12.
lười sửa nên tui sẽ viết tiếp cho nhanh.
______________
"Manjirou qua Pháp được ba năm rồi nhỉ? Em học ngành gì ấy?"
"Em học pha chế tại một quán cà phê gần trung tâm của Paris, vừa rồi em đã học được công thức làm món Cappuccino đấy!"
"Mikey vô địch bây giờ làm pha chế sao? Khi nào về đây pha cho anh em một cốc đi!"
"Keisuke, đừng giật điện thoại của người khác như vậy chứ!"
"Ừm, tao sẽ pha cho mọi người một xô thật to khi quay trở lại Nhật Bản. Em cúp máy đây, tạm biệt anh Shin."
Tắt điện thoại, Manjirou đi vào quầy pha chế lau chùi lại mặt bàn rồi bắt đầu nhận order của khách.
Từ khi em học được món Cappuccino, lượng khách tới đây yêu cầu món đó nhiều hơn, do đó doanh thu của cửa hàng cũng tăng lên đáng kể.
Món Cappuccino mà em làm chỉ đơn giản là cốc cà phê espresso chế thêm bọt sữa ấm nóng, đôi khi sẽ tạo hình trái tim, hình làn khói. Một cái nhấp môi cũng đủ làm tan đi cái buốt của mùa đông ở Paris. Nhưng nếu không có món Cappuccino này, quán vẫn sẽ tấp nập người ra kẻ vào. Vì quán này nằm ở mặt tiền của trung tâm thành phố mà, đông đúc lắm. Ồn ào và rộn rã, và không kém ấm áp như cái ngày người ấy và em đi chung con xe, ăn chung chiếc bánh kem, dùng chung cái chăn, chiếc gối.
"Kenchin thích cà phê lắm sao?"
"Không hẳn, tao thích vị của môi mày hơn."
"Vậy tao sau này sẽ học pha chế, tao sẽ pha cho mày ly Cappuccino ngon nhất trên đời này!"
"Hãy hạn chế làm bản thân của mày bị thương."
"Cậu Sano, một cappuccino nóng và một phần bánh crepe cho bàn số 105."
Tiếng thu ngân ở ngoài gọi order của khách làm em bừng tỉnh khỏi quá khứ khi còn là một thiếu niên lông bông. Phải rồi, bây giờ Sano Manjirou đã là thanh niên chững chạc và có công việc tương đối ổn, không quá dư dả nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc.
"Làm phiền cậu đem phần này ra bàn giúp tôi luôn nhé, các nhân viên chạy bàn đang bị quá tải công việc nên chẳng có một nhân viên nào ngồi không cả."
Quán cà phê mang tên 'Paix' nằm ngay mặt tiền và cách tháp Eiffel tầm hai cây số nên là địa điểm tuyệt vời để du khách phiêu ánh chiều hoàng hôn hay chỉ đơn giản là chụp ảnh và tán gẫu.
'Paix' không ăn tiền chỉ vì nó ở gần tháp Eiffel, nó thu hút du khách và cả dân bản địa do cách bày trí theo hướng cổ điển nhưng vẫn sang trọng. Bên trong chủ yếu là gam màu trắng và nâu sữa, mang lại cho khách hàng cảm giác ấm cúng vào những ngày lạnh giá của Paris.
'Paix' không những phong phú ở cách bày trí, mà khi nhìn từ cửa sổ hướng tây có một ngọn núi. Vào khoảnh khắc mặt trời lặn, ánh nắng vàng hoe chiếu rọi vào bên trong quán, sẽ luôn mang lại cho những vị 'thượng đế' sự bình yên. Hay là nghe một bài nhạc Pháp cổ điển và nhấm nháp cốc Latte cùng những chiếc macaron nhiều màu ở 'Paix' cũng làm cho những vị khách trẻ tuổi không thích những thứ xưa cũ cảm thấy thoải mái.
'Paix' luôn đề cao sự thoải mái và nụ cười của các 'thượng đế' lên đầu. Vì trong tiếng Pháp thì 'Paix' cũng có nghĩa là sự thanh bình.
Vào ngày nghỉ thì số lượng khách đến cũng phải hơn trăm người, nên việc các nhân viên chạy bàn quá tải cũng chẳng xa lạ gì khi ở 'Paix'.
"Quý khách cho tôi gửi phần cappuccino nóng và bánh crepe."
"Lịch sự quá nhề, Manjirou bây giờ cũng biết cúi đầu rồi sao?"
Lại là giọng nói đó. Chất giọng đục khàn mà Manjirou năm ấy mê mẩn rồi đổi lại đau thương cho mảnh tình đứt đoạn.
"Kenchin? Sao mày lại ở đây?"
"Tìm mày."
Giai điệu của bài hát được bật trong quán cà phê đã chạm tới điệp khúc. Âm thanh cao trào da diết và pha chút đau thương của nhạc sĩ như dồn nén vào từng nốt nhạc.
Dòng nhạc không lời nghe như tiếng lòng của em lúc này, hồi hộp đến nỗi vỡ òa.
"Tao tan làm vào mười một giờ đêm. Gặp lại sau, Ken… Draken."
Chẳng còn là Kenchin nữa rồi, bây giờ là Draken. Chẳng còn giọng nói mè nheo đòi bánh ngày nào, bây giờ đã thành giọng nói nghiêm túc đến xa lạ.
___________
thi xong r nên đăng, happy end hay sad end tùy các b. còn vài phần nữa là hết rồi nhaa.
*note: Req bên Scarlett vẫn còn nhận nhé😋
#rie
20:24
220522
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top