Chap 41: Amoureux
Hôm nay là ngày đấu giải bóng rổ nên ngay từ sáng sớm đội bóng đã có mặt ở nhà thi đấu, cả đội tập trung lại bàn bạc trong lúc cổ động viên đến.
"Khánh đâu rồi nhỉ?" Trang ngồi trên khán đài ngó nghiêng, đây là lần đầu con bé xem Khánh đấu giải với tư cách là người yêu.
"Gớm nữa, tưởng đang dỗi nhau cơ mà?" Ngọc bĩu môi.
"Làm lành rồi nhá, chưa bao giờ giận dỗi gì hết!" Con nhỏ cười khúc khích, nhìn liếc qua Vy thấy bạn mình cũng đang cố nhìn xuống sân bóng tìm ai đó.
"Tìm Kiên à?" Trang thì thầm vào tai Vy.
"Giật cả mình!..Ăn nói xà lơ!" Vy ho hắng cho qua.
"Cứ tìm đi, không ai đánh giá mày đâu!"
Trang quay mặt đi, Vy tiếp tục vươn thẳng lưng nhìn xem Kiên đang ở đâu, nó quyết định rồi! Nhất định phải là hôm nay!
"Kiên đâu rồi nhỉ..?"
Nhòm ngó một lúc cũng thấy bóng người quen thuộc đang vừa đi vừa nói chuyện với Khánh, ai nói trai bóng rổ red flag cứ nói, riêng Kiên chiếm vị trí green flag trong tim Vy! Con nhỏ tính chạy thẳng xuống sân bóng nhưng lại sợ hành động của bản thân có chút quá lố, cũng may có Trang ở bên cạnh gào to tên Khánh nên cả hai thằng đều ngẩng mặt lên nhìn.
"Ù oa..người yêu tôi lúc nào cũng đẹp trai.."
"Mày bớt sảng đi Trang, tao sởn cả da gà rồi đấy!" Ngọc ngồi ngẩn ngơ, nó nhớ Dương quá đi mất! Nếu có con bé ở đây thì nó đã flex được rồi.
Vy nhìn Kiên, cậu cũng nhìn con bé, cười tươi, giơ tay lên làm hình trái tim, cậu không ngại vì ở đây ngoài cả nhóm ra không có ai cùng lớp cả. Vy ngồi trên cũng tự hiểu rằng trái tim đấy là dành cho ai, con bé xấu hổ đỏ mặt.
"Gì đây ông cháu?" Khánh đứng cạnh nhìn cậu kì thị.
"Là vậy đấy, tự hiểu đi." Kiên vỗ vai Khánh rồi quay người đi.
"Được crush tặng cho cái khăn nên bị điên à.." Khánh lẩm bẩm.
Vy thấy Kiên đi mất, nó còn chưa kịp nói gì cơ mà? Ai cho đi mà đi?! Con nhỏ đành ôm cục tức trong lòng, dù sao trận đấu sắp bắt đầu rồi.
Tiếng còi vang lên, trận bóng bắt đầu. Lúc đầu tỉ số của câu lạc bộ nhỉnh hơn so với đội của trường khác, ai nấy đều hò reo cổ vũ rất nhiệt liệt, không một ai ngờ rằng chỉ vì một cú trượt chân của "con át chủ bài" mà tỉ số lật ngược hoàn toàn, đội bên kia hiếu chiến liên tục vào rổ. Kết thúc hiệp đầu, tỉ số chênh lệch hơn năm quả, mọi người trong đội vừa mệt vừa buồn, chậm rãi đi ra băng ghế nghỉ.
Vy nhìn theo bóng lưng Kiên, vừa rồi có người đội bên va vào cậu làm cậu suýt trẹo cổ chân.
"Kiên!" Vy hớt hải chạy xuống phía dưới, cậu nghe thấy tiếng gọi liền quay ra sau.
"Cố gắng thắng nhé! Tao có một thứ quan trọng cần phải nói với mày sau trận!"
