Khung cửa sổ nắng xanh- Mèo Bông
Tôi cứ nhớ bầu trời biếc xanh ngoài ô cửa vàng sắc nắng năm học trước, nhớ cảm giác nhẹ nhàng và yên bình khi ngắm nhìn những mái nhà san sát nhau dưới bầu trời trong veo.
Ngày đầu tiên tôi nhận lớp, chon von trên tầng ba: Nắng dịu dàng và khẽ lao xao gió.
Như thói quen, tôi chọn một chỗ bên cửa sổ. Khi mở tung cánh cửa gỗ cũ, tôi ngay lập tức bị choáng ngợp. Bên ngoài khung cửa kia là cả một mảng trời xanh ngắt. Không có một ngôi nhà cao tầng nào chắn ngang tầm mắt, chỉ có những mái nhà san sát nhau và một khoảng không thoáng đãng bao la. Không có tiếng còi xe ồn ào, dù trường tôi nằm ngay trung tâm thành phố đông đúc. Cảm giác như cuộc sống còn bình yên vô cùng.
Lớp có thêm người mới. Tôi phải dịch khỏi chỗ-của-tôi, một chút. Vẫn có thể nhìn thấy bầu trời xanh qua ô cửa sổ, chỉ có điều xa hơn một tí xíu. Chỗ-của-tôi, cậu bạn mới đã ngồi vào. Đó là một cậu con trai có nụ cười sáng và đôi mắt hiền. Cậu ấy nhìn tôi, chỉ đơn giản là gật đầu chào. Thế rồi chúng tôi nói chuyện với nhau rồi thân nhau hơn một chút. Tôi thích nụ cười của cậu ấy, nụ cười nhẹ bẫng vô tư như hoà cùng với vạt nắng chiếu xiên qua ô cửa sổ màu xanh nhẹ. Tự dưng tôi ngẩn ngơ. Thật lạ!
Ngày mưa, bầu trời ngoài khung cửa trở nên ảm đạm trong màn nước mỏng giăng mờ. Tôi chống cằm nhìn những hạt mưa nhỏ xíu rơi xuống bệ cửa sổ, trong lòng tự dưng dâng lên đầy những suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng sau đó, một cái cốc đầu nhẹ đã làm tôi giật mình mà trở về hiện thực đẫm hơi mưa tươi rói. Ngó sang, thấy một nụ cười hiền long lanh. Tôi cũng mỉm cười. Lòng như mênh mang hơi nước sóng sánh. Thì ra dưới ô cửa này, mỗi nụ cười lại mang đến những cảm giác khác nhau.
Lâu dần, tôi quen với cách đoán thời gian qua ô cửa sổ màu xanh. Sáng sớm, nắng hắt từ ô cửa phía bên kia, rọi vào bàn tôi một vạt nắng vàng nóng. Tiết 5, bầu trời xanh ngắt, chỉ có vài cụm mây nhỏ lững thững dạo chơi, cũng chẳng có chút gió nào, chỉ có hơi nóng dội vào căn phòng nhỏ. Thế là cô giáo lại nhíu mày cho cả đám về sớm khi thấy tụi học trò không chịu nổi cái nóng mà nằm dài ra bàn. Chiều nhạt, gió cứ nhẹ nhàng lướt qua cánh cửa mở tung. Có đôi lúc nắng gắt rọi thẳng vào chỗ tôi ngồi. Cứ mỗi lần như thế lại có một người vội vàng buông bút đứng dậy đóng nhanh cánh cửa gỗ bụi mờ rồi vừa phủi phủi tay vừa cười tít mắt nhìn tôi. Chẳng hiểu sao nụ cười ấy dù là lấp lánh nắng hay thoảng mờ những hạt mưa thì cũng vẫn luôn làm tôi chao đảo đến kỳ lạ.
Cứ như thế, bốn mùa qua đi bên ô cửa sổ màu nắng. Tôi thì vẫn cứ viện cớ ngắm bầu trời ngoài khung cửa để lâu lâu quay sang nhìn trộm một đôi mắt nâu say sưa bên trang giấy trắng loằng ngoằng sơ đồ và ký tự rồi mỉm cười một mình như ngày nào.
Rồi cậu ấy có bạn gái. Tôi trở nên hững hờ với vạt nắng chiếu xiên qua nụ cười mơ hồ và ánh mắt hiền hoà. Cảm giác cứ chông chênh như những hạt mưa nhỏ rơi chệch vào trang vở. Lặng lẽ.
Qua năm sau, chúng tôi chuyển xuống phòng học mới, mát mẻ hơn và rợp bóng cây xanh. Khung cửa sổ chỗ tôi ngồi bây giờ nhìn ra chỉ thấy một góc đường phố ồn ã.
Tôi cứ nhớ bầu trời biếc xanh ngoài ô cửa vàng sắc nắng năm học trước, nhớ cảm giác nhẹ nhàng và yên bình khi ngắm nhìn những mái nhà san sát nhau dưới bầu trời trong veo. Và giữa tất cả ấy, tôi luôn nhớ. Một nụ cười hiền lấp lánh nắng và mờ nước mưa.
The end. ^^
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top