Chương 141
Lộ Hành Chu tay mắt lanh lẹ, móc ra từ không gian một cái búa lớn.
Hách Liên Đồng muốn phản ứng, nhưng Lộ Vân Nhĩ sao có thể cho hắn cơ hội? Anh lập tức ném Hồ Thất qua. Hồ Thất với vẻ mặt đầy kinh ngạc rơi gọn vào lòng Hách Liên Đồng. Hồ Thất mắt cá chết nhìn chằm chằm Lộ Vân Nhĩ.
Hách Liên Đồng giờ phút này cả người đều như hóa đá vừa hắt xì vừa lòng ngập tràn tình cảm dạt dào với Hồ Thất. Muốn ném Hồ Thất ra cũng không nỡ, mà giữ lại thì lại khó chịu, đành đứng yên tại chỗ, gương mặt biến sắc, thay đổi từng hồi không khác gì tắc kè hoa.
Hồ Thất mắt cá chết tiếp tục nhìn Lộ Vân Nhĩ, cái miệng nhỏ lầm bầm oán trách, vừa bá bá bá vừa gào loạn lên. Lộ Vân Nhĩ thì vừa dỗ dành nó, vừa canh chuẩn thời cơ.
Còn Lộ Hành Chu thì ở bên kia, búa lớn 80, búa nhỏ 40, mở kho ra là bổ thẳng lên nắp quan tài!
Hách Liên Đồng dùng chính là quan tài bằng gỗ đàn dù đã trải qua thời gian dài ăn mòn nhưng cũng không chịu nổi vài nhát búa của Lộ Hành Chu. Răng rắc! một tiếng vang lên như là trái tim của Hách Liên Đồng vậy nát...
Lộ Hành Chu vừa phá quan tài liền lộ ra phần xương cốt bên trong khắp bề mặt đều dán đầy bùa chú. Cậu cười tủm tỉm, tay cầm chắc cây búa, quay sang nhìn Hách Liên Đồng lúc này sắp phát điên, cười hì hì nói: "Gia gia đây đến giúp ngươi giải thoát nhé ~"
Vừa dứt lời, một nhát búa bổ xuống. Xương sọ Hách Liên Đồng vỡ nát...
Hách Liên Đồng gào lên thảm thiết, âm thanh bén nhọn đến độ có thể so với ca sĩ hát nốt cao nhất.
Hồ Thất theo đó cũng bang một tiếng rơi xuống đất. Nhưng nó xoay người một cái, nhẹ nhàng tiếp đất bình an vô sự.
Triệu Thanh Y vỗ tay một cách nghiêm túc, tán thưởng: "Tư thế tiếp đất: chấm điểm tuyệt đối ~"
Lộ Hành Chu vung búa phóng thẳng xuống đất, sau đó lau mồ hôi trên trán, cười tủm tỉm: "Giải quyết xong rồi ~"
Hồ Thất lúc này cả người mềm nhũn, toàn bộ lông hồ ly đều xụ xuống. Nó mắt cá chết nhìn Lộ Vân Nhĩ, gằn giọng: "Cậu đợi đó cho tôi!!"
Lộ Vân Nhĩ vội vàng nhào tới, cung kính bế Hồ Thất lên, nói nịnh nọt: "Mang lão à, tôi sai rồi..."
Hồ Thất hừ lạnh một tiếng: "Lúc cậu ném tôi cho hắn sao lại không thấy sai?"
Lộ Vân Nhĩ cuống quýt giải thích: "Thì lúc đó thật sự hết cách rồi mà!"
Cả nhóm bắt đầu leo lên, vừa hự hự trèo núi vừa lần mò chui qua một cái lỗ nhỏ để ra ngoài. Lộ Hành Chu lúc này cảm nhận được rõ ràng trong đầu cuốn tiểu thuyết mà cậu đang ở trong đã đến đoạn kết thúc.
Cậu nằm vật ra đất, thở hắt một hơi, mệt mỏi nói: "Mệt chết tôi luôn..."
Lộ Vân Nhĩ cười ha hả: "Kỳ thật, quỷ cũng không đáng sợ đến vậy."
Triệu Thanh Y và Lộ Hành Chu liếc nhau, cô sâu kín hỏi lại: "Thật sao? Tôi không đáng sợ đến thế à?"
