phẫn nộ.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười.
"Không sao đâu, cứ ăn cơm đi." Lệ Diệu quay lưng về phía chỗ ồn ào, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn.
Vừa dứt lời, còi báo động chói tai vang lên khắp nhà ăn. Năm sáu người mặc đồng phục màu trắng nhanh chóng xuất hiện, mấy người giữ chặt những kẻ gây rối, một thanh niên mặc đồng phục trắng đeo kính râm bước nhanh tới, trầm giọng nói: "Lại cãi nhau cái gì đấy? Ngày nào cũng như vậy? Còn làm việc đàng hoàng được không hả!"
"Đội trưởng Hựu!"
"Chào đội trưởng Hựu!"
"Anh Hựu!"
Tiếng chào hỏi vang lên liên tiếp, có thể thấy đối phương rất được những lính đánh thuê này kính trọng.
"Ăn cơm của các cậu đi." Hựu Chiêu Thần kéo kính râm xuống, phất tay với thuộc hạ, "Đưa bọn họ đi, nhốt vào phòng."
"Rõ!"
Tên tóc vàng khi đi ngang qua, quay đầu nhìn Hựu Chiêu Thần: "Thượng tướng Hựu..."
"Thượng cái gì mà tướng, đây là căn cứ lính đánh thuê, không phải quân đội, gọi là đội trưởng." Hựu Chiêu Thần vỗ vào gáy hắn ta, "Bớt gây chuyện đi, nghe rõ chưa!"
"Rõ!" Mắt tên tóc vàng lập tức đỏ hoe.
Hựu Chiêu Thần khịt mũi, cắm kính râm vào túi áo trước ngực, nhìn quanh một vòng. Lập tức có không ít người mời hắn ăn cơm, hắn đều từ chối, sải bước về phía bàn của Lương Hoàn và Lệ Diệu.
"Anh Lệ, khách quý hiếm gặp đấy." Hựu Chiêu Thần khoác vai Lệ Diệu, định ngồi xuống cạnh hắn.
Lệ Diệu giơ chân gác thẳng lên ghế bên cạnh: "Hết chỗ rồi."
"Này, cậu làm gì thế." Hựu Chiêu Thần cũng không ngại, tiện tay kéo một chiếc ghế khác đến ngồi xuống, vắt chéo chân, đôi giày ống cao màu đen bóng loáng phản chiếu ánh đèn, "Mười ngày nửa tháng cậu mới đến nhà ăn một lần, khó khăn lắm mới gặp được cậu, haiz, ăn gì thế này, để anh em bao cậu một bữa thịnh soạn."
"Không cần, ăn xong rồi." Lệ Diệu đặt thìa xuống, ngẩng mắt nhìn Lương Hoàn, "Ăn xong chưa?"
Canh khoai tây trước mặt Lương Hoàn gần như vẫn còn nguyên, chỉ có cái lỗ nhỏ lúc đầu cậu đào. Lương Hoàn vừa định nói chuyện, Lệ Diệu đã ấn vào một bên đĩa, một chiếc hộp đựng thức ăn bật ra từ bên dưới, tự động đóng gói hoàn tất.
"Mang về ăn tiếp đi." Lệ Diệu đưa cho cậu.
Lương Hoàn miễn cưỡng nhận lấy, nhìn người ngồi bên cạnh.
Hựu Chiêu Thần nhìn cậu, cười rạng rỡ: "Chào cậu, tôi tên là Hựu Chiêu Thần, người phụ trách số 2 của căn cứ lính đánh thuê khu Đông 3, là đồng đội cũ của Lệ Diệu."
"Đội trưởng Hựu quá khen rồi." Lệ Diệu lạnh nhạt nói, "Tôi không dám nhận."
"Có gì mà không dám nhận chứ, cậu chính là—" Hắn đột nhiên dừng lại, cười vỗ vai hắn, "Không có gì, tôi cũng có việc muốn tìm cậu. Cuộc thi lính đánh thuê thứ Hai tới, sếp đã lên tiếng, cậu nhất định phải tham gia."
