Trả ta kiếp này 6

Chương 20: Ta không muốn giống họ (2)

Ta và Tiểu Bôi giặt quần áo tới nỗi bàn tay nhăn nheo hết cả. Tiểu Bôi không muốn để ta giặt, nhưng nhiều quần áo thế này, một mình Tiểu Bôi làm thì sợ là phải giặt đến tận ngày mai mất.

Hai chúng ta lại chưa được ăn gì, sắp đói lả mất rồi. Cung nữ ở gần đó còn đem một chiếc ghế đến ngồi kế bên, vừa ăn hạt dưa vừa tán dóc.

"Mấy ngày nay Hoàng thượng sủng ái nhất Châu quý phi, Châu quý phi tốt tính, đối xử với kẻ dưới cũng hòa nhã, mỗi tội bình thường nương nương không tin tưởng mấy người trong cung như chúng ta lắm, người thật sự lo việc đều là tâm phúc mang từ phủ theo."

"Đương nhiên, ai lại đi tin tưởng chúng ta chứ?"

"Nghe đâu Hà chiêu nghi cũng không tồi, tính tình hiền dịu, xưa nay chưa hề trách cứ ai, tốt hơn nhiều so với mấy chủ nhân kia. Chỉ tiếc là Hoàng thượng không sủng ái nương nương mấy, một tháng mới qua đó một lần mà thôi."

"Còn Hoàng hậu ấy à? Thai nhi của Hoàng hậu đã được sáu tháng rồi, bụng nhô cao lắm, ai cũng bảo chắc chắn là con trai. Sau này nếu Hoàng hậu sinh Thái tử thật thì địa vị này càng vững chắc rồi."

"Đương nhiên, Hoàng hậu là ai chứ? Được Mộ gia chống lưng, có Hoàng Thái hậu che chở, ai dám động vào nửa sợi lông của nương nương?"

Vỏ hạt dưa và nước miếng văng tung tóe, hình như đều bắn hết lên mặt ta.

Ta dựng thẳng vai dậy, quệt mặt bằng tay áo được xoắn lại.

"Nghe nói Ý tần mới tiến cung không tồi, Hoàng thượng một tháng cũng phải qua chỗ Ý tần bốn, năm lần. Ý tần này giỏi nhất là làm người khác vui vẻ, lần nào ở bên ngoài phòng cũng nghe thấy tiếng cười của Hoàng thượng vọng ra từ phía trong."

"Nhưng mà ta cảm thấy Ý tần này hơi ngốc ngốc sao ấy."

"Thế mới khiến người ta thích chứ!"

"Lan tần thì lại sắc sảo vô cùng, ngày ngày quấn lấy Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng cũng chẳng ngó ngàng Lan tần mấy."

"À, các ngươi nói xem Hà chiêu nghi có lạ không cơ chứ, hôm qua ta nhìn thấy Hà chiêu nghi giấu trong tủ một quyển sổ đó!" Đột nhiên có người nói chen vào.

"Ồ!" Nghe thấy chuyện hay ho, cả đám mắt sáng lấp lánh.

"Đó là cái gì?"

"Kỳ thực ta cũng không rõ, có điều nghe nói bên trong ghi lại thói quen sở thích, tuổi tác gia thế của ai đó, có đủ mọi thứ luôn."

"Nàng ta ghi cái đó làm gì?"

"Chịu."

...

Nghe một đám nữ nhân tán dóc, lại còn là một đám nữ nhân đã sống lâu trong thâm cung, đôi khi là việc hết sức tàn khốc. Nhưng ta dần dần nhận ra, mình có thể nghe thấy những thông tin đáng giá từ trong câu chuyện đó.

Hầu như họ toàn kể cho nhau nghe đêm nay Hoàng thượng lại sủng hạnh phi tần nào, dung mạo của các phi tần ra sao, thỉnh thoảng cũng sẽ thảo luận một chút về thị vệ trẻ tuổi trong cung. Các cung nữ đa phần đều sống cô đơn, ít nhiều cũng có chút thích thú chuyện nam nữ thường tình.

Khi mặt trời khuất sau dãy núi đằng xa, họ còn nhắc đến việc Tiên đế có một đêm từng mây mưa với sáu nữ nhân, rồi bật cười ha ha với nhau.

Có người cười chảy nước mắt, nói: "Tiên đế làm nổi không?"

"Ai biết được?"

"Nhưng nếu không làm nổi thì sao có thể sinh được mười chín hoàng tử, ba mươi hai công chúa?"

"Hoàng thượng bây giờ của chúng ta hình như rất bình thường nhỉ..."

"Ừ."

Ta và Tiểu Bôi ăn chút màn thầu từ trưa, lúc này đã giặt xong hết đống quần áo rồi đem đi phơi.

Hình như cung nữ thích nói về vấn đề phong lưu ân ái kia liếc nhìn ta, nàng cắn hạt dưa, hếch cằm nói: "Hỏi nàng ta kìa, chẳng phải nàng ta là người rõ nhất sao?"

Ánh mắt của cả đám đổ dồn về phía ta, nhưng không ai mở miệng trước.

Ta lau tay: "Các cô muốn hỏi ta điều gì?"

"Hoàng thượng... có phải rất lợi hại?"

"Tầm bậy, phải hỏi là Hoàng thượng có phải rất dũng mạnh không mới đúng! Cơ mà trông vóc dáng Hoàng thượng cao gầy thế kia, chắc không lợi hại bằng Tiên hoàng đâu nhỉ?"

Ta đáp: "Thật ra Hoàng thượng..." Rồi cố tình kéo dài giọng.

Họ nín thở lắng nghe.

Đây chính là nguồn vui cả đời của họ: Thăm dò chuyện bí mật cung đình. Ngày này qua ngày khác hao phí tuổi thanh xuân tươi đẹp vào mấy việc không đâu.

"... Không 'lên' được."

Sự yên tĩnh bao trùm trong nháy mắt.

Chợt cung nữ cầm đầu đám nữ nhân đứng bật dậy: "Ngươi đùa bọn ta à?"

Ta rất thích nhìn bộ dạng phẫn nộ như lúc này của họ, ta quay lưng lại tiếp tục phơi quần áo, phớt lờ ánh mắt ra hiệu của Tiểu Bôi: "Không phải các cô muốn biết à? Tại sao không đi tìm Hoàng thượng ấy? Ở đây nói nói cười cười có ích gì?"

Bản thân muốn có được thứ gì, phải tự giành lấy mới đúng.

Nhưng dường như họ không hiểu được điều này, họ nổi khùng lên cứ như câu này của ta đã sỉ nhục họ: "Đồ khốn, ngươi đừng tưởng ngày trước là chiêu nghi này nọ là ghê gớm lắm. Ta nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi ở trong lãnh cung thì phải nghe theo mệnh lệnh của Liên Ty ta!"

Lúc này kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta bình tĩnh đáp: "Ta biết rồi."

"Hứ!"

Nàng ta lại bực tức ngồi xuống.

Im lặng một lát, nàng ta bỗng cười khẩy một tiếng, giọng nói gian xảo vọng tới từ phía sau: "Các cô biết tại sao nàng ta phải vào lãnh cung này không?" Có lẽ cằm của ả giờ đang kiêu ngạo hếch về phía ta, dường như làm nhục kẻ từng có địa vị cao hơn mình luôn khiến con người ta cảm thấy vui vẻ.

"Tại sao?"

"Nghe đâu nàng ta làm nội ứng thì phải? Ngày trước là một a hoàn, cả nhà bị tru di cửu tộc rồi, sau này còn vào kỹ viện nữa cơ."

"Nhưng đó không phải nàng ta mà?"

"Ai biết được? Từ một a hoàn trở thành phi tần của Hoàng thượng cũng không phải vừa đâu, chỉ tiếc a hoàn từ đầu đến cuối vẫn là a hoàn mà thôi, bùn nhão sao đắp được tường cao!"

"Liên tỷ tỷ nói chí phải, người như nàng ta cũng có thể trở thành phi tần kìa, tôi còn đẹp hơn nàng ta nhiều." Một người khác kiêu ngạo nói.

Liên Ty "hứ" một tiếng: "Ngữ cô ấy à, thôi đi!" Lại nói: "Có điều nàng ta quả thực có chút bản lĩnh, chắc không phải đã đặc biệt học được từ kỹ viện khả năng quyến rũ đàn ông đấy chứ?"

"Há há... là vậy sao?"

"Hẳn như thế rồi, nếu không làm sao Hoàng thượng lại vừa mắt nàng ta được?"

"Ê, cô kia!" Nàng ta đang gọi ta.

Ta quay đầu lại.

"Ngươi từng sống trong kỹ viện à?"

Ta mỉm cười im lặng nhìn nàng ta.

"Ta hỏi sao ngươi không trả lời?"

"Ngươi nghĩ sao?" Ta hỏi lại.

"Chắc chắn ngươi từng sống trong kỹ viện! Nếu không ngươi chẳng thể nào quyến rũ nổi Hoàng thượng."

"Ngươi bảo là từng sống thì cứ cho là từng sống đi."

Nói chuyện với họ nhiều khi thấy rất đau đầu.

"Hừ, kỹ viện toàn đào tạo mấy cô ả lẳng lơ, cũng chẳng biết tại sao đám đàn ông đều thích tới đó."

"Ta bị bán vào hoàng cung từ nhỏ, còn chưa từng thấy kỹ viện cơ."

"Xì, kỹ viện có gì hay mà nhìn, chẳng phải toàn một lũ..."

"Một lũ làm sao?"

Liên Ty không nói tiếp.

"Ê, trong kỹ viện toàn là một lũ gì?"

Không biết mà cứ giả vờ biết.

"Trong kỹ viện toàn lũ trai vụng trộm gái đàng điếm với mấy chuyện quan hệ bất chính."

"Ờ phải, trai vụng trộm gái đàng điếm." Nàng ta lặp lại lời ta nói.

"Trai vụng trộm... gái đàng điếm? Sao lại trai vụng trộm gái đàng điếm?"

Ta hơi tức cười.

Thân là nữ nhân, thông thường sẽ bị giới hạn ở một nơi, khiến tầm mắt của chúng ta chỉ nhìn thấy những hỉ nộ ái lạc trước mắt, chỉ nhìn thấy con người và sự việc gần mình, suy nghĩ vì thế bị bó hẹp. Ta bỗng có phần cảm kích những trải nghiệm khi xưa của mình. Ít nhất ta từng gặp qua đủ loại người, đủ kiểu sống, hiểu rõ những đạo lý mà cả đời những nữ nhân bị giam cầm sau bức tường hoàng cung này chẳng thể hiểu nổi.

"Cái đó..." Liên Ty cũng không biết.

Nàng ta chưa cần "Ê" tiếp tục, ta liền tiếp lời: "Nghĩa là nam nhân giấu phu nhân nhà mình đến kỹ viện tìm lạc thú, nữ nhân hầu rượu hầu ăn hầu ngủ, bán tiếng hát bán vũ điệu bán thân mình."

Bán gì mà chẳng là bán. Người ta sống trên đời đều phải bán những thứ giống nhau để mình có thể tồn tại.

Phía sau lại vang lên giọng khẳng định của Liên Ty: "Đúng vậy, chính là mấy chuyện trai gái vụng trộm đàng điếm... quả là khiến người ta ghê tởm phát ói..."

Ta ngắm mặt trời chiều đàng xa, đỏ rực khuất sau rặng núi.