"Tao không được phép biết trước à?" Kiên cười tươi, xoa đầu Vy.
"Đúng rồi! Thắng mới được biết!" Vy dúi vào tay Kiên chai nước rồi chạy ù lên.
Các thành viên trong câu lạc bộ thấy một màn 'cơm chó' liền ồ hết lên.
"Thế thì phải cố mà thắng cho Kiên còn được nhận quà chứ nhỉ?" Anh Hiếu đùa một chút nhằm xốc lại tinh thần của mọi người, ai nấy cũng vui vẻ trở lại, đồng loạt đứng dậy, sẵn sàng tiếp tục trận đấu.
Tiếng còi vang lên một lần nữa, tất cả mọi người đều tập trung xem hiệp đấu lần này. Không ai chú ý đến một dáng người đang di chuyển giữa những hàng ghế.
"Em chào chị ạ! Chị là chị Phương Vy học 11A phải không ạ?" Nhi đi ra vỗ vai con bé.
"Chị là Vy, có vấn đề gì không em?" Vy ngẩng mặt lên nhìn, tỉ số đang sát sao rồi, chỉ thêm hai quả nữa sẽ hòa.
"Sao trông con bé này..quen thế nhỉ?" Vy nheo mắt, cố nhớ lại xem mình đã từng gặp người này trước đây chưa, rõ ràng là rất quen mà.
"Em muốn nói chuyện riêng với chị một chút ạ! Chị đi theo em được không ạ?"
"Xin lỗi em nhưng chị đang xem dở, mình nói chuyện sau đấy nhé!"
"Việc này có liên quan đến anh Kiên ạ!" Yến Nhi khẽ cắn môi, mới vài hôm trước bị Ngọc combat cho một trận nhưng con bé không can tâm để yên, dù gì anh Kiên cũng chưa chính thức hẹn hò, nó vẫn còn cơ hội!
Vy giật mình, Kiên liên quan đến con bé này ư? Ngước nhìn tỉ số, đội bóng của trường đã dẫn trước ba quả rồi, Vy quyết định thử đi theo đứa nhỏ này, nói chuyện xong có khi sẽ vừa lúc hết trận, nó có thể nói cho Kiên biết luôn, quá vừa vặn!
"Có nhất thiết phải đi ra tận đây không em? Có vẻ hơi xa với sân chính ấy?" Vy nhìn xung quanh, chỗ này cũng xa quá rồi, thậm chí không thể nghe được bất kì tiếng gì trong sân bóng.
"Chị định giả nai đến bao giờ nữa?"
"Ý em là sao? Bọn mình còn không quen biết nhau mà?" Trí nhớ của Vy dù có cố gắng tới mức nào cũng chỉ được có đến vậy, con bé hoàn toàn không nhớ ra người đang đứng trước mặt mình chính là người hôm trước cãi nhau với Ngọc.
"Chị ra đây vì tôi bảo về anh Kiên thôi! Chị không thích anh ấy thì buông tha cho anh ấy đi? Chị không cảm thấy mình thiếu liêm sỉ à?" Nhi gào lên, Vy im lặng nhìn con bé nói.
"Chị có biết rằng chỉ bởi vì chị mà tôi bị từ chối tận hai lần! Không công bằng! Tại sao chị được anh ấy thích còn tôi thì không?"
"Tôi lạy chị đấy! Buông tha cho anh ấy đi! Anh ấy xứng đáng với những người tốt hơn chị!"
Vy đứng đối diện im lặng một chút, nó ngờ ngợ ra đây là ai rồi.
"Con bé này hôm trước cãi nhau với Ngọc đây mà...lúc đầu hiền lành ngon ngọt làm mình không nhận ra luôn đấy."
"Chị không thích buông đấy?" Con bé lên tiếng, Nhi ngỡ ngàng ngẩng mặt lên.
"Ai bảo với em rằng chị không thích Kiên vậy em gái? Em nằm lăn ra đây ăn vạ vì bị từ chối, người khác không thích em, em bắt người ta theo ý em được à?" Con nhỏ cười khẩy, nghe nhiều dạng ăn vạ rồi nhưng lần đầu thấy ngoài đời thật đấy.
"Chị đừng có mà ăn nói linh tinh! Nếu chị thích thì sao hai người không thành đôi?"
"Em là ai mà chị phải có trách nhiệm báo cáo với em rằng chị đã có người yêu? Nhắc lại lần cuối cho em nhớ nhé em gái, chị yêu Kiên, bọn chị đang hẹn hò với nhau, thế nhé! Chào em!" Vy nói khá to rồi quay người lại định trở về sân bóng thì gặp Kiên đứng ở ngoài từ bao giờ. Bóng người cao cao, vẫy tay với con bé.
"Mày ở đây từ lúc nào thế?" Con nhỏ chột dạ.
"Chắc là từ khúc 'chị yêu Kiên'?" Mặt cậu đỏ ửng, vừa xong việc ở sân bóng đã chạy vội đi tìm Vy, vì sợ bị con bé bỏ lại, không ngờ lại nghe thấy mấy lời này.
"Ừ.." Con nhỏ cúi đầu bẽn lẽn.
"Thế tụi mình tìm hiểu nhau nhé?" Kiên cầm tay Vy.
Vy không nói gì, cứ cúi gằm mặt mãi làm Kiên tưởng con bé vẫn còn băn khoăn những chuyện từ quá khứ sẽ lặp lại, cậu luống cuống giải thích.
"Tớ thề!.. À không! Tao chứ! Tao chắc chắn không để Vy buồn!"
"Vy ơi..?" Kiên khẽ cúi người xuống, chả lẽ Vy đang khóc?
"Sắp tới giờ chụp ảnh rồi kia kìa! Sao không đi ra đi?" Vy ngại đỏ mặt không dám nhìn Kiên.
"Tao chụp xong rồi, giờ tao muốn ở đây với Vy!"
Vy nghe mà lụi tim, con nhỏ vốn định chủ động bày tỏ trước mặt Kiên, không ngờ cậu lại biết thông qua cuộc cãi nhau giữa nó và Nhi. Bây giờ thổ lộ có khi chưa muộn đâu nhỉ?
"Bọn mình hẹn hò đi?"
"Hả?" Vì Vy lí nhí nên Kiên nghe không rõ, cậu cúi hẳn người xuống, mặt sát mặt Vy để nghe.
Con bé ngước mặt lên, mặt Kiên cũng đỏ ửng hết lên rồi, nó đưa tay lên che mắt Kiên lại, chủ động hôn cậu. Nụ hôn chỉ vỏn vẹn 10 giây nhưng đủ khiến tim cả hai đập loạn nhịp.
"Kiên làm bạn trai tao nhé?" Vy ngại ngùng hỏi, khẽ mở tay ra nhìn thẳng vào mắt của Kiên, cậu đơ ra vì ngỡ ngàng rồi cười tươi. Ánh mắt của cậu tràn ngập niềm vui, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Vy một lần nữa.
"Mấy cái này để con trai nói chứ..Vy nói làm tao xấu hổ.." Cậu gục đầu vào vai Vy, mùi hoa nhài từ người Vy khiến cậu cảm thấy dễ chịu.
"Tại Kiên không nói đấy..."
"Kiên thích nói kiểu khác hơn.." Cậu mân mê tay Vy, hôn nhẹ lên môi con bé làm nó hơi rùng mình.
"Bọn mình đi ra ngoài kia đi.." Vy đẩy nhẹ Kiên đứng thẳng lưng, hôn nhau với khoảng cách chiều cao này chắc phải khiến cậu đau cổ lắm vì con nhỏ thậm chí không hề kiễng chân.
"Nhưng mà tớ vẫn muốn hôn Vy nữa.." Cậu phụng phịu như đứa trẻ con đòi kẹo, dùng cách xưng hô khác nhằm lấy lòng con bé.
"Lê Trung Kiên, liêm sỉ của cậu đâu rồi?" Con nhỏ bật cười, không ngờ Kiên cũng có vẻ mặt này.
"Từ lúc Vy chủ động hôn tớ thì liêm sỉ biến mất rồi."
Đang từ buồn cười, Phương Vy trở nên ngại ngùng trong phút chốc, con nhỏ mím môi lại, để lộ ra hai cái má có chút phúng phính.
Kiên nhìn Vy, chả nói gì, cúi người xuống thơm vào má con bé.
"Đi thôi!"
Cả hai cùng nắm tay quay trở lại sân bóng, Vy cần phải bảo Ngọc về việc Kiên chở nó về. Hai đứa đi ra thấy Ngọc vẫn đang say giấc nồng, nó ngủ từ lúc bắt đầu hiệp hai. Trang và Khánh khả năng cao đã đi hẹn hò rồi.
"Ngọc!" Vy đẩy nhẹ vào người bạn mình.
"Hả...?!" Con nhỏ mơ màng, nó đã ngủ được bao lâu rồi nhỉ?
"Tí nữa Kiên chở tao về, mày cứ về trước nhé!"
"Ừ.." Ngọc dụi mắt cho tỉnh ngủ, ngẩng mặt lên thấy Kiên và Vy đang đan tay vào nhau.
"Ơ? Cái gì đấy?!" Không để bạn mình thắc mắc thêm, hai đứa đã kịp chạy đi trước.
"Để Ngọc lại thế có sao không nhỉ?"
"Yên tâm, nó còn đứng chụp ảnh gửi cho Dương nữa cơ, không phải lo đâu."
Kiên và Vy đi ra khu để xe, Vy để túi đồ vào trong cốp, Kiên đội mũ bảo hiểm cho bản thân rồi nhìn lại chiếc mũ còn lại đang cầm trên tay.
"Ờm.. tao đội cho Vy nhé?"
"Ừ, đội đi." Con nhỏ hơi ngại một chút, sao cứ ở gần với Kiên là nó lại có cảm giác vui vui ngại ngùng lạ lạ nhỉ? Rõ ràng cũng đã từng hẹn hò rồi mà đây là lần đầu có cảm giác này.
Kiên cẩn thận đội mũ cho Vy, chỉnh lại tóc cho con bé, Vy chỉ đứng chớp chớp mắt nhìn cậu làm mọi việc, cái gì cũng dịu dàng nhẹ nhàng hết.
"Xong rồi! Tụi mình đi thôi!"
Kiên thong thả chở Vy về nhà con nhỏ, rõ ràng lúc trước cậu đã chở Vy nhiều lần rồi, vậy mà bây giờ lại có một cảm giác vui vẻ khó tả len lỏi trong tim. Hai đứa rất nhanh đã dừng lại ở trước cổng nhà Vy. Kiên cởi mũ cho bạn gái, nhẹ nhàng xoa đầu con bé.
"Ăn trưa vui vẻ nhé!"
"Kiên về luôn à?" Con nhỏ bám vào vạt áo khoác của bạn trai.
"Ừ, về còn ăn trưa, chiều còn qua giảng bài cho Vy chứ?"
"Thế nhớ lại xem mình có quên gì không rồi về..."
Kiên hoang mang nhìn cô bạn gái đang xấu hổ, cậu quên gì được nhỉ?
"Hình như có quên gì đâu..."
"Eo, chả có ai quên cái đấy, có mỗi-" Vy chưa nói hết câu, Kiên đã thơm vào môi con bé rồi.
"Kiên nhớ đúng chưa?" Cậu cười khúc khích trước sự ngơ ngác của Vy.
"Nhớ đúng rồi..." Con nhỏ xấu hổ che mặt chạy vào nhà.
--------------------------------
Hạt: Amoureux là người yêu nha
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top