Chap 50: Hơn thua (Dương-Ngọc) 🔞
*Warning 18+, H chap này do @ciara__hk viết nên mọi người đọc sẽ thấy lời văn khá khác.
*Thời gian trong chap này là 2 năm trước, không liên quan đến thời gian của chap 49.
*Warning lần nữa là 18+ 🔞
--------------------------------
"Năm nay Tết đến sớm quá, dì nhỉ?" Dương dụi mắt, đi từ trên tầng xuống. Con bé đảo mắt một lượt, nhà nó đã được trang trí đẹp đẽ hết rồi.
"Tết đến sớm thế này làm dì không biết cây hoa mua hôm trước có nở đúng ngày không đây này." Dì Hoa thở dài.
"Kiểu gì hoa cũng nở đúng mùng một như mọi năm thôi ạ."
"Thế năm nay con có đi đâu chơi không? Năm nay bố con đi công tác xuyên Tết không về đâu." Dì lắc đầu, cười trừ rồi đổi sang chủ đề khác.
"Con có kế hoạch hết rồi dì ạ."
Dương cười tươi rói, tíu tít chạy lên nhà như đứa trẻ con. Con bé đã hẹn đi chơi với chị Ngọc của nó từ lúc mới thông báo nghỉ Tết rồi. Thật ra hội bạn cũng rủ Ngọc đi chơi đêm nhưng con nhỏ này chủ động từ chối trước, vì năm nay nó đã ở một cương vị mới, cương vị của người có người yêu.
Gần một giờ sáng đêm giao thừa, Ngọc mở cửa một cách nhẹ nhàng để tránh khiến bố mẹ thức dậy. Con nhỏ đóng cửa lại cẩn thận sau khi đi ra ngoài rồi đi bộ sang bên kia đường, Dương đã ngồi trên xe máy đợi con nhỏ từ bao giờ.
"Đợi chị có lâu không?"
Dương rời mắt khỏi điện thoại, con bé nhìn chị người yêu rồi cười híp cả mắt lại.
"Em cũng vừa mới tới thôi, chị lên xe đi."
"Từ từ đã."
"Dạ?"
Dương đang gạt chỗ để chân liền dừng lại, ngơ ngác ngẩng mặt lên nhìn Ngọc.
"Em đứng ngoài bị lạnh nên mặt trông hơi tái rồi kia kìa." Con nhỏ cởi khăn quàng cổ rồi choàng cho em người yêu.
"Ôi, em không cần đâu, chị cứ choàng đi."
"Chị ngồi sau ôm em thì đâu có lạnh."
Nghe chị người yêu nói vậy, Dương im bặt, con nhỏ không kháng cự nữa. Ngọc trèo lên xe, ôm người yêu rồi cả hai bắt đầu xuất phát.
Vì là đêm giao thừa nên có không ít các cặp đôi đi chơi, hai đứa cũng ngại đông đúc nên đi lên tận công viên vắng cách xa nhà cho thoải mái nói chuyện.
"Dương này, em có muốn ăn gì không?" Vừa mới xuống xe, Ngọc đã nhìn Dương một cách thần bí rồi thì thầm.
"Em có, em cũng hơi đói."
"Chị có cái bánh bao này." Ngọc lôi bánh từ trong chiếc túi nhỏ của nó làm Dương bật cười.
"Thế hai đứa bọn mình ăn chung ha?"
"Tất nhiên rồi."
Hai đứa cứ vừa ngồi ăn lại vừa buôn chuyện, chẳng mấy chốc đã gần hai giờ sáng, có vài người đi chơi xuyên đêm phóng xe vù qua công viên, thậm chí còn có một đôi trai gái bẽn lẽn dắt nhau đi chơi ở đây, có lẽ hai người này mới chỉ là mập mờ, chưa tiến tới mối quan hệ chính thức nên trông chàng trai xấu hổ thấy rõ.
"Bạn nam kia tỏ tình bạn nữ kìa, em đoán xem bạn kia có đồng ý không?" Ngọc ghé sát tai Dương mà thì thầm.
"Nhìn bạn kia cũng ngại ngùng, em đoán tỷ lệ thành đôi là 100%."
Hai đứa ngồi nấp vào phía sau một cái cây to nên đôi bạn trẻ kia chẳng biết gì, vẫn cứ đứng nắm tay nhau mà ngại. Một cơn gió to thổi qua, Ngọc ngồi phía ngoài nên bị lãnh, con bé khẽ rùng mình.
