Chương 4: CÙNG NHAU HÁI ĐẬU




Hôm nay Lý Thư Bạch đã nhúc nhắc đi lại được, xách một con gà lôi đang vùng vẫy, thấy cô bước vào bèn hỏi: "Ngươi biết giết gà không?" "Quỳ vương không gì không làm được, lại không biết giết gà ư?" "Lười." Nói rồi y ném con gà sang cô, chợt trông thấy Vũ Tuyên đứng phía sau thì khựng lại một thoáng mới tiếp: "Dù sao còn có ngươi nữa." "À vâng." Cô thuận miệng đáp rồi tóm lấy cánh gà, lôi nó ra phía sau. Lý Thư Bạch ngồi xuống bóng râm dưới hành lang, Vũ Tuyên đứng trước bụi lau trong sâu, khom người hành lễ với y: "Tham kiến vương gia." Lý Thư Bạch giơ tay ra hiệu cho hắn bình thân. Hai người cũng chẳng có chuyện gì để nói với nhau, cứ thế lặng thinh, người ngồi kẻ đứng. Đột nhiên phía sau có tiếng gà ré lên quang quác, sau đó một cái bóng sặc sỡ bổ ra, chạy lung tung khắp nơi, kéo theo máu be bét. Vũ Tuyên nhanh mắt nhanh tay chạy đến giữ chặt lấy nó. Bấy giờ mới thấy Hoàng Tử Hà xách kiếm Ngư Trường nhớn nhác lao ra: "Dạ, lần đầu ra tay, còn thiếu kinh nghiệm.." Lý Thư Bạch dựa vào lan can nhận xét: "Vừa nãy trông ngươi tự tin lắm mà." "Tôi mới chỉ quan sát thím đầu bếp làm hai lần thôi..." Cô lè lưỡi đáp, rồi tóm lấy con gà trong tay Vũ Tuyên.  Con gà lôi sống dai như thế giờ chỉ còn thoi thóp, cô nhanh nhẹn bẻ ngoéo cổ nó, rồi bồi thêm một đao, cuối cùng mới ngồi xuống hành lang lau sạch chỗ máu be bét. Lý Thư Bạch nhìn vết máu vương vãi suốt đại điện và hậu điện, đột nhiên nói: "Nếu Tử Tần đến đây trông thấy, nói không chừng lại phá được một vụ án thảm sát tất cả tăng nhân trong chùa cũng nên. Tưởng tượng ra cảnh Chu Tần sục sạo khắp chùa tìm vết máu, Hoàng Tử Hà phì cười, xách con gà quay vào trong: "Tôi đi đun nước làm lông." Vũ Tuyên lưỡng lự một thoáng rồi đứng dậy theo cô ra đằng sau: "Để ta giúp muội." Hoàng Tử Hà cũng chẳng từ chối, để hắn giúp trông bếp, còn cô nấu cơm. Ánh lửa bập bùng hắt lên gương mặt Vũ Tuyên, ánh vàng, ánh đỏ và ánh cam cứ luân phiên luân chuyển trên mặt hắn, đẹp đến mê người. Hoàng Tử Hà đang nấu cơm đột nhiên ngẩng lên, trông thấy gương mặt rực hồng dưới ánh lửa của hắn, bỗng thấy ấm lòng. Được cùng người này đi qua thuở thiếu thời rực rỡ như hoa, quả là rất đáng, tiếc rằng... Vũ Tuyên cũng ngước nhìn cô, ánh mắt đôi bên gặp nhau trong thoáng chốc. hắn khựng lại giây lát, rồi hạ giọng hỏi: "Muội định bắt tay từ đâu?" Hoàng Tử Hà hiểu ý hắn muốn hỏi mình định lật lại bản án của gia đình thế nào, bèn đáp ngay: "Tất cả mọi người trong phủ quận thú." "Muội nghĩ là giặc trong nhà à?" "Người nhà gây án dễ dàng hơn người ngoài, nên tra xét trước." Đoạn cô ngước nhìn hắn, thong thả tiếp, "Đến lúc đó nhất định phải điều tra tất cả mọi người một lượt, bao gồm cả huynh." Hắn gật đầu, nhìn ngọn lửa trong lò, trâm ngầm hỏi: "Còn muội?" Hoàng Tử Hà lặng lẽ cúi đầu nêm nếm canh: "Huynh vẫn không tin muội." Hắn lắc đầu: "Ta không thể buộc bản thân quên đi những gì tận mắt chứng kiến được." Hoàng Tử Hà thầm run lên, hiểu rằng hắn đang nhắc tới chuyện trước khi cha mẹ qua đời, cô từng lấy gói tỳ sương ra, nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng. Cô thái nhỏ củ mài, thả vào mảnh ngói trên bếp đậy lại rồi nói: "Đã vậy thì chúng ta lần lượt thuật lại mọi chuyện mình làm trong ngày hôm đó, đối chiếu với nhau đi." Vũ Tuyên gật đầu, lại bỏ thêm hai cành tùng vào bếp lửa, phủi tro than