Ta không muốn giống như họ.

Chương 21: Ta biết chuyện của Cẩn Phi - mẫu thân Hoàng thượng

Sau một ngày lao động vất vả, dường như xương cốt toàn thân đều rã rời. Ta vừa vào phòng liền ngồi lên giường nghỉ ngơi, đấm đấm cánh tay.

Tiểu Bôi đang rót trà, thấy vậy nói: "Nương nương, nô tì đấm bóp cho người nhé?"

Nàng ấy vẫn quen gọi ta là nương nương, a hoàn chúng ta luôn biết rõ không được quên bổn phận của mình, nhưng bổn phận là thứ gì vậy? Ta đúng là đã được lợi còn ra vẻ, nếu Tiểu Bôi cũng quên mất bổn phận của nàng ấy, thì chúng ta chẳng có những tháng ngày đồng cam cộng khổ như hôm nay.

Ta lắc đầu nói: "Không cần đâu."

Tiểu Bôi thấm mệt, ngồi nghỉ trên ghế.

Chân ghế đã được bọn ta hợp sức sửa lại chắc chắn, chỉ là hơi xiêu vẹo mà thôi.

Ánh sáng mặt trời cuối cùng đã khuất hẳn sau rặng núi, trong phòng một mảng tĩnh lặng, ta cứ ngắm mãi vầng trăng mờ treo trên cành cây.

Hai chúng ta chờ đợi rất lâu, cho đến khi Tiểu Bôi hỏi: "Bao giờ họ mang cơm tới?"

Ta lắc đầu, hôm nay cắn hạt dưa cả buổi, chắc là quên mất bọn ta rồi.

Sự trầm mặc bao phủ.

Tiểu Bôi lại tiếp lời: "Vậy để nô tì đi hỏi thử xem."

Thật ra có lúc ta cảm thấy đi hỏi cũng vô ích, nhưng dẫu sao đó cũng là một cách thăm dò. Sau khi Tiểu Bôi rời khỏi, ta nằm nghiêng trên giường quan sát phía trước, sống mà phải phụ thuộc thực sự vô cùng khó chịu, còn khó chịu hơn cả khi lao động quần quật tứ kiếm miếng cơm.

Ngày đầu tiên đã vậy, cuộc sống sau này của ta và Tiểu Bôi tuyệt đối sẽ không khá hơn hiện tại là bao.

Ta mới mười chín tuổi, ta phải sống vậy tới già sao? Tiểu Bôi còn chưa được gả cho ai nữa kìa.

Trước mắt ta là chiếc ghế kia, nghe nói ba năm trước sau khi một phi tử giẫm lên chiếc ghế đó thắt cổ tự tử thì chân ghế đã gãy rời. Thi thể lưu lại trong phòng ba hôm mới có người phát hiện. Cũng chẳng ai đi bẩm báo, cứ thế chôn qua loa là xong.

Giờ này ba năm trước, ta đang cùng tiểu thư cứu Cửu Hoàng tử giữa trời đông tuyết phủ. Ta chưa từng nghĩ lúc đó nơi hoàng cung xa xôi có một phi tử mang theo nỗi tuyệt vọng cuối cùng giẫm lên chiếc ghế này, thi thể trơ trọi lưu lại trong phòng suốt ba hôm.

Vậy mà nay ta đang ở đây, còn họ đang ở đâu?

Ta dần dần chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, màn đêm đã bao phủ, nhưng Tiểu Bôi vẫn chưa về.

Ta ra ngoài xem sao, đến chỗ hành lang cách đó không xa bỗng nhìn thấy Tiểu Bôi bị lột y phục ở trong sân, một đám thái giám thò tay sờ mó nàng ấy, cười đùa hô hố: "Lại đây, lại đây!"

Lũ thái giám vây thành nửa vòng tròn nhỏ, Tiểu Bôi giữ chặt yếm, chóp mũi bị lạnh tới nỗi ửng đỏ, chỉ biết vừa khóc vừa tránh né sự động chạm của chúng.

"Các ngươi làm gì vậy?" Ta đi đến.

"Nương nương." Tiểu Bôi chạy lại núp sau lưng ta.

Ta nhặt y phục trên mặt đất đưa cho Tiểu Bôi, lạnh lùng ném cái nhìn về phía bọn chúng.

Bên cạnh có tên thái giám già hí hửng xem trò vui, trông có vẻ am hiểu thế sự, ta đoán đây hẳn là kẻ cầm đầu. Thấy ta hỏi, đám tiểu thái giám lui hết sang một bên. Lão thái giám phẩy cái phất trần từ trái sang phải, chậm rãi xoa xoa, nói bằng giọng the thé: "Buổi tối rảnh rỗi, chơi đùa với nàng ta một chút."

"Có kiểu chơi như vậy sao?"

Ta tiến gần thêm mấy bước: "Công công, hay là bản cung cũng chơi với ngươi nhé?"

Hắn liếc nhìn ta.

Ta cười nói: "Dẫu sao bản cung cũng từng hầu hạ Hoàng hậu nương nương, còn từng hầu hạ cả Hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương xưa nay luôn đối xử tốt với bản cung, còn nhận bản cung làm muội muội, bản cung cũng từng cứu Hoàng thượng một mạng. Vậy đã đủ tư cách chơi đùa cùng công công chưa?"

Ta nhắc đến Hoàng thượng và Hoàng hậu để trấn áp bọn chúng. Trong hoàn cảnh này, chỉ dựa vào mỗi bản thân ta thì chẳng ăn thua gì.

Công công kia "hừ" nhạt một tiếng rồi dẫn đám tiểu công công đi hết.

Ta quay người lại xem Tiểu Bôi thế nào, nàng ấy đã mặc xong y phục, mũi đỏ ửng nghẹn ngào khóc.

Ta quay về phòng mới hỏi nàng ấy: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nô tì đi tìm mấy cung nữ kia nhắc họ đưa cơm cho chúng ta. Nào ngờ họ hoàn toàn chẳng thèm màng đến nô tì. Nô tì gọi hai, ba lần, họ liền bảo cơm và thức ăn đã bị mấy thái giám mang đi rồi, có giỏi thì tự đi mà đòi."

"Sau đó ngươi tự đi ư?"

Tiểu Bôi gật đầu, ngẩng lên đã giàn giụa nước mắt: "Nương nương, họ ức hiếp người quá đáng lắm rồi!"

Ta lại gần, thở dài, vỗ vỗ lưng Tiểu Bôi: "Bỏ đi, không sao rồi."

Kẻ núp dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, lúc này bảo rằng họ ức hiếp người quá đáng liệu có ích gì?

Ta đang nghĩ tại sao đám công công đó không ức hiếp những tiểu cung nữ khác? Có phải vì đám cung nữ kia kết bè kết đảng, họ sống dựa vào nhau, một người xảy ra chuyện thì cả đám phản kích? Thái giám cũng phân chia bè phái, thông thường họ đều có một lão công công tương đối già dặn, tương đối từng trải dẫn dắt cả bọn.

Giữa những bè phái có thế lực thường đấu đá nhau, nhưng lại đều thích bắt nạt đám người mới không có chút thế lực nào.

Vậy thì, so với việc bị cô lập giữa đống bè phái, chi bằng nương nhờ một trong số chúng.

Nếu phải chọn lấy một kẻ để hạ thủ, thì Liên Ty - người phụ trách chăm sóc cho bọn ta, có lẽ là kẻ dễ khống chế nhất.

Ta đi đến trước gương đồng, lấy ra một cây trâm từ lớp kép của hộp nữ trang, bên trong còn có một số đồ trang sức khác, đây là những thứ ta tự mình tích trữ được, bí mật giấu ở đó nên chưa bị lấy đi.

Lúc nào cũng phải có vật phòng thân thì ta mới an tâm được.

Tiểu Bôi kinh ngạc nhìn ta, ta quay người lại đặt cây trâm vào tay nàng.

"Ngươi nói với Liên Ty, có vật do chính Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho ngươi, muốn tặng lại nàng ta, nhất định phải nói cây trâm này rất quý giá."

"Nương nương..."

"Nghe ta nói hết đã, sau đó ngươi lén đặt cây trâm vào phòng của cung nữ đệ nữ rồi giả vờ tới đó tìm, cho đến khi vô tình chạm mặt Liên Ty, ngươi hãy nói với nàng ta rằng, chiếc trâm ngươi vốn định tặng cho nàng ta đã bị người khác trộm mất rồi."

"Nhưng họ sẽ không nghi ngờ chứ ạ?"

Ta mỉm cười: "Không đâu."

Người ta chọn là đệ nữ, nàng ta nhát gan lại tham lam vặt vãnh, thường nghe nói nàng ta thích tiện tay lấy trộm đồ trong cung của chủ nhân. Mỗi khi Liên Ty nói chuyện, nàng ta đều liên tiếp chen ngang, Liên Ty luôn coi thường nàng ta.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Bôi cầm cây trâm ra khỏi phòng.

Còn ta ngồi rót trà uống.

Lúc còn ở lầu xanh, ta đã trông thấy một hiện tượng thú vị, mỗi khi có tì nữ mới đến, tì nữ cũ lúc nào cũng bắt nạt tì nữ mới, cho đến khi tì nữ mới dần dần thích ứng với hoàn cảnh, thì lại có kẻ mới hơn xuất hiện, khi đó, họ sẽ hoàn toàn nhập bọn với ma cũ, góp sức bắt nạt ma mới.

Đây là một kiểu hoán đổi. Tiểu Bôi là cung nữ, thân phận gần với họ hơn đệ nữ. Nếu trực tiếp đem đồ đi lấy lòng họ, e rằng họ nhận rồi vẫn cứ coi rẻ. Chi bằng lôi người cũ ra khỏi hội, để Tiểu Bôi được thêm vào chỗ khuyết.

Cho đến khi họ cùng chung kẻ địch, địa vị của Tiểu Bôi cũng sẽ vững chắc theo.

Tiểu Bôi là người hiền lành lại rất khôn khéo, chỉ cần nàng ấy nhập hội, không lo nàng ấy không có mối quan hệ tốt.

Quả nhiên đến buổi trưa, Tiểu Bôi mừng quýnh mang bánh ngọt về.

"Nương nương, đây là bánh họ cho chúng ta."

Ta mở hộp ra, không tồi, hương vị ập vào mũi, là ít bánh đậu xanh.

Tiểu Bôi hào hứng ngồi xuống: "Hôm nay Liên Ty đối xử với nô tì tốt hơn hẳn, còn cho nô tì ăn bánh đậu xanh thừa từ chỗ Châu mỹ nhân nữa cơ. Nàng ta thích cây trâm đó lắm, nhưng đệ nữ thì thảm rồi, Liên Ty và mấy cung nữ khác đánh đệ nữ một trận. Nàng ta cứ nói mình không trộm cây trâm, nhưng chẳng ai tin nàng ta. Nương nương, chúng ta làm vậy không phải quá đáng rồi sao?"

"Vậy ngươi muốn Liên Ty ức hiếp ngươi hay ức hiếp nàng ta?" Ta nhìn Tiểu Bôi.

Tiểu Bôi không nói gì.

Ta cầm bánh đậu xanh lên cắn nhẹ một miếng. Có những thứ chỉ khi bản thân đói mềm mới thưởng thức nổi vị ngon của nó, cũng giống vậy, có những tính cách chỉ khi nguy hiểm thật sự tới bản thân mới bộc lộ ra bên ngoài.