"Chị đeo khăn vào đi, lạnh đấy." Dương cởi khăn quàng, định thắt khăn cho người yêu thì bị đẩy ra.
"Từ từ, chị hóng tí đã."
Dương nhìn chị người yêu, nó không nói gì, con nhỏ choàng khăn cho Ngọc rồi khẽ kéo Ngọc vào gần người mình, con bé đang hóng chuyện bị Dương kéo lại nên có chút bất ngờ liền quay ra đằng sau.
"Chị đừng quan tâm người ta nữa, quan tâm em đi."
Ngọc nhìn Dương như con nai vàng ngơ ngác, tuy biết thi thoảng người yêu mình sẽ có mấy câu làm trụy tim nhưng con nhỏ vẫn bất ngờ.
Dương nhìn Ngọc, con bé khẽ nuốt nước bọt rồi nhẹ nhàng hôn lên má Ngọc.
"Chị có muốn đi đâu chơi nữa không?"
"Đến nhà em."
"Dạ?"
"Bọn mình qua nhà em đi."
Dương tưởng con bé nghe nhầm, cứ tròn mắt nhìn người yêu, Ngọc cười khúc khích rồi hôn lên môi em người yêu.
"Chị bảo, tụi mình qua nhà em chơi."
"Nhưng mà Tết ai lại bỏ nhà qua nhà người yêu như thế..." Dương lúng túng, tai đỏ ửng lên.
"Mai chị về nhà mà, có bỏ nhà ra đi đâu...?"
"À..."
Dương à lên một tiếng, nó còn tưởng Ngọc sẽ qua ở hết Tết luôn cơ, Ngọc mà rủ con nhỏ qua nhà chơi Tết chắc nó sẽ ở lì đến Tết năm sau mà không thèm về nhà mình luôn ấy chứ! Ánh Dương có hiếu với gái số hai chắc không ai dám là số một.
Hai đứa nhẹ nhàng rời khỏi công viên rồi di chuyển tới nhà Dương. Ánh Dương cẩn thận đẩy cửa đi vào rồi nhìn ngó xung quanh, dì Hoa đã đi ngủ từ lâu nên nó cũng thở phào nhẹ nhõm, đẩy rộng cửa cho Ngọc đi vào.
"Chị quên mất một việc Dương ạ."
"Sao thế?"
"Chị không thể mặc nguyên quả đồ đi chơi này đi ngủ được."
Dương đưa mắt nhìn xuống, quần bò đen và áo len cổ lọ, đều bó sát người. Chị yêu của nó nói đúng, không thể mặc thứ này đi ngủ được.
"Để em lấy đồ của em cho chị mặc, không sao đâu."
Dương đi tới phía tủ quần áo, lấy cho Ngọc một bộ đồ ngủ, dáng người của hai đứa chênh nhau không ít nên mặc đồ của nhau chắc chắn vừa.
"Chị thay đồ trước đi, nếu không thích bộ này thì em lấy bộ khác cho."
"Có đồ mặc là được rồi, chị vào thay đồ đây."
Ngọc vào nhà vệ sinh vài phút xong đi ra đã thấy Dương thay xong đồ ngủ ở ngoài, con nhỏ nhìn bộ đồ Dương mặc rồi nhìn lại mình. Hai bộ quần áo trông giống hệt nhau, như thể người yêu nó đã cố tình mua giống vậy.
"Sao chị có cảm giác em mua đôi ấy?"
"Thì đúng là thế mà."
"Hả?"
"Ầy, chị không cần để ý mấy cái đấy đâu, tụi mình đi ngủ thôi." Dương đánh trống lảng, đi về phía giường chỉnh lại chăn.
"Em đừng có đánh trống lảng nha?"
"Ngủ thôi chị..."
"Em cố tình mua đôi vì biết sẽ có đoạn chị tới nhà em đúng không?" Ngọc nheo mắt, vẫn cố hỏi.
"Vâng." Dương thừa nhận với giọng điệu tỉnh bơ, con nhỏ ôm Ngọc vào lòng rồi cả hai cùng ngã xuống giường.
"Thật ra lúc đầu em không định nói vì nhìn chị đang rất tự hào như kiểu vừa dụ được em ấy."