trên áo rồi đứng dậy. Hoàng Tử Hà giơ tay lên đầu, lấy làm ngạc nhiên vì cây trâm Lý Thư Bạch tặng trải qua mấy ngày bôn ba vất vả như thế vẫn còn nguyên chưa rơi mất, bèn ấn vào hoa văn cỏ lá cuốn, rút thân trâm ngọc bên trong ra. "Ngày hai mươi lăm tháng Giêng, muội kết thúc vụ án con gái hạ độc giết cả gia đình, từ Long Châu quay về, đến nhà thì đã tối, nên tối hôm ấy chúng ta không gặp nhau đúng không?" Vũ Tuyên gật đầu xác nhận. "Ngày hai mươi sáu, muội ngủ đến cuối giờ Mão thì nghe tiếng huynh gõ vào cửa sổ." Đó là thói quen nhiều năm nay của họ. Mỗi lần nghe tiếng Vũ Tuyên gõ vào song, cô lại hé cửa sổ ra, để hắn đưa cành hoa tặng cho mình vào. Hôm ấy, Vũ Tuyên tặng cho cô một nhành mai lục ngạc. Nhìn ba chữ "cuối giờ Mão" cô vạch lên mặt đất, Vũ Tuyên bèn trỏ chỗ trống bên cạnh nói: "Ngày hai mươi sáu, đầu giờ Mão, ta đi ngang vườn Tình, được thợ làm vườn cắt cho một cành mai lục ngạc." Hoàng Tử Hà lại chấm một chấm nông ở phía trước, ý là đầu giờ Mão. "Cuối giờ Mão, ta gõ vào song cửa, không thấy muội đáp. Ta đợi một lát, lạ gõ thêm mấy lần nữa, nhưng chẳng thấy động tĩnh gì, bèn nghĩ không biết có phải muội đã dậy ra ngoài rồi không. Chợt ta phát hiện cửa cổ chỉ khép hờ, liền hỏi vọng vào: 'A Hà, muội có trong đó không? Ta mở cửa nhé', đoạn hé cửa sổ ra nhìn vào, "Ta thấy... muội đã trở dậy, đang đứng thần người ra trước bàn trang điểm, tay cầm một gói gì đó. Nhìn tờ giấy bọc bên ngoài, ta nhận ra đó là gói tỳ sương chúng ta mua lúc trước." Hoàng Tử Hà đánh một dấu chéo vào cuối giờ Mão rồi thở hắt ra, "Từ sau lần gặp trước, muội cứ nghĩ đi nghĩ lại về ngày hôm trước. Hình như ký ức của muội và huynh không khớp nhau." Vũ Tuyên gật đầu hỏi lại: "Ngày hôm ấy của muội thế nào?" "Cuối giờ Mão, muội nghe tiếng huynh gõ vào song cửa, bèn khoác áo ngồi dậy nói vọng ra: 'Chờ muội một chút.' Đến khi muội mặc xong quần áo, cũng là lúc huynh gõ song cửa lần nữa. Muội bèn mở cửa ra, nhận lấy nhành mai." Vũ Tuyên nhíu mày: "Cành mai ấy, có mấy bông?" Hoàng Tử Hà chợt ngẩn ra, nghĩ ngợi một lúc mới đáp: "Hình như là bốn bông, cũng có thể là năm... Cành mai quá dài nên muội chỉ ngắt bông dưới cùng cài lên tóc." "Bốn bông, hai nụ. Ta còn nhớ rõ." Thấy hắn nói chắc như đinh đóng cột, Hoàng Tử Hà không giấu nổi vể kinh hãi. Ảo tưởng cô xây đắp lâu nay bỗng sụp đổ trong khoảnh khắc. Ký ức cứ ngỡ là tuyệt đối đáng tin, trong nháy mắt ngay cả bản thân cũng không tin nổi. Tất cả dường như đều mờ mịt méo mó hẳn đi, không cách nào phân biệt nữa. Cô gắng trấn tĩnh lại, dùng mũi trâm vẽ một vòng tròn cạnh dấu gạch chéo rồi kể tiếp: "Sau đó, muội rửa mặt chải đầu. Hôm ấy muội cài cây trâm đồi mồi thường dùng, lại giắt thêm một đóa mai lục ngạc huynh tặng, tay đeo chiếc vòng ngọc chạm đôi cá mà chúng ta vẽ mẫu rồi nhờ thợ khéo làm, áo khoác ngoài bằng gấm Thục màu tùng hương thêu hải đường liền cành, dưới là váy màu ngà." Vũ Tuyên hồi tưởng lại rồi gật đầu bổ sung: "Đúng thế, còn kết một dải đồng tâm màu tím." Hoàng Tử Hà xác nhận: "Màu tím hồng." "Sau đó Mi Vu dưa bữa sáng tới, nhưng muội nói giờ dùng bữa sáng cũng dở dang rồi, chi bằng đưa thêm mấy món nữa, chúng ta ăn cả bữa trưa luôn." "Ăn xong bữa là giờ Thìn hai khắc. Hai ta bèn ra vườn hoa hái hoa mai. Đến cuối giờ Ngọ thì bà nôi và chú muội đến." "Ừ, ta dù sao cũng là người ngoài, nên bèn kiếm cớ tránh đi. Sau