"Không có thời gian." Lệ Diệu gạt tay hắn ra.
"Sao lại không có thời gian? Sếp đã hủy hết nhiệm vụ của cậu vào cuối tuần sau, chỉ chờ cậu tỏa sáng trong cuộc thi lính đánh thuê." Hựu Chiêu Thần nói, "Cậu là người có điểm tích lũy cá nhân cao nhất trong số các lính đánh thuê khu vực phía Đông, là bộ mặt của khu Đông 3. Cậu sẽ đại diện cho khu vực phía Đông tham gia vòng chung kết, cố gắng giành thứ hạng cao nhé."
"Đi thôi." Lệ Diệu đưa tay về phía Lương Hoàn.
Hựu Chiêu Thần cũng nhìn Lương Hoàn.
Lương Hoàn khẽ động tâm, nắm lấy tay Lệ Diệu. Hựu Chiêu Thần lúc này mới thu hồi ánh mắt, nói với Lệ Diệu: "À đúng rồi, chúc hai người tân hôn vui vẻ nhé, không ngờ cậu lại đồng ý kết hôn đấy."
"Còn chuyện gì nữa không?" Lệ Diệu nhìn hắn.
Hựu Chiêu Thần nói: "Tôi còn tưởng cậu sẽ mời tôi làm phù rể."
"Không có tiền nhàn rỗi đâu." Lệ Diệu ném cho hắn một chiếc thẻ, "Sạc đầy thẻ này rồi mang đến ký túc xá cho tôi."
Hựu Chiêu Thần đưa tay nhận lấy: "Vâng, đội trưởng Lệ!"
Lệ Diệu bỗng nhiên căng thẳng.
Mãi đến khi ra khỏi nhà ăn, Lệ Diệu mới buông tay đang nắm chặt lấy tay cậu ra.
Lòng bàn tay Lương Hoàn ướt đẫm mồ hôi của hắn, cậu tiện tay lau vào áo Lệ Diệu hai cái: "Ngươi có thù oán với người này à?"
Lệ Diệu khó hiểu: "Không có thù."
"Vậy sao ngươi lại căng thẳng như vậy?" Lương Hoàn nói.
Lệ Diệu bỗng nhiên cười, đưa tay ôm lấy mặt cậu, xoa mạnh, cọ hết mồ hôi trên tay vào mặt cậu: "Chưa có ai dám lau mồ hôi vào áo tao đâu, mày gan to thật đấy."
Lương Hoàn ngạc nhiên nhìn hắn: "Ngươi thả—"
"Thất lễ rồi." Lệ Diệu thở dài, "Bệ hạ, diễn xong thì nói một tiếng, để còn làm chính sự."
Lương Hoàn xoa mạnh mặt bằng tay áo, lạnh lùng nói: "Vừa rồi trẫm hết lòng phối hợp ngươi diễn trò, ngươi lại báo đáp trẫm như vậy sao?"
Lệ Diệu cười nói: "Hay là để tao đánh mày một trận?"
Lương Hoàn tức giận, người này đúng là không biết trời cao đất dày là gì.
Không biết là do tức giận, hay do bát canh khoai tây còn độc hơn thạch tín kia, cậu bỗng nhiên cảm nhận được một luồng nội lực ấm áp dâng lên từ đan điền, nhưng khi cậu định vận khí thì luồng khí đó lại đột nhiên biến mất.
Trong bụng vang lên tiếng kêu ùng ục.
Lệ Diệu nghe thấy liền nói: "Kén cá chọn canh, giờ thì đói đến mức bụng kêu rồi đấy."
Lương Hoàn nhìn chằm chằm Lệ Diệu, đang cân nhắc tính khả thi của việc giết người diệt khẩu, đợi hắn sạc đầy chip—
"Đây." Lệ Diệu đột nhiên vẫy tay với một người máy nhỏ đang đi ngang qua.