"Tưởng là gà, hóa ra là thóc, em nguy hiểm quá Dương ạ." Ngọc bĩu môi.
"Chị biết em nguy hiểm mà vẫn nằm trong lòng em là sao thế?"
"Thế em định làm gì chị à?"
"Ai mà biết được ấy."
Ngọc nằm trong lòng Dương, tay nghịch vài lọn tóc đen bóng của người yêu, miệng thì cứ nói đủ thứ chuyện linh tinh. Dương nằm từ trên nhìn xuống chỉ thấy đỉnh đầu của người yêu và đôi môi đang mấp máy nói chuyện gì đó.
Không phải là Dương không nghe Ngọc nói đâu, chỉ là con người không thể tập trung làm hai việc cùng một lúc mà thôi.
Ngọc gọi Dương hai lần mà vẫn thấy em bồ im lặng đành ngước lên nhìn. Khuôn mặt xinh xắn phóng đại ngay trước mặt khiến nó hơi đỏ mặt. May là ánh đèn ngủ màu vàng không đủ sáng để Dương có thể nhìn thấy. Thế là, con bé lại rúc vào lòng Dương, lí nhí.
"Em không nghe chị nói à? Buồn ngủ rồi sao?"
"Chưa, chỉ là lần đầu tiên được tiếp xúc gần như này, em muốn ngắm chị thật kĩ. Mà vừa nãy chị hỏi gì ấy nhỉ?"
"À, chị... quên rồi, tại em ấy!"
Dương khúc khích, ôm hai bên má của Ngọc lên rồi hôn xuống. Hai đứa hôn nhau thật lâu, đến khi hai bàn tay hơi lành lạnh của Dương ấm lên bởi hai bầu má của Ngọc mới dừng lại.
"Mặt chị nóng thế? Ốm rồi à? Ban nãy ngồi ở công viên còn không chịu quàng khăn-"
"Không phải!"
"..."
"T-tại em... tự nhiên chủ động quá chị không quen."
Dương lại được một tràng cười giòn tan, nhưng vẫn khe khẽ thôi vì sợ dì Hoa nghe được. Ngọc cau mày, bĩu môi, đành cắn vào má Dương một cái cho bõ ghét.
Con bé cũng chẳng vừa, nó đẩy vai Ngọc nằm ra giường rồi cắn lại một cái trả thù, Ngọc khẽ ré lên khe khẽ rồi đập đập vào lưng Dương để con bé rời ra.
"Chị thua chị thua, đừng cắn nữa, nhột quá!"
Ngọc hiện đang ở trong địa bàn của Dương, vừa thấy an toàn mà cũng vừa không an toàn.
Ví dụ như bây giờ, Dương từ cắn má của Ngọc đang chuyển dần sang hôn xuống cổ con bé, và còn có dấu hiệu sẽ đi xuống nữa. Ngọc khẽ rùng mình vì bàn tay của Dương đang xoa nắn eo của nó. Vạt áo đang bị kéo lên đến gần ngực, hai cúc áo đầu tiên cũng đang bị cởi ra.
Lê Ánh Dương... hơi bị bạo đấy nhé! Nhưng dù sao thì cũng đủ 18 tuổi rồi mà.
"Dương..."
"A, em xin lỗi..."
Dương sực nhớ ra mình đang làm gì, con bé vội tách Ngọc ra.
Cảnh xuân hiện ra trước mặt, cổ áo Ngọc bị kéo sang hẳn một bên, gấu áo thì bị kéo lên cao. Nhìn thấy tác phẩm mình vừa tạo ra, Dương xấu hổ chỉnh lại áo cho Ngọc - người đang nằm thở không được đều lắm - ở bên dưới.
Ngọc ngồi dậy, đối diện với Dương đang đưa tay định cài cúc áo cho con bé. Ngọc nắm lấy tay Dương, không chần chừ rồi để tay em bồ áp vào ngực mình.
"Nếu em muốn thì phải bảo chị chứ, em đưa chị đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác..."
"Em... cũng không biết tại sao lại hành động như thế... tại vì được ở gần chị quá chăng?"
Dương vừa nói vừa nhìn vào bàn tay đang được Ngọc nắm lấy, không nhịn được lại khẽ liếc qua nơi không được áo che lại. Dương khẽ nuốt nước bọt, ngồi nhích lại gần Ngọc.