đó lúc ngang qua vườn Tình, ta gặp mấy người bạn, bị họ kéo đi bàn luận chuyện trên trời dưới bể, đến chiều muộn tất cả lại kéo đến Hạnh Hoa trang ăn cơm, về đến nhà thì đã là canh hai, qua giờ giới nghiêm lâu rồi. Ta bị chuốc nhiều quá, còn gặp phải binh lính đi tuần tra, may mà họ nhận ra, bèn đưa ta về tận cửa." Hoàng Tử Hà lần lượt ghi lại, sắp xếp mọi việc ra vào ngày hôm đó thật rành mạch. Vũ Tuyên ngồi trước bếp lửa, lặng lẽ nhìn cô, như hàng bao nhiêu lần trước đây, hắn đá ngồi ngắm cô chăm chú suy luận. Hàng mi dài che rợp đôi mắt sáng long lanh, nhưng không giấu nổi ánh nhìn sắc sảo. Đột nhiên, ánh mắt ấy nhìn thẳng vào hắn. Bấy giờ Vũ Tuyên mới sực nhận ra, đã không phải trước kia, không phải năm xưa nữa rồi. Sau biến động lớn khiến quỹ đạo cuộc đời cả hai thay đổi vĩnh viễn, họ lại cùng nhau ngồi phía sau ngôi chùa này, tựa hồ tất cả vẫn như thuở trước, nhưng rõ ràng không cách nào quay lại nữa. Hoàng Tử Hà đưa mũi trâm rà lại một lượt những việc làm trong ngày hôm đó, rồi lau sạch cây trâm, thong thả cài lại lên đầu, "Xem ra các việc huynh làm trong ngày hôm đó rõ ràng hơn muội nhiều. Từ giờ Ngọ hôm ấy đến sáng hôm sau, muội chỉ có một mình, muốn tìm một nhân chứng cũng khó." Vũ Tuyên cụp mắt nhìn xuống, im lặng. "Có vẻ khả năng gây án của muội rất lớn..." Cô trầm ngâm nhận xét, rồi cắn môi đứng dậy, di chân xóa hết mọi vết tích trên mặt đất. Vũ Tuyên chậm rãi nói: "Trong tất cả mọi người, khả năng của muội là lớn nhất." Hoàng Tử Hà im lặng nhìn nền đất đầy tràn to vừa bị mình di chân, hồi lâu mới nói: "Dù mọi chứng cứ đều nhằm vào muội, dù cả huynh cũng cho rằng muội là hung thủ, muội sẽ chứng minh cho huynh thấy, bất luận thế nào, Hoàng Tử Hà này vô tội. Để cha mẹ và người thân của muội dưới suối vàng được ngậm cười nhắm mắt!" Canh gà hầm củ mài đã chín, mùi thơm ngào ngạt. Cô rửa sạch bát gỗ, múc một bát đầy bưng đến chỗ Lý Thư Bạch. Vũ Tuyên nói từ phía sau: "Ta về trước đây." Hoàng Tử Hà ngoái đầu nhìn hắn, lặng thinh. Vũ Tuyên cũng chăm chú nhìn cô. Hắn đứng trong căn bếp tối tăm, còn cô đứng ở hành lang đầy nắng, ánh nắng soi vào mắt khiến hắn không sao nhìn rõ gương mặt cô, chỉ thấy đôi mắt vẫn trong suốt sáng ngời như thuở ấy, chẳng khác hai viên đá đen đặt giữa lớp thủy tinh lóng lánh. Cuối cùng hắn nói: "Giờ muội còn phải chăm sóc Quỳ vương đang bị thương, ta ở lại bất tiện." Cô cụp mắt: "Hay là chúng ta cùng về?" Vũ Tuyên tròn mắt ngạc nhiên, bước ra khỏi gian bếp tối tăm: "Muội... đi cùng ta bây giờ, để Quỳ vương ở lại ư?" Cô bưng bát canh nhìn hắn: "Ý muội là, huynh đợi mấy hôm nữa, để gia khỏe lại, chúng ta... ba người cùng về." Ánh mắt trong mắt vụt tắt lịm, Vũ Tuyên quay mặt nhìn ra dãy núi trùng điệp ngoài xa: "Quỳ vương gia và ta chẳng qua lại gì, hơn nữa muội cũng biết đấy, ta xuất thân hèn kém, không dám với cao." Hoàng Tử Hà ngẩn ra, không hiểu sao hắn bỗng dưng phản ứng mạnh như thế. Nhìn vẻ ngạc nhiên của cô, hắn lại nhớ đến những chuyện trước đây, ngập ngừng thật lâu mới lên tiếng: "Ta và Đồng Xương công chúa... không có gì cả." Hoàng Tử Hà gật đầu, định hỏi chuyện khác, nhưng rồi lại mím môi cúi đầu quay về. Nào ngờ, hắn lại nói khẽ: "Với muôi, với y, với bất cứ ai, cũng không có liên quan gì cả." Cô không kìm được, buột miệng: "Thế nào Quách thục phi?" Lần này đến lượt hắn ngạc
nhiên, ngẩng phắt lên nhìn cô.