Bộ đồ tác chiến màu đen tuyền cùng đôi giày khiến hắn trông đầy sát khí, con rồng đen trên cổ kiêu ngạo, sống mũi cao thẳng in bóng mờ trên mặt. Hắn ngậm điếu thuốc, đứng dưới ánh đèn mờ ảo, cúi người sờ đầu con robot gấu trúc mô phỏng đang đi ngang qua.
Gấu trúc nhỏ lấy ra một chiếc hộp nhỏ gọn gàng từ trong bụng.
Lệ Diệu một tay kẹp thuốc, cầm hộp, tay kia mở hộp, gỡ đôi đũa ra, mùi thơm lập tức xộc vào mũi.
Hắn đưa đến trước mặt Lương Hoàn, hơi mất kiên nhẫn: "Chỉ lần này thôi đấy, không có lần sau đâu."
"Cơm hộp Gấu trúc nhỏ chúc ngài ngon miệng, hoan nghênh quý khách mua hàng lần sau, hẹn gặp lại." Con gấu trúc nhỏ cúi chào Lệ Diệu, khép bụng lại, chạy đi bằng đôi chân ngắn ngủn.
Lương Hoàn nhận lấy, nhìn quanh.
"Đừng có nhìn nữa, ăn ngay đây đi. Chưa đến giờ cung cấp điện, bây giờ về ký túc xá cũng chỉ có ngồi không thôi." Hắn mở hộp canh khoai tây mang từ nhà ăn ra, vắt chéo chân ngồi xuống lề đường ăn ngon lành.
Lương Hoàn nhìn hắn ăn một lúc, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Lần này, thức ăn miễn cưỡng nuốt trôi được.
"Trẫm đánh gãy gân chân của ngươi, ngươi không hận trẫm sao?" Lương Hoàn hỏi.
"Dùng máy trị liệu hai lần là khỏi thôi, vết thương nhỏ ấy mà." Lệ Diệu ăn rất nhanh, hắn lau miệng, ném hộp cơm rỗng vào tay một con robot đang nhặt rác trên đường, "Con người trong lúc cực kỳ hoảng sợ làm ra phản ứng gì cũng không có gì lạ. Mày được nuông chiều từ bé ở khu nhà giàu, chắc chưa thấy cảnh này bao giờ."
Lương Hoàn thong thả ăn xong cơm: "Tinh thần lực có thể thay đổi cấp bậc không?"
Lệ Diệu quay đầu nhìn cậu, ánh mắt dò xét và có chút đề phòng: "Về nguyên tắc là không thể."
Lương Hoàn chờ hắn nói tiếp, không ngờ Lệ Diệu không nói gì thêm, mà đứng dậy đi về phía trước.
Lương Hoàn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay và luồng nội lực mơ hồ ở đan điền, trong lòng hơi yên tâm. Có vẻ như cơ thể này có thể luyện võ, chỉ là phải bắt đầu lại từ đầu.
Cậu nhìn bóng dáng Lệ Diệu phía trước. Người này tuy rằng ăn nói lỗ mãng, nhưng bản tính không xấu, có lẽ có thể lợi dụng hắn một chút, giúp cậu đứng vững trong thế giới mới này. Nếu hắn trung thành, thu nhận hắn cũng được, chỉ là loại người kiêu ngạo này rất khó thuần phục, dù có trung thành, đặt dưới mí mắt cũng thấy ngột ngạt, tốt nhất là phái ra biên cương làm tướng soái, biết đâu lại có thể lập nên công danh sự nghiệp.
"Đi thôi, về ký túc xá sạc pin cho con chip nhỏ bé của mày." Lệ Diệu nghiêng người vẫy tay với cậu.
Lương Hoàn: "..."
Sớm muộn gì cũng phải khâu cái miệng này lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top