41-60
Chương 41ĐọcTùy chỉnhToggle DropdownMời tham gia Chia sẻ truyện cùng WebTruyenOnline.com
Xem chi tiết Hạ Hi rất nhanh gặp được nam nhân tự xưng là tài xế, nhưng cậu không nhìn thấy mặt của đối phương, người kia giấu ở trong bóng tối, phảng phất hợp thành một thể, ngoài ra, hắn còn đội trên đầu chiếc mũ màu đen, vành mũ được ép tới cơ hồ che hơn nửa khuôn mặt, hắn tuy rằng mặc quần áo mưa, nhưng trên người ướt nhẹp, không ngừng có nước mưa nhỏ xuống đất, sau đó nước tụ lại chảy vào bên trong.
Nam nhân cúi đầu hỏi: "Xin hỏi là Hạ tiên sinh sao?"
"Là tôi."
"Mời đi theo ta." Hắn dừng một chút, lại nói, "Kỷ tiểu thư ra ngoài, nàng để cho ta tới đón ngài qua."
Hạ Hi khẽ cau mày, ánh mắt của cậu nhìn kỹ giống như đánh giá nam nhân, sau đó mở miệng nói: "Ngươi là ai? Tại sao đem mặt che khuất?"
"Mặt ta bị thương, rất đáng sợ."
"Ta không có ở đoàn kịch gặp ngươi."
"Kỷ tiểu thư muốn lén lút cùng Hạ tiên sinh gặp mặt, đương nhiên sẽ không dùng tài xế đoàn phim." Hắn tựa hồ có hơi không nhịn được nói, "Hạ tiên sinh, chúng ta đi nhanh đi, Kỷ tiểu thư đã chờ lâu rồi."
Tâm trạng Hạ Hi không yên lên xe, nhưng thủy chung cảm thấy không đúng lắm, sự tình phát sinh hôm nay, lại là Kỷ Thư Nhan gọi điện thoại tới, rất có thể là đối phương muốn thỏa thuận chuyện gì, hay là Kỷ Thư Nhan cảm thấy video không có cô ta cho rằng không hiệu quả, liền nghĩ tới chiêu khác.
Lần này Hạ Hi sớm có phòng bị, cũng không lo lắng sẽ phát sinh chuyện lần trước, hơn nữa nếu như lợi dụng thoả đáng, cậu còn có thể mượn cơ hội bắt được nhược điểm của Kỷ Thư Nhan, cô ta không phải rất muốn quay video này sao, vậy mình liền cho cô ta lấy gậy ông đập lưng ông.
Cho dù video đối với sự nghiệp của cậu ảnh hưởng không quá lớn, nhưng Hạ Hi vẫn không hi vọng, giữ lại vết nhơ này.
Ngoại trừ đối với phòng bị của Kỷ Thư Nhan, Hạ Hi đối với tài xế từ đầu đến cuối không có thả lỏng đề phòng, người đàn ông này xem ra rất nguy hiểm, cậu mấy lần phát hiện đối phương xuyên qua gương chiếu hậu quan sát, cặp mắt kia tràn đầy tối tăm cùng phẫn hận, thậm chí khiến Hạ Hi cảm giác được một tia quen thuộc.
Hạ Hi nhìn ngoài cửa sổ một chút, sau đó cuộn chặt ô đặt ở trên đùi, buồn bực ngán ngẩm dùng tay gảy gảy.
Lại qua một hồi, Hạ Hi nói: "Cô ta không ở trong huyện sao? Không phải là ngươi đi lầm đường?"
Tài xế khàn khàn nói: "Không sai."
"Khẳng định sai rồi." Ngữ khí Hạ Hi kiên định nói, "Cô ta nói cho ta biết gặp mặt ở trong huyện, ngươi vừa nãy đã đi qua nơi đó."
"Không thể, nàng không có ở nơi đó."
Tài xế nói tới vạn phần khẳng định, trong lòng Hạ Hi hồi hộp một tiếng, cậu ý thức được hỏng rồi, tài xế không thể biết nội dung cuộc trò chuyện của Kỷ Thư Nhan, như vậy tại sao hắn khẳng định Kỷ Thư Nhan sẽ không đổi nơi, trừ phi, Kỷ Thư Nhan ở ngay trong tay hắn.
