Đại Yêu nghịch thiên 3
Triệu Viễn Châu cảm thấy trái tim mình đột nhiên bị bóp nghẹt, một cảm giác mà y chưa bao giờ trải qua. Y từng là Đại Yêu, mạnh mẽ đến mức không ai có thể lay chuyển. Nhưng giờ đây, khi đứng trước Trác Dực Thần, y không thể không cảm nhận được sự yếu đuối đang len lỏi trong từng tế bào cơ thể. Chắc chắn là như vậy. Y không còn là chính mình nữa.
Trác Dực Thần nhìn hắn, cảm giác như có một cơn sóng dữ đang ập đến, cuốn phăng tất cả những suy nghĩ, cảm xúc mà hắn từng tự hào là kiên định và chắc chắn. Hắn đứng đó, ánh mắt như có thể xuyên thủng mọi lớp phòng vệ của Triệu Viễn Châu. Người đàn ông mạnh mẽ, lạnh lùng, kiêu ngạo một thời giờ chỉ còn lại sự bất lực trước tình cảnh hiện tại.
Ánh mắt của Triệu Viễn Châu lướt qua Trác Dực Thần, nhưng không phải là sự đùa nghịch hay sự thách thức như mọi lần. Đó là sự mệt mỏi, là sự chấp nhận rằng có lẽ một ngày nào đó, y sẽ không còn gì ngoài những ký ức về sức mạnh mà y từng sở hữu.
Và rồi, một nụ cười nhạt nhòa hiện lên trên khóe môi của Triệu Viễn Châu. Nhưng khác với trước, nó không còn là sự chế giễu, mà là một nụ cười đầy tự giễu, một nụ cười của người đang cố che giấu những nỗi đau sâu thẳm bên trong.
"Ta sẽ giúp huynh." Giọng Trác Dực Thần kiên định, không có lấy một chút rung động. Nhưng trong sâu thẳm nội tâm hắn, một cơn sóng lo lắng đang dâng trào. "Nếu huynh không thể khôi phục yêu lực bằng cách thông thường, ta sẽ tìm ra cách khác."
Triệu Viễn Châu nhìn hắn một hồi lâu, đôi mắt như đang chìm vào những suy tư không thể nói ra. "Đệ không cần phải lo lắng." Y nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có một nỗi buông xuôi không thể giấu nổi. "Có lẽ... đây là cái giá phải trả khi sống quá lâu."
Lời nói ấy như một cú tát vào lòng Trác Dực Thần. Hắn không thể chấp nhận điều đó. Mọi thứ trong hắn đều phản kháng lại sự suy sụp của Triệu Viễn Châu, người mà hắn luôn ngưỡng mộ, luôn tưởng như không thể bị phá vỡ.
"Huynh không được nói như vậy. Nếu cần, ta sẽ đi gặp các trưởng lão Yêu tộc, tìm ra cách cứu huynh."
Triệu Viễn Châu lắc đầu, nhưng không giằng ra khỏi tay hắn. Y chỉ thở dài, cảm nhận sự kiên quyết trong đôi mắt của Trác Dực Thần. Có lẽ, lần đầu tiên, y cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ người khác.
"Đệ thực sự nghĩ ta cần cứu sao?" Y hỏi, giọng có chút buồn bã, một nỗi buồn mà ngay cả chính y cũng không thể lý giải.
Trác Dực Thần không trả lời ngay lập tức. Hắn nhìn vào mắt y, nơi mà trước đây chưa từng có sự lo sợ, lo lắng, hay thất vọng. Đó là ánh mắt của một kẻ mạnh mẽ, một người không bao giờ sợ hãi. Nhưng giờ, Trác Dực Thần nhìn thấy sự yếu đuối không thể che giấu. Một phần con người mà Triệu Viễn Châu chưa bao giờ để lộ ra trước mặt bất kỳ ai.
"Nếu huynh không cứu mình, ta sẽ không yên lòng." Cuối cùng, Trác Dực Thần cất lời, ánh mắt kiên định như chưa bao giờ. "Vì không có huynh, mọi thứ trong cuộc sống của ta đều sẽ thiếu đi một phần quan trọng."
Câu nói ấy, nhẹ như gió thoảng, nhưng lại có sức nặng không gì có thể sánh được. Triệu Viễn Châu cảm thấy một cơn sóng ấm áp, kỳ lạ, trào dâng trong lòng. Dù y không còn yêu lực, dù y đã mất đi sự mạnh mẽ, nhưng khoảnh khắc này, khi Trác Dực Thần đứng trước mặt y với lòng kiên quyết ấy, có lẽ đây là điều mà y chưa từng nhận được.
Cuối cùng, Triệu Viễn Châu thở dài, vươn tay nắm lấy tay Trác Dực Thần. Một cử chỉ đơn giản, nhưng lại chứa đựng biết bao nhiêu cảm xúc.
"Đệ thực sự muốn giúp ta à?" Y hỏi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Trác Dực Thần.
Trác Dực Thần gật đầu, ánh mắt không rời khỏi gương mặt y. "Chỉ cần huynh cần, ta sẽ làm tất cả."
Viễn Châu mỉm cười, nhưng lần này không còn sự châm chọc, mà là một nụ cười trầm tĩnh, đầy cảm xúc. "Được rồi, Tiểu Trác. Ta sẽ không từ chối sự giúp đỡ của đệ. Nhưng nhớ lấy, nếu ta làm gánh nặng của đệ, đệ sẽ không thể nói không đâu."
Trác Dực Thần mỉm cười, lần đầu tiên trong suốt cuộc đời hắn cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong lòng. "Không có gì là gánh nặng khi đó là huynh."
Trác Dực Thần không biết rằng sự cam kết mà hắn đưa ra lại khiến mình phải đối mặt với những thử thách khó lường. Dù là người mạnh mẽ, lạnh lùng, hắn không thể phủ nhận rằng trong lòng có một sự lo lắng không thể tả thành lời, một thứ cảm giác mà trước nay hắn chưa từng phải trải qua.
Sau khi cùng Triệu Viễn Châu rời khỏi nơi ẩn náu của yêu tộc, bầu không khí giữa họ đã có sự thay đổi rõ rệt. Triệu Viễn Châu không còn là người tự tin, kiêu ngạo như trước nữa. Y yếu đi, thậm chí là có phần nhút nhát khi đối diện với những cơn gió lạnh thổi qua.
Dù cho Trác Dực Thần đã hứa sẽ tìm cách giúp y phục hồi yêu lực, nhưng họ đều biết rằng con đường phía trước chẳng hề dễ dàng. Họ phải đối mặt với những thử thách không chỉ từ ngoại cảnh mà còn từ chính bản thân mình.
"Đệ thực sự nghĩ ta sẽ không chịu nổi sao?" Triệu Viễn Châu khẽ hỏi khi họ đi qua một con đường nhỏ hẹp trong rừng. Đôi mắt y không còn ánh sáng như trước, và mỗi bước đi dường như nặng trĩu.
Trác Dực Thần nhìn vào bóng dáng y, không thể không cảm thấy đau lòng. Y chưa bao giờ để ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình, nhưng bây giờ, trước mặt hắn, y đang trở nên mảnh mai, dễ tổn thương. Điều này làm hắn thêm phần quyết tâm.
"Huynh vẫn là Đại Yêu trong mắt ta," Trác Dực Thần nói, giọng hắn đầy tự tin, nhưng trong lòng lại có một chút bất an. "Chúng ta sẽ tìm ra cách."
Triệu Viễn Châu không trả lời ngay, nhưng đôi môi y mím lại thành một đường thẳng, và trong đôi mắt sâu thẳm kia, Trác Dực Thần thấy sự mệt mỏi cùng sự chấp nhận một kết cục không thể tránh khỏi. Có lẽ y đã cảm nhận được sự thay đổi trong mình, không chỉ về thể chất mà còn về tâm hồn.
"Được rồi, ta tin đệ." Viễn Châu nói, tuy giọng có phần nhẹ nhàng, nhưng vẫn mang một sự quyết tâm sâu sắc.
Cả hai tiếp tục bước đi, không nói gì thêm, chỉ nghe tiếng bước chân trên mặt đất cứng, không gian xung quanh yên ắng đến kỳ lạ. Chỉ có tiếng gió xào xạc, và tiếng lá khô kẽo kẹt dưới chân họ.
Tới một bờ sông, Trác Dực Thần dừng lại, nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn, rồi quay sang nhìn Triệu Viễn Châu. Ánh mắt hắn không hề rời khỏi người y, dường như đang suy nghĩ về mọi khả năng có thể xảy ra.
"Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?" Triệu Viễn Châu hỏi, giọng đầy sự nghi hoặc. Y không biết liệu họ có thể thành công hay không, và liệu hắn có thể tìm lại được yêu lực đã mất.
"Ta sẽ đưa huynh đến một nơi, một nơi mà những người trong Yêu tộc chưa từng biết đến." Trác Dực Thần trả lời, giọng hắn trầm tĩnh nhưng đầy quyết đoán. "Nơi ấy có thể giúp huynh khôi phục yêu lực."
Triệu Viễn Châu không nói gì thêm, nhưng trong ánh mắt ấy có sự mong chờ, dù là rất nhỏ. Một phần trong y vẫn hy vọng rằng Trác Dực Thần có thể tìm ra cách cứu vớt y, dù y đã từng hoài nghi tất cả.
Lúc này, ánh trăng sáng rực trên bầu trời, chiếu sáng những cây cổ thụ, tạo ra một cảnh tượng kỳ bí. Dòng sông chảy dài, như một con đường vô tận, dẫn họ vào một thế giới mà họ chưa từng khám phá. Nhưng không ai trong hai người họ nghĩ rằng con đường này sẽ dễ dàng. Mỗi bước đi là một thử thách, không chỉ đối với Triệu Viễn Châu mà còn đối với Trác Dực Thần.
Họ đi suốt đêm, không nghỉ ngơi, không trò chuyện thêm. Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng vỗ về, như một sự nhắc nhở về những gì phía trước.
Khi ánh bình minh ló dạng, họ đã đến một khu vực hoang vu, nơi mà những ngọn núi lớn sừng sững vươn cao, tạo thành một bức tường tự nhiên ngăn cách với thế giới bên ngoài. Trác Dực Thần ngẩng đầu nhìn những ngọn núi, rồi lại nhìn Triệu Viễn Châu, ánh mắt hắn đã trở nên kiên định hơn.
"Chúng ta đã đến nơi." Trác Dực Thần nói, giọng đầy sự quyết đoán.
Triệu Viễn Châu nhìn lên, trong lòng không khỏi dâng lên sự nghi hoặc. Nơi này có thật sự là nơi có thể cứu vớt y không?
Trác Dực Thần không nói gì thêm, chỉ bước về phía trước. Triệu Viễn Châu theo sau, tuy hơi mệt mỏi nhưng vẫn giữ vững tinh thần. Họ bước vào một khu rừng sâu, nơi mà không khí đậm đặc một sự huyền bí kỳ lạ. Những cây cổ thụ cao vút, với những tán lá xanh rậm rạp, tạo thành một màn chắn dày đặc, như muốn bảo vệ một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Họ không biết rằng con đường này sẽ dẫn đến một cuộc thử thách không chỉ của riêng Triệu Viễn Châu mà còn của cả Trác Dực Thần. Sự liên kết của họ sẽ phải đối diện với những thử thách sâu sắc hơn, và lần này, không chỉ có yêu lực, mà còn là lòng tin và sự hy sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top