Đã nói thì nói cho hết, cô cũng chẳng lấy làm thất vọng, chỉ đọc: "Cùng nghe ngóng lúc nay chẳng thấy, muốn theo trăng trôi chảy đến chàng." Vũ Tuyên kinh ngạc tột cùng, lúng túng một hồi mới giải thích: "Ừm... nương nương từng viết cho ta một lá thư, ghi đôi câu thơ này. Nhưng giữa ta và bà ấy thực sự không có quan hệ gì cả." Hoàng Tử Hà đáp khẽ: "Muội cũng tin huynh không tùy tiện qua lại với người khác." "Bấy giờ ta được mời tới Quốc Tử Giám làm học chính, tình cờ, vào ngày Thanh minh mùng ba tháng Ba lại gặp Đồng Xương công chúa và Quách thục phi. Hôm ấy trời đổ mưa rào, họ không kịp tìm chỗ trú, lại không đem theo ô, mấy thị nữ bèn cởi áo ngoài ra che mưa cho họ. Ta đi ngang qua, cũng chẳng biết họ là ai, tiện thể cho họ mượn ô mà thôi..." Nói đến đây hắn cũng thở dài, "Ai ngờ mấy hôm sau, lúc ta đang giảng bài thì Đồng Xương công chúa thình lình xuất hiện..." Đám thị vệ gạt hết học trò ra, rồi Đồng Xương công chúa dân theo mấy thị nữ xăm xăm đi thẳng đến bàn đầu. Nàng chỉ đưa mắt liếc mấy học trò ngồi đó, họ liền hối hả thu dọn sách vở chạy xuống dưới. Đồng Xương công chúa thản nhiên như không, ngồi ngay xuống bàn đầu tiên. Lớp học đang yên lặng đột nhiên thị vệ thị nữ rầm rập kéo vào, còn cả một công chúa chống cằm ngồi ngay bàn đầu nghe giảng, khiến Vũ Tuyên buột phải ngừng bài giảng: "Chư vị đến đây không báo trước, có gì chỉ giáo?" Đồng Xương công chúa cười cười quan sát hắn, nụ cười sâu xa khôn tả: "Vũ học chính quên ta rồi ừ?" Nhìn phục sức của mấy ả thị nữ phía sau, Vũ Tuyên mới sực nhớ ra cô gái mượn ô hôm trước. Quốc Tử Giám tế tửu nhăn nhó chạy vào, luôn miệng nhận tội: "Kẻ nào ở Quốc Tử Giám đắc tội công chúa điện hạ, xin điện hạ cứ nói, bọn chúng thần nhất định sẽ xử trí thật nghiêm, để điện hạ vừa lòng." "Thế ư?" Cặp mắt phượng sắc sảo của Đồng Xương công chúa nhìn Vũ Tuyên từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn sang Cốc tế tửu, giơ cả hai tay lên trỏ vào Vũ Tuyên, khóe môi nhếch lên một nụ cười kỳ dị: "Chính là kẻ này, rất đáng ghét." Cốc tế tửu ngạc nhiên: "Đó là cử nhân từ quận Thục, vừa mới đến kinh thành làm học chính được mấy hôm, chủ yếu giảng về Chu lễ, chẳng hay đã đắc tội công chúa điện hạ lúc nào?" "Ngươi nói xem?" Nàng đứng phắt dậy, đi vòng quanh Vũ Tuyên một vòng, săm soi dáng đứng thẳng như cán bút của hắn, nụ cười càng thêm phần ranh mãnh: "Gần đây ta cũng muốn họ Chu lễ, tiếc rằng tim mấy người đều già lụ khụ, nhìn mà chẳng muốn giở sách ra nữa. Quốc Tử Giám các ngươi có một vị học chính thân thiện dễ gần thế này, lại chuyên giảng Chu lễ, mà giấu biệt không cho gặp ta, ngươi nói xem Quốc Tử Giám các ngươi, cả vị tiểu học chính này nữa, có đáng phạt không hả?" Cốc tế tửu vốn đã nhăn nhó, nghe vậy càngnhư khỉ ăn gừng, luôn miệng vâng dạ, còn khuyên Vũ Tuyên đi giảng bải cho công chúa. Về phần mình, Vũ Tuyên nào biết nàng là Đồng Xương công chúa, viên ngọc quý trên tay hoàng thượng, còn định từ chối. Nào ngờ Đồng