Hạ Hi trong lòng cảnh giác, nhưng ung dung trên mặt hạ xuống, cậu cười nói: "Nha, vậy thì tốt, ta còn tưởng rằng đi qua, còn bao lâu có thể tới?"
"Sắp rồi."
Ô tô chạy một đường dọc theo đường lớn, cũng nửa giờ sau tiến vào một cái lối nhỏ, đường nhỏ này không có đèn đường, phía trước một mảnh đen kịt, như nhếch miệng chờ đợi con mồi tiến vào mãnh thú, cành cây cọ vào cửa kính xe, mặt đất loang loang lổ lổ khiến thân xe kịch liệt xóc nảy, ngoài cửa sổ vẫn mưa to gió lớn, mưa to giống như tấm màn che cả bầu trời rộng lớn.
Hạ Hi nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, căng thẳng mãnh liệt khiến cho thân thể cậu căng thẳng một trận, cậu rõ ràng không thể chờ đợi thêm nữa, con đường này quá không đúng, nói không chắc đối phương còn có thể có đồng bọn, ngón tay cậu tìm trong chiếc ô một chút, rất nhanh đụng tới một vật cứng lạnh lẽo, điều này khiến cho trong lòng Hạ Hi an tâm một chút.
Tài xế còn đang chăm chú lái xe, sau đó tần suất nhìn kính chiếu hậu nhiều hơn, Hạ Hi không chút biến sắc tìm cơ hội, sau khi tài xế lại một lần dời tầm mắt, cậu dùng động tác nhanh chóng rút con dao găm dấu ở bên trong ô, sau đó dùng lưỡi dao lạnh lẽo chặn lại cổ tài xế, cậu hạ thấp giọng uy hiếp nói: "Dừng xe!"
Nam nhân hiển nhiên không ngờ tới Hạ Hi sẽ chủ động công kích, hắn chần chờ một chút, Hạ Hi lại đè ép dao găm thêm mấy phần, nam nhân rốt cục cảm nhận được nguy cơ, cổ họng hắn khàn khàn, "Được, ta dùng, hiện tại liền dừng, ngươi lấy con dao ra đi!"
Hạ Hi hơi hơi buông ra một chút, cậu đem hai tay nam nhân đưa ra sau đầu, sau đó lạnh lùng nói: "Kỷ Thư Nhan đâu? Ngươi mang cô ta đi đâu?"
Nam nhân cũng không cam tâm hỏi ngược lại: "Ngươi chừng nào thì bắt đầu hoài nghi?"
"Ngươi thực sự sơ hở trăm chỗ, thời điểm nhận điện thoại, ta cũng cảm giác không đúng, chỉ là khi đó không thể xác định, nhưng lúc thấy ngươi, còn nữa sau đó ngươi trả lời chắc chắn, cũng khiến ta khẳng định ngươi có vấn đề, ngươi bắt Kỷ Thư Nhan, khiến cô ta gọi điện cho ta."
Hạ Hi nói đến đây dừng một chút, âm thanh lạnh nhạt nói, "Nói mau! Kỷ Thư Nhan đến cùng ở đâu?"
"Ta cho là ngươi là kẻ địch của bọn chúng."
"Ta với cô ta xác thực không phải bằng hữu, nhưng chuyện nơi bắt giam tính mạng, ta chắc chắn sẽ không mặc kệ."
"Được, ta cho ngươi biết, nàng ở ngay ........" Tốc độ nói của nam nhân rất chậm, thanh âm hắn khàn khàn dị thường, điều này làm cho Hạ Hi không thể không chăm chú nghe, nhưng hắn mới vừa nói một nửa, đột nhiên cúi đầu, lấy tốc độ sét đánh sét đánh không kịp bưng tai rút từ dưới đệm ghé một cái ống tuýp, sau đó hung hăng đập về phía Hạ Hi!