"Đều là con gái với nhau cả, nãy em bạo dạn lắm mà, sao bây giờ lại ngại ngùng rồi?"
Ngọc hơi nhếch mép, nghiêng đầu nhìn một Lê Ánh Dương đang bất động trước mặt.
"Đây nhé..."
Ngọc ngồi quay lại với Dương, dựa lưng mình vào người em bồ rồi lại nắm hai bàn tay em bồ đặt lên ngực mình.
"Như này sẽ không ngại nữa chứ gì..."
Dương im lặng, đúng hơn là con bé sốc bay màu.
Dương đã hoàn hồn trở lại. Ngón tay bắt đầu nhúc nhích, hơi co lại. Hay ta nói đó là hành động bóp dú đó quý vị. Dương đưa người mình áp sát vào lưng Ngọc, cằm tựa lên vai chị người yêu, rũ mắt nhìn xuống hai bàn tay của mình.
Ban đầu, ngón tay của Dương chỉ gảy nhẹ bên ngoài lớp áo ngủ, nhưng sau đó không nhịn được lại phanh luôn hai vạt áo ngủ của Ngọc sang hai bên. Bàn tay ấm nóng trực tiếp chạm lên ngực trần.
Ngọc hé mắt nhìn rồi thở hắt ra khi lực tay của người yêu trở nên mạnh hơn, đầu ngón tay thì gảy loạn xạ, chốc chốc lại chạm trúng hai điểm hồng khiến Ngọc khẽ giật thót.
Ánh Dương hé miệng cắn tai người yêu, Ngọc hơi rùng mình vì hành động đó. Hai tay đặt trên đùi nắm chặt lại.
Cơ thể Trần An Ngọc bắt đầu phản ứng, con nhỏ ưỡn người để tăng tiếp xúc với hai bàn tay của Dương. Mà người yêu nó rất biết đùa, thấy Ngọc mong muốn được chạm vào nơi nhạy cảm nhất mà Dương chỉ nâng hai bầu ngực lên ép chúng vào nhau rồi lại tách ra. Trần An Ngọc hụt hẫng giãy ra khỏi vòng tay người yêu, lập tức xoay người lại, quỳ gối ôm lấy cổ Ánh Dương, đưa hai môi tìm đến nhau.
Lê Ánh Dương khoái chí ôm eo người yêu kéo lại rồi tuột chiếc áo ngủ hững hờ khỏi vai Trần An Ngọc.
Người bé hơn An Ngọc một tuổi đưa tay vuốt dọc từ vai xuống đến cặp đào mà lâu lâu người yêu nó than rằng "chị chẳng có mông, có khi nó còn lõm vào trong luôn ấy".
Lê Ánh Dương khẳng định, mông của Trần An Ngọc dù không được nảy nở lắm, nhưng vẫn rất vừa tay con nhỏ nhé.
Ánh Dương vỗ mông con bé một cái, khiến An Ngọc nhíu mày, tách môi hôn ra. Đang định mở miệng mắng người yêu thì lại bị vỗ thêm cái nữa rõ kêu.
Trần An Ngọc tủi thân, con nhỏ mếu máo.
Đã trêu người ta rồi, lại còn đánh người ta.
Lê Ánh Dương không thương con bé.
"Nào, mắng em thử xem?"
"Em... không được đánh mông chị! A- này! Dương..."
Cảm nhận bàn tay người bé tuổi hơn luồn vào trong hai lớp quần, Ngọc khẽ nỉ non tên người yêu nó.
Ánh Dương để bàn tay chu du nơi ấm áp và ướt át của An Ngọc. Con bé lần đầu tiên được chạm vào chỗ này của người khác, cảm giác hưng phấn dâng cao như sóng thần. Ánh Dương cuối cùng thành công lấy được tiếng rên cao ngất của người yêu khi dùng lực xoa ấn lên đó.
Trần An Ngọc bị bất ngờ mà kêu lớn, con nhỏ vội vàng bịt miệng lại, trợn mắt nhìn Lê Ánh Dương đang vùi mặt vào ngực của con bé trong khi các ngón tay ra sức tiếp tục day ấn rồi lại xoa tròn.
