chap 23
Chap 23.
Kim SuA không nói không rành, nhanh chóng lấy máy hút bụi dọn dẹp mấy cái ghế sofa ở phòng khách trước, rồi lau sạch sẽ, rồi dìu Siyeon ngồi xuống ghế. Sau đó cô đi loanh quanh căn phòng dọn dẹp tiếp.
Lee Siyeon ngồi xuống xong rồi trố mắt nhìn bóng dáng của Kim SuA lượn qua lượn lại, cô cảm thấy rất bực bội nhưng có vẻ như SuA không quan tâm điều đó. Với cái chân đang bị thương này thì cô càng không thể làm gì, cô cũng không thể giúp đỡ SuA dọn dẹp mọi thứ…
Và cô vẫn không thể hiểu nổi sao SuA lại lì lợm muốn cô ở đây, một cách bất thình lình không báo trước. Hôm nay cô mà không về nhà, chắc chắn sẽ lại bị ba Lee rầy la tiếp.
Trong lúc đợi SuA, Siyeon mải ngẫm nghĩ linh tinh, lần đầu tiên cô thấy bộ dạng này của Kim SuA, cái bộ dạng trông…….đảm đang.
SuA bấy lâu nay làm gì cũng trông rất cao sang quyền quý, chiều cao của cô ấy ở mức trung bình, nhưng bước đi thôi mà ai cũng phải ngước nhìn. Ở nhà thì luôn có người làm và quản gia, có cả đầu bếp, nên việc trong nhà SuA có bao giờ phải đụng vào đâu, luôn có người phục vụ, thậm chí khi cô ấy tắm, cũng có người phục vụ là Lee Siyeon đây cơ mà.
Vậy mà bây giờ cô đang chứng kiến cái cảnh Kim SuA đang cúi người lọ mọ mấy cái đồ trong căn nhà này. Cô ấy lau bàn lau ghế, rồi đốt hương trầm cho không khí của căn nhà thơm hơn, rồi sắp xếp lại đồ đạc cho không gian gọn hơn, thao tác và hành động của cô ấy rất nhanh và dứt khoát, như kiểu đã quen tay.
Với một người luôn được người khác phục vụ như Kim SuA, thì làm sao mà có cái cảnh này được. Hóa ra SuA có thể làm nhiều thứ hơn cô tưởng.
Cô cảm thấy cô đã hiểu SuA hơn sau chuyến đi chơi ở Rose Blue, nhưng hóa ra không phải tất cả.
Còn rất nhiều điều về Kim SuA mà làm cho cô phải ngỡ ngàng.
Sau một hồi, SuA dọn xong căn nhà. Căn nhà này không quá to không quá bé, đủ cho 2 người ở, có phòng khách và phòng bếp thông nhau, và có 2 phòng ngủ. SuA đi lấy ít nước ở trong xe ô tô, và đưa cho Siyeon một chai, rồi cô đi lấy 2 cái ly, cô rót nước vào ly và uống.
Siyeon điềm đạm nhận lấy chai nước nhưng vẫn chưa ngừng lườm SuA, cô sẽ không vui vẻ cho đến khi được nghe toàn bộ lời giải thích của người đối diện.
- Em uống đi, chẳng phải em đã không uống nước từ nãy giờ sao? – SuA thấy thái độ của Siyeon, mềm mại nói, cô lấy chai nước đang ở trên tay Siyeon, rồi rót vào ly cho cô ấy.
Siyeon im lặng, tiếp tục chờ đợi SuA, khuôn mặt lạnh tanh.
- Đây từng là nhà của mẹ chị, bà mua để đầu tư, nhưng sau đó dự án xây dựng khu du lịch ở gần đây không hoạt động nữa, nên sau khi bà mất, tài sản này thuộc về chị - SuA ngồi xuống bên cạnh Siyeon.
- ………… - Siyeon khoanh tay, dựa người vào sofa, bàn chân đang vắt chéo đung đưa đung đẩy, vẫn đang chờ một lời giải thích khác.
- Đưa điện thoại của em đây – SuA chìa tay ra.
- Không.
SuA bạo lực, giựt luôn điện thoại của Siyeon ở trên tay cô ấy.
- Này – Siyeon chưa kịp giành lại, thì cô thấy SuA thả cái điện thoại của cô vào ly nước cô ấy đang uống dở.
Chiếc điện thoại rơi tõm vào nước, chết ngủm hoàn toàn.
- Kim Bora !!! – Siyeon gắt gỏng.
- Từ giờ em ở yên đây đi, việc bắt cóc em nằm trong kế hoạch của chị, nên chị mong em hợp tác – SuA buông nhẹ một lời giải thích, rồi cô đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nhà.
- Cái quái gì? Kế hoạch của chị cụ thể là gì? – Siyeon bực mình, cô tính bật dậy để dò hỏi Kim SuA cho bằng được.
SuA đẩy Siyeon ngồi lại vào ghế, rồi cô đặt tay lên thành ghế ở hai bên, cúi xuống nhìn Siyeon.
- Em đừng có đi lại nhiều nữa vì chân em đang bị thương.
- Chị nhốt em ở đây và tự đi làm kế hoạch của riêng mình? Chị nghĩ em sẽ vô dụng ngoan ngoãn ở đây sao?
- Em định làm gì với cái chân bị thương này? Đến đi bộ bình thường em còn không làm được – SuA chỉ thẳng vào cái chân phải của Siyeon.
Siyeon mím môi, Kim SuA động vào lòng tự trọng của cô, cô thật sự muốn đánh nhau mà.
- Mục tiêu của chị là gì? Làm cho em ghét chị à? – Siyeon đâm hết mọi sự tức giận vào cái khuôn mặt đang lơ lửng ở trên cô.
- Chị mất bao nhiêu năm để khiến em yêu chị, tại sao chị lại muốn em ghét chị cơ chứ?
- Chúng ta 2 tháng rồi mới gặp lại nhau, rồi chị vô tâm nhét em ở đây và rời đi luôn? Chị nghĩ em có nên ghét chị hay không?
- Giờ chị đi mua ít đồ ăn và quần áo cho em, mua cả đồ băng bó y tế nữa, ở đây chờ chị.
- Không, em đi cùng chị.
- Không, chị sợ em bỏ trốn, nên em phải ở đây – SuA nói xong, cúi người sâu hơn muốn hôn Siyeon một cái, nhưng Siyeon mạnh mẽ lảng tránh.
SuA hụt hẫng trong lòng, nhưng đành chấp nhận. Cô chỉ muốn tốt cho tương lai của cả hai mà thôi. Cô thở dài, rồi đi ra khỏi nhà, không quên khóa cửa lại thật chặt.
Siyeon nghe thấy tiếng đóng cửa, vội đi ra kiểm tra cái cửa, nó đã bị khóa.
Cô chính thức bị nhốt…
- Chết tiệt Kim Bora – Siyeon chửi rủa, rồi đi về phía cái ly nước, có cái điện thoại yêu quý của cô. Cô cầm nó lên và lắc lắc, nó đã hỏng thật sự rồi, không kịp làm gì nữa.
Siyeon chán chường, cô không biết phải làm gì nữa, cơn bực bội vẫn chưa nguôi. Cô tức không phải vì bị SuA nhốt, mà vì SuA không tiết lộ cụ thể kế hoạch với cô, chỉ cần chị ta giải thích rõ ràng, cô sẵn sàng đáp ứng.
Chị ta quá lì lợm và ngang bướng, từ trước giờ vốn vậy. Cô luôn nằm ngoài cái vòng tròn kế hoạch của chị ta, những việc chị ta làm, cô luôn là người biết cuối cùng.
Rồi chị ta sợ cô chạy trốn nên không cho cô đi cùng. Cô có thể làm gì khi chân đang bị thương và không có đồ đạc gì trên người như này? Cô có thể chạy trốn sao?
Đương nhiên là cô sẽ không chạy trốn, cô chỉ cần một lời giải thích cụ thể của Kim SuA mà thôi, vậy mà chị ta nghi ngờ cô rồi nhốt cô trong đây.
Siyeon chửi rủa Kim SuA trong đầu liên tục, cơn hậm hực của cô như ngọn núi lửa sắp phun trào.
Sau hơn một tiếng, có tiếng xe ô tô, SuA đã quay trở lại.
Siyeon đang đi đi lại lại căn nhà để ngắm nghía, nghe thấy tiếng xe, cô liền quay về vị trí ngồi cũ, khoanh tay khoanh chân lại.
SuA bước vào căn nhà cùng với 2 chiếc túi to đùng, một túi đồ ăn và một túi quần áo. Cô ấy lẳng lặng nhét đồ vào tủ lạnh, rồi nấu gì đó trong phòng bếp. Siyeon ngó đầu vô xem, cô lại bị ngỡ ngàng tiếp bởi cái dáng vẻ đảm đang của Kim SuA.
Chị ta….biết nấu ăn hả??
Sau nửa tiếng, SuA đặt lên bàn vài món ăn nóng hổi, rồi gọi Siyeon đến ăn. Siyeon không muốn ngang bướng nữa vì cô đã đói lả hết cả người rồi, nhưng cô nhất quyết sẽ không thể hiện sự hài lòng…
Nhưng cô đang có chút hài lòng ở trong sâu trái tim, Kim SuA trông vậy mà nấu đồ ăn rất ngon.
- Em có thấy ngon miệng không? – SuA dịu dàng hỏi.
- Hmm….cũng được – Siyeon lười nhác đáp.
Ăn uống xong xuôi, SuA dọn dẹp, rồi đi lấy băng gạc đã mua, băng bó chân lại cho Siyeon.
Siyeon ngồi trên ghế, nhìn sâu vào cái người đang ngồi bệt ở dưới sàn và băng bó vết thương cho cô. Cô chợt thấy hóa ra Kim SuA có thể làm được rất nhiều việc, kể cả mấy việc lặt vặt, cô ấy không chỉ đơn thuần là biết làm công việc giám đốc điều hành.
Cơn tức giận của cô đang xuôi dần xuôi dần theo sự chăm sóc của Kim SuA.
- Chị học đâu ra mấy cái này vậy? – Siyeon hỏi.
- Là sao? – SuA ngẩng lên hỏi, cô đang mải tập trung vào vết thương của Siyeon. Cả phần đùi và đầu gối của cô ấy bị hở vết thương rất lớn, thật là may vì chưa đụng vào xương, chỉ bị phần da. Nhìn trực tiếp vào vết thương của cô ấy mà SuA không khỏi bực bội, cô nhất quyết phải khiến cho những thứ trái ngang này chấm dứt sớm mới được.
- Ý em là….mấy cái việc dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, rồi băng bó vết thương nữa.
- Chị đã từng đi du học Singapore 1 năm, và phải tự lập hoàn toàn, nên chị biết nấu ăn từ đó, chị cũng từng bị thương ngoài da rất nhiều lần, nên chị biết sơ cứu băng bó, vậy thôi – SuA giải thích, thời đi học cô rất nghịch ngợm nên cô bị trầy da khá nhiều lần.
SuA băng bó xong cho Siyeon, rồi ngồi xuống cạnh cô ấy.
- Giờ em hết giận chị chưa?
- ……… - Siyeon ngẫm nghĩ, chưa biết nên nói gì.
End chap 23.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top