Mục tiêu của ống tuýp là đầu Hạ Hi, cậu trong nháy mắt đó máu cơ hồ làm lạnh, dường như hoảng sợ giống như kiến cắn chui vào tuỷ não, đây không phải lần thứ nhất cậu đối mặt với cái chết, nhưng sợ hãi cùng tuyệt vọng rõ ràng sắp nổ tung, đầu óc Hạ Hi trống rỗng, cậu không tránh được, toàn bộ bằng bản năng giơ cánh tay lên, ống tuýp mạnh mẽ nện ở trên cánh tay, Hạ Hi rõ ràng nghe thấy thanh âm của thanh âm của xương nứt, cậu đau phát ra tiếng kêu thảm, nhưng vẫn như cũ dùng tay phải chính xác bắt được một đầu khác ống tuýp.
Nam nhân đồng thời nện xuống ống tuýp, một khắc kia tay giống như có sức mạnh từ bên ngoài, Hạ Hi đau nhức đem ống tuýp đoạt tới, mồ hôi lạnh trên trán cậu tràn trề, nam nhân thấy vũ khí bị đoạt, không hề lưu luyến xuống xe đào tẩu, Hạ Hi nhìn thân ảnh xa xa của đối phương, nhưng không có đuổi theo.
Này quá mạo hiểm, nếu là hắn một người còn có thể đuổi theo, nhưng bây giờ tuyệt đối không được.
Cậu lấy ra điện thoại di động, sau đó cấp tốc gọi điện thoại cho Khương Liêm, nơi này tín hiệu rất yếu, mưa lớn đổ ào ào.
"Chị ở đâu?"
Khương Liêm sốt ruột nói: "Bọn chị đuổi tới đường rẽ nhưng không tìm được phương hướng, cậu ở đâu? Chỗ này có 3 đường, chị nên đi vào đường nào?"
"Alo? Cậu nói cái gì?"
"Hạ Hi? Có thể nghe được à ...... Nguy rồi ......."
"Đô đô —"
Hạ Hi liếc mắt nhìn điện thoại di động, hiện tại một tín hiệu duy nhất cũng không có, tay trái cậu không dám nhúc nhích, Hạ Hi ở trong xe tìm, cuối cùng cũng coi như tìm được 2 tấm gỗ dài ngắn khác nhau, 2 tấm gỗ này dính đầy bùn đất, cậu từ trên áo sơ mi xé ra mấy tấm vải xuống, sau đó dùng tấm gỗ đem tay trái cố định, lại dùng vải chắc chắn buộc chặt.
Hiện tại bốn phương một mảnh đen kịt, ngoại trừ đèn phía trước chiếu ánh sáng, Hạ Hi cơ hồ không nhìn thấy bất luận là đồ vật gì, loại khí trời này không cách nào kêu cứu, bởi vì bên tai nghe thấy ngoại trừ tiếng mưa rơi, vẫn là chỉ có tiếng mưa rơi, Hạ Hi gian nan bò đến chỗ ngồi lái xe chỗ tài xế, chìa khóa xe quả nhiên bị lấy đi, cậu vốn là muốn tóm lấy người kia thực hiện ép hỏi, nhưng bây giờ hiển nhiên không thể thực hiện được.
Sắc mặt Hạ Hi tái nhợt tựa lưng vào ghế ngồi, hiện tại cậu có 2 lựa chọn, một là chờ Khương Liêm lái xe lại đây, còn lại là tự mình đi ra ngoài.
Bất luận cách nào cũng không ổn.
Hạ Hi quyết định trước tiên chờ một lát, cậu buồn bực ngán ngẩm nhìn về phía trước, lại đột nhiên phát hiện cách đó không xa có một đống bùn bị sụt xuống, điều này khiến cho Hạ Hi cảm thấy rất quen thuộc, cậu che ô xuống xe, quả nhiên ở trong khe hở động cơ máy có bùn đất, Hạ Hi dường như có suy nghĩ, điều này nói rõ ô tô đã tới đây, đồng thời bởi vì một số tranh chấp mà đụng phải gò núi nhỏ.
Sự tình liền phát sinh cách đây không lâu, điều này làm cho Hạ Hi liên tưởng đến Kỷ Thư Nhan.