Đau đớn trên cơ thể luôn luôn giày vò con người ta hơn hẳn đau đớn trong tâm hồn. Bởi đau đớn trong tâm hồn ta có thể né tránh, có thể bỏ mặc, còn đau đớn trên cơ thể thì không.

Tiểu Bôi bắt đầu ngày ngày tới tán gẫu cùng đám Liên Ty, nàng ấy khôn khéo biết nghe lời, tay nghề cũng rất khá, lại chẳng bao giờ nổi nóng, chỉ biết nói tốt cho người khác nên rất được lòng người. Búi tóc của Liên Ty đều do Tiểu Bôi thắt, thậm chí Liên Ty còn muốn nhận nàng ấy làm muội muội, Tiểu Bôi liền từ chối như là lo sợ mình trèo cao vậy.

Ta đang xem một chút tứ thư ngũ kinh và sách cổ sử gia. Lúc ở bên Hoàng thượng, ta đại khái có thể nói là viết được rồi, nhưng thời gian xem sách cũng ít. Dạo này cuối cùng đã có thời gian rảnh rỗi xem xét trí tuệ của cổ nhân, chỉ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, những chuyện xảy đến trong hiện tại kỳ thực đã từng diễn ra vô số lần trong lịch sử. Nào là âm mưu, đoạt quyền, chiến tranh, đọ sức...

Thảo nào người ta có câu: "Trong sách vốn có nhà bằng vàng, trong sách vốn có sắc như ngọc, trong sách vốn có ngàn bông lúa."

Ta đang xem một cách hào hứng, bèn nhìn thấy một câu trong sách: "Thiên thiên vi địch, nhất phu thắng chi, vị nhược tự thắng, vi chiến trung thượng. Tự thắng tối hiền, cố viết nhân hùng, hộ ý điệu thân, tự tổn chí chung. Tuy viết tôn thiên, thần ma phạn thích, giai mạc năng thắng, tự thắng chi nhân." Ý cả câu nghĩa là, nếu như chúng ta chiến thắng người khác, chi bằng hãy tự chiến thắng bản thân mình. Chiến thắng được bản thân thì có thể tự khống chế vận mệnh.

Ta suy ngẫm hồi lâu, Tiểu Bôi đột nhiên gọi ta từ ngoài cửa: "Nương nương."

Nàng ấy gọi ta ra, chỉ vào một khe suối nhỏ bên cạnh Đông Viện: "Người trông."

Khe suối nhỏ trong veo gợn sóng nước, nhưng thú vị hơn cả là trên mặt nước có rất nhiều lá phong trôi bồng bềnh, bên trên còn viết một số chữ mờ ảo. Ta nhặt lên xem, thì ra là những chữ viết rối thể hiện trăm mối ưu tư cùng cảm xúc phức tạp của nữ nhi.

"Đây là gì vậy?"

"Lá phong gửi tình." Tiểu Bôi có chút mừng rỡ: "Nghe họ nói, viết câu thơ mình thích lên lá phong, để nó trôi theo dòng nước, biết đâu có thể tìm thấy ý trung nhân của mình. Cẩn phi nương nương ngày xưa cũng làm như thế này."

Lại có thể tin tưởng vào mấy thứ kia, ta luôn cảm thấy hai chữ "duyên phận" thật rắc rối và thiếu an toàn.

Bỗng ta nắm được điểm mấu chốt: "Cẩn phi nương nương? Ý trung nhân?"

Lẽ nào bà ấy gặp được hoàng đế bằng cách này?

Con suối nhỏ uốn lượn kéo về phía xa, vượt qua cả tường thành, ta lên tiếng: "Con suối này thông đến đâu?"

Tiểu Bôi gõ gõ lên cằm: "Có lẽ là ngự hoa viên." Rồi chợt bỏ tay xuống: "Nương nương, chắc không phải người đang nghĩ là bà ấy đã gặp được Hoàng thượng chứ. Không phải đâu, Cẩn phi nương nương đã gặp Trạng Nguyên mới được sắc phong cơ."

Ta nghi ngờ nhìn Tiểu Bôi.

Tiểu Bôi giải thích: "Cẩn phi nương nương vốn là một chiêu nghi bé nhỏ. Sau này bà ấy viết một câu thơ lên lá phong rồi thả nó trôi theo dòng suối, sau đó Trạng Nguyên kia đã nhặt được. Nhưng mà nhặt được rồi cũng nguy, chính vào hôm Hoàng thượng đột nhiên muốn phong Cẩn phi nương nương làm quý phi, Cẩn phi nương nương đã chạy trốn cùng với Trạng Nguyên kia. Lúc đuổi theo họ đã ngồi lên thuyền, Hoàng thượng đứng trên bờ, một tên bắn trúng Trạng Nguyên nọ khiến chàng rơi xuống nước, Cẩn phi nương nương liền nhảy xuống tự vẫn theo, cuối cùng vẫn được cứu sống."

"Sau này Hoàng thượng phong bà ấy làm quý phi, Cẩn phi cũng không tìm đến cái chết nữa. Có điều cho dù Hoàng thượng đối tốt với bà ấy thế nào đi chăng nữa, bà ấy cũng không mảy may nhiệt tình với Hoàng thượng. Rồi cũng đến một ngày Hoàng thượng mất hết kiên nhẫn, hằng đếm giày vò Cẩn phi nương nương, có một lần thậm chí còn khiến Cẩn phi nương nương toàn thân bê bết máu, đứa bé trong bụng bà ấy đã ra đi như vậy đó. Sau này Cẩn phi nương nương sinh được Cửu Hoàng tử, tiếc rằng sức khỏe bà càng ngày càng yếu, mấy năm trước bệnh nặng nên đã qua đời. Hoàng thượng đau lòng khôn nguôi, chẳng buồn màng đến việc triều chính, vài năm sau cũng băng hà."

Cửu Hoàng tử chính là đương kim Hoàng thượng.

Chẳng trách mỗi lần hắn đều một mình thổi khúc "Dạ Ngâm Ô Giang", thì ra bên trong đó ẩn chứa một mối thâm tình.

"Những chuyện này là ai kể cho ngươi vậy?"

"Là Mạc Y, bà ấy là một lão cung nữ, ngày trước từng hầu hạ Cẩn phi nương nương."

"Tiểu Bôi, ngươi và bà ấy phải thân thiết hơn nữa, giúp ta hỏi thêm một số chuyện về Cẩn phi nương nương."

Biết đâu đây chính là thời cơ của ta.

Tiểu Bôi nghe được chuyện gì của Cẩn phi nương nương ta đều từ từ ghi nhớ, bao gồm tất cả sở thích ăn uống và thói quen của bà ấy. Ví dụ như bà ấy thích ăn nhất là bánh xốp do mẫu thân mình làm, Tiên Hoàng khi xưa còn đặc biệt triệu mẫu thân của Cẩn phi vào cung để làm bánh cho bà ấy, Cẩn phi vừa ăn liền bật khóc, sau này không ăn bánh xốp nữa. Bà ấy rất thích vẽ một bông hoa mai cạnh thái dương, nghe nói hoa văn phượng hoàng trên thái dương của Hoàng Thái hậu hiện giờ cũng là bắt chước theo Cẩn phi. Y phục Cẩn phi thích mặc nhất là một bộ váy bằng voan mỏng màu xanh lục nhạt, thứ thích đeo nhất là một cây trâm hoa màu xanh nhạt...

Ta tỉ mẩn ghi ghi chép chép trên giấy, chợt dừng lại.

Hoa mai, váy xanh, trâm hoa xanh, hình như toàn là những thứ trầm tĩnh, ta dần dần có thể cảm nhận được con người của Cẩn phi.

Ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trước khi Cẩn phi nương nương được ân sủng, bà ấy đã sống trong sân viện bên cạnh lãnh cung này suốt hai năm. Vẫn thường có người nhắc chuyện bà ấy nhẹ nhàng băng bó trên chân của một chú chim bị thương rơi xuống sân viện thành hình bông hoa mai đầu xuân, viết trên lá phong mùa thu se lạnh những câu thơ rung động lòng người, vào đầu xuân bà lại thích một mình đứng thổi tiêu giữa sân viện sương trời giăng kín, khúc nhạc bà thổi khi đó không phải "Dạ Ngâm Ô Giang", mà là "Môn Đình Tuyết".

Và nay ta đến đây đã sắp được nửa năm rồi.

Đêm qua tuyết rơi rất dày, dây leo mà Cẩn phi trồng ở phía kia đã giăng khắp lối, lách cả vào chỗ ta ở. Nền trắng điểm sắc xanh nhạt, màu tuyết nhuộm sáng của hoàng cung.

Ta hơi lạnh, cúi đầu khịt mũi.

Tiểu Bôi bưng chậu than đi vào, nói: "Nương nương, đừng ngồi đầu gió nữa." Rồi lập tức tiến lên đóng cửa sổ lại.

Trong chậu lác đác mẩu than cháy tỏa ra làn khói đen sì, nhưng có còn hơn không. Bọn ta ở đây không có nhiều quần áo, cũng không có nhiều chăn đệm, đành mặc thêm mấy bộ đồ lót bên trong, nhưng cũng chẳng chống đỡ nổi cái rét.

Than đốt này do đám cung nữ kia cho Tiểu Bôi, Tiểu Bôi lại đem đến cho ta.

"Nếu ngươi cho ta rồi thì ngươi làm thế nào?"

Tiểu Bôi đáp: "Nô tì không sao, nô tì rất khỏe, lạnh một chút có là gì." Đột nhiên nàng ấy hắt xì, ta cười: "Thế mà cũng gọi là khỏe à?" Ta lại gần nắm chặt bàn tay nàng ấy mới biết nó bị lạnh tới nỗi sưng phù cước đỏ từ bao giờ, cả người nàng cũng lạnh như băng.

"Bọn chúng lại sai ngươi nấu cơm giặt quần áo?"

Đến mùa đông, đám cung nữ càng thêm lười biếng, dường như chỉ mong được trốn trong phòng cả ngày khỏi ra ngoài, Tiểu Bôi tốt bụng nên sẽ không từ chối giúp họ, lúc nào cũng bị bắt phải làm rất nhiều việc.

"Nô tì không sao." Tiểu Bôi nói.

Ta sờ trán nàng, nóng đến giật mình: "Ngươi sốt rồi."

Tiểu Bôi cũng khịt khịt chiếc mũi ửng đỏ, ta nói: "Ngươi nghỉ trước đi, để ta làm giúp ngươi."

"Không được, nương nương sẽ rét cóng mất."

Ta đâu yếu đuối như vậy? Ta mỉm cười, ấn Tiểu Bôi ngồi xuống giường, để chậu lửa lại gần hơn một chút, nói: "Ngươi cứ ở đây yên tâm ngủ một giấc, khỏi bệnh rồi mới giúp ta được chứ, đúng không? Hơn nữa ta chẳng phải người sức trói gà không chặt, làm chút việc không xảy ra chuyện gì đâu."

Tiểu Bôi vẫn liên mồm cự tuyệt.

Ta nói: "Tiểu Bôi, ở nơi này chỉ có ngươi gần gũi với ta nhất, chúng ta là tỷ muội tốt đồng cam cộng khổ, ngươi đừng coi ta như nương nương nữa." Ta cười với Tiểu Bôi: "Ngủ đi." Rồi quay người đóng cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài trời đông tuyết phủ, vừa ra khỏi phòng, gió lạnh như lưỡi dao sắc bén đã vù vù ập tới. Ta hà hơi vào bàn tay, xung quanh chỉ có tuyết trắng xóa, không có lấy một bóng người. Ta giẫm lên tuyết dày nặng nề bước đi, bên cạnh giếng có chậu gỗ và thùng nước, quần áo đã giặt được hơn một nửa.

