Chương 4: cúp học
Dòng nước mát lạnh liên tục tạt vào mặt Takemichi giúp cậu thêm phần tỉnh táo. Takemichi ngước mắt nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên mặt gương, vẫn dáng vẻ đó, vẫn khuôn mặt đó. Chỉ có điều cậu trẻ ra vài ba phần cùng mái tóc nhuộm màu vàng nắng.
Đôi mắt cậu vẫn chưa thể mở to được sau dư âm ngày hôm qua, khoé mắt có đôi chút mỏi mệt sau cơn khóc. Takemichi chẳng biết bao lâu rồi bản thân mới có thể thả lỏng như thế này, không còn là những ngày tháng gồng mình chiến đấu, hay chứng kiến biển máu giữa nơi đất người tồi tàn. Bây giờ chỉ đơn giản hai từ "yên bình" gói gọn trong cuộc đời học sinh. Takemichi không biết tương lai này có lặp lại lần nữa hay không, chỉ biết lần này cậu sẽ bảo vệ mọi người.
Bận trên mình chiếc áo đồng phục đơn giản cùng 1 trong 30 chiếc quần y hệt nhau trong tủ. Takemichi bước ra ngoài cùng quả đầu vuốt keo mà bản thân cho rằng nó là chất lừ.
"Chào buổi sáng Takemichi!"
"A- Hina"
Hina vui vẻ chạy đến chỗ Takemichi khiến cậu có đôi chút ngại ngùng khi nhớ về bản mặt mít ướt của mình ngày hôm qua. Lúc đó vì khóc đến sưng mắt phải để Hina dắt tay về nhà, giờ nhớ lại liền muốn đào hố chôn thân.
"Takemichi-kun dậy sớm như vậy thật là giỏi quá! Đi học như một chàng trai ngoan vậy"
Hina đưa tay xoa đầu Takemichi, mục đích chỉ muốn phá hỏng mái đầu vuốt keo kia, đưa nó trở lại dáng vẻ rối xù ban đầu. Takemichi không quan tâm đến việc Hina đang làm loạn trên đầu mình, thậm chí còn nhắm mắt hưởng thụ, mùi pheromone do thoải mái mà tiết ra nhè nhẹ hoà quyện cùng không khí.
Hina chợt nhớ điều gì đó, cô đưa tay lục lọi đồ trong chiếc cặp của mình, lôi ra chiếc hộp nhỏ xinh cùng hai túi trà nhỏ trong đó.
Takemichi quan sát mọi cử chỉ của cô, để ý đến hai túi trà đã sẫm màu do ngấm nước mà thắc mắc. Hina chỉ ra hiệu cậu cúi người xuống, sau đó đem túi trà kia áp vào một bên mắt cậu. Sự ấm nóng phát ra từ nó phần nào giảm đi sự mệt mỏi đang vương vấn trên mắt cậu, điều đó cũng giúp mắt Takemichi thư giãn đôi chút.
"Hôm qua khóc nhiều như thế, mắt Takemichi-kun chắc mỏi lắm nên là Hina đã chuẩn bị sẵn cho anh đó"
"Hina không biết điều gì khiến cho Takemichi-kun khóc nhiều như vậy nhưng anh hãy nhớ Hina luôn ở bên anh"
Hina quay mặt đi chỗ khác sau lời bày tỏ của mình, vành tai nóng lên trở thành màu đỏ rực, Takemichi còn có thể thấy khói bùng trong không khí. Takemichi cũng chẳng khác gì, mặt đã ngượng chín như quả cà chua, mắt chăm chăm vào Hina trước mặt.
Để phá bỏ sự ngượng ngùng ở bầu không khí giữa hai người, Hina kéo tay Takemichi về phía trường học. Takemichi vì xấu hổ nên cứ gằm mặt xuống, chân vẫn bước theo từng bước cùng Hina.
[...]
Nhìn bóng Hina khuất sau cổng trường, Takemichi cũng chẳng bước tiếp nữa. Cậu không muốn đi học chút nào, nhất là khi vừa quay về lại quá khứ. Thay vì nhồi nhét một đống kiến thức chẳng mấy sử dụng thì Takemichi quyết định đi khám phá đường phố nơi nhà mình. Chọn thực dụng vẫn tốt hơn vô dụng mà. Takemichi rời khỏi đó, chân bước tiếp để ngao du con phố này.
Đi một lúc lâu liền bị tiếng đánh game thu hút, từ việc khám phá khu phố liền chuyển thành khám phá khu trò chơi điện tử. Takemichi bước vào quán game center kia, tiếng đánh game cùng tiếng reo hò tràn ngập khu này, bên trong mang tông đêm đen, có những chiếc đèn led đủ màu chiếu sáng gây bắt mắt người nhìn.
Takemichi thích thú bước vào song với đó là đảo mắt xung quanh quan sát quán game. Cảm giác phấn khích nổi lên trong lòng khi sẽ lần nữa được trải nghiệm sở thích một thời của bản thân. Takemichi lê bước đến một chiếc máy điện tử, tay sờ túi quần lục tìm vài đồng xu lẻ để bắt đầu trò chơi của mình. Cậu cứng người khi túi quần rỗng tuếch, nhận ra bản thân quên đem theo tiền liền khóc ròng.
"Chết tiệt"
Tiếng chửi rủa từ bên cạnh chuyền đến khiến Takemichi chú ý, hướng mắt sang liền thấy một tên cao nghều đang vò đầu bứt tai vì thua một ván game. Takemichi ngẫm nghĩ một hồi, nhìn bàn tay trống không của mình rồi nhìn đến số tiền xu được đặt trên bàn điều khiển.