Cậu che ô hướng về chỗ đống bùn đi tới, trong tay vẫn mang theo ống tuýp, mặt đất lầy lội tích rất nhiều nước, ngập đến mắt cá chân Hạ Hi, giày trên chân cậu đã bị thấm ướt từ lâu, người đàn ông kia hiển nhiên sẽ không dễ dàng đưa cô ta trở lại, như vậy hiện tại cô ta ở đâu?
Hạ Hi rất nhanh đến chỗ đống bùn, nơi này bị mưa to giội rửa hết thảy dấu vết, cậu chăm chú quan sát từng chỗ từng chỗ, cố gắng mô phỏng tình huống phát sinh lúc đo, ánh sáng điện thoại di động đủ để rọi sáng phạm vi nhỏ, cậu cuối cùng ở trong đống bùn tìm ra kính mắt của Kỷ Thư Nhan, cậu có thể nhận ra, bởi vì Khương Liêm cố ý đề cập tới, chiếc kính này là hàng hiệu nổi tiếng, e rằng có giá trị không nhỏ.
Tìm được kính cũng không phải chuyện tốt, Hạ Hi tiếp đó phát hiện một bãi cỏ có dấu hiệu bị đè ép, hình dáng rất mơ hồ, nhưng ngờ ngợ có thể nhận ra là hình người, cậu khom lưng chăm chú kiểm tra, phát hiện khối nước đọng này có vết máu nhàn nhạt, rất nhạt, đại khát một lát nữa sẽ hoàn toàn biến mất.
Hạ Hi không dám tiếp tục xuống
........
Tủy rằng phong tỏa tin tức video, nhưng trong lòng Tần Nhuệ Lâm vẫn rất bất an, bất an này bắt nguồn từ ý muốn bảo vệ của y đối với Hạ Hi, nhưng Tần Nhuệ Lâm hiển nhiên không cảm thấy việc này có cái gì không đúng, bất luận thái độ của Hạ Hi thế nào, y vui vẻ chịu đựng.
Ngoại trừ lo lắng đối với Hạ Hi, y nhiều hơn chính là phẫn nội với Kỷ Thư Nhan, Hạ Hi là người thân thiện, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện công kích nữ diễn viên, chuyện này hiển nhiên là nữ diễn viên bên trong gây rối, mà mục đích của đối phương rất rõ ràng, cô ta muốn mượn danh tiếng của Hạ Hi để nổi tiếng, cho tới thông cách nào để nổi tiếng, điều này quan trọng sao?
Một diễn viên nổi tiếng không dễ dàng, nhưng tẩy trắng rất dễ dàng.
Nhưng Tần Nhuệ Lâm nhất định không để cho cô ta toại nguyện, Kỷ Thư Nhan nếu dám làm như vậy, liền muốn có thể gánh chịu toàn bộ hậu quả, cô ta sẽ không thắng, càng sẽ vì chuyện này thất bại thảm hại.
Tần Nhuệ Lâm do dự vài giờ, cuối cùng vẫn à không kiềm chế nổi đi tìm suy nghĩ của Hạ Hi, chỉ cần nhìn thấy Hạ Hi không có chuyện gì là tốt rồi, không thể lại đi quấy rối cuộc sống của em ấy, y một mình nhủ thầm nhiều lần, nhưng ánh mắt trở nên càng mê man.
Thật sự vẻn vẹn vì đến xem một chút sao?
Xuống máy bay, Tần Nhuệ Lâm để tài xế lái xe tới cửa khách sạn, y ở bên ngoài đắn đo một hồi lâu, cuối cùng vẫn là đi hỏi phòng Hạ Hi.
Nhưng nhân viên lễ tân trả lời: "Hạ tiên sinh vừa ra ngoài."
"Cậu ấy đã đi bao lâu?"
"Sắp được 1 tiếng."
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Tần Nhuệ Lâm không yên lòng hỏi: "Cậu ấy đi một mình?"
"Không phải, Kỷ tiểu thư cho tài xế đến khách sạn đón Hạ tiên sinh, nha ........ Tài xế kia lúc trước còn đón Kỷ tiểu thư đi, hình như có vật gì đó muốn đưa cho cô ấy."
Cô còn chưa nói hết Tần Nhuệ Lâm cảm giác không đúng, Kỷ Thư Nhan không nên định ngày hẹn Hạ Hi, coi như định ngày hẹn cũng không đến nỗi quấn lấy chỗ lớn thế này, toàn bộ sự việc này nghe tới, càng giống như là tên tài xế kia tự biên tự diễn, hắn trước tiên mang Kỷ Thư Nhan đi, sau đó để Kỷ Thư Nhan gọi điện cho Hạ Hi, tất cả những thứ này nghe tới liền tựa hồ thuận lý thành chương (*)
((*): logic)
Đem sự tình đại khái phân tích ra, tâm trạng Tần Nhuệ Lâm cũng không yên ổn, y lập tức gọi điện thoại cho Hạ Hi, lại phát hiện điện thoại không cách nào gọi được, điều này khiến cho Tần Nhuệ Lâm không ngừng bất an, y lập tức gọi cho Khương Liên.
Một hồi lâu mới gọi được điện thoại cho Khương Liêm.
Tần Nhuệ Lâm hỏi trực tiếp: "Hạ Hi đâu?"
"Sự tình rất phức tạp, trong thời gian ngắn giải thích không rõ ràng." Khương Liêm tựa hồ rất gấp, "Bọn ta đi theo xe Hạ Hi, quên đi, anh cũng không ở thành phố B, tôi đã tìm người tới, Hạ Hi sẽ không có ......."
"Tôi ở thành phố B."
"Anh nói cái gì!"
"Ít nói nhảm, các cô đang ở đâu? Tôi lập tức tới."
Khương Liêm đọc địa chỉ cho Tần Nhuệ Lâm, sau đó dặn dò: "Mang theo một chiếc đèn pin tới, nơi này rất tối, tổng cộng có 3 đường rẽ, anh từ phải đi vào, bọn tôi phân công nhau tìm kiếm, được rồi, tôi bây giờ đi vào, bên trong hẳn là không có tín hiệu."
Tần Nhuệ Lâm cúp điện thoại, sau đó trên đường đi mua đèn pin cầm tay cùng tiện tay vũ khí, để tài xế bằng tốc độ nhanh nhất lái xe về phía rừng cây, tâm tình Tần Nhuệ Lâm lúc này phi thường gay go, 2 hôm nay sự tình liên tiếp nhau, một cơ hội để thở cũng không có, quan trọng hơn là, y không biết là do ai ở sau lưng phá rối, điều này khiến cho Tần Nhuệ Lâm dị thường phẫn nộ và buồn bực.
Y mặc thêm quần áo mưa, lại dắt một cây dao găm bên trong giày, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, sát khí tầng tầng.
Khương Liêm ngã rẽ lớn làm một ký hiệu, tài xế từ bên phải đường nhỏ tiến vào rừng cây, mặt đất lồi lõm khiến thân xe kịch liệt xóc nảy, Tần Nhuệ Lâm mở đèn pin ra, nhìn chằm chằm không chớp mắt quan sát 2 bên trái phải, rừng cây này không tính rậm rạp, nhưng bởi vì có ít xe cộ đi qua, vì thế cành cây cơ hồ che chắn hơn nửa mặt đường.
Tần Nhuệ Lâm rất nhanh phát hiện ra cành cây có dấu vết bị bẻ gãy, đó là do tốc độ của xe cực kỳ nhanh lao qua mà có, trong lòng y lo lắng cho an nguy của Hạ Hi, y không có cách nào tiếp thu, y nhất định phải duy trì đầy đủ bình tĩnh, cũng tin chắc Hạ Hi nhất định sẽ không xảy ra chuyện.
Lại tiếp tục đi về phía trước, Tần Nhuệ Lâm nhìn thấy phía trước xuất hiện một chiếc ô tô bỏ đi, đèn phía trước còn mở, điều này khiến tâm trạng y bỗng nhiên nâng lên.
"Nhanh! Lái qua!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top