Xương công chúa bèn ra tay khuấy đảo cuộc sống của hắn. Không chỉ mỗi lần Vũ Tuyên lên lớp đều bị thị vệ phủ công chúa chặn cửa không cho học trò vào học, mà ngay cả khi các vị tế tửu, giám thừa, chủ bộ... bàn luận, cũng bị họ quấy nhiễu đến nỗi không sao cất lời được. Cuối cùng tất cả giảng sư và học trò ở Quốc Tử Giám oán thán vang trời, vật nài hắn mau nhận lời, hắn mới bất đắc dĩ phải thu dọn sách vở, bước vào phủ công chúa. Hắn từng thắc mắc, vì sao mỗi khi mình giảng bài cho Đồng Xương công chúa, Quách thục phi lại đến dự thính, nhưng về sau cũng chẳng lấy làm lạ nữa. Bởi một lần, hắn đã gặp phò mã Vi Bảo Hoàng ở ngay cửa phủ. Việc Đồng Xương công chúa ép hắn vào phủ giảng bài, cả kinh thành đã đồn ầm lên, nhưng hắn thật không ngờ Vi Bảo Hoàng không hề để bụng chuyện này, còn thỉnh giáo hắn vào vấn đề trong Chu lễ, than rằng gần đây học vấn của công chúa tiến bộ không ngờ, nói rằng ngày càng thâm sâu khó hiểu, nhờ hắn giải đáp cho vài điều. Vũ Tuyên cũng vui vẻ chuyện trò, mãi đến khi người ở vườn Tri Cẩm chạy đến báo công chúa đã đợi hồi lâu, hắn mới cáo từ phò mã, nhờ một thị nữ ở vườn Túc Vĩ dẫn đường. Trong vườn Trí Cẩm, ngoài rặng chuối, ở cạnh hồ nước. Đang đi trên cầu, hắn chợt nghe loáng thoáng có tiếng Đồng Xương công chúa và Quách thục phi rì rầm trò chuyện. Cây cầu khúc khuỷu quanh co, tuy hắn nghe thấy tiếng, song đi mãi chưa đến cửa. "Mẫu phi, giờ đang lúc rối ren, còn chưa giải quyết được kẻ trong cung Thái Cực, tội gì lại sinh ra thêm ra?" "Con sợ gì chứ? Từ khi ả kia chuyển đến cung Thái Cực, phụ hoàng con ngày nào cũng rầu rĩ không vui, mấy hôm lại bãi triều đến cung Kiến Bật rồi. Nghe nói ở đó mới tuyển năm đứa con gái dân gian, chỉ đợi hoàng thượng tới." "Mẫu phi sao phải lo? Đừng nói năm trăm, cho dù có năm vạn, cũng chẳng đẹp bằng kẻ kia. Vậy mà phụ hoàng còn vứt bỏ ả, chọn mẫu phi." "Cả con cũng cho rằng việc đó là do ta làm ra ư? Thực ra ta cũng chẳng hiểu sao hoàng thượng đột nhiên lại đưa ả ta tới cung Thái Cực dưỡng bệnh nữa, chẳng lẽ... ả quá sợ hãi trước cái chết của em họ đến sinh bệnh ư?" "Bất kể thế nào thì mẫu phi cũng được lợi mà. Có lẽ kỳ vọng nửa đời của người, chỉ trông vào dịp này thôi." "Đúng thế... Giờ đang là lúc mấu chốt, đáng lẽ ta phải tĩnh tâm lo liệu việc trong cung. Nhưng Linh Huy ạ, thực tình ta cũng chẳng dám mơ mòng, trong ngoài cung tai vách mạch rừng, bên cạnh ta lại luôn có thị vệ thị nữ kè kè, muốn cách năm ngày gặp hắn một lần đã khó, còn làm được gì nữa chứ? Huống hồ tuổi tác hắn chỉ sàn sàn con, mụ già như ta nào dám mơ tưởng?" Nói đến đây, Quách thục phi thở dài, giọng càng nghẹn ngào, "Linh Huy, ta ở bên phụ hoàng con hơn hai mươi năm, nhưng chỉ như cái xác không hồn. Ta biết mình vô duyên với hắn, đời này kiếp này, chỉ có thể xa cách đôi đàng ngóng vọng về nhau. Ta chỉ muốn... nhìn hắn lâu thêm một chút, nghe hắn nói lâu thêm một chút cũng đủ rồi..." Thị nữ dẫn đường cho hắn nghe đến đây thì tái