Trên mặt thùng nước bồng bềnh một lớp tuyết mỏng, ta thò tay vào, dường như lạnh tới nỗi lập tức mất cảm giác. Ta nhanh chóng đổ nước vào chậu gỗ bắt đầu giặt giũ. Y phục mùa đông vừa dày vừa nhiều, giặt rất tốn sức.

Xung quanh yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển vì mệt của mình, tuyết dưới chân đang tan ra, nước lạnh thấm ướt cả giày vải, ngón chân như đã tê dại hết cả. Lúc ngón tay miễn cưỡng thò ra múc nước, liền cứng đờ run rẩy.

Một lát sau ta nghe thấy có người đến gần.

Ngẩng đầu nhìn là một cung nữ khác bê chậu gỗ nhỏ đựng đầy quần áo: "Ấy? Tiểu Bôi không ở đây sao?" Nàng mỉm cười với ta, ta liền hiểu ra nàng cũng đến "đưa y phục giữa trời tuyết phủ". Nàng đặt chậu gỗ trước mặt ta: "Dù sao ngươi cũng giặt giúp người khác nhiều đồ như vậy rồi, giặt thêm mấy cái có là gì."

Nàng chẳng đợi ta trả lời đã đi mất, không biết Tiểu Bôi ứng phó với đám người này như thế nào nữa.

Ta nghĩ nếu là ta, chắc chắn sẽ luôn căm ghét bọn chúng.

Ta giặt mãi cho tới khi vừa nhìn lên trời đã cảm thấy hoa mày chóng mặt, cuối cùng cũng giặt xong hết đống quần áo. Lúc đứng dậy ta cảm thấy đôi chân mình như đã mất hết cảm giác, chẳng còn chút sức lực, ta muốn nhấc chân lên nhưng bỗng phát hiện mình không đi nổi, khung cảnh trước mắt trở nên nhạt nhòa, đâu đâu cũng là ánh sáng của tuyết, chói mắt đến mức khiến ta choáng váng.

Ta đứng nguyên chỗ cũ hồi lâu mới hồi chút sức lực đứng dậy phơi quần áo, xong xuôi liền trở về phòng.

Than trong chậu lửa đã cháy gần hết, chỉ sót lại chút khói tàn tỏa ra. Ta hơ tay bên trên, vẫn còn chút hơi ấm. Bàn tay ta ngứa rát vô cùng, như thể có dòng nước nóng đang chảy bên trong muốn hòa tan từng khớp xương ra vậy. Mặt trời đã xuống núi, ta nhìn Tiểu Bôi, nàng ấy vẫn chưa tỉnh giấc. Ta lấy tay kiểm tra trán nàng, không hiểu vì bàn tay ta lạnh hay vì nguyên nhân nào khác mà trán Tiểu Bôi còn nóng hơn ban nãy.

"Tiểu Bôi." Ta gọi nàng ấy mấy tiếng.

Nàng ấy mơ hồ đáp lại ta, giọng yếu ớt không còn chút sức lực, lông mi giật giật nhưng cố mấy cũng không mở mắt nổi. Hình như nàng ấy rất lạnh, cả người co rúm trong chăn không ngừng run rẩy.

Ta sáp lại gần, thấy gương mặt nàng ấy nóng bừng, e là bị nhiễm lạnh thật rồi. Ta giúp nàng đắp chăn lại cẩn thận rồi tựa người cạnh giường ngủ mất.

Chương 22: Tìm đủ mọi cách chữa bệnh cho Tiểu Bôi

Trời sáng, ta tỉnh lại, tứ chi lạnh như băng, xung quanh tựa hầm đá, trong chậu than đen sì chẳng có lấy một hơi ấm, ngoài cửa sổ tuyết phủ trắng xóa, có lẽ lại vừa thêm một đêm tuyết rơi ngập trời.

Ta xem Tiểu Bôi thế nào, nàng ấy vẫn chưa tỉnh, kiểm tra độ nóng trên trán nàng, vẫn chưa thực sự đỡ hơn, song cũng đã giảm đôi chút. Nhưng hình như Tiểu Bôi cảm giác thấy hành động của ta, cuối cùng miễn cưỡng mở mắt, đôi môi khô ráp phát ra mấy tiếng yếu ớt: "Nương nương..."

"Vẫn khó chịu à?"

Nàng ấy nhắm mắt lắc đầu.

"Muốn uống nước không?"

Nàng ấy gật đầu, đến một tiếng "vâng" thôi cũng thều thào khó nhọc.

Ta cho nàng ấy uống nước xong, nàng ấy lại mê man chìm vào giấc ngủ. Tuy lúc ta hỏi nàng có khó chịu không, nàng vẫn lắc đầu, nhưng ta biết đó chỉ vì nàng không muốn ta lo lắng mà thôi.

Sốt cao suốt cả đêm, e rằng chuyện không hay sẽ xảy đến, cho dù ta ghét phải qua lại với đám Liên Ty thế nào đi chăng nữa, cũng không thể không tìm đến bọn họ.

Ta nghĩ một lát, liền lấy một chiếc vòng ngọc thượng hạng ra từ trong ngăn kép của tráp, bỏ vào trong tay áo.

Đi đến trước phòng Liên Ty, Liên Ty đang quấn chăn ngồi trên giường xem một cung nữ khác bên cạnh thêu hoa, đập vào mắt ta là cảnh tượng gian phòng của Liên Ty lớn hơn hẳn phòng bọn ta, hai cung nữ hai chiếc giường đệm, mỗi người một bàn trang điểm và chạn bát riêng, nhưng trông cách bày trí ở đây, chắc là Liên Ty đã vơ vét được rất nhiều đồ từ chỗ cung nữ khác về.

"Giời ạ, không phải thêu như thế này, ngươi bị đần đấy à? Chỗ này phải thêu kim móc!" Nàng ta chỉ nói mồm chứ không động tay, làm cung nữ kia rối trí, hoang mang lo lắng, mắc sai liên tiếp. Nàng ta ấn đầu cung nữ nọ: "Ta chưa thấy ai đần như ngươi!"

Lúc này nàng ta mới liếc nhìn ta, cười một tiếng: "Ô, Bạch chiêu nghi đến thăm, thật thất lễ vì không nghênh đón từ xa!"

Ta mỉm cười, bước qua ngưỡng cửa: "Chẳng phải chúng ta vẫn chạm mặt hằng ngày đó sao?"

"Nói đi, có chuyện gì?"

"Tiểu Bôi ốm rồi, ngươi có thể mời thái y đến không?"

"Tiểu Bôi?" Nàng ta chau mày: "Mấy ngày trước còn khỏe lắm mà, sao tự nhiên lại ốm?"

Hôm qua ta giặt quần áo một ngày đã cảm thấy hoa mày chóng mặt, Tiểu Bôi từ khi sang đông đến nay hôm nào cũng làm việc nặng nhọc như vậy, là do ta đã sơ suất rồi.

"Chắc là bị nhiễm lạnh, đêm qua Tiểu Bôi sốt cao suốt cả đêm, sáng nay vẫn chưa đỡ. Nếu vẫn tiếp tục sốt như vậy, e rằng sẽ gặp nguy hiểm."

Mặc dù Liên Ty luôn ngứa mắt với ta, nhưng vẫn đối xử có chút tình nghĩa với Tiểu Bôi, liền thở dài nói: "Không phải ta không muốn giúp cô, Tiểu Bôi là một cô nương tốt. Nhưng chúng ta chỉ là cung nữ thấp cổ bé họng, trước giờ đâu dám đổ bệnh nặng, thỉnh thoảng ốm vặt cũng chỉ dám nhờ người đem mấy thang thuốc về, đâu có tư cách đi mời Ngự y."

Ta không hiểu rõ lắm những quy tắc trong cung mà ta chưa được tiếp xúc qua, bèn hỏi: "Lẽ nào không còn cách khác ư?"

"Có thì có đấy."

Liên Ty lại quấn chăn định ngủ tiếp, thở dài nói: "Nhưng cần phải có bạc, Ngự y chỉ chuyên chữa bệnh cho Hoàng thượng và phi tần, những y sĩ dưới quyền của Ngự y mới có thể chữa bệnh cho chúng ta, chỉ có điều... muốn họ đến một chuyến tốn kém không ít bạc đâu."

Ta lại gần, đưa vòng ngọc cho nàng ta: "Cái này đủ không?"

Đôi mắt của Liên Ty lấp lánh, nàng ta ngồi bật dậy, nhận xong xuôi được một lát mới nhìn ta: "Cô vẫn còn giữ vật quý riêng?"

Ta nhìn nàng ta.

Nàng ta tỉ mẫn vuốt ve chiếc vòng bạch ngọc, chú ý đến ánh mắt của ta, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi nó, "Được, ngày mai ta sẽ dẫn cô qua đó."

"Không, hôm nay." Chiếc vòng ngọc này không chỉ đáng giá mấy trăm lượng, e là bình thường họ mời y sĩ cũng chỉ tốn mấy lượng mà thôi.

"Được."

Trời sẩm tối, Liên Ty quả nhiên đã dẫn một y sĩ đến. Nhưng y sĩ này chẩn bệnh nửa ngày vẫn cứ cau mày, ta thấy hắn hoàn toàn không thể khám ra nổi bệnh gì. Còn Liên Ty cứ nhìn ngang ngó dọc quan sát căn phòng, nàng ta đang ngấp nghé món đồ khác của ta.

Y sĩ thấp bé kia nói: "Cô nương đây bị nhiễm lạnh, ta kê vài thang thuốc chữa phong hàn là sẽ ổn thôi."

Ta nghi ngờ: "Nhưng nàng ấy sốt lâu như vậy, cơ thể lại vừa nóng vừa lạnh, toàn thân không chút sức lực."

"Sốt cao là như vậy đó."

Hắn nói chắc như đinh đóng cột: "Để ta kê đơn thuốc cho cô nương."

Nói rồi hắn ngồi xuống viết đơn thuốc, đưa cho ta, ta cầm lấy, nhận ra trong đó toàn là một số dược liệu chữa phong hàn thông thường. Y sĩ trẻ kia rất nhanh đã đi mất, Liên Ty đến cạnh ta: "Có cần ta giúp cô bốc thuốc không?"

Nàng ta là con sư tử há miệng rình mồi, không ăn sạch tất cả đồ của ta thì không chịu thôi, nhưng ta đâu còn cách nào khác, cung nữ xung quanh đều sợ Liên Ty, chẳng ai chịu giúp ta hết. Huống hồ những tiểu cung nữ này khi bản thân sinh bệnh bốc thuốc cũng phải nhờ Liên Ty liên lạc, thông qua Liên Ty sẽ tốn ít hơn hẳn một nửa, đây là quy định rồi. Đắc tội với nàng ta đồng nghĩa với việc tuyệt đường sống của mình sau này.

Ta rút một chiếc trâm ngọc từ trong tay áo đưa cho nàng ta.

Nàng ta liền rời đi.

