Chương 70. Minh Nguyên, Minh Tố

Lộ Hành Chu yên lặng gật đầu, Nhan Thanh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

Cô nhìn vẻ mặt Lộ Hành Chu, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Tiểu kim chủ đừng sợ, bình thường tôi không như vậy đâu."

Lộ Hành Chu tiếp tục gật đầu, Nhan Thanh nội tâm điên cuồng gào thét, xong đời, mới vừa gặp mà hình tượng của mình đã sụp đổ rồi, tất cả đều là do tên Minh Nguyên đáng chết đó.

Lộ Hành Chu tiếp tục mở miệng nói: "Ồ, chị có một chiếc vòng châu liên, tím thủy tinh à."

Nhan Thanh gật đầu, nói đến cái này, cô có chút tiếc nuối nói: "Chị rất thích thích cái này, nhưng khi còn nhỏ đã bị một tên ngốc bẻ gãy."

Cô tấm tắc hai tiếng chia sẻ nói: "Chị chưa thấy qua ở tỉnh Quảng Đông, chị chưa từng thấy ai mặc áo lông vũ. Anh ta ngất xỉu vì nóng. Tình cờ nhìn thấy, chị giúp anh ta cởi bớt quần áo cho đỡ nóng, cho anh ta uống trà trà lạnh để giảm nhiệt."

Lộ Hành Chu mở to hai mắt nhìn.

【 Minh Nguyên là cái thứ ngu gì vậy? Anh ta đến tỉnh Quảng Đông còn mặc áo lông vũ đến mức bị hôn mê vì nóng, không được, mình muốn cười chết. 】

Lộ Vân Nhĩ không nhịn xuống cười lên tiếng: "Cạc cạc cạc ca."

'Không phải, Vân ca cách làm đâu ha? '

'Nhìn di động điên cuồng đánh chữ, sau đó cười ra tiếng vịt kêu, ăn dưa hả! '

' Trời ạ, sao mấy người lại muốn chúng tôi cõng dưa làm gì, chúng tôi cũng muốn biết, trong phòng nói cái gì!'

'Huhuhu, chúng tôi không phải là những tiểu khả ái của anh sao?'

Lộ Hành Chu nhìn người sắp nổ tung trước mặt, cuối cùng hắn quay người lại. Không phải đâu... Quá cẩu huyết.

Nhan Thanh gật đầu nói: "Làm sao vậy?"

Lộ Hành Chu tiếp tục nói: "À thì, mấy món chị nấu đều được đưa cho học bá ăn. Số tiền chị đưa cho anh ta đều bị anh ta nói không còn nữa nhưng thật chất là đưa hết cho cô gái ánh dương của anh ta rồi."

Nhân Thanh hoàn toàn choáng váng. Thậm chí, anh ta còn lừa cô hết tiền, còn dùng tiền của cô để tiêu xài cho người phụ nữ khác.

Cô hùng hổ đứng dậy, định lao ra ngoài đá người.

Lộ Hành Chu lau mồ hôi. Với tư thế này của chị Nhan, khi trở về, Minh Nguyên sợ phải gãy vài cái xương sườn.

Cậu nhanh chóng nói: "Chờ một chút, đừng lo, chúng ta phải nói lại chuyện này. Gần đây chúng ta không phải đang phát sóng trực tiếp sao? Anh ta có biết không?"

Nhan Thanh lắc đầu, Lộ Hành Chu mím môi nói: "Mời người tới đây đi."

Nhân Thanh hai mắt sáng lên nói: "Ở đây, giết người rồi cho thú rừng ăn, sau đó nghiền xương thành bột dùng làm phân bón cho hoa? Đây là ý kiến ​​hay đấy."

Lộ Hành Chu khụ khụ hai tiếng nói: "Mặc dù đây là ý kiến ​​hay, nhưng bây giờ là xã hội pháp quyền."

Nhân Thanh chậm rãi thở ra, vẻ mặt buồn bã nói: "Chị biết, nên chị rất buồn."

Lộ Hành Chu vô ngữ nhìn cô nương này nói: "Đổi vẻ mặt đi, ưu thương một chút, đau đớn vào vô."

Nhân Thanh hiểu được ý của Lộ Hành Chu, cô nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi. Vẻ mặt trở nên buồn bã, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và tức giận.

Cửa vừa mở, Nhân Thanh bước ra, cô đến đoàn trang điểm gặp tiểu cô nương gần đây. Chơi rất thân với Nhan Thanh, nhìn bộ phong lưu bước tới nói: "Làm sao vậy? Biên kịch khi dễ?"

Cô nhìn Lộ Hành Chu, lại nhìn Nhan Thanh, ừm, không có khả năng, chỉ là tay chân bé nhỏ của tiểu biên kịch, Nhan Thanh một cái có thể đánh tám.

Đừng nhìn Nhan tỷ gầy yếu, Nhan tỷ có cơ bụng cùng tuyến nhân ngư nữa đấy.

Nhan Thanh vốn có vẻ ngoài thanh lãnh, hiện tại hốc mắt cô đỏ bừng, vẻ mặt buồn bã, cả người tràn đầy sự tan vỡ.

Mà Lộ Vân Nhĩ thỏa mãn với bát quái của lòng mình, nghe Chu Chu vừa nói nên cũng không quá tức giận với màn trình diễn của Nhan Thanh 

Hắn lặng lẽ đến gần Lộ Hành Chu nói: "Chu Chu, em biết không? Minh Nguyên giả nghèo lừa con gái nhà lành. Em nghĩ xem nếu anh trai cậu ta biết thì có thể đánh gãy chân cậu ta không?"

Lộ Hành Chu kinh ngạc nhìn anh hai mình.

【Mẹ nó, anh hai biết chuyện từ khi nào thế? Chuyện của Minh Nguyên đã lan rộng khắp thế giới chưa, chuyện đó chưa lan rộng là bình thường mà.】

Cậu lại nhìn Nhan Thanh, Nhan Thanh đang khóc trước ống kính livestream, trông như một mỹ nhân sắp vỡ òa.

【Đúng vậy, Nhan Thanh bây giờ đang ở trong đoàn phim của mình, chuyện gì cũng có thể xảy ra, kể cả học bá kia, thậm chí chuyện anh ta không phải là em ruột của Minh Tố, còn việc anh ta thích Nhan Thanh thì phải làm sao.】

Lộ Vân Nhĩ tê một tiếng, không phải, Minh Nguyên không phải em ruột của Minh Tố à?

【 Minh Nguyên là con riêng, em ruột của Minh Tố không có, Minh Nguyên như nào, Minh Tố vẫn luôn biết. 】

Lộ Vân Nhĩ biểu tình thay đổi, hắn nhìn Chu Chu, mím môi, nghĩ tới chuyện lúc trước Minh Nguyên đã cười nhạo Chu Chu sao có thể không xứng đáng được?

Nhìn tin tức trong nhóm, hắn đã quyết định quản chuyện này!

Lộ Hành Chu nhìn Vương Úc An và Tô Hướng Minh, hai người nhìn thấy người đàn ông đích thực từ trên người Nhan tỷ đều muốn khóc, bọn họ không cần đâu huhu

Lộ Hành Chu vẫy tay tới bọn họ, Vương Úc An và Tô Hướng Minh biểu tình nháy mắt ai oán lên, chờ Lộ Hành Chu nhỏ giọng nói với họ vài câu, hai người lập tức tỉnh lại.

Không phải chỉ đang tìm ai đó sao? Đây không phải là vấn đề đối với hai anh em bọn họ.

Bọn họ chính là những mầm non Học viện điện ảnh, đại học Đế Đô đều có nhân mạch.

Chỉ trong vài phút, một thông tin liên lạc đã được đẩy tới Lộ Hành Chu.

Lộ Hành Chu âm thầm thêm người này vào, ghi chú là Nhan Thanh, người này lập tức đồng ý.

Lộ Hành Chu suy nghĩ một lúc, sau khi gửi tin nhắn nói chuyện, cậu bắt đầu nói ngắn gọn.

Tâm trí bận rộn quá nhiều nên khá mệt mỏi.

Trong giới nhị thế tổ của Đế Đô, câu chuyện Minh Nguyên giả nghèo để tán gái dần được lan truyền.

Trong mắt họ, chuyện này không phải là chuyện đáng xấu hổ mà là vô cùng mất mặt, không phóng khoáng.

Ngươi đều là nhị thế tổ, còn có một người anh trai quản lý công ty. Chính mình không thể tự làm bất cứ điều gì, ăn gì không dư thừa. Vậy mà anh ta vẫn còn khảo nghiệm sự chân thành của người khác. Dù họ có xấu, họ cũng không làm ra loại chuyện dơ bẩn này.

Thật sự dùng thiệt tình cùng bọn họ, bọn họ đều yêu đương với người khác một cách bình thường. Nhưng Minh Nguyên thì thật đúng là không có.

Vì vậy, ngay khi sự việc này lộ ra, trong vòng nhị thế tổ đều thảo luận, Minh Nguyên không đạo nghĩa, tiện tra.

Nói trắng ra, ngoài tiền ra, một người như hắn có thể cho người khác cái gì thì quan trọng nhất là những lời đường mật đi. Coi thường người khác cũng chẳng sao cả, lãng phí tiền cho họ cũng chẳng sao nhưng lại đi ra ngoài kiếm món ngon hơn rồi bỏ người ta, có ghê tởm hay không? 

Minh gia phát triển không ngừng, Minh Tố là người có năng lực, nhưng Minh Nguyên lại hơi kì ba...

Không học vấn, không nghề nghiệp còn gây ra vấn đề thị phi, loại nhị thế tổ này kết quả tự nhiên là luôn bị kinh thường.

Nhóm nhị thế cũng có khinh bỉ, nếu không có khả năng kế thừa công ty thì nên thành thật nghe lời gia đình, chơi đùa gì đó. Và cũng nên tiêu tiền một cách khéo léo. Trong quá trình tiêu tiền, có thể nó sẽ trở thành công việc kinh doanh của gia đình.

Còn có một loại, đó chính là thực sự không học vấn không nghề nghiệp, nhưng người ta trong lòng hiểu rõ, chỉ cần an phận sẽ không thiếu tiền, đến nỗi cảm tình đau chơi, bọn họ đều là sói tình ta nguyện, tôi đưa tiền, bồi tôi chơi, tôi sẽ cho cô/cậu phí chia tay nếu không còn yêu.

Còn Minh Nguyên, hắn là người thấp kém nhất, coi trọng bản thân nhưng lại không giỏi việc gì.

Nếu còn muốn hủy hoại thanh danh của nhị thế tổ của bọn họ thì không được.

Họ không cần phải làm gì cả, chỉ cần về nhà nói đùa vài câu. Minh gia bên kia sẽ tự biết.

Cha Minh tuy thương Minh Nguyên nhưng vẫn muốn giữ thể diện. Khi nghe lại sự việc này, ông ta đau lòng và tự hỏi liệu con mình có bị hư não hay không.

Ông ta đau đầu xoa cái trán, nhìn con trai lớn đã về nhà rồi nói: "Gọi Minh Nguyên về. Làm sao con trở thành anh trai được vậy? Em trai con bị người ngoài nói thế nào?" 

Minh Tố kéo cà vạt, cười khẩy: "Em trai? Em trai tôi sớm đã chết." Nói xong hắn liền lên lầu.

Ở tầng dưới, cha Minh tức giận nhặt chiếc bình lên định đập vỡ, người quản gia lặng lẽ xuất hiện bên cạnh nói: "Nó có từ thời Khang Hi, là bộ sưu tập của đại thiếu gia trân quý nhất."

Cha Minh im lặng đặt nó xuống, quay người đá cây cột. Quản gia nhỏ giọng nói: "Đây là thành thực."

Hàm ý là cẩn thận với xương gãy.

Cha Minh một hơi nghẹn ở trong lòng, vừa gọi điện cho cậu con trai nhỏ, chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy cậu con trai nhỏ kêu lên: "Tiểu Thanh, cẩn thận."

Cuộc gọi đã cúp máy có tin nhắn đến, nói rằng gần đây hắn không rảnh và sẽ quay lại sau vài ngày.

Cha Minh cuối cùng không nhấc nổi nó lên, ngất đi vì tức giận.

Lộ Hành Chu im lặng buông ra, Lộ Vân Nhĩ thở dài, Lộ Hành Chu nhanh chóng đi tới, cậu nhìn giao diện điện thoại của Lộ Vân Nhĩ. Chu cha má ơi, bạn gái Minh Nguyên là Bạch Thanh sao?

Lộ Hành Chu trầm mặc, nhắn tin cho anh họ Tống Trúc Vận nói: "Anh họ, anh biết Bạch Thanh đi đâu không?"

Đang nằm xem bát quái của Minh Nguyên, Tống Trúc Vận một mặt khen, khi nhìn thấy tên Bạch Thanh liền ghê tởm.

Tức chết anh.

Sau này, Bạch Thanh còn tìm được nhà anh, ở trước mặt cha mẹ anh nói bậy, nếu không phải cha anh tin tưởng anh, anh đã bị tính kế.

Sau đó hắn liền biến mất, không biết hắn đã đi đâu.

Anh vừa định hỏi Lộ Hành Chu làm sao vậy, thì thấy tin nhắn của Lộ Hành Chu gửi đến.

Tiểu Thái Dương của Minh Nguyên là Bạch Thanh????

Tống Trúc Vận lăn ra khỏi giường, chống nạnh cười lớn hahaha, Minh Nguyên thật là ở ác gặp dữ.

Lộ Hành Chu cũng chậy một tiếng, vậy nữ chính tiểu thái dương đâu?

Quên đi, chuyện đó không quan trọng, không biết Minh Nguyên có ngủ với Bạch Thanh hay không... Anh ta biết chuyện gì xảy ra khi ở bên cạnh Bạch Thanh không đây.

Anh ta không bắt được anh họ cậu, chỉ có thể chạy đi phá thai, còn kiểm tra ra có bệnh...

Nếu anh ta không chạy nhanh như vậy thì cậu của cậu đã kiện anh ta về tội lừa đảo.

Nhan Thanh đi tới, cô nhẹ nhõm khi nhìn thấy tin này qua khóe mắt. Cô vui vẻ nói: "May mà chị không ngủ với anh ta..."

Điện thoại cô reo, Minh Nguyên nhắn tin là tin nhắn chia tay, Nhan Thanh híp híp mắt, cô nhìn về phía Lộ Hành Chu, Lộ Hành Chu nói: "Chị hỏi anh ta có phải ở tỉnh Quảng Đông té xỉu không, nhân tiện chụp rồi gửi cho anh ta cái vòng tay."

Nhan Thanh làm theo, nhưng ai biết vừa gửi tin nhắn, bên kia liên tục nhắn tin, cô không trả lời, anh liền gọi điện.

Nhan Thanh bình tĩnh ấn điện thoại xuống, làm theo ý của Lộ Hành Chu mời người đó đến.

Lộ Hành Chu tìm được học bá, hoàn trả chi phí đi lại và mời anh ta đến đây....

Cậu còn nhờ anh cả tìm Minh Tố, và nhờ người qua. Khi mọi người đã tụ tập, ruộng dưa cũng đã thu hoạch xong, cậu Lộ chồn liền có dưa ăn.

Cậu nhìn cameras livestream, cười hắc hắc hắc, mấy quả dưa này sẽ biến thành lưu lượng, nuôi dưỡng lại bộ phim nhỏ của mình. Khi đến lúc, anh sẽ thay đổi cả không gian và Linh Tuyền!

Sau khi Lộ Kỳ Dịch nhận được tin báo, anh đã gọi điện trực tiếp cho Minh Tố. Hai người đã gặp nhau vài lần và có bạn chung.

Lộ Kỳ Dịch đi thẳng vào vấn đề nói: "Em ruột cậu không chết, nếu cậu muốn biết em trai mình ở đâu, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, cậu cứ việc đến đó."

Minh Tố chưa kịp phản ứng thì tin nhắn đã được gửi đến, Minh Tố rũ xuống mắt, Lộ Kỳ Dịch không có khả năng nói bậy, cho nên...

Minh Tố liền thu xếp chuyến bay đi Tương tỉnh.

Mà học bá cũng chuẩn bị tới dưới sự sắp đặt của Lộ Hành Chu, còn Minh Nguyên thì nhìn Bạch Thanh trẹo chân, mím môi nói: "Thanh Thanh, có thể cho tôi xem chiếc lắc tay của em được không?"

Bạch Thanh sửng sốt một chút, rũ mắt tìm cớ nói: "Em để lắc tay ở nhà rồi."

Minh Nguyên thử tính hỏi: "Vậy em còn nhớ tôi mặc quần áo màu gì không?"

Bạch Thanh tim đập mạnh, ngập ngừng nói: "Màu đen?"

Minh Nguyên mở điện thoại đặt vé, Bạch Thanh nhìn điểm đến trên điện thoại di động của Minh Nguyên,ả nghiến răng nghiến lợi, Tống Trúc Vận bên kia đã không được, ả không thể buông tay Minh Nguyên

Ả ôm lấy cánh tay Minh Nguyên, nước mắt lưng tròng nói: "Em thật sự đã quên."

Minh Nguyên nhìn ả, mềm lòng nói: "Tôi đi Tương tỉnh xử lý một lát, chờ tôi trở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top