All Triệu Viễn Chu | Ngày Trở Về (5)
Căn nhà của Triệu Viễn Chu cách Tập Yêu Ty không xa, nhưng nhờ kết giới che chắn nên thường không ai nhìn thấy được. Với Anh Lỗi đi cùng, họ cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, chỉ sắp xếp vài thứ rồi lên đường đến nơi ở của đại yêu.
Chưa vào tới sân, hương hoa đào đã thoang thoảng trong không khí.
"Không ngờ vùng ngoại ô thành lại có phong cảnh đẹp như thế này, đại yêu ngươi cũng biết cách hưởng thụ đấy nhỉ?" Tiểu Cửu bước vào sân đầu tiên, Anh Lỗi theo sau.
"Tiểu Cửu, ngươi không sợ ta dùng cảnh này để dụ ngươi vào đây rồi... ăn thịt ngươi à?" Triệu Viễn Chu bước đến cạnh Tiểu Cửu, giơ một tay làm dáng móng vuốt và giả vờ nhe răng dọa cậu.
Tiểu Cửu chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn chế nhạo: "Triệu Viễn Chu, ngươi định bán manh đấy à?"
"Ta... gì cơ?!" Triệu Viễn Chu đang giơ tay trên không thì khựng lại, cảm thấy hơi xấu hổ khi nghe tiếng cười của những người khác phía sau. "Được rồi, các ngươi cứ tự nhiên đi!" Nói xong, y phất tay áo, bước nhanh về phía hậu viện.
"Các ngươi làm đại yêu giận rồi đấy," Văn Tiêu góp lời, như thể đổ thêm dầu vào lửa.
Trác Dực Thần lắc đầu bất lực, rồi đi theo Triệu Viễn Chu vào hậu viện. Quả nhiên, đại yêu đang ngồi trên xích đu, chỉ ngồi yên không đung đưa, mái tóc dài buông xõa kéo lê trên mặt đất.
Triệu Viễn Chu nghe thấy tiếng động từ hành lang nhưng không buồn để ý đến ai đang đến. Bỗng nhiên, chiếc xích đu y ngồi bắt đầu đung đưa nhè nhẹ.
"Ồ, Tiểu Trác đại nhân hôm nay có tâm trạng tốt nhỉ, tự hạ mình đẩy xích đu cho ta, cảm động quá đi..."
"Đừng giở trò kích ta, ta đã nói không giết ngươi là sẽ giữ lời, đừng thử ta nữa." Dù Trác Dực Thần nói với vẻ bực bội, nhưng động tác đẩy xích đu vẫn không dừng lại.
Có người sẵn lòng làm khổ sai, Triệu Viễn Chu thả lỏng chân, thoải mái đung đưa nhịp nhàng trên xích đu. "Tiểu Trác đại nhân, giờ không có ai ở đây, sao không nói cho ta biết vì sao ngươi lại từ bỏ cả thù nhà?"
"Triệu Viễn Chu, ngươi có biết người ta đối mặt với cảm giác tội lỗi như thế nào không?"
"Tiểu Trác đại nhân định giảng đạo lý cho ta, đại yêu sống cả nghìn năm sao?"
Trác Dực Thần phớt lờ sự giấu giếm của Triệu Viễn Chu, ánh mắt chăm chú nhìn cây đào trước mặt, dường như còn nhìn xa hơn nữa. "Vàng cũng không phải luôn hoàn mỹ, đời người ai mà không từng mắc sai lầm. Trước đây, vì định kiến về một người, ta đã tổn thương họ. Nhưng sau khi tiếp xúc lâu hơn, ta nhận ra mình đã sai. Ban đầu ta rất sợ, cảm thấy mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát..."
Raw: 人无十全, 金无足赤: Hán tự là: Nhân Vô Thập Toàn, Kim Vô Túc Xích. Có nghĩa là, đến cả vàng cũng chẳng thể thuần khiết, con người làm gì có ai hoàn hảo. Sống trên đời, để làm vừa lòng tất cả mọi người là điều không thể.
Trác Dực Thần cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Triệu Viễn Chu, tiếp tục nói, "Rồi ta đã hiểu ra, thấm thía nỗi đau của bốn chữ 'thân bất do kỷ'. Ta thấu hiểu người đó và cũng hiểu lòng mình, nên ta quyết định đối xử tốt với họ, bù đắp từng chút một những tổn thương trước đây."
Lần đầu tiên Triệu Viễn Chu cảm thấy muốn né tránh ánh mắt của Trác Dực Thần. Y không biết người mà Trác Dực Thần nhắc đến là ai, và cũng không hiểu tại sao đối phương lại nói những điều này với một đại yêu đầy tội lỗi như mình. Y có cảm giác Trác Dực Thần đang nhìn mình, nhưng đồng thời lại như đang nhìn xa hơn nữa.
"Tiểu Trác đại nhân kể chuyện giỏi thật, nhưng câu chuyện này có lẽ nên kể cho Tiểu Cửu nghe trước khi ngủ thì hơn." Trên gương mặt Triệu Viễn Chu nở nụ cười lạnh nhạt không chút cảm xúc, tránh đi câu chuyện bằng lời trêu đùa.
"Triệu Viễn Chu, ta biết ngươi hiểu ta đang nói gì, nhưng ta không ngại lặp lại thêm lần nữa. Dù có phải ý muốn của ngươi hay không, gia đình ta đích thực là vì ngươi mà diệt vong. Nhưng chính vì ta biết ngươi có nỗi khổ của mình, giờ đây ta muốn ngươi cố gắng bù đắp, chứ không phải mạng sống của ngươi!" Nói xong, Trác Dực Thần lại đẩy xích đu như thể chưa có chuyện gì xảy ra, còn Triệu Viễn Chu thì chìm vào suy nghĩ.
"Bù đắp... sao..."
"Đừng chơi nữa, mau tới ăn cơm đi! Tay nghề của Anh Lỗi thật sự rất tuyệt vời đấy!" Văn Tiêu gọi từ hành lang về phía hai người đang ngồi trên xích đu.
"Đến ngay!" Trác Dực Thần đáp lại, xoay người giúp xích đu và Triệu Viễn Chu ngồi vững lại. "Đi thôi, ăn cơm trước đã."
Trong bữa ăn, Triệu Viễn Chu cứ như lạc hồn, nhìn mọi người rộn ràng tranh giành bánh do Anh Lỗi làm, còn y chỉ ngồi một mình uống thứ nước đắng ngắt trong bầu rượu để ức chế oán khí.
"Đại yêu các ngươi không ăn cơm à?" Văn Tiêu rút ra từ trong tay áo một quả đào có lớp sương mờ mỏng, chắc hẳn đã được rửa sạch từ sáng. "Không ăn cơm thì có ăn đào không?"
Nghe thấy tên mình, đại yêu mới giật mình tỉnh lại, theo phản xạ nhận lấy quả đào mọng nước từ tay Thần Nữ, khiến mọi người bật cười.
"Các ngươi cười gì vậy?"
"Đương nhiên là cười đại yêu nhà ngươi rồi! Đúng là giống loài khỉ, phản ứng với quả đào như bản năng vậy, haha!" Tiểu Cửu cười đến ngã ngửa, nếu không nhờ Anh Lỗi đỡ kịp thì cậu đã ngã khỏi đệm rồi.
"Là vượn trắng!" Triệu Viễn Chu nghiến răng, cắn mạnh một miếng đào, cảm nhận vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng.
Tuy nhiên, khoảnh khắc vui vẻ đó nhanh chóng bị gián đoạn khi Bùi Tư Tịnh bước đến với vẻ mặt nặng nề.
"Vụ án thủy quỷ đã khép lại, nhưng vẫn còn một chuyện..." Cô lên tiếng, nét mặt lộ rõ vẻ đau khổ.
Kể từ khi Tập Yêu Ty lấy lại ký ức từ ngày hôm trước, thì em trai của Bùi Tư Tịnh cũng đã...
Bùi Tư Tịnh lấy từ trong ngực áo ra một tập hồ sơ, "Trước khi các ngươi trở về, có ai đó đã đặt thứ này trong phòng."
Văn Tiêu ôm chặt Bùi Tư Tịnh đang cố tỏ ra mạnh mẽ vào lòng, "Đây là một vụ án mới, liên quan đến em trai của Tư Tịnh."
Bùi Tư Tịnh cầm cuốn hồ sơ lên, "Từ ngày hôm kia, có hai hộ gia đình ở Thiên Đô liên tiếp xảy ra án mạng vào giờ chính ngọ. Trong nhà không có dấu vết xô xát, không phải là do kẻ xấu đột nhập cướp bóc."
"Đây là hai nơi xảy ra án mạng." Bùi Tư Tịnh trải tấm bản đồ trên bàn, ngón tay chỉ vào hai địa chỉ.
"Nếu ta đoán không nhầm, vụ án thứ ba sẽ xảy ra ở đây," Triệu Viễn Chu nhìn sơ đồ và kết luận, "và thời gian sẽ là... ngày mai."
Không để đại yêu phải cắn ngón tay quý giá của mình để lấy máu làm mực, Văn Tiêu tháo bút từ tóc xuống và đưa cho Triệu Viễn Chu.
"Cảm ơn," Triệu Viễn Chu gật đầu, vẽ một trận pháp trên giấy, với tâm trận đặt ở đài quan sát.
"Trước hết, hãy đến hiện trường vụ án xem sao." Văn Tiêu ra hiệu cho mọi người lên đường.
Dù đã có kết luận, nhưng nhờ có ký ức từ kiếp trước, cả nhóm đều nhận ra rằng đi theo diễn biến thời gian ban đầu là cách ít gây xáo trộn nhất. Ví dụ như vụ án liên quan đến Ly Luân, thời gian diễn ra cũng không giống trước, nên để tránh tạo ra nhiều biến số, cả nhóm đồng lòng quyết định sẽ không đi lệch dòng thời gian trừ khi thật sự cần thiết.
Tập Yêu Ty chia làm ba nhóm. Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đi điều tra phòng ngủ, Anh Lỗi đi cùng Tiểu Cửu sang hướng khác, để lại Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu cùng một đội đến nhà xảy ra vụ án đầu tiên.
Bước vào cổng sân, Triệu Viễn Chu không cảm nhận được yêu khí nào, sân sạch sẽ như thể chưa có gì xảy ra.
"Mọi thứ trông đều bình thường, chỉ là không có ai ở đây thôi." Đại yêu quan sát xung quanh rồi bước vào nhà, Trác Dực Thần theo sau. Nhà của một gia đình bình thường không quá rộng, chỉ cần mở cửa là có thể nhìn thấy toàn cảnh, bao gồm cả xác chết treo lơ lửng trên trần nhà với dáng vẻ kỳ dị.
"Chẳng trách dù không có yêu khí, người ta vẫn phải tìm đến Tập Yêu Ty." Triệu Viễn Chu niệm chú nhẹ nhàng, hạ thi thể xuống đặt ngay ngắn trên sàn.
Trác Dực Thần cúi người, phát hiện một vết sẹo có hình dạng kỳ lạ trên tay nạn nhân, "Sừng hươu... Thừa Hoàng..."
"Tiểu Trác đại nhân thật là hiểu biết, Thừa Hoàng là một loài yêu có hình dạng giống cáo. Nhưng không giống như trong Hải Ngoại Tây Kinh ghi chép, đây không phải là linh thú may mắn. Loài này có tuổi đời gần mười vạn năm rồi."
"Đúng là tai họa kéo dài cả nghìn năm." Trác Dực Thần nhớ lại lời của Triệu Viễn Chu trước đó, vô thức lặp lại.
"Thừa Hoàng có thể giúp người ta đạt được ước nguyện, có thể là giàu sang, hoặc là danh vọng. Nhưng điều họ không biết là cái giá phải trả cho ước nguyện đó rất đắt đỏ." Triệu Viễn Chu nhìn trận pháp Thừa Hoàng vẽ bằng máu trên tường, thở dài.
Đột nhiên từ xa vang lên tiếng chuông, Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần nhìn nhau, đồng thanh nói: "Văn Tiêu!"
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top