mặt, hiểu rằng mình đã vô tình biết được bí mật vô cùng đáng sợ. Ả dừng lại, nhìn hắn nài nỉ. Hắn cũng kinh ngạc đến thần người ra, thấy đã đi gần hết cầu, sắp đến cửa, bèn gật đầu với ả, ra ý bảo ả mau đi đi. Nào ngờ ả bước quá vội, để Đồng Xương công chúa nghe được. Nàng đột nhiên đứng dậy đi đến cửa ngôi đình giữa hồ, thoáng nhìn thấy hắn đứng trên cầu, cũng thấy cả ả thị nữ đang hấp tấp bỏ đi. Sắc mặt Đồng Xương công chúa tái nhợt đi, nàng cao giọng quát: "Đậu Khấu!" Ra ả thị nữ ngoài ba mươi tuổi nọ tên là Đậu Khấu, cái tên thực chẳng phù hợp với tuổi tác chút nào. Nhưng hắn cũng chẳng để tâm, chỉ thấy lòng hoang mang vô hạn. Cứ ngỡ Đồng Xương công chúa đã khó đối phó rồi, giờ mới biết thì ra Quách thục phi có ý với mình, hắn càng thấy kinh ngạc hết sức, lòng rối như tơ vò. Hắn đứng trên cầu, trông thấy trong ngồi đình thấp thoáng dưới rặng chuối, Quách thục phi ngồi trước chiếc bàn bên cửa sổ, vừa gác bút, vo viên tờ giấy trong tay vứt xuống đất. Hắn bèn hành lễ với hai người rồi lẳng lặng quay người bỏ đi. Đậu Khấu cũng lật đật theo sau hắn, nhưng khi ra đến cổng thì Đồng Xương công chúa đuổi kịp, Đậu Khấu bị dẫn vào. Ba người đều hiểu rõ, không nhắc lại chuyện đó nữa. Hôm đó sau khi quay về, hắn cũng đệ đơn lên Quốc Tử Giám, xin được từ chức quay về Thục. Về sau, hắn nghe được ở phụ công chúa chuyện vườn Tri Cẩm bị niêm phong, lại nghe đồn, một thị nữ tên Đậu Khấu bị oan hồn đòi mạng, đã chết tại đó. Điều hối tiếc nhất trong thời gian ở kinh thành là hôm ấy, lúc đến cổng vườn Tri Cẩm, hắn đã không bảo Đậu Khấu quay về. Tuy ả và hắn chẳng hề quen biết, song hắn luôn cảm thấy chính mình đã hại chết ả. Sau này, lúc rời kinh, hắn từng gặp một cô gái tên Tích Thúy. Thấy vẻ kinh hoàng và luống cuống của Tích Thúy, hắn sực nhớ đến Đậu Khấu. Thế nên, hắn đã lừa đám quan binh, cứu nàng. Tích Thúy chạy thoát, Đồng Xương công chúa qua đời, hắn cũng rời xa kinh thành. Dường như tất cả đã kết thúc. Nhưng lúc này, nghe thấy câu nói ấy buột ra từ miệng của Hoàng Tử Hà, hắn chợt hiểu ra, chuyện đó vĩnh viễn không thể nào giải quyết, cũng không thể nào qua đi. Lòng rối bời, Vũ Tuyên nhìn Hoàng Tử Hà, thật lâu sau mới khẽ nói: "Muội tin hay không thì tùy, nhưng ta trước giờ..." Trước giờ thế nào, hắn không nói. Lặng lẽ lê bước quay về căn bếp tối tăm, hắn nhìn theo Hoàng Tử Hà hối hả bưng bát canh đi, chỉ sợ canh nguội. Cuối hạ, thời tiết nóng nực, lại đã gần trưa, ngọn gió hầm hập thổi qua mảnh sân đầy cỏ, phả vào phòng. Lý Thư Bạch đóng cửa sổ, ngủ thiếp đi. Hoàng Tử Hà ở bên ngoài gõ cửa khẽ rồi bước vào: "Gia dậy ăn chút gì đi." Lý Thư Bạch vẫn chưa dứt sốt, lừ đừ nhỏm người dậy dựa vào tường, lim dim mắt nhìn cô: "Mấy giờ rồi?" "Giờ Ngọ một khắc. Nô tài chậm chạp, giờ mới nấu xong, xin gia thứ tội." Cô mỉm cười bưng bát canh cho y ăn, còn cẩn thận dặn, "Canh hơi nóng, gia thổi đi đã." Thấy Lý Thư Bạch cầm đôi đũa bằng thân cây lau săm soi, Hoàng Tử Hà vội phân bua: "Tôi đã rửa sạch rồi." Y ừm một tiếng, thong thả hớp một ngụm, lại dùng đũa gắp một miếng của mài nếm thử rồi nhận xét, "Không sao, đã đến nước này còn kén chọn nỗi gì? Ta chỉ thấy ngươi dùng lau sậy làm đũa quả là mới mẻ." "Thế ư? Nô tài còn sợ nó trơn quá khó gắp. Nhưng nếu dùng cành cây lại thô quá, xin gia thứ lỗi." Cô ngồi bên mép giường, vừa đỡ bát canh cho y vừa nói. Lý Thư Bạch đang sốt nên thần trí có hơi mơ hồ, ngoan ngoãn để cô cho uống canh. Xong xuôi mọi việc, Hoàng Tử Hà đang chuẩn bị đứng dậy thì y hỏi: "Vũ Tuyên còn ở đây không?" Hoàng Tử Hà gật đầu: "Thưa còn." Y chăm chú quan sát vẻ mặt cô, như muốn tìm kiếm gì đó, nhưng chẳng thấy. Cặp mắt cô vẫn sáng trong, phẳng lặng như khe suối giữa rừng. Hồi lâu, y rời mắt đi, giọng nói thường lạnh lùng cũng dịu dàng hẳn: "Hắn còn cho rằng ngươi là hung thủ không?" "Chúng tôi vừa đối chiếu lại những chuyện đã xảy ra hôm đó, tiếc rằng chẳng có tiến triển gì." Cô thở dài, hạ giọng. "Có điều tôi cũng biết sự việc đâu có đơn giản như thế, đành chịu vậy"
"Cứ thong thả, nhất định sẽ có ngày lộ rõ trắng đen thôi." Nói rồi y tựa người vào tường nhìn cô, không bảo cô đi, cũng không giữ cô lại. Hoàng Tử Hà bưng bát, ngập ngừng hỏi: "Lá bùa kia của vương gia thế nào rồi?" Lý Thư Bạch rút lá bùa ra, nhìn vòng tròn đỏ thắm cùng chữ "tàn" bị khoanh rõ, đoạn chìa cho cô: "Có lẽ giờ ta cũng coi như tàn phế rồi." Hoàng Tử Hà đón lấy xem xét, không quên kiếm lời an ủi: "Gia vẫn cử động được như thường, thân thể dần dần bình phục, đâu ra chuyện tàn phế? Xem ra điềm báo này sai rồi." "Ngươi không biết trên đời, trừ tồn tại ra, còn phải sống ư?" Lý Thư Bạch nhìn lá bùa, thở dài thật khẽ: "Mà cuộc sống của ta, có lẽ đã bị cắt đứt rồi." Nghe y nói, lại nghĩ đến thế lực ẩn hiện đằng sau lá bùa này, Hoàng Tử Hà rợn tóc gáy. Nhưng ngước lên trông thấy vẻ mặt trầm tĩnh lạnh lùng của y, bàn tay phải đặt trên lá bùa bỗng đờ ra như bị đóng băng, không cử động được, cũng không rụt về được. Cô lặng lẽ nhìn y hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Gia yên tâm đi, bất luận là người hay ma, chúng ta cũng phải lôi bằng được kẻ đứng đằng sau ra." Cô quay lại bếp thì Vũ Tuyên đã đi mất. Hắn chỉ để lại một hàng chữ trên nền đất đầy tàn tro: "Ta đợi muội ở phủ Thành Đô." Cô múc bát canh gà thong thả uống, dựa vào bếp lò nhìn hàng chữ, lẩm bẩm: "Sao không phải là về lấy ít thuốc rồi sẽ quay lại nhỉ? Bệnh của gia chẳng biết bao giờ mới đỡ nữa..." Nói đến đây, cô lại tự thấy mình đã đòi hỏi quá nhiều. Vũ Tuyên và Quỳ vương chẳng liên quan gì tới nhau, cô dựa vào cái gì mà bắt hắn giúp chứ? Huống hồ giờ đây, ngay hắn với cô cũng đã thành kẻ thù. Hoặc là, thành người xa lạ. Sau khi dứt sốt, vết thương sau lưng Lý Thư Bạch tuy chưa thuyên giảm, nhưng cũng đã đóng vảy. Tĩnh dưỡng thêm vài hôm nữa thì các binh sẽ chia ra lục soát trong núi cũng có vài kẻ lần đến gần ngôi chùa. Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà đang chụm đầu nghiên cứu một quả bưởi xanh vừa mới hái, bàn cãi xem phải nhìn võ ngoài hay cuống quả để phân biệt bưởi chín bưởi xanh. Tranh cãi mãi chẳng đi đến đâu, Hoàng Tử Hà nhìn sắc trời rồi bổ luôn quả bưởi thành tám miếng: "Theo tôi thấy cách hay nhất là bổ ra xem!" Bưởi cuối hè, dĩ nhiên là chua loét. Lý Thư Bạch ghét ăn chua nên nhường cả cho Hoàng Tử Hà. Hoàng Tử Hà ngồi dưới hành lang nhẩn nha ăn, chợt nghe thấy tiếng xào xạc trong bụi cỏ ngoài cửa. Cô giật thót mình, vội vàng ra hiệu cho Lý Thư Bạch, nhưng người bệnh vừa đỡ phản ứng vẫn nhanh hơn, vươn tay ra nắm lấy tay áo cô, rồi cả hai lẩn vào nấp trong nhà. Người tới là hai kẻ vận trang phục binh lính Tây Xuyên, một già một trẻ, đi thẳng vào lục soát khắp các phòng, song hai người Lý Hoàng đều hết sức nhanh nhẹn, mấy lần chúng đến gần, họ đều nấp vào góc tường hay bụi cỏ mà tránh. May mà họ đã thả Địch Ác vào khu rừng bên cạnh ăn cỏ, nếu không bị đám lính trông thấy lại thêm phiền phức. Sau khi tra soát một vòng, hai tên nọ bèn ngồi trong đại điện giở lương khô ra ăn. Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch nấp trong góc tường ở nhà sau, thấy chúng không hề phát hiện ra thì nhìn nhau cười đắc ý. Bấy giờ cô mới nhận ra mình và y đang áp sát vào nhau. Giữa bầu không khí im phăng phắc ấy, hơi ấm từ cánh tay y thầm thấm qua lớp áo, lan sang da thịt cô, rồi chảy vào huyết mạch, tràn đến căng đầy trong ngực, cuối cùng khiến mặt cô đỏ bừng lên. Cô hơi dịch vai đi, ngoảnh mặt sang hướng khác. Xung quanh im phăng phắc như tờ, tiếng ve cuối hạ lúc lúc khoan lúc nhặt, tán lá trên đầu xào xạc, ánh mặt trời chiếu xuống người họ lúc tự lúc tan. Hoàng Tử Hà bất giác quay đầu nhìn Lý Thư Bạch, ngắm những giọt nắng nhảy nhót trên mình y. Bệnh y vừa đỡ sắc mặt tái nhợt có phần yếu ớt, khiến cô cảm thấy hơi thở y nhẹ hơn hẳn mọi khi, duy có đường nét trên gương mặt nghiêng nghiêng vẫn đẹp đẽ tao nhã như một bức tranh thủy mặc. Lý Thư Bạch cũng đang nhìn cô, khẽ thì thầm: "Xin lỗi, ta quên khuấy đi mất." Cô gật đầu, rồi quay đi nhìn ra rặng núi xa xa, im lặng. Giọng ý lại vang lên bên tai: "Xem ra hai tên kia đúng là quân Tây Xuyên." "Vâng." Ai lại phái kẻ yếu bệnh tật thế kia đi làm thích khách chứ? "Chúng ta có theo chúng xuống núi không?" Lý Thư Bạch dựa vào bức tường phía au, ngẩng đầu nhìn trời, lạnh nhạt nói: "Ta không muốn chịu ơn Phạm Ứng Tích." Hoàng Tử Hà hiểu chuyện này không chỉ là chịu ơn, mà có thể gọi là nhận đại ân đại đức. Quỳ vương xưa nay lạnh lùng thờ ơ, đời nào chịu nhận. Nhìn theo bóng hai tên lính đã rời đi, y đứng thẳng dậy, ra lệnh: "Đi thôi, chúng ta tự xuống núi." Hoàng Tử Hà gật đầu, nhặt nhạnh mấy thứ quả hôm qua vừa hái, đi ra tìm khoác lên lưng Địch Ác. Lý Thư Bạch lên ngựa trước, rồi chìa tay cho cô. Qua mấy ngày cùng trải nguy nan, hai người đã cưỡi chung ngựa mấy lần nên cô cũng chẳng ngại ngùng gì nữa, điềm nhiên nắm tay

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: