1. Người yêu cũ

Tiết học thêm môn toán kết thúc cũng đã hơn 8 giờ tối, Hyunseo mệt mỏi đứng dậy vươn vai rồi xu dọn sách vở ra về. Ngày nào cũng thế, em cũng đi học từ sáng sớm đến tối muộn vì em chỉ còn một năm nữa là thi vào đại học. Thời gian không còn nhiều, Hyunseo cần phải cố gắng hơn nữa dù trên lớp điểm số của em luôn thuộc đứng đầu nhưng em chưa bao giờ muốn dừng lại.

Bước ra bên ngoài, mùa đông tại Hàn Quốc lạnh đến thấu xương khiến Hyunseo run lên cầm cập. Em nhanh chân rảo bước về nhà nếu không sẽ bị đóng băng tại đây mất. Vừa đi, Hyunseo vẫn không quên đọc lại kiến thức ngày hôm nay.

Đi về con ngõ quen thuộc hàng ngày, Hyunseo nghe thấy tiếng cãi vã của ai đó, càng đến gần giọng nói càng trở lên yếu ớt lạ thường. Em ngạc nhiên, nhất thời không biết phải làm sao, dù biết hóng chuyện của người khác là không tốt nhưng sự tò tò trong người thôi thúc em ở lại lắng nghe hết cuộc trò chuyện của hai cô gái kia.

Hiện lên trước mắt em là một cô gái với bóng dáng cao lớn, đôi mắt hững hờ như thể chẳng muốn liên quan đến cuộc cãi vã ấy. Người ấy vừa lướt điện thoại vừa mỉm cười mà không hề ngước lên nhìn cô gái đang uất ức đến phát khóc kia.

"Chia tay đi!" Giọng nói cô gái run run như thể muốn người kia níu kéo mình.

Nào ngờ câu trả lời của người kia khiến Hyunseo sốc muốn bật ra câu chửi thề nhưng nghĩ lại mình là con ngoan trò giỏi suốt 12 năm học vừa qua, em đành nuốt lại câu nói mình suýt văng ra khi nãy. Em vừa thương vừa tức chị gái yếu đuối kia, thương vì gặp phải người tồi tệ, tức vì chị ấy khóc vì người không xứng.

"Tuỳ em thôi, tôi không có ý kiến." Chị như chỉ chờ đến giây phút này mà tắt điện thoại, nhìn thẳng vào mặt người con gái đã hẹn hò cùng mình hơn một tháng qua.

Chị gái kia với đôi mắt vẫn còn nhoè nước mắt bỏ đi mà chẳng hề ngoảnh mặt nhìn lại. Hyunseo gật đầu tán thành với hành động này, dứt được là thoát được, từ giờ chị gái kia sẽ không còn dính dáng tới cô gái đáng ghét này nữa.

Đang tính đi tiếp thì Hyunseo chợt giật mình khi bắt gặp ánh mắt của chị đập thẳng vào mắt mình. Em quay mặt lại toan chạy đi thì chị đã nhanh chân một bước đứng chắn đường đi của em.

"Nghe lén chuyện người khác là không tốt đâu cô bé à." Chị mỉm cười đầy hứng thú nhìn Hyunseo.

Hyunseo chán ghét cười trừ chỉ muốn về nhà thật nhanh: "Em chưa nghe thấy gì đâu, em thề đấy!"

"Làm sao để tôi tin được em?"

Hyunseo cảm thấy sợ rồi, em ước gì lúc đó mình đi lướt qua hai người họ thì giờ đâu có bị chặn đường như thế này. Em cầu mong trong đầu ngàn vạn lần đừng gặp lại cô gái này nữa, em ghét nhất là kiểu cách xưng hô "tôi" và "em". Thời đại nào rồi còn xưng hô như mấy ông tổng tài trong truyện thế?

"Em chỉ là người qua đường nghe loáng thoáng câu được câu không, chị cứ coi em như nhân vật quần chúng trong cuộc đời chị là được. Vậy nha, em đi về!" Hyunseo gượng cười, muốn bỏ đi nhưng vẫn bị giữ lại.

Hyunseo không muốn dính dáng đến chị ta liền nhân lúc có đám sinh viên đi qua mà giả bộ khóc lóc ầm ĩ diễn trò:

"Tại sao chị lại lừa dối em? Hôm nay em bắt gặp chị ngoại tình tại trận mà chị vẫn còn chối bay chối biến như thế? Không yêu em xin đừng làm khổ em chị ơi!" Em giả vờ quệt nước mắt thầm nghĩ giả vờ đáng thương như thế này sẽ được cứu rồi.

Chị có vẻ bất ngờ thoáng nhận ra tiểu xảo của em rồi nhếch miệng cười không nói gì hết.

"Gì? Chị khinh em đến nỗi không thèm giải thích nữa hay sao? Em hiểu rồi, mình dừng lại đi. Là em đá chị vì chị ngoại tình, tạm biệt chị."

Hyunseo định rời đi nhưng lại cảm thấy có gì không đúng, đám người sinh viên chẳng hề bàn tán câu chuyện vừa rồi mà chỉ lặng im xem vở kịch em tự biên tự diễn. Lúc này, một người trong số họ bỗng dưng lên tiếng:

"An Yujin, hôm nay mày chia tay tận hai em cơ à?"

Hyunseo đứng bất động tại chỗ, xịt keo cứng ngắc nhất thời không biết phải làm sao. Thế hoá ra họ là bạn của cái người tên An Yujin đẹp gái mà tồi này á? Hyunseo ôm mặt chỉ muốn đào tạm cái hố mà chui xuống ngay lúc này.

Nhưng đâm lao thì đành phải theo lao, em giả bộ đau lòng bước từng bước chậm rãi rời khỏi đó mà muốn đội quần. Sau khoảnh khắc ấy, Hyunseo nhận ra mình rất có tố chất làm diễn viên xứng đáng đạt giải Oscar.

"Chị có thể biết quý danh của người yêu cũ từ trên trời rơi xuống của mình được không?" Yujin nhìn em vẫn chỉ muốn trêu chọc em thêm một chút nữa.

"Đồ tồi, đừng để tôi gặp chị thêm một lần nào nữa cả. Người yêu cũ cái khỉ khô." Hyunseo giận giữ lớn tiếng mắng rồi đùng đùng bỏ đi.

Yujin mỉm cười không ngờ cô bé này cũng có nhiều chiêu trò mà chị chưa nắm bắt hết được. Chị nhìn xuống bên dưới, thấy chiếc thẻ học sinh bị em đánh rơi.

"Lee Hyunseo, lớp 12 sao?" Chị nhìn người trong chiếc ảnh thẻ, cười cười như nghĩ ra được trò hay.

Bên này, Hyunseo cũng đang chật vật vì mất thẻ học sinh. Em lục lọi khắp phòng mà không thấy thì cuống quýt không thôi. Không có thẻ học sinh, em sẽ bị ghi tên mất. Bây giờ cũng đã quá muộn để ra ngoài, em đành bỏ cuộc để ngày mai dậy sớm rồi tìm sau.

Nhớ lại về buổi tối hôm nay, em chỉ muốn quên đi hết tất cả cũng không muốn gặp lại An Yujin thêm lần nào nữa, chỉ buối tối hôm nay là quá đủ rồi.

Sáng hôm sau, Hyunseo đã dậy thật sớm chuẩn bị quần áo sách vở xong xuôi, em chạy tót ra ngoài mà quên mất ăn sáng. Trong đầu em bây giờ chỉ còn quyết tâm tìm lại được chiếc thẻ học sinh.

Với danh hiệu "con ngoan trò giỏi" suốt 12 năm qua, Hyunseo không cho phép mình mắc lỗi trong quy định của nhà trường.

Em chạy khắp nơi, kiếm mọi ngóc ngách mà vẫn chẳng thể tìm thấy. Nhớ ra con ngõ nhỏ hôm qua, em chạy thục mạng về phía ngược lại để tìm kiếm nhưng hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, em vẫn chẳng thể tìm thấy.

Hyunseo nhìn vào đồng hồ, còn 5 phút nữa là vào học. Em hốt hoảng chạy đi không muốn mắc thêm bất kì lỗi nào nữa nhưng đến cổng trường lại sững lại vì chuông đã reo, nếu đi vào bây giờ em sẽ bị bắt chi bằng nhảy qua bức tường kia.

Hyunseo rón rén tiến về phía bức tường to lớn, em chưa làm chuyện này bao giờ nên rất sợ. Hít một hơi thật sâu, Hyunseo nhảy vọt lên nhưng chẳng vẫn chẳng thể trèo qua nổi. Thử hai ba lần thì đuối sức, em ủ rũ định đi thú tội thì bỗng một giọng nói vừa quen vừa lạ truyền đến bên tai:

"Cần giúp không?"

Hyunseo như gặp được vị cứu tinh mà gật đầu lia lịa nào ngờ khi nhìn thấy người kia em lập tức xịt keo cứng ngắc. Hôm qua hi vọng sẽ không gặp vậy mà trớ trêu thay ông trời lại bắt em nhìn mặt cái người tên An Yujin đáng ghét kia trong hoàn cảnh khó xử này nữa.

"Nếu không cần thì thôi vậy.." Yujin cố tình ngân dài câu nói khiến Hyunseo hết cách chỉ đành nhờ giúp đỡ.

"Giúp tôi một lần với!" Em cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt chị.

Yujin cố nhịn cười trước sự dễ thương của Hyunseo, chị đưa tay ra ý bảo em nhảy lên rồi trèo qua tường. Hyunseo nhanh chóng hiểu ý chị, thuần thục nhảy qua tường một cách nhanh gọn. Em phủi tay quay lại nhìn nhận ra mình chưa vác cặp theo liền bối rối gọi vọng ra bên ngoài sợ rằng Yujin đã đi mất.

"Này! Còn ở đó không?"

"Không biết cảm ơn à? Tôi vừa giúp em đó bé con."

"Cảm ơn! Vứt cái cặp qua đây hộ tôi với." Hyunseo nhanh chóng chỉ muốn vào lớp.

"Không có thành ý lắm." Chị cố tình trêu chọc.

"Cảm ơn chị! Làm ơn tôi vội lắm rồi. Tôi sẽ trả ơn chị sau."

"Nhớ giữ lời đấy em bé."

Yujin nhận được câu trả lời mình muốn liền quăng cặp cho em. Còn mình thì ung dung bước tiếp trên tay liên tục bật lại đoạn ghi âm cuộc trò chuyện vừa nãy giữa hai người.

________________

chương 1 thế nào ạ???

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top