Lộ Vân Nhĩ lập tức như diều hâu quay đầu hét toáng lên. Nhưng vừa nhìn thấy nửa cái đầu Triệu Thanh Y đang từ dưới bò lên, anh liền trợn trắng mắt lăn ra bất tỉnh.
Lộ Hành Chu cùng mọi người cười ầm lên.
Triệu Thanh Y tiện tay ném cho Lộ Hành Chu mấy tấm câu quỷ phù, ngáp một cái rồi nói:
"Tất cả ở đây cả, đến lúc cần cứ lấy ra dùng. Cho bọn nó một bữa ăn là đủ."
Lộ Hành Chu thu mấy lá bùa vào, mỉm cười cảm ơn: "Được rồi, cảm ơn."
Việc phát hiện cổ mộ đã được báo cáo lên cảnh sát. Cả nhóm để lại định vị rồi rút lui, những chuyện còn lại giao cho người của bên trên xử lý, họ chỉ có trách nhiệm đến xem xét thôi.
Sau khi thu xếp mọi thứ ổn thỏa, cả nhóm quay về khách sạn rửa mặt nghỉ ngơi. Lúc này, Ngụy Diên đã nhắn tin cho bọn họ. Lộ Hành Chu nhìn nội dung tin, khẽ nhướng mày...
Cậu thay đồ xong liền đứng dậy, gõ cửa phòng Lộ Vân Nhĩ gọi: "Ngụy Diên rủ chúng ta đi chơi."
Lộ Vân Nhĩ mắt sáng rỡ, hứng thú hỏi: "Đi đâu chơi?"
Lộ Hành Chu chậm rãi phun ra hai chữ: "Diệp Sắc."
Lộ Vân Nhĩ lập tức xoay người, đeo khẩu trang, đeo kính râm, dứt khoát nói: "Đi thôi."
Lộ Hành Chu cười hì hì đi theo sau hắn. Hồ Thất bỗng nhảy phắt lên, kêu to: "Tôi cũng đi nữa ~"
Giỡn sao, chuyện náo nhiệt làm sao có thể thiếu phần nó chứ!
Lộ Vân Nhĩ lái xe đưa cả nhóm đến địa điểm. Quán bar Diệp Sắc được trang hoàng cực kỳ ấn tượng, mặt tiền toàn bộ là một bức tường đen tuyền. Muốn vào được trong, phải tìm đúng vị trí cánh cửa. Lộ Hành Chu liếc mắt một cái, không chút do dự kéo mọi người đẩy cửa bước vào.
Âm nhạc sôi động đến mức làm cả người cũng muốn rung rinh theo, mùi rượu cồn quyến rũ lượn lờ trong không khí.
Diệp Sắc là một quán bar cao cấp và xa hoa. Những thể loại người lộn xộn, gây rối ở đây gần như không có, vì thế bầu không khí bên trong tuy náo nhiệt nhưng lại không hề hỗn loạn.
Ngụy Diên cùng nhóm bạn đang ngồi ở khu ghế lô trên tầng hai, ngay sát lan can. Phần lan can được làm bằng pha lê trong suốt, từ đó có thể nhìn bao quát toàn cảnh bên dưới.
Vừa bước vào, nụ cười liền nở rộ trên mặt Lộ Hành Chu.
【Ôi chao kìa ~ nhìn xem tôi vừa thấy ai này ~ Là anh Cự Nhĩ đó nha ~ Hôm nay nữ chính gặp lại nam chính đúng kiểu vô tình trùng hợp rồi nha ~】
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Quan Cự Nhĩ lập tức ngồi thẳng người. Khi nhìn thấy Lộ Hành Chu bước vào, hắn còn cố nặn ra một nụ cười lấy lòng, hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không bỏ chạy nữa!!
Vốn dĩ hắn định ngoan ngoãn ở nhà, bình tĩnh chờ chết... à không, chờ qua ngày. Nhưng không ngờ, thật không ngờ, tên cẩu tặc Ngụy Diên lại trực tiếp chạy tới nhà hắn lôi đầu hắn ra ngoài!
Nghĩ tới đây, răng hắn liền nghiến ken két, con mắt như lưỡi đao sắc lẻm quét sang người bạn tốt trọng sắc khinh bạn kia với đầy oán hận.
Mạc Chiêu Hựu tò mò nhìn xuống phía dưới. Là một cô gái ngoan hiền chính hiệu, đây là lần đầu tiên cô tới quán bar nên cái gì cũng mới lạ.
Ngụy Diên ngồi bên cạnh, vòng tay ôm lấy eo cô, cằm tựa lên vai cô, cười cợt nói: "Phía dưới có gì mà xem, bảo bối, nhìn anh nè~"
Lộ Vân Nhĩ không chịu nổi, lập tức nôn khan một tiếng: "Ngụy Diên, cậu có thể đừng ghê tởm như vậy không?"
Ngụy Diên bật cười khinh khỉnh: "Cún độc thân thì im mồm đi."
Lộ Hành Chu ngồi xuống cạnh Quan Cự Nhĩ, khuôn mặt tươi rói nhìn hắn. Trong lòng cậu, Hồ Thất cũng tấm tắc hai tiếng, ra vẻ một ông cụ non vỗ vỗ tay Quan Cự Nhĩ nói: "Tiểu tử à, hôm nay cậu mệnh phạm đào hoa đó nha. Hai đóa liền một lúc, một đóa là đào hoa thối, một đóa là chính phẩm đào hoa."
Lộ Hành Chu bật cười, xoa xoa đầu Hồ Thất. Quan Cự Nhĩ kinh ngạc nhìn sang, nghi hoặc hỏi: "Sao cậu lại đưa được bạn nhỏ này vào đây thế?"
Lộ Hành Chu bất lực nói: "Bạn nhỏ này nhất quyết đòi theo cho bằng được. Không mang đi thì y như rằng gào khóc ăn vạ lăn lộn, mà tôi thì vốn cũng đâu có định xuống sân nhảy. Thế là mang theo nó đến đây chơi cho vui."
【Bạn nhỏ này ấy à... là hồ tiên đấy. Người ta lúc bắt đầu dạo chơi thì tụi mình còn chưa chui ra đời đâu, chẳng qua...】
Lộ Hành Chu liếc nhìn Hồ Thất, rồi nháy mắt về phía Quan Cự Nhĩ, ý bảo hắn xem đi, lời ban nãy mình nói đâu phải nói đùa?
Hồ Thất bĩu môi, khẽ gật đầu. Hắn đường đường là đại nhân hồ tiên, chẳng rảnh mà giỡn mấy chuyện này với phàm nhân.
Quan Cự Nhĩ sững sờ, ngây như tượng đá. Hắn nhìn chằm chằm Hồ Thất... Hồ tiên???
Thế là... đầu óc hắn bắt đầu liên kết lại: Lộ Hành Chu từng nói về nữ chính gì đó, chẳng lẽ cái gọi là nữ chính ấy chính là đào hoa thối kia? Mà đào hoa chính phẩm thì là duyên số của hắn ở đây?
Chưa kịp tiêu hóa hết đống thông tin, thì Liên Thành Hoán và Phó Quân Hằng cũng đến. Duy chỉ có Lang Thần Bích là chưa thấy mặt.
Ngụy Diên nhíu mày hỏi: "Lang Thần Bích đâu?"
Phó Quân Hằng ngồi bên cạnh hừ một tiếng: "Thằng nhóc đó hôm qua nửa đêm hứng chí đặt vé bay đi Tam Á luôn rồi."
Quan Cự Nhĩ nghe xong chỉ biết cạn lời. Hôm qua bọn họ còn chưa về đến nhà, mà trên đường về, tên kia đã hạ quyết tâm đi Tam Á xả stress, còn mạnh miệng tuyên bố: nếu ai cản, kể cả khiêng máy bay, hắn cũng phải chạy cho bằng được. Bởi vì nếu thật sự theo diễn biến cốt truyện kia, ba mẹ hắn mà biết có khi đánh cho không còn nguyên vẹn.
Dù sao thì cha mẹ nhà hắn cũng là dân luyện quyền cước, không đùa được.
Lúc đó Quan Cự Nhĩ từng buột miệng nói gì nhỉ? À đúng rồi, hắn nói Lang Thần Bích là kẻ nhát gan. Kết quả tên kia nổi điên, nổ tung như pháo hoa, tuyên bố dõng dạc, ai dám đi là kẻ yếu đuối. Rồi còn nói, đến nơi sẽ gọi điện thoại chứng minh cho mà xem.
Thế nên, hôm nay khi hắn biết chắc mình trốn không thoát nữa, không còn lựa chọn nào khác, hắn đành cắn răng nhờ Ngụy Diên gọi Lộ Hành Chu và nhóm bạn lại đây.
Không phải vì cái gì khác, đơn giản vì ngồi cạnh Lộ Hành Chu cho hắn cảm giác an toàn. Nếu không phải hôm qua mới quen nhau, có khi hắn đã tự chui vào lòng Lộ Hành Chu mà ôm rồi!
Quan Cự Nhĩ ánh mắt sáng quắc nhìn Hồ Thất, hiện tại hắn thực sự rất muốn nhào qua ôm lấy cặp chân nhỏ mũm mĩm kia mà kêu to: Đại lão cứu mạng!!!
Cùng lúc đó, Liên Thành Hoán giơ ly rượu lên, ánh mắt vô thức đảo xuống phía dưới tầng một. Một cô gái mặc váy ngắn màu đen, gương mặt xinh đẹp diễm lệ, vóc dáng nóng bỏng khiến người ta không thể rời mắt. Mái tóc uốn sóng lớn càng khiến cô nổi bật giữa đám đông.
Nhưng có vẻ cô gái ấy đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Sắc mặt cô hơi khó xử, đứng đối diện vài người đàn ông có vẻ không dễ đối phó.
Liên Thành Hoán thoáng động lòng, ngồi không yên.
Lộ Hành Chu theo ánh mắt hắn nhìn xuống dưới, vừa thấy người kia liền suýt nữa phun ra câu cửa miệng:
【 Khoan khoan khoan, chẳng phải nữ chính sao? Mới mấy ngày không gặp mà lại xuất hiện long trọng thế này? Anh hùng cứu mỹ nhân?? Chậc chậc chậc, Liên Thành Hoán à, chuyện này không đơn giản rồi. 】
Vốn dĩ đang hừng hực khí thế muốn xông xuống làm người hùng cứu mỹ nhân, Liên Thành Hoán ngay lập tức thu tay lại. Hắn trầm mặc uống một hớp rượu, dù cô gái đó quả thực rất đúng gu hắn, nhưng mà! Hắn không muốn bị kéo vào cái gì tình tay ba đâu!
Quan Cự Nhĩ cũng nhìn xuống theo bản năng. Đúng lúc đó, cô gái kia dường như cảm nhận được gì đó, liền ngẩng đầu nhìn lên tầng hai. Ánh mắt của cô chạm thẳng vào ánh mắt Quan Cự Nhĩ. Trong khoảnh khắc, Quan Cự Nhĩ cảm giác như có một luồng ánh sáng màu hồng phấn xoẹt qua đồng tử hắn. Cả người hắn run lên, vội vàng ôm lấy ngực mình.
Xong đời rồi, hắn giống như vừa mới trúng tiếng sét ái tình?!
Mỹ nhân như vậy, cho dù không thuộc về một mình hắn, cũng là chuyện rất bình thường.
Quan Cự Nhĩ nghĩ vậy, rồi đứng dậy, chuẩn bị bước xuống dưới. Nhưng còn chưa kịp nhúc nhích, Hồ Thất cho một cái tát giáng xuống. Quan Cự Nhĩ ánh mắt mơ màng, ngơ ngác hỏi: "Gì vậy?"
Lộ Hành Chu lặng lẽ nhìn hắn. Hồ Thất nghiêm túc đáp: "Trên mặt cậu có ruồi."
【 Hoắc hoắc hoắc! Tôi nói mà~ hồ ly tinh! Cái nữ chính kia đích thị là hồ ly tinh! Còn biết dùng mê thuật cái kiểu này...】
Hồ Thất hừ lạnh một tiếng, chui lại vào lòng Lộ Hành Chu, ánh mắt đề phòng và mang theo cảnh cáo, nhìn chằm chằm cô gái kia.
Qua Sơn Hải Quan, nơi đây chính là địa bàn tiên gia bọn họ. Muốn tu hành ở vùng này, hoặc là đi theo lộ trình tu hành chính quy của tiên giới, hoặc là tìm vùng khác. Ngoại lai yêu quái muốn ở lại đây sinh sống cũng được nhưng phải đăng ký đàng hoàng.
Vậy mà giờ đây, ở ngay địa bàn chính thống của tiên gia bản địa, lại có một con hồ ly tinh hoang dã từ nơi khác chạy tới, dám cả gan thi triển mị thuật mê hoặc dân Đông Bắc quê hắn?
Hồ Thất tỏ vẻ, hắn bị mạo phạm nghiêm trọng. Và hắn rất muốn lột da đối phương.
Lộ Hành Chu vội vã trấn an, nhẹ nhàng vuốt lưng Hồ Thất. Trong lòng truyền âm nhỏ giọng:【Đừng có chạy loạn, cậu đánh không lại cô ta đâu. Cô ta có hệ thống đấy. Đợi tôi nuốt cái hệ thống của cô ta xong, cho cậu tự xử.】
Hồ Thất chớp chớp mắt, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Lộ Hành Chu, vẻ mặt an tĩnh đến lạ. Lộ Vân Nhĩ cười ha hả, quay sang trêu Quan Cự Nhĩ: "Tiểu Quan à~ cậu vừa rồi có phải nhất kiến chung tình với mỹ nữ kia không? Có muốn tôi đi xin giúp liên hệ không, hửm?"
Quan Cự Nhĩ mặt không cảm xúc, mắt cá chết lườm Lộ Vân Nhĩ: "Không cần, cảm ơn. Hiện tại tôi đang nghiêm túc suy xét việc xuất gia. Thế giới này hỗn loạn quá rồi, không phù hợp để tôi tồn tại đâu."
Tiên gia, hồ ly tinh, hệ thống...
Thế giới này từ bao giờ lại trở nên huyền huyễn cỡ đó?
Không đùa đâu, hắn cảm thấy mình thật sự có thể suy xét nghiêm túc chuyện xuất gia.
Nghĩ đến đây, hắn quay sang hỏi Lộ Vân Nhĩ: "Nghe nói em tư của cậu... hình như chuẩn bị đi xuất gia đúng không? Có thể cho tôi xin thông tin liên hệ với cậu ấy được không? Tôi muốn học hỏi kinh nghiệm."
Hồ Thất tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Quan Cự Nhĩ, hỏi to: "Vợ cậu mà cậu cũng từ bỏ luôn à?"
Lộ Hành Chu lập tức giả vờ vỗ mông nhỏ của Hồ Thất, cười nói: "Tiểu Thất, đừng nói bậy. Quan ca ca người ta còn chưa có vợ đâu."
Hồ Thất hừ một tiếng, chỉ tay xuống dưới, nơi có một cô gái đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế dài, mặc áo ngắn tay và quần dài nói: "Vậy cái kia không phải là vợ tương lai sao?"
Lộ Hành Chu lập tức hóng hớt, nghiêng đầu nhìn sang. Cô gái kia dường như không quen thuộc với môi trường ồn ào náo nhiệt như quán bar, nên trông có phần câu nệ, hơi gò bó. Trên gương mặt là nụ cười dịu dàng, diện mạo mang nét anh khí, đúng kiểu nữ chính có khí chất mạnh mẽ. Nhưng có lẽ vì nụ cười ấy quá đẹp, nên đã vô tình làm dịu lại cái sự sắc sảo của cô, khiến cô vừa ấm áp vừa nổi bật giữa đám đông.
Quan Cự Nhĩ nhìn cô gái kia, tim bắt đầu đập loạn lên, như đánh trống trận: phanh phanh phanh.
【 Đây chính là chính duyên của anh Quan đó! Một tiểu cô nương thật tốt, vừa đẹp vừa cứng cỏi lại còn là truyền nhân của Bát Cực Quyền nữa kìa...】
Tâm Quan Cự Nhĩ bang một tiếng vỡ rồi. Không phải vì sợ đâu mà là...Người ta nhìn ngoan ngoãn, khí chất trong trẻo chính trực, lại còn luyện võ, thân mang chính khí. Còn bản thân hắn á? Một người phàm run rẩy giữa đống tiên – yêu – hệ thống.
Chưa chắc lọt nổi vào mắt người ta ấy chứ.
Quan Cự Nhĩ thở dài một hơi, cả người héo rũ như rau cải luộc. Hắn thật sự nên đi xuất gia.
Phó Quân Hằng bên cạnh suýt nữa bật cười thành tiếng, còn Lộ Hành Chu thì cười tủm tỉm, lật bài: "Tiểu Thất muốn đi WC. Anh Quan, anh dẫn cậu ấy đi một chuyến nhé?"
【 Tiện thể vô tình đụng phải chính duyên luôn đi nhé, tiểu xử nam ~ 】
Cả đám người đều cười ồ lên, không ai nghe được tiếng lòng nhỏ như muỗi kêu của Lộ Hành Chu. Hồ Thất trong lòng cậu thì chớp mắt, đúng kiểu ngươi còn giả vờ gì nữa, hết biết rồi!
Lộ Hành Chu vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng khoé miệng lại khẽ nhếch lên như thể sắp xem kịch vui.
Bọn họ đang cười cái gì vậy chứ?
Quan Cự Nhĩ trong lòng rất muốn vờ như không nghe thấy gì cả, giữ chút cốt khí cuối cùng: Mặc kệ bọn họ, tôi không thèm để ý!
Nhưng mà, vừa nãy cô gái kia thật sự mang lại cho hắn một loại cảm giác rất kỳ diệu. Chính là kiểu tim đập rộn ràng, như thể chỉ cần một ánh mắt ấy thôi, hắn có thể từ bỏ hết thảy, không cần gì nữa.
Thế là hắn không chút do dự, dang tay ôm lấy Hồ Thất, nói đầy khí thế: "Đi, anh trai đưa em đi WC!"
Bên này, Liên Thành Hoán lại bất giác thở dài. Hắn liếc nhìn Ngụy Diên đang ôm người yêu bên cạnh, thấp giọng than: "Cậu thì đính hôn rồi, còn tôi... đối tượng cũng chưa có cái nào."
Lộ Hành Chu nghiêng đầu nhìn hắn hỏi: "Tôi nghe anh cả nói, anh có một cô bé hôn ước từ nhỏ mà?"
Liên Thành Hoán khẽ gật đầu, ánh mắt trầm xuống, thở dài nói: "Cô bé đó năm năm tuổi thì mất rồi. Tai nạn xe."
【Thật ra, người mất khi đó không phải cô bé ấy. Người chết là một đứa trẻ khác. Lúc đó, họ đang đi xe buýt. Cha mẹ của cô bé xuống xe mua đồ, còn đứa nhỏ thì ở lại xe. Không ngờ xe khởi hành trước khi họ quay lại. Trên xe có một kẻ buôn người, hắn ôm cô bé trong lòng nhưng ánh mắt lại nhìn trúng một cô bé lạc mẹ, thế là hắn tráo đổi hai đứa. Một đứa sống bị đưa đi mất, đứa còn lại đổi thành cái tên khác.】
Liên Thành Hoán khẽ run lên, lặng lẽ ngồi thẳng người lại. Hắn nhìn về phía Lộ Hành Chu, nhẹ giọng cười cảm kích: "Tôi đi gọi điện cho ba tôi."
Phó Quân Hằng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cậu đi đi."
Hắn chờ mong nhìn Lộ Hành Chu, hắn đâu rồi? Hắn đâu rồi?!
Lộ Hành Chu chớp mắt mấy cái, không hiểu rõ ánh mắt của hắn có ý gì. Cậu cầm ly Coca lên uống một ngụm. Lộ Vân Nhĩ thì cầm lấy xúc xắc, chuyển chủ đề: "Thôi thôi, chơi xúc xắc đi."
Bên ngoài, Tuế Hữu Tố dậm chân liên tục. Vừa nãy ả rõ ràng trông thấy một nam nhân chất lượng cực tốt, vậy mà lúc ả vừa định ám chỉ chút tình ý, ám chỉ ấy lại bị phá vỡ.
Theo cảm nhận của ả, tình huống không nên là như vậy! Có phải huyết thống hồ ly của ả bị đổi nhầm rồi không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top