"Ê"
"Gì!?"
Takemichi vỗ vai người kia, tên đó liền mang vẻ mặt cọc cằn quay sang nhìn cậu. Nhìn người kia cư xử như vậy cũng đủ biết hắn ta đã thua bao nhiêu lần rồi.
"Không có gì thì đừng làm phiền, tao đấm mày đấy"
Tên kia thấy Takemichi không nói gì, buông một câu đe doạ xong lấy thêm một xu nhét vào máy điện tử, đem sự hiện diện của Takemichi vứt vào hư không.
"Tao biết đánh con này, nếu tao đánh được nó thì mày trả tiền chơi game cho tao ha"
Nghe lời nói của Takemichi, người kia liền phản ứng lại, ngón tay định chạm vào nút bắt đầu cũng dừng hẳn. Tên kia quay mặt sang nhìn cậu, vẻ mặt cọc cằn ban nãy cũng đã biến mất thay vào đó là một vẻ mặt với đâỳ tia thích thú.
"Ha? Mày biết tao là ai không mà dám ăn nói như thế?"
Mùi pheromone mang hương khói toả ra nồng nặc khiến Takemichi nhận ra tên này là một Alpha trội, nhưng điều đó chẳng mấy hề hấn gì với cậu cả. Takemichi nhếch môi cười người kia, lượng pheromone được kìm hãm liền bung toả chẳng thua kém gì tên đó, dù có là Alpha trội đi nữa thì cũng chẳng bao giờ hơn Sigma được.
"Tao đéo biết nên mới trấn lột mày"
Tên kia cứng người trước vẻ thiếu đòn của cậu, sau đó liền cười khùng khục như thằng điên, bước chân ra chỗ khác để nhường ghế cho Takemichi.
"Mày cũng thú vị phết nhỉ? Đừng để tao thất vọng đó nha~♡"
Takemichi mặc kệ tên kia nói xàm phía sau mình, bẻ tay rôm rốp một cái rồi bắt tay vào chơi game. Lâu ngày không tiếp xúc, sử dụng bảng điều khiển vẫn chưa thạo nên nhân vật có chút yếu thế khiến tên đằng sau trộm cười vài lần. Takemichi nhăn mặt, mắt tiếp tục quan sát cử động cả hai bên, tay dần dần luân chuyển nhanh hơn.
"Mà mày tên gì?"
Tên đằng sau theo dõi Takemichi chơi, miệng không quên hỏi danh tính của oắt con thiếu đòn này.
"Hanagaki Takemichi, còn mày?"
Takemichi mắt mặc dù vẫn dán vào màn hình nhưng vẫn trả lời câu hỏi của tên kia. Hắn im lặng một hồi sau liền quyết định nói tên của mình.
"Hanma Shuji"
Thấy Takemichi không có mấy phản ứng với danh tính của hắn khiến Hanma vô cùng thắc mắc, bàn tay xăm chữ "Phạt" đặt lên mái tóc bồng bềnh của cậu.
"Mày không sợ à? Tao là "tử thần" trong lời đồn đó"
"Nếu mày là tử thần thì tao đây là "đấng tối cao" rồi"
"Mày thiếu đòn quá đó..tao thích♡"
Takemichi không quan tâm đến tên kia, tay chuyển động nhanh nhẹn trên từng nút bấm, sau một hồi tốc độ cũng chậm dần, hai chữ "You Win" in rõ trên màn hình khiến Hanma trố mắt. Con boss mà hắn dùng một tuần để đánh mà chẳng tài nào thắng được nay bị tên oắt con mới gặp phá đảo. Hanma ôm lấy mình, người run lên từng đợt, tên nhóc này khiến hắn bỗng cảm thấy sung sướng.
Takemichi cười khẩy khi nhìn Hanma run như thế, tưởng hắn đang tức run vì chiến thắng của cậu. Bàn tay vỗ vỗ vào vai hắn, hếch mũi lên mà tự hào về bản thân.
"Nhớ lời hứa nhé, tao chơi trò nào thì mày trả trò đó, quỵt làm chó"
Mẹ nó! Hanma càng thấy khoái tên oắt con này hơn rồi.
[...]
"Ê, tao tưởng là đã bảo là sẽ đến gặp Takemichi mà?"
Mikey nhìn một tên trong nhóm bạn của Takemichi đang run rẩy mà chất vấn. Anh ban nãy tung tăng đến trường là vì muốn gặp mặt cậu, ngờ đâu đứng trước cửa lớp liền chẳng thấy bóng dáng người con trai đó đâu, thành ra tức quá liền đi chép thớt.
Atsushi nhìn người kia nổi giận mà muốn phát run, đằng sau còn có Draken to lớn đứng đó khiến anh muốn xỉu tại chỗ, ai mà biết nay Takemichi lại nghỉ học đâu chứ.
"Có thể l..là do h..hôm quá cậu ấy mê..mệt nên ng..nghỉ rồi"
Atsushi khóc thầm, miệng thậm chí còn không thể nói thành lời. Mikey tặc lưỡi, bản thân cũng bỏ đi, buông tha cho Atsushi.
"Tất cả là do đám kia nên Takemicchi mới không đi học! Tao muốn gặp Takemicchi cơ!!"
Mikey phồng má tỏ ra giận dỗi, Draken bên cạnh chỉ biết thở dài với vẻ trẻ con của tên bạn mình, đành phải kéo hắn đi nơi khác để giữ gìn thể diện cho Touman.
Trong khi Takemichi đang vui vẻ cùng Hanma thì lại bỏ quên mất đám bạn và hai tên nào đó mà cậu còn không biết.
_________________
Mai kiểm tra văn rồi huhu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top