Từng đợt khoái cảm ập đến, hai chân An Ngọc không thể trụ vững nữa đành để Ánh Dương đặt nằm lại giường. Chiếc quần vướng víu đã bị kéo xuống đến nửa bắp chân. Trần An Ngọc xấu hổ kiếm không ra cái lỗ nào để chui xuống, đành dùng gối che mặt.
Lê Ánh Dương thấy vậy liền gạt chiếc gối ra. Bàn tay kia vẫn bận rộn đưa người yêu đến cơn cực khoái.
Trần An Ngọc mới để ý, thấy thật không công bằng. Tại sao Dương không lột đồ ra như nó?
Nghĩ đến đây Ngọc lại ấm ức, con bé cũng muốn thấy của Dương mà.
"Cởi ra... em mau cởi- hức- aa"
Bỗng nhiên Lê Ánh Dương xấu xa tăng tốc độ, Trần An Ngọc chỉ có thể hoàn thành câu nói bằng những tiếng không rõ nghĩa.
"Đến giờ mà vẫn còn hơn thua với em, phải phạt cho chị chừa thì thôi."
Trần An Ngọc níu cổ người yêu xuống, hai chân banh rộng, há miệng thở dốc rồi phát ra âm thanh như tiếng mèo kêu. Con bé ngửa cổ ra sau, lưng cong lên, thân dưới giật giật mấy cái.
Ánh Dương quan sát từ nãy, thu hết biểu cảm của người yêu vào tầm mắt. Đôi mắt An Ngọc khép hờ, cặp mi hơi ươn ướt, đôi môi liên tục phát ra âm thanh nức nở xen kẽ tên của con bé. Ánh Dương yêu chiều hôn lên má người yêu một cái. Bàn tay lại tìm trở về cặp ngực ửng đỏ của An Ngọc mà xoa nắn.
Cơn cực khoái qua đi, chân tay Ngọc mềm nhũn. Cảm thấy giường của Dương đã bị mình làm ướt lại xấu hổ nức nở.
"Hức... Dương bắt nạt chị, em quá đáng lắm! Đã thế tự dọn một mình đi!"
"Vâng vâng, chị đừng khóc, là em xấu xa, em bắt nạt chị, vậy để chị xem lại của em nhé?"
Nói rồi Ánh Dương thật sự cởi đồ ra không chút ngại ngùng. Nhưng người ngại lại là Trần An Ngọc.
Ánh Dương lại tiếp tục ôm lấy An Ngọc mà hôn. Hai cơ thể lại một lần nữa quấn lấy nhau, chỉ khác một chỗ là trên người cả hai không có một mảnh vải nào. Người lớn hơn Dương một tuổi chịu ấm ức nãy giờ lập tức đè ngược người yêu lại, con bé muốn đảo chính. Nhưng cuối cùng vẫn nằm nỉ non dưới bàn tay của Dương.
Sau một hồi vật lộn đầy ướt át, hai đứa mặc quần áo lại cho nhau trước rồi Ngọc giúp Dương thay vỏ chăn và ga giường. Ánh Dương vuốt tóc người yêu, hôn lên môi con bé một cái rồi nằm xuống đắp chăn cho cả hai thật cẩn thận.
Hai mắt Ngọc díu vào nhau, con bé một lần nữa được nằm trong lòng Dương, được mùi hương đặc trưng của Dương bao bọc từ chân đến đầu.
Một tay Dương vuốt ve mái tóc của người yêu, một tay ôm eo Ngọc kéo lại gần hơn. Ngọc cũng vòng hai tay rúc sâu vào lòng em người yêu. Bỗng Dương bông đùa một câu khiến Ngọc phải đánh vào lưng con nhỏ một cái, rồi lại xoa xoa an ủi.
"Rất mong quý khách lần sau sẽ thử nhiều dịch vụ mát xa khác của em!"
"Chị bắt đầu cảm thấy cho em làm chuyện này hơi sớm rồi đấy."
"Thì làm quen dần. Với cả, dịch vụ đặc biệt này chỉ có chị mới được hưởng thụ thôi."
"Ừ, rồi rồi, đi ngủ! Gần bốn giờ sáng rồi... chị buồn ngủ."
Dương cười hì hì, hôn lên tóc người yêu sau khi hai đứa chúc nhau ngủ ngon.
"Lê Ánh Dương! Ngủ đi, đừng sờ mông chị nữa!"
--------------------------------
Hạt: H chap 51 tôi sẽ viết nha.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top