Ta quan sát Tiểu Bôi, vừa quay người đi được mấy bước, bỗng cảm thấy phía sau lưng có tiếng động nho nhỏ, rồi lập tức im bặt. Ta giả vờ như không biết, đi đến cạnh hộp nữ trang, mở ngăn kép bên trong ra. Lúc này Liên Ty xông vào, cướp lấy, "Được lắm, cô giấu nhiều đồ như vậy hả?"

Cái ngày ta đưa chiếc vòng ngọc kia cho nàng ta, ta đã biết một khi để lộ thứ này ra ngoài, Liên Ty không ép ta ra bã thì tuyệt đối không chịu thôi. Nếu ta cứ đưa đồ dần dần cho nàng ta như vậy, một ngày nào đó ta dùng hết vật phòng thân rồi, nàng ta cũng sẽ không tin ta đã dùng hết.

Chi bằng để cho nàng ta lấy sạch một lần, dù sao ta cũng đã chia ra giấu đồ ở hai nơi.

Chỉ tiếc rằng ta tính sót một điều, y sĩ này khiến ta rất lo lắng. Bệnh tình của Tiểu Bôi chắc chắn không thể khá lên nếu chỉ uống mấy thang thuốc kia. Giả sử nàng ấy không khỏi bệnh, những thứ ta cất giữ lại không thể để lộ ra ngoài, vậy thì phiền to rồi.

Đồ trong ngăn kép cũng không ít, có năm chiếc, ta chỉ giữ lại có ba chiếc mà thôi.

Ta nói: "Bao nhiêu đồ ta để cả ở đây rồi, ngươi cứ cầm đi. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta, thuốc của Tiểu Bôi nhất định phải đem đến. Không chỉ lần này, mà còn cả lần sau, cho đến khi Tiểu Bôi khá lên mới thôi."

Nàng ta nhìn hộp nữ trang, gật đầu lia lịa, ánh mắt quét qua đồ bên trong một lượt như thể muốn cướp ngay lấy, hả lòng hả dạ đậy nắp hộp lại: "Yên tâm, Tiểu Bôi là tỷ muội tốt của ta, ta sẽ không để nàng ấy xảy ra chuyện."

Không cần nhìn nàng ta lâu hơn nữa, có những người luôn miệng nhắc đến thứ gọi là tình tỷ muội, nhưng tình tỷ muội của họ vĩnh viễn chẳng so bì được với lợi ích thực tế.

Ta đến bên cạnh Tiểu Bôi, sờ lên trán nàng, vẫn còn nóng lắm.

Ta thấy hơi lo lắng.

"Tiểu Bôi, ngươi nhất định phải khỏe lại."

Uống thuốc liên tục mấy hôm mà bệnh tình của Tiểu Bôi vẫn chẳng có dấu hiệu tốt lên. Nàng ấy vừa nóng vừa lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng uống thuốc xong lại nôn ra. Ta thúc giục Liên Ty mãi mấy lần nàng ta mới chịu đi tìm y sĩ, nhưng hắn vẫn không chẩn đoán ra bệnh trạng của Tiểu Bôi.

Ta muốn đổi sang y sĩ khác, nhưng Liên Ty nhất quyết không chịu. Mỗi nhóm cung nữ đều có y sĩ thân quen của mình, chuyên trị bệnh cho họ.

Nhóm của Liên Ty chính là y sĩ này, muốn liên hệ với những y sĩ tốt hơn cần phải chi bạc nhiều hơn. Liên Ty không muốn nhả ra những thứ đã lấy được dù chỉ một chút, lần nào cũng nói với ta bên giường của Tiểu Bôi: "Yên tâm, không chết được đâu. Tỷ muội bọn ta đều sống như vậy mà."

Ta nhìn nàng bằng ánh mắt không vui, nàng liền im bặt.

Tiểu Bôi mơ hồ tỉnh lại, gọi ta một tiếng: "Nương nương..." Giọng nói mong manh yếu ớt, mấy ngày nay hình như nàng ấy chẳng ăn uống được gì, bị cơn sốt giày vò tới nỗi gầy sọp hẳn đi, gương mặt trắng bệch như tờ giấy khiến người ta vô cùng đau lòng.

Nàng ấy vươn tay ra khỏi tấm chăn, ta nắm lấy, "Ngươi sao rồi?"

Nàng ấy nhìn ta, yếu ớt mỉm cười, như thể chỉ còn sức nhếch khóe miệng mà thôi, rồi ngay sau đó lại chìm vào trạng thái mê man.

Ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nàng ấy sốt đã bốn ngày, tỉnh táo được chốc lát lại thiếp đi, ngày trước còn có thể uống một chút cháo loãng, còn nay đến uống nước cũng nôn ra.

Ta muốn đặt tay nàng ấy vào trong chăn, tay áo nàng trượt xuống, ta nhìn thấy trên cánh tay xuất hiện rất nhiều chấm màu đỏ nhỏ.

Liên Ty đứng bên cạnh, ta lập tức đặt cánh tay Tiểu Bôi trở lại chăn.

Sau khi Liên Ty rời khỏi, ta mới xem xét kỹ càng.

Ta giật thót mình.

Trên cánh tay, trên người Tiểu Bôi đều là những chấm đỏ, có những chấm đỏ đậm, có những chấm đỏ như vừa mới phác tác. Đến tối nhìn lại, những chấm đỏ kia đã đậm hơn một chút, trên cổ cũng dần dần nhìn thấy một hay chấm, có lẽ hai ba hôm sau sẽ lên đến mặt.

Ta sờ thử, là một loại mụn nhỏ, không thể lau sạch.

Ta có linh cảm không tốt.

Hồi nhỏ ta cũng từng nghe nói một loại bệnh tương tự, Tiểu Bôi rất có khả năng đã mắc bệnh dịch này. Ta không biết hoàng cung sẽ xử lý bệnh dịch như thế nào, nhưng hiện tại tuyệt đối không được nói ra.

Việc này khiến ta lo lắng đến độ không tài nào ngủ nổi.

Bây giờ Liên Ty đã không còn đáng tin, người có thể giúp ta báo tin ra bên ngoài chỉ có một số thái giám khác mà thôi. Nhưng lần trước ta đã đắc tội với thủ lĩnh của đám thái giám mất rồi. Ta đi đi lại lại trong phòng, sốt ruột nhìn bóng đen của cành cây hắt lên cửa, bị gió thổi lay động không ngừng.

Ta đột nhiên nhớ ra, phải rồi, ngoài thái giám cung nữ, còn có thị vệ!

Ta và Tiểu Bôi chỉ ở trong tiểu viện nhỏ này, còn khu bên cạnh là một số phi tần bị thất sủng hoặc bị nhốt vào lãnh cung khác, chắc có khoảng năm, sáu tiểu viện như thế, xung quanh cổng của cả đại viện mới có thị vệ.

Hiện tại đang là đêm đông giá rét, sẽ chẳng ai ló mặt ra ngoài.

Việc gấp không thể chậm trễ.

Bệnh tình của Tiểu Bôi cần được trị khỏi mau chóng trước khi người khác phát hiện ra, đến khi chấm đỏ lên đến mặt rồi sẽ không giấu nổi nữa.

Ta đặt cây nến vào lồng đèn, mở cửa, gió lạnh ùa vào.

Ngoài trời màn đêm đen kịt, gió lạnh ào ào thổi động cành khô. Tuyết trắng rơi trên cây, có thể nhìn thấy chút ánh sáng óng ánh trong suốt.

Ta hít một hơi thật sâu, quay người đóng cửa phòng lại.

Vẫn là âm thanh nặng nề giẫm trên lớp tuyết dày, có điều mấy hôm nay tuyết không rơi nữa, còn lớp băng kết lại càng thêm bền chắc. Ánh nến đung đưa vì nhịp chân bước, ta cẩn thận dò đường nhưng thật khó khăn, mấy lần suýt trượt ngã.

Ta chưa ra khỏi tiểu viện này, nên không rõ vị trí cụ thể. Nhưng Tiểu Bôi từng nói với ta, thật ra từ chỗ chúng ta ra ngoài chỉ cần đi thẳng xuyên qua một tiểu viện khác là có thể đến cổng đại viện. Nhưng không biết tại sao bình thường chẳng ai đi qua đó, họ đều đi đường vòng.

Ta không nhìn rõ đường, cứ đi thẳng là lựa chọn tốt nhất bây giờ.

Xung quanh tối om, u ám như thế giới ma quỷ, tiếng gió gào thét càng thêm dữ dội, càng thêm ai oán, đường trơn càng thêm xa xôi cách trở.

Ta đi rất lâu, ánh sáng của chiếc đèn ta đem theo đã hơi lịm dần, đèn lồng treo cạnh mái hiên bị gió thổi tắt, bàn chân ta đôi lúc không biết nên giẫm vào đâu để bước tiếp, chốc chốc lại giẫm lên đám cỏ, chốc chốc lại giẫm nhầm đống tuyết.

Hố sâu mềm mại tới nỗi khiến người ta kinh hãi.

Ánh nến càng ngày càng yếu, e nó sẽ tắt trước khi ta đến nơi, ta cảm thấy hơi sợ hãi, liền bước đi nhanh hơn.

Đột nhiên ta bị trượt một cái, ngã xuống đất, ánh đèn tắt hẳn. Ta lần mò đèn lồng trên mặt đất, nhưng không có lửa làm sao thắp sáng nổi chiếc đèn.

Ta ngồi thừ hồi lâu, đứng dậy ngẩng đầu nhìn, thực ra phía xa có ánh trăng mờ ảo bị mây đen che khuất, tỏa ra tản quang yếu ớt, không đủ để soi sáng trời đêm u tối này.

Trái lại, thứ sáng hơn cả chính là ánh đèn le lói, là sự náo nhiệt bên ngoài bức tường hoàng cung có thể nhìn ra ngay cả khi đông đến.

Họ ở đó, còn ta ở đây.

Ta không muốn nghĩ quá nhiều, liền vứt đèn lồng, tự mình bước về phía trước. Chẳng còn thứ để ta nương náu nhưng ta không sợ, cùng lắm là trượt ngã mà thôi, ta đâu phải chưa từng ngã bao giờ. Nhiều khi đau cũng đành nhẫn nhịn, thời gian trôi qua, thứ làm mình thật sự khắc cốt ghi tâm chính là vết sẹo vĩnh viễn chẳng thể xóa mờ.

Khoảng không đen ngòm phía xa tối thui tựa như miệng máu há rộng của loài cầm thú muốn nuốt chửng con người ta vào đó, nhưng tiến thêm chút nữa mới phát hiện chỉ là mấy cột đá mà thôi. Nơi này chắc là một tiểu viện khác rồi.

Cả khu rộng lớn mà chẳng có lấy một ánh đèn, im lặng như tờ.

Ta hít một hơi, nhanh chóng đi thêm vài bước đề phòng người khác phát hiện ra, nhưng lại nghe thấy một tràng cười vọng đến từ nơi cách đó không xa. Tiếng cười đó như con rắn mềm oặt chầm chậm bò đến gần, tim ta bỗng giật thót, sững sờ, mở to mắt cố gắng phân biệt xung quanh.

Tiếng cười kia càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.

Phía sau vang lên tiếng động.

Ta cảm giác có người đứng ngay sau lưng mình, lòng bàn tay ươn ướt siết chặt rồi lập tức quay đầu lại.

Tim ta nhảy dựng đến tận cổ họng, suýt chút nữa thì bắn ra ngoài sau đó nổ tung.

Một gương mặt lọt vào tầm mắt ta.

Đó là gương mặt trắng ngần như tuyết, ta ngẹn họng nuốt nước bọt nói: "Từ... Từ quý phi."

Nàng ta mặc tẩm y màu trắng, đầu tóc rối bù nhìn ta. Đôi mắt nàng ta dường như trống rỗng, chỉ biết nhìn chằm chằm, hệt như hai hố sâu muốn hút người vào đó.

"Ta..." Nàng nói bằng giọng yếu ớt.

Ta lùi sau mấy bước.

Nàng tiến gần mấy bước.

"Ngươi..."

Ánh mắt vẫn ngây dại như cũ, nàng yếu ớt hỏi: "Ta... là Từ quý phi, ngươi là ai?"

Ta nhắm chặt mắt, cuối cùng chậm rãi thở phào một hơi.

"Nô tài khốn khiếp! Thấy bản cung mà không hành lễ!"

Nàng tiếp tục độc thoại: "Mau lên, mau đến trang điểm cho bản cung, Hoàng thượng đến rồi, bản cung phải tiếp giá! Ngươi, mau qua đây!"

Ta từng nghe nói Từ quý phi ở bên ngoài cung tuy có người thân, nhưng dường như chẳng ai quan tâm nàng ấy lắm. Họ không bảo người đem đồ vào cho nàng cũng chẳng nhờ ai trong cung chăm sóc hộ, a hoàn và thái giám mà trước kia nàng ta quở mắng lại quá nhiều. Tiểu Bôi nói, thường xuyên có cung nữ và thái giám đem vài lượng bạc đút lót cung nữ đưa cơm cho nàng ta, bảo họ đổ cơm xuống đất, bỏ đói nàng ta mấy hôm, xem nàng ta có ăn hay không. Lúc đầu Từ quý phi còn kêu gào chửi bới, nhưng sau này dần dần không còn thấy động tĩnh gì.

Thì ra nàng ta đã phát điên rồi.

Đấu tranh là điều hết sức tàn khốc.

Nhưng tàn khốc nhất không phải là vì bản thân đã thua, mà bởi khi mình bại trận không những chẳng còn sức phản kích mà còn bị kẻ thừa cơ hãm hại. Ta liếc nàng mấy bận, không đành lòng nhìn thêm, bèn quay người rời đi.

"Ngươi, ngươi, ngươi quay lại đây cho bản cung!"

Ta nghe thấy giọng nói phía sau, nhắm chặt mắt bước tiếp.

Tại sao ngươi không thể phân định rõ đâu là hiện thực chứ? Ngươi sớm đã không còn là "bản cung" nữa rồi.

Đến tận bây giờ ngươi vẫn trông ngóng nam nhân kia làm chi? Nam nhân chỉ muốn ngươi khi ngươi xinh đẹp như hoa, còn khi ngươi nằm bò trên mặt đất ăn mấy thứ đồ vứt đi như một con chó, thì hắn đang ôm ấp một mỹ nhân xinh đẹp như hoa khác ở bên.

Ta đột nhiên nhớ đến chuyện mỗi lần Hương Vân tô móng tay toàn nhìn xéo ta nói: "Yêu yêu thương thương gì chứ, đều là giả hết, nam nhân chỉ ham muốn thể xác của ngươi, còn ngươi chỉ ham muốn tiền của họ, công bằng lắm thay."

Ta cảm thấy câu nói ấy nực cười một cách chua xót.

Cuối cùng ta đã ra khỏi tiểu viện, bắt gặp ánh đèn sáng rực, bỏ lại màn đêm giá buốt phía sau lưng.

Có thị vệ tuần tra nhìn thấy ta, tim ta đập thình thịch.

Ta nói: "Ta là Bạch chiêu nghi trong lãnh cung, muốn nhờ ngươi giúp một việc."

Thị vệ kia dẫn ta vào một căn phòng nhỏ, ta có thể nghe thấy âm thanh nhậu nhẹt ồn ào từ phía xa. Trời lạnh thế này thì lấy đâu ra thích khách, đám người đó đều trốn ở đây uống rượu, chỉ cử một tên ở ngoài canh chừng.

Cửa mở, một đám đàn ông ngồi lộn xộn, mùi rượu túy lúy.

Ta vừa bước vào, họ đều ngừng cười nói, nhìn về phía ta.

"Đại ca, đây là Bạch chiêu nghi trong lãnh cung, muốn tìm chúng ta nhờ giúp đỡ."

"Ớ, người trong lãnh cung sao lại chạy ra đây nhỉ?" Kẻ trông có vẻ là đại ca kia xem ra rất am hiểu, lé mắt quan sát ta. Ta cảm thấy ánh mắt hắn có phần nham hiểm, liền cúi người nói: "Trong khu của chúng ta có người bị ốm, mong thống lĩnh đại nhân có thể giúp mời Ngự y đến."

"Ngự y?" Tên đó bật cười ha hả, đám người xung quanh cũng cười theo.

"Ngươi tưởng Ngự y dễ mời thế à?"

Ta lấy một cây trâm vàng từ trong tay áo đưa ra, đưa thị vệ kia giao lại cho tên thống lĩnh, "Xin thống lĩnh đại nhân vui lòng nhận cho."

"Ngươi đúng là người thức thời đó." Hắn cầm lấy cây trâm vàng ước lượng xem sao, nhưng ta cảm thấy hình như hắn không hề đánh giá cao món đồ này.

Ta đành nhắc nhở một câu: "Đây là món đồ Hoàng thượng tặng cho ta, tuy nhìn khá đơn giản, nhưng chạm khắc rất tinh xảo, ít nhất cũng đáng giá nghìn lượng bạc." Mấy thị vệ đang ngồi vừa nghe đến nghìn lượng bạc, ánh mắt đều ngây dại đổ dồn vào cây trâm, bổng lộc một tháng của họ cũng chưa quá mấy chục lượng.

"Có điều... giờ đang là trời đông giá rét, hoàng cung lại có phi tần mang thai hơn chín tháng rồi, Hoàng thượng đặc biệt ra thánh chỉ bắt những Ngự y đó phải hết sức cẩn thận, ở nguyên chờ lệnh."

Thống lĩnh kia chỉ đặt trâm vàng trên mặt bàn, nghe thấy ngàn lượng bạc cũng không hề biến sắc.

Ta lại cúi người: "Kiểu gì cũng có một người ra ngoài được chứ, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu, mong đại nhân giúp cho."

Ánh mắt hắn chiếu đến khiến ta thấy bất an, một lát sau hắn lại gần, tầm mắt dịch chuyển xuống phía dưới, bàn tay đột nhiên ấn lên eo ta từ phía sau, không ai nhìn thấy điều này.

Ta giật mình, đứng im bất động.

Hắn sáp đến bên tai ta, mập mờ nói: "Nếu ta giúp ngươi mời Ngự y, ngươi phải báo đáp ta thế nào nhỉ?"

Chương 23: Ta lại dùng mười năm tuổi thọ đánh đổi với ngươi (1)

Trương Ngự y trong cung đến khám bệnh cho Tiểu Bôi, ông ta trông có vẻ kinh nghiệm đầy mình, sau khi bắt mạch xong, ông ta vuốt chòm râu trắng xám khẽ nói: "Lạ quá, lạ quá!"

Ta tiến lên: "Có gì không ổn?"

Ông ta lắc đầu: "Lão phu hành nghề y mấy chục năm mà chưa từng gặp loại bệnh này. Cô nương đây sốt mấy ngày rồi?"

Ta nghĩ một lát mới lên tiếng: "Khoảng năm, sáu ngày rồi."

Ngự y lại kiểm tra trán Tiểu Bôi, thở dài: "Loại bệnh này hết sức quái dị, lão phu phải nghiên cứu kỹ lưỡng." Ta càng thêm lo lắng, nói với Lý thống lĩnh và Liên Ty ở phía sau: "Hai người có thể ra ngoài một lát không?"

Hai người họ đối mắt nhìn nhau rồi đi ra. Ta đi qua nhấc chăn của Tiểu Bôi lên, vén tay áo nàng ấy nói: "Trương Ngự y, ông xem."

Trương Ngự y giật mình, tiến lên quan sát cẩn thận, trên cánh tay trắng ngần chi chít chấm đỏ, màu của chấm đỏ khá đậm, còn có những chấm không tấy nữa mà đã có dấu hiệu mưng mủ.

Ngày trước Tiểu Bôi thỉnh thoảng còn có thể tỉnh lại một lát, nhưng hiện tại dường như đã hoàn toàn chìm trong hôn mê, chỉ khẽ cử động đầu mà thôi.

"Lão phu phải về xem sách thật kỹ." Trương Ngự y như đang gắng sức suy nghĩ, ta lấy một chiếc vòng đeo mặt ngọc đặt vào tay ông: "Vất vả cho Trương Ngự y rồi."

"Cái này..."

"Có chút gọi là, chỉ mong thái y gắng sức giúp ta."

"Ta sẽ cố." Thái y nhận lấy, đặt vào trong tay áo, đi đến cạnh bàn cầm hòm thuốc lên: "Lão phu gắng sức xem sao, bệnh chứng này quả thực rất kỳ lạ..." Ta mở cửa, ông vừa nói vừa lắc đầu đi mất.

Ta đưa mắt tiễn ông, một bàn tay đột nhiên đặt lên eo ta.

Ta không quay đầu lại, chỉ nói: "Giữa nơi đông người, ngươi quả là to gan!"

"Khà khà, ở đây làm gì có ai." Không biết Liên Ty đã đi từ lúc nào, một tay hắn giữ chặt eo ta, tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào khuyên tai của ta, thích thú nhìn nó lắc lư, nói: "Chiêu nghi nương nương, bao giờ thì nàng thì nàng thực hiện giao ước của chúng ta nhỉ?"

"Tuy bản cung bị đày vào lãnh cung nhưng vẫn là một chiêu nghi, ngươi làm vậy không sợ bị tru di cửu tộc sao?"

"Bạch chiêu nghi hà tất phải hù dọa ta? Tuy ngươi là một chiêu nghi, nhưng tìm Ngự y cũng phải cầu ta giúp đỡ. Vả lại không phải Lý mỗ ta hù họa ngươi, cả khu này đều do huynh đệ bọn ta canh gác, cho dù có người muốn tố cáo, bọn ta cũng có thể khiến người đó không thể thoát khỏi đây dù chỉ một bước."

Trong lãnh cung này không thiếu cung nữ xinh đẹp hơn ta, chỉ là hắn muốn nếm thử mùi vị nữ nhân của hoàng đế ra sao mà thôi.

Bản tính của đàn ông chính là: Thê tử không bằng tì thiếp, tì thiếp không bằng kỹ nữ, kỹ nữ không bằng vụng trộm. Càng là thứ họ không thể có được, càng là thứ ở tít trên cao, thì họ càng ham muốn chiếm đoạt.

"Đêm nay ta đến chỗ ngươi." Ta nói bằng vẻ mặt vô cảm.

Hắn cười khẩy: "Bạch chiêu nghi thật thẳng tính. Vậy đêm nay ta phải đợi nàng rồi."

Hắn rời đi, ta vừa định quay người lại, bỗng Liên Ty bước ra từ bụi cỏ gần đó: "Ta đang tự hỏi làm sao cô có thể mời nổi thái y? Thì ra là như vậy."

Ta mặc kệ nàng ta, cũng chẳng sợ nàng ta sẽ nói chuyện này ra ngoài, lúc nãy chắc nàng ta đã nghe thấy rất rõ lời của Lý thống lĩnh. Ta quay người vào phòng, đóng sập cửa, nghe nàng ta cười khúc khích bên ngoài: "Bạch chiêu nghi nương nương, ngươi quả là đồ đê tiện!"

Cái gì gọi là đê tiện?

Bán rẻ thân mình thì gọi là đê tiện ư? Cái này ta thấy nhiều trong kỹ viện rồi.

Hương Vân nói ngủ cùng nam nhân chẳng có gì to tát, giống như con dao chém ngươi một nhát, chảy ít máu, đau chốc lát là ổn thôi. Đôi lúc thậm chí ngươi còn nhớ nhung mùi vị đau đớn ấy, cảm giác thấy cơ thể mình tươi mới làm sao.

Bởi vậy nửa đêm ta đến phòng của Lý thống lĩnh, khi hắn đè lên cơ thể ta thở hổn hển, ta chỉ nhìn màn trướng lắc lư một cách vô vọng mà thôi. Nếu một nữ nhân ngay đến trinh tiết của mình cũng chẳng bận tâm, vậy thì nàng ta còn phải bận tâm điều gì nữa? Tình yêu trong tim đã cạn khô rồi, thân thể có là gì? Cứ để mặc gió cuộn mây vần đi thôi.

Hơi thở rên rỉ một cách vô cảm, niềm vui sướng của thân thể chẳng qua là niềm vui sướng xác thịt.

Xác thịt có thể đau đớn, có thể tê dại, có thể lúng túng, có thể bị tổn thương.

Xác thịt suy cho cùng cũng chỉ là xác thịt, vô vọng và bất lực vậy đó, ta sẽ không bao giờ để nó mê hoặc mình nữa.

Ta giẫm trên đường tuyết quay về tiểu viện.

Vẫn là màn đêm mờ sáng ánh sao, vắng lặng yên tĩnh, cung đình phía xa lấp lánh đèn đuốc, vạn năm bất biến.

Ta dần dần cảm thấy mình đã không còn là mình, giống như giọt nước cuối cùng ngưng đọng thành băng, tích lũy sức mạnh, cuối cùng găm thẳng xuống mái hiên.

Nhìn Tiểu Bôi ta mới có thể bình tĩnh trở lại, khoảnh khắc ô uế vừa xong khiến ta cảm thấy mình chẳng khác nào ma quỷ, lúc hắn ngủ, bàn tay ta bám lấy cổ hắn, trong lòng thôi thúc bản thân phải bóp chết hắn.

Hắn đang ngủ say, ngáy khò khò, bộ dạng ngu ngốc như một con heo. Chỉ cần dùng chiêu phòng thân mà Dương Lâm dạy cho ta đánh vào yết hầu và sau tai hắn, hay dùng trâm bạc đâm một nhát thôi là có thể ra một đòn chí mạng. Nhưng ta lại từ từ buông tay, rõ ràng bản thân ta không làm nổi.

Thì ra cơ thể con người yếu đuối vậy đó, thoắt cái đã có thể vong mạng.

Giết hắn ư, chẳng đáng.

Không phải vì ta sợ giết người, mà là bản thân ta đột nhiên muốn được sống, sống thật thoải mái.

Ta nằm bò bên giường Tiểu Bôi đến tận lúc trời sáng.

Canh tư, một đám thái giám đột nhiên xông vào, chẳng đợi ta hỏi câu nào đã lật chăn lên khiêng Tiểu Bôi đi.

"Các người làm gì thế này?"

Ta đuổi theo.

"Làm gì ấy à?" Lão thái giám ngày trước đùa giỡn Tiểu Bôi cản ta, nói: "Chỗ các ngươi có kẻ mắc bệnh đậu mùa, lại còn dám không bẩm báo!" Ta nhìn Tiểu Bôi bị khiêng đi qua chỗ rẽ, giờ mới nhìn kỹ, trên mũi của mỗi người họ đều quấn một mảnh vải trắng.

Trương Ngự y lại gần, "Giơ tay cho ta xem thử."

Ta giơ tay ra.

"Vén áo lên."

Ông ta xem xét rồi nói: "Còn may, ngươi chưa mắc bệnh, lão phu đã tra hết nửa kho sách mới biết nàng ta mắc bệnh đậu mùa, vô phương cứu chữa!"

Cái gì?

Lão thái giám kia lại gọi tiểu thái giám đi qua đi lại: "Mau lên mau lên, nhặt hết đồ của bọn chúng rồi đem đốt sạch cho ta!"

"Các ngươi đưa nàng ấy đi đâu?" Ta chỉ quan tâm đến Tiểu Bôi.

Trương Ngự y nhìn ta, im lặng một cách khó hiểu. Lão thái giám kia cười khẩy nói: "Mắc phải bệnh đậu mùa, còn giữ lại để truyền nhiễm sang bọn ta hay sao? Phải đem đi chôn sớm!"

"Nàng ấy chưa chết!" Ta phẫn nộ.

"Cách cái chết chẳng còn xa mấy đâu."

Ta đẩy lão thái giám ra, đuổi đến chỗ rẽ, nhưng thấy họ đã đặt Tiểu Bôi vào trong một hố lớn giữa sân từ bao giờ, mấy tiểu thái giám đang xúc từng xúc đất lấp đầy hố.

"Dừng tay!" Ta xông đến, Liên Ty và mấy cung nữ cản ta lại: "Không được qua đó!"

"Cút ngay, các ngươi giương mắt nhìn nàng ấy chết sao?"

Trong mắt Liên Ty lóe chút phân vân, "Nàng ta không chết thì sẽ lây nhiễm cho chúng ta."

"Nhưng bây giờ nàng ấy vẫn chưa truyền nhiễm cho ai mà!"

"Đây là mệnh lệnh từ bên trên, ta cũng hết cách rồi."

Ta muốn xông đến đó, nhưng bị họ ôm chặt cứng.

"Tiểu Bôi!"

Ta chỉ có thể nhìn thấy Tiểu Bôi vì tiếng động lớn mà đột nhiên chậm rãi mở mắt, ta đang ở đối diện nàng ấy, nàng ấy yếu ớt nhấc cánh tay lên, đôi môi động đậy dường như muốn gọi ta. Nhưng ngay lập tức, bùn đất lấp lên trên cánh tay đang nhấc của nàng ấy, rồi đến gương mặt, đến bụng, đến mọi nơi.

Cuối cùng, cả cơ thể nàng ấy đã dần dần bị lấp kín...

Ta bất lực vậy đó, khắp gương mặt ướt đẫm nước mắt tuôn rơi, thấm vào cả vạt áo.

Ta đang nghĩ, tại sao phải đối xử với chúng ta như thế này? Tại sao không cho chúng ta một con đường sống? Tại sao người tốt với ta đều lần lượt ra đi, là do tà khí của ta nặng nề quá ư? Hay là do ông trời vốn dĩ thích giày vò con người ta như thế?

Ta hận.

Trong lòng ta chỉ còn chữ hận.

Mấy tiểu thái giám san bằng chiếc hố vừa lấp, đạp đạp lên nén cho chặt xuống.

Ta không còn vùng vẫy, mấy cung nữ cũng ngừng tay hết cả, sững sờ đứng nhìn. Sau đó mấy tiểu thái giám kia lại chuyển đồ tới đốt sạch, lửa xanh bốc cháy hóa tro tàn, bay hỗn loạn lên bầu trời cao. Ta ngẩn người nhìn, như thể ngọn lửa xanh đỏ kia cũng đang thiêu rụi trái tim mình.

Nếu kết thúc mạng sống là một lễ tế, có lẽ lúc này đây chính là nghi thức ta dành cho chính mình.

Ta đứng đó đến tận hoàng hôn.

Cung nữ lục tục ngoảnh đầu rời đi.

Liên Ty vỗ vai ta: "Về thôi."

Đồ đạc trong phòng đều bị chuyển đi sạch. Ta một mình ngồi bên chiếc bàn, Liên Ty mang hộp cơm bước vào, đặt lên bàn rồi mở ra. Bên trong toàn là những món ngon hiếm thấy, chim bồ câu nướng giòn, cá hấp gừng, canh bí đao, hương vị ập vào mũi, nàng ta nói: "Ăn đi."

Ta chẳng buồn động vào, nàng ngồi xuống nhìn ta một lúc rồi cầm hộp cơm rỗng lên, đứng dậy rời khỏi.

Cho đến khi màn đêm từ từ buông xuống, ta nhìn món chim bồ câu nguội ngắt trước mắt, rồi cả canh bí đao đọng thành mỡ trắng trên bề mặt. Bỗng nhiên nhớ ra đây là món mà Tiểu Bôi thích ăn nhất. Từ khi chúng ta tới đây, nàng ấy chưa từng được ăn chúng lần nào.

Ta đờ đẫn nhấc đũa, cầm bát, ăn từng miếng từng miếng một.

Ta không còn đau lòng vô ích nữa, cũng không thể đau lòng vô ích nữa.

Ta phải sống tiếp.

Thật ra ta biết mình cũng ốm rồi. Cái đêm sau khi Tiểu Bôi qua đời, dường như cả đêm ấy ta không ngừng chợt tỉnh từ trong giấc mơ, cả người lạnh cóng run rẩy. Trán ta nóng đến giật mình, người hầm hập rất khó chịu, mấy ngày gần đây ta nhìn thấy trên lưng và cánh tay mình dần hiện lên một ít chấm đỏ. Ta không thể nói ra, cũng không thể mời Ngự y, đành sắc chỗ thuốc ngày trước Tiểu Bôi uống còn thừa, cho dù đắng đến đâu ta cũng phải uống cạn.

Ta dùng cây trâm quý giá cuối cùng trên người đưa cho Mộc Tuyến - người thường ngày khá thân thiết với Tiểu Bôi, bảo nàng ấy mua nhiều nến đỏ và tiền giấy đốt cho nàng ấy.

Ta không dám đi thăm Tiểu Bôi, chỉ ru rú trong phòng, cửa sổ cũng khóa lại, chuyển cả bếp lò, củi lửa và dược liệu về đây, hằng ngày chỉ uống thuốc, đợi đến giờ nhận cơm. Ta nhất định phải gắng gượng sống tiếp. Mỗi lần Liên Ty đến đưa cơm ta chỉ bảo nàng ta đặt bên ngoài, chờ nàng ta đi khỏi mới ra lấy.

Chương 23: Ta lại dùng mười năm tuổi thọ đánh đổi với ngươi (2)

Liên Ty tưởng rằng ta vì quá đau lòng trước cái chết của Tiểu Bôi nên hoàn toàn không cảm thấy có gì dị thường. Cũng vì cái chết của Tiểu Bôi mà nàng đã đối xử với ta rất tốt.

Hôm ấy nàng ta lại đưa cơm đến trước cửa phòng. Ta ngồi đợi phía trong, nghe thấy nàng ta vốn đã quay người đi được vài bước, đột nhiên trở lại: "Dạo này trời trở lạnh, hay là tôi đem chăn nệm qua cho cô nhé?"

Ta không trả lời.

Nàng ta đứng bên ngoài một lúc rồi bỏ đi.

Một lúc rất lâu.

Ta nghe bên ngoài không còn động tĩnh mới ra mở cửa. Nhưng vừa mới vươn tay chạm vào hộp cơm, bỗng có tiếng bước chân đột nhiên khựng lại. Ta ngẩng đầu, nàng ta ôm chăn đệm trừng mắt kinh ngạc, chỉ vào ta: "Cổ của cô..." Nàng ta hét lên một tiếng chói tai, vứt chăn xuống quay người chạy mất.

Ta sờ lên cổ, chấm đỏ lan đến tận đó rồi.

Ta mau chóng cầm hộp cơm vào phòng rồi buộc cửa lại, dịch giường và bàn qua chặn. Không lâu sau, ta nghe thấy âm thanh một đám người đi đến, tiếng hét chói tai của thái giám vang lên: "Người đâu, đạp tung cửa cho ta!"

Họ đang phá cửa.

Rầm! Rầm!

Lưng ta bị xô phải run lên cầm cập, ngón tay ta giữ chặt mép bàn, sống chết không buông.

Ta không muốn để họ vào, cho ta thời gian, ta nhất định có thể khỏi bệnh.

Một lát sau, họ đột nhiên không phá cửa nữa.

Ngay sau đó tia sáng chợt lóe, bóng đen hỗn loạn in lên cửa phòng, tứ phía toàn là tiếng đóng đinh.

Bốp! Bốp! Bốp!

Bốp! Bốp! Bốp!

Cả căn phòng rung lên bần bật, tiếng đóng đinh như thể xuyên vào tận trái tim, cho đến khi ta máu chảy đầm đìa.

Ta ra mở cửa sổ, nhưng không mở được. Sau đó ta lại cố sức dịch chuyển bàn và giường, cửa cũng vẫn khép chặt không đẩy nổi ra.

Họ đã niêm phong tất cả mọi nẻo!

Họ muốn nhốt ta đến chết trong căn phòng này.

Chẳng hiểu tại sao ta không phản kháng, cũng chẳng hét lớn "Thả ta ra".

Có lẽ vì ta muốn giữ lại chút sức lực cuối cùng.

Người xem tướng mặc y phục trắng kia nói ta sẽ thống trị thiên hạ, bởi vậy ta sẽ không chết, không thể chết.

Ta để mặc họ đóng đinh cả căn phòng.

Nơi này càng ngày càng u tối, ta đi đến bên bàn bắt đầu ăn cơm.

Cơm ấm nóng, thức ăn cũng ấm nóng, ta không nhìn rõ màu sắc món ăn, cứ gắp bừa rồi bỏ vào miệng. Thỉnh thoảng canh bí đao trước mặt chợt bắn lên vì chấn động ngoài cửa, ta có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt tí tách, tí tách. Âm thanh ngừng lại, tiếng động ngoài cửa cũng ngừng theo, nơi này chỉ còn lại một màu đen ảm đạm, tiếng bước chân hỗn loạn ngoài kia xa dần xa dần.

Ăn xong ta đậy kín cơm và thức ăn, đặt chúng xuống đất. Đang giữa mùa đông nên chúng sẽ không bị thiu nhanh đến vậy.

Ta nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, ta phải kiên trì.

Ta phải kiên trì chịu đựng.

Trong căn phòng này bất phân ngày đêm, còn thừa hai cây nến, mỗi lần ta chỉ dám đốt một chút xíu, khi đốt cũng chỉ để dùng than đen vạch một đường ngang trên tường.

Một vạch, hai vạch, ba vạch, bốn vạch, năm vạch.

Ta nhặt than đen bên cạnh vẽ thêm một vạch nữa, hôm nay là ngày thứ sáu rồi.

Thức ăn cũng đã dùng hết, mấy hôm nay ta đói bụng quá, phải ăn tạm dược liệu còn thừa kia cho đỡ đói. Không có nước, dược liệu dùng để sắc thuốc đặc quánh, lúc nuốt xuống sẽ cảm giác nó tắc nghẹn ở cổ họng, ta vẫn chậm rãi nuốt, ta phải cố gắng duy trì sự sống của thể xác này.

Thế nhưng hôm qua đã dùng hết chút dược liệu cuối cùng, ta chẳng còn gì để ăn nữa rồi.

Ta rất đói, vô cùng đói.

Song thứ lấn át hơn cả là sự yếu đuối, bất lực của cơ thể. Ta nằm trên giường ép bản thân bình tĩnh trở lại.

Đầu óc ta nặng trĩu tới nỗi như thể có thứ gì đó cứ cố đâm xuyên vào nơi sâu thẳm bên trong. Ta không cho phép mình nhớ lại, cũng không cho phép mình sợ hãi. Ta chỉ biết mình không thể chết, tuyệt đối không thể chết.

Ta mơ hồ chìm vào khoảng không hư vô nào đó.

Mí mắt đột nhiên cảm thấy có ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi, kèm theo là giọng nói lạnh lùng: "Ngươi ngộ ra chưa?"

Giọng nói kéo dài chậm rãi, thậm chí còn mang theo nỗi thương tiếc nào đó. Quen thuộc quá. Ta miễn cưỡng mở mắt, người xem tướng mặc y phục trắng đang lơ lửng giữa không trung nhìn ta. Lúc này hắn tóc dài buông xõa, gương mặt bình thản tựa thần tiên giáng trần, toàn thân phát ra ánh sáng lấp lánh.

Sáu ngày rồi ta chưa nói chuyện, cổ họng đau đến nỗi dường như mất hết tri giác.

Lòng ta nghe thấy lời nói của hắn, bất giác đáp: "Ngộ ra cái gì?" Ta không động môi, nhưng giọng nói vẫn phát ra từ trên người như một kỳ tích.

Hắn nhìn ta, không hé răng nửa lời.

Đôi mắt tựa nước hồ trong veo phản chiếu ánh sáng lấp lánh có thể nhìn thấu trái tim ta. Ta cảm giác mình đã ngồi dậy nhưng lại như chưa hề ngồi dậy. Ta cảm giác mình có thể tự do hành động, nhưng lại như bị dính chặt nguyên tại chỗ.

Linh hồn ta thoát xác rồi sao?

Ta hỏi hắn: "Ngươi là thần tiên ư?"

Hắn gật đầu.

"Ngươi từng nói ta sẽ thống trị thiên hạ, cho nên ta sẽ không chết, đúng không?"

Hắng lặng lẽ nhìn ta: "Trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, ngươi vẫn muốn thống trị thiên hạ?"

"Tại sao không, chính vì trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, ta càng phải quay trở lại, càng phải khiến họ chống mắt lên mà coi, ta không thể chết được." Ta đáp, giọng nói mang theo mối căm hận.

"Chấp niệm của ngươi quá sâu rồi."

"Nếu không phải do ngươi thì ta có trở nên như thế này không?" Từ sau khi gặp hắn, cả nhà ta vong mạng, tất cả những người bên cạnh ta đều ra đi, ngay đến bản thân ta cũng phải chịu đựng sự sỉ nhục.

"Ngươi biết thứ mà thần tiên không thể thay đổi nhất là gì không? Chính là lòng người. Có câu 'nhân định thắng thiên', ta chỉ có thể cho ngươi cơ hội và nhân duyên, đi tiếp ra sao là tự bản thân ngươi lựa chọn."

"Ý ngươi nói tất cả những việc này xảy ra đều tại ta tự làm tự chịu?" Ta không muốn bàn tiếp về vấn đề này, bèn chuyển chủ đề: "Ngươi giúp ta thoát ra khỏi đây."

Hắn lắc đầu: "Ta không thể giúp được, tất cả đều phải dựa vào bản thân ngươi."

"Ta đã dùng hai mươi năm tuổi thọ đổi cho ngươi."

"Cho nên ngươi sẽ không chết, năm ngươi bốn mươi bảy tuổi, Hoàng thượng băng hà, Hoàng hậu nương nương từ bi giúp ngươi ra khỏi đây. Hai người trở thành lưỡng cung Thái hậu cùng nhau nhiếp chính."

"Ngươi lừa ta!" Ta nghiến răng nói. Nếu ta chỉ còn năm mươi năm tuổi thọ, bốn mươi bảy tuổi được Hoàng hậu đón ra khỏi đây, cho dù ta dễ dàng loại bỏ tiểu thư, thống trị thiên hạ đi chăng nữa, thì ta còn sống được mấy năm? Mà giờ ta mới hai mươi, phải sống ở đây những hai mươi bảy năm dài đằng đẵng ư?

Ta không cam tâm!

Ta nhìn hắn: "Chúng ta làm một cuộc giao dịch nữa, thế nào?"

Khóe miệng hắn nở nụ cười thờ ơ, thở dài một hơi: "Chấp niệm của ngươi quả nhiên quá sâu rồi, dục vọng cũng quá nhiều. Có điều ta rất hứng thú làm cuộc giao dịch này với ngươi. Ngươi muốn gì?"

"Ta phải thoát khỏi đây, ta phải trở lại hậu cung, ta phải khiến mỗi người họ đều không thể sống yên ổn!"

"Ngươi lấy gì để trao đổi với ta?"

"Ta sẽ đổi mười năm tuổi thọ cho ngươi."

"Vậy ngươi chỉ có thể sống đến bốn mươi tuổi."

"Ta không quan tâm!" Điều ta muốn chỉ là báo thù, là bộc phát nỗi căm hận mãnh liệt trong mình! Ta chẳng sợ gì hết!

"Ở trong cung, ngươi có thể đảm bảo rằng mình đủ khả năng phục thù sao?" Hắn mỉm cười, có ánh sáng màu lục nhạt bắn ra, trên ngón tay ta đột nhiên xuất hiện một thứ lành lạnh: "Kể cả ngươi cho ta ba mươi năm tuổi thọ, ta trao tặng phẩm cho người, lòng người vẫn không thể đoán trước, nhưng khi ngươi gặp nguy hiểm, hoặc khi ai có ác ý với ngươi, chiếc nhẫn này sẽ nhắc nhở, nguy hiểm càng gần thì ánh sáng của nó càng đậm."

Ta quan sát chiếc nhẫn.

Ngón tay hắn đột nhiên khẽ cử động, ta nhìn thấy một sợi tơ màu trắng đứt phựt khỏi đỉnh đầu mình, rồi bay vào túi vải của hắn.

Đó là tuổi thọ của ta.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy nó.

"Sau này nếu ngươi lại cần đến ta, ta vẫn sẽ xuất hiện."

Nụ cười của hắn nhạt dần, cơ thể trở nên trong suốt, hóa thành mảng sáng mờ ảo rồi tan biến vào không gian.

Ta đột nhiên mở trừng mắt.

Bên cạnh vẫn là khoảng không vắng lặng u tối. Ta sờ lên bàn tay trái, chiếc nhẫn kia vẫn còn, nó lạnh như băng.

Nhưng ta chợt nhận ra mình đã có chỗ dựa, biết rằng đó không phải là mơ. Ta bình tĩnh trở lại, ngồi dậy, cơ thể cứ như đã được hoán đổi vậy, không còn mệt mỏi bất lực như trước, ta châm nến, kiểm tra cơ thể mình, chấm đỏ trên cánh tay đã biến mất hoàn toàn.

Ta vui mừng tột độ, quay đầu nhìn xung quanh, nhấc một chiếc ghế lên đập vào cửa bằng toàn bộ sức lực của mình, đập đến lần thứ ba, cửa bật mở.

Ánh sáng chói lòa xuyên vào phòng, rực rỡ đến nhức nhối. Ta nheo mắt lại, nhìn ra khung cảnh ngoài kia, bầu trời trong vắt, một ngày tươi đẹp ngập tràn ánh sáng.

Cuối cùng ta đã sống rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: