Chương 42
Thiều Bảo Trâm đặt vé máy bay bay tối, Dương Hoàng Yến cho rằng em sẽ từ công ty trực tiếp đến sân bay, ai ngờ lúc bảy giờ tối em cố ý ghé qua nhà một chuyến.
Hoàng Yến lúc đó đang ngồi trên ghế tựa đọc sách, nghe thấy tiếng mở cửa, vô thức hướng cổng nhìn lại.
Bảo Trâm từ bên ngoài bước vào.
Yến kinh ngạc, vội vàng đặt sách lên ghế chạy đến: “Sao Trâm lại về nhà, không phải Trâm bay chuyến chín giờ tối hay sao?”
Đến trước mặt Trâm, lại hỏi: “Trâm đã ăn cơm chưa? Trong nhà còn đồ ăn… Nếu không em làm cho Trâm một đĩa cơm chiên nhé.” Cô vừa nói vừa tất bật đi về hướng nhà bếp.
Trâm giữ chặt cánh tay cô, kéo cô vào trong lồng ngực, ôm thật chặt.
Em giống như là chạy vội về nhà, hô hấp có chút gấp rút. “Trâm sẽ ăn trên máy bay, Trâm chính là muốn về nhìn em một chút.”
Yến nghe xong liền cảm thấy ngọt ngào đến tận tim, ôm lấy em, “Có kịp ra sân bay không?”
Trâm nói: “Không sao, không kịp thì đổi chuyến.”
Hoàng Yến chống cằm trên bả vai em, hai tay nâng lên ôm lấy cổ em, thở dài nói: “Trâm nói với em một tiếng, Trâm muốn gặp em, em trực tiếp đến công ty Trâm, hoặc là đi sân bay chờ Trâm đều có thể.”
Bảo Trâm không đáp lại, chỉ ôm chặt lấy cô.
Như thế gấp gáp, vội vàng đến gặp cô, tất cả khiến Dương Hoàng Yến nhìn rõ ràng cảm giác không an toàn trong lòng em.
Cô không khỏi ôm Thiều Bảo Trâm chặt hơn chút, dịu dàng trấn an nói: “Trâm đừng sợ, em không đi. Trâm tin tưởng em nhé, em ở đây chờ Trâm trở về. Chờ Trâm trở về nhà, được không?”
Một câu “Chờ Trâm trở về nhà” của Dương Hoàng Yến khiến trái tim Thiều Bảo Trâm căng lên, càng ôm cô chặt hơn, “Em nhớ kĩ lời em nói đó, đừng lại để Trâm không tìm thấy em nữa.”
Em thừa nhận, tám năm cách biệt hoàn toàn khiến em mất cảm giác an toàn.
Vừa rồi vốn dự định từ công ty trực tiếp đi đến sân bay, xe đến nửa đường em lại đánh tay lái, vòng về. Trên đường em lái xe rất nhanh, không hiểu sao sự sợ hãi cứ nhức nhối trong tim em, em sợ khi trở lại cô đã vô thanh vô thức rời đi, sợ cô một khi bỏ đi lại đi biền biệt tám năm, không cho em tìm thấy.
Giờ phút này ôm chặt cô trong lồng ngực, nội tâm nôn nóng của em cuối cùng mới an tĩnh trở lại.
Trâm ôm Yến thật lâu, cảm xúc chậm rãi bình tĩnh trở lại, em mới buông cô ra.
Em nhìn cô, vô cùng nghiêm túc căn dặn: “Còn có một chuyện Trâm quên nói với em, nếu như cha mẹ Trâm, hoặc là ông nội Trâm muốn gặp em, đừng đến gặp họ, có bất kì tình huống nào xảy ra đều phải gọi cho Trâm, điện thoại của Trâm luôn để hai mươi tư tiếng mỗi ngày, chỉ cần em gọi, bất luận là Trâm đang ở đâu, làm gì đều sẽ trả lời. Tuyệt đối đừng sợ quấy rầy Trâm, nhớ chưa?”
Nói xong, Trâm nắm chặt tay Yến, nhìn vào mắt cô, cố ý hỏi lại: “Em nhớ chưa?”
Hoàng Yến hốc mắt bỗng cay cay, cô gật đầu: “Em biết rồi mà, nhất định em sẽ không đi gặp họ, Trâm không cần lo lắng.”
Bảo Trâm lúc này mới gật đầu, lại lần nữa đem Yến ôm vào ngực, cằm tì lên đầu cô, im lặng một lát, thấp giọng nói: “Trâm đi đây.”
Yến nằm trong lồng ngực em nhẹ gật đầu: “Ừ, nhớ chú ý an toàn.”
Trâm buông cô ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, cúi đầu ôn nhu hôn.
Ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, nói khẽ: “Trâm đi đây.”
.
Thiều Bảo Trâm đi công tác lần này thời gian khá dài, thoáng cái đã 3 ngày trôi qua.
Từ khi Trâm đi, Dương Hoàng Yến cảm thấy trong nhà trống rỗng.
Rõ ràng là trước kia cô ở một mình cũng chưa bao giờ cảm thấy căn nhà này quá rộng. Đại khái chính là quen có sự hiện diện của em, cho nên hiện tại không có em ở bên liền cảm thấy cả căn nhà vừa lạnh lẽo, vừa to lớn.
Nguyễn Khoa Tóc Tiên cười cô: “Đây không phải là nhà hiu quạnh mà là tâm cô hiu quạnh.”
Yến ngồi xổm ở trước ban công tưới cây, nghe được lời này của Tóc Tiên, ngược lại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nhẹ gật đầu tán đồng, “Chị nói đúng.”
Chính là tim cô trống rỗng.
Cô lấy điện thoại di động, ngồi xổm nhắn tin cho Trâm: [Em nhớ Trâm.]
Đầu bên kia, Trâm đang dùng cơm, nhận được tin nhắn, em vội vàng lấy ra xem, là tin nhắn của Yến.
Em chăm chú nhìn tin nhắn của cô, rốt cuộc không ngăn được sự hạnh phúc tràn ra từ lồng ngực, khóe miệng không khỏi cong lên vui vẻ mỉm cười, Trâm nhanh chóng nhắn lại: [Trâm cũng nhớ em rất nhiều.]
Ngồi đối diện Trâm là thư ký của em.
Trương Tiểu My theo bên cạnh Trâm đã mấy năm nay, dường như chưa bao giờ nhìn thấy em cười, lại còn cười vô cùng hạnh phúc thế này. Thời gian trước, mỗi ngày em đều làm việc như trâu bò, một ngày hai mươi tư tiếng thì em làm việc cũng phải hơn mười tám tiếng. Chín giờ tối có khi vẫn đang mải mê làm việc như không biết mệt mỏi, thời gian còn lại thì liều mạng hút thuốc, uống cà phê.
Cường độ làm việc như vậy đúng là dọa cô sợ chết khiếp, đó căn bản cũng phải là làm việc mà là liều mạng.
Có mấy lần, cô nhìn thấy Trâm trong phòng làm việc không ngừng hút thuốc, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại ý nghĩ đáng sợ, giám đốc thời điểm đó, đại khái chính là không muốn sống.
Lúc đó cô quả thật bị dọa sợ chết khiếp, không biết làm thế nào, cuối cùng đành chạy đi tìm Nguyễn Ngọc Dương. Ngọc Dương khi ấy tròng mắt đỏ ngầu vì giận, đùng đùng bỏ ra ngoài.
Kỳ quái là từ đó về sau, giám đốc bắt đầu trở lại bình thường. Em không còn liều mạng làm việc nữa, bắt đầu ăn ngủ đều đặn, tan làm đúng giờ.
Mỗi ngày sẽ gọi vài cuộc điện thoại, chăm chỉ nhắn tin đều đặn với ai đó. Thời điểm gọi điện, thanh âm em rất ôn nhu, ngẫu nhiên sẽ cười lên vui vẻ, không thì cũng là lơ đãng câu khóe môi, trong mắt không giấu nổi ý cười hạnh phúc.
Biết rõ là không nên quan tâm đến việc đời tư của cấp trên, nhưng Trương Tiểu My vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Là bạn gái của cô sao, giám đốc?”
Trâm rất ít khi giao lưu với người khác, có xã giao cũng là vì công việc.
Khó được khi tâm tình em tốt như vậy, ngẩng đầu cười nói: “Không phải.”
Tiểu My sửng sốt một chút, định xin lỗi, đã thấy Trâm trong mắt ý cười càng sâu, nói: “Cô ấy tên là Dương Hoàng Yến, là vợ sắp cưới của tôi.”
Trương Tiểu My nghe được câu này, nhìn Thiều Bảo Trâm cười hạnh phúc, đột nhiên cảm nhận được, Trâm nhất định là rất yêu cô gái kia, cho nên mới nói vậy
“Đúng rồi, cô có thể cho tôi một vài địa chỉ may áo cưới và đặt nhẫn tốt không, tôi đã nghĩ sẵn thiết kế rồi.”
“Được, tôi sẽ gửi lại contact cho cô, cô xem qua xem chỗ nào ưng ý, tôi sẽ giúp cô hẹn trước.”
.
Bảo Trâm lần này ở nước ngoài phải xử lý một số sự vụ khá phức tạp, mặc dù em đã tăng tốc làm việc, nhưng không có cách nào thoát ra sớm được.
Đã ngày thứ sáu kể từ khi Thiều Bảo Trâm đi, Dương Hoàng Yến nửa đêm không ngủ được nhắn tin hỏi em: [Lúc nào Trâm mới trở về?]
[Chưa chắc chắn được, nhanh nhất là ba ngày nữa, chậm nhất thì lâu hơn.]
Yến nằm trong chăn, cặm cụi nhắn tin: [Lâu hơn thì đừng trở về nữa.]
[…???]
Yến bị ba dấu hỏi chấm của Trâm chọc cười, dứt khoát gọi cho em một cuộc điện thoại.
Điện thoại vang lên mấy hồi, đầu bên kia mới nhận máy.
“Trâm đang bận sao?”
Trâm cầm điện thoại đến một chỗ yên tĩnh, ừ một tiếng, [Đang họp.]
“Chết tiệt...” Yến vô ý thức mắng một câu, Trâm không khỏi cười thành tiếng, bỗng nhiên nhớ lại tám năm về trước. Dương Hoàng Yến hồi đó không phải một cô gái quy củ, chỉ cần chọc giận cô, cô liền mắng người.
Trâm cười: [Là đối tác đến gặp mặt.]
Yến có chút ảo não, vùi đầu vào trong chăn, thanh âm buồn buồn: “Trâm có thể không tiếp mà.”
Trâm cười: [Trâm sợ em không cho Trâm về nhà.]
Yến trốn trong chăn cười: “Em chỉ nói đùa thôi.”
[Đúng không? Trâm xém chút bắt thư kí đặt vé máy bay cho Trâm về trong đêm nay đó.]
Hoàng Yến nín cười, lại chui ra ngoài chăn, hít không khí, “Trâm đừng nháo nữa, làm việc cho tốt.”
Bảo Trâm dạ một tiếng, giọng nghiêm túc, [Chồng yêu sẽ tận lực làm việc thật nhanh để mau chóng trở về.]
“Tốt, trở về thì gọi điện cho em nhé, em chuẩn bị đồ ăn cho Trâm.”
Trâm cười cười: [Được.] Ngừng lại, lại hỏi: [Đúng rồi, ông nội có đến tìm em không?]
Hoàng Yến lắc đầu: “Không có.”
Trâm nhẹ gật đầu, [Vậy là tốt rồi.]
“Trâm vào họp đi, em cũng đi ngủ đây.”
[Ừm, ngủ sớm đi, đã muộn lắm rồi đó.]
Yến ừ một tiếng: “Em ngủ đây, sớm gặp lại.”
Thiều Bảo Trâm mỉm cười: [Được.]
Dương Hoàng Yến cúp điện thoại, đôi mắt nhìn lên trần nhà xuất thần.
Thực tế, ông nội Trâm hôm trước có gọi cho cô, nói muốn gặp cô một chút.
Bất quá, vì Trâm không cho cô đi gặp, chính cô cũng không muốn đi gặp cho nên từ chối.
Ông nội Thiều tìm cô, không cần đoán liền biết không phải chuyện gì tốt.
Ông thích cái cô Lý tiểu thư kia, chỉ sợ không muốn cho cô cùng Thiều Bảo Trâm bên nhau.
Chia tay là không thể nào. Cô và Trâm thật vất vả mới trở về bên nhau, thật vất vả mới có cuộc sống như hiện tại, cô không có ý định và sẽ không bao giờ buông tay em lần nữa. Cô và Trâm đều không còn trẻ nữa, đời người có mấy lần tám năm, cô và em đều không thể tiếp nhận sự thống khổ đó lần nữa.
Từ khi quyết định cùng Trâm bắt đầu lại, từ thời khắc đó, cô liền quyết định không suy nghĩ đến gia đình em có nhận cô hay không. Chỉ cần mình em thương cô là đủ.
Huống hồ Thiều Bảo Trâm đã đáp ứng, lúc nào cô muốn rời đi, em sẽ đi cùng cô.
Dương Hoàng Yến ném chuyện này ra sau đầu, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ vừa cùng Trâm nói chuyện, trong lòng an tâm, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.
Yến vốn nghĩ rằng, chỉ cần mình không đi gặp ông nội Thiều là được rồi, nhưng mà không ngờ ông nội Thiều chủ động đến tận cửa tìm cô.
.
Giữa trưa thứ hai Yến đang ở tiệm tính danh sách nguyên vật liệu nấu ăn cần thiết, đang bận bù đầu, có nhân viên lên gõ cửa.
“Vào đi.”
Quản lý đẩy cửa bước vào nói: “Chị Yến, có người đến tìm chị.”
.
Ông nội Thiều ngồi đối diện Dương Hoàng Yến. Ông một mực trầm mặt nhìn cô, nửa ngày không nói.
Yến nhịn không được, dứt khoát nói trước.
“Nếu ông đến để khuyên cháu cùng Trâm chia tay, vậy thì không cần, cháu không thể đáp ứng. Đời này việc này là không thể, trừ khi Trâm chủ động muốn chia tay, cô ấy không buông tay, cháu cũng sẽ không buông tay.”
Yến nói khí thế chém đinh chặt sắt, ánh mắt vô cùng kiên định, tuyệt nhiên không một tia sợ hãi.
Ông nội Thiều nhìn cô thật lâu, cuối cùng nặng nề hừ một tiếng, “Ta một câu còn chưa nói, cô đã chốt một kết quả xanh rờn, có phải cô nghĩ là ta không có cách đối phó với cô?”
Yến nhếch môi không nói lời nào, thẳng tắp ngồi đối diện ông nội Thiều.
Ông nội Thiều nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sau đó bỗng nhiên đem một kiện đồ ném lên trên bàn.
Phản ứng đầu tiên của Yến là: Muốn lấy tiền nện cô chăng?
Cô liền nói: “Ông có lẽ ông hiểu lầm, cháu mở một chuỗi cửa hàng như Lumière, không thể coi là quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, về tiền cháu không thiếu, ông muốn lấy tiền mua mua chuộc cháu, sợ là vô dụng, cháu đã nói rồi, cháu sẽ không chia tay với Trâm chính là không chia tay.”
Hoàng Yến ngồi đó, toàn thân lộ ra một cỗ sức mạnh kiên cường, gan góc, hoàn toàn không giống như cô hôm ở nhà họ Thiều.
Ông nội Thiều nhìn cô hồi lâu, buồn bực nói: “Đúng là phải nhìn bằng con mắt khác đấy nhỉ?”
Yến ánh mắt lẳng lặng, trầm tĩnh nói: “Ngày đó vì muốn ông thích cháu, muốn lưu lại ấn tượng tốt với ông, nên tất nhiên cháu muốn cố gắng tạo cho ông cảm giác cháu là một đại gia khuê tú điềm đạm.”
Ông nội Thiều nghe thấy nhíu mày, “Cho nên bây giờ cô là không định lưu ấn tượng tốt cho ta? Cô muốn chơi trò vò đã mẻ không sợ vỡ trước mặt ta?”
Yến nói: “Cháu không phải vò mẻ sao phải sợ vỡ.”
Ông nghe vậy sững sờ, nhìn cô.
Yến cũng nhìn ông nội Thiều, cô có chút buồn cười: “Nhà ông không phải đều rất thích lấy tiền nện người sao? Tám năm trước cũng như vậy, Thiều phu nhân đến tìm cháu, vứt tiền vào mặt cháu, khi đó cháu nghèo như vậy còn không cầm, huống hồ là hiện tại.”
Nói xong cô đứng lên: “Nếu ông không còn chuyện gì khác, vậy cháu xin phép đi.”
Nói xong cũng không đợi ông nội Thiều đồng ý, cô liền quay người bước ra ngoài.
“Cô năm đó không lấy tiền, vậy vì sao lại vẫn rời xa Trâm nhà tôi?” Yến đã đi tới cửa, thanh âm ông nội Thiều từ phía sau truyền đến.
Cô hơi ngừng lại, quay đầu nhìn ông, ánh mắt lỗi lạc nhìn ông lão trước mặt, từng chữ từng chữ nói: “Bởi vì khi đó cháu quá tệ, cháu không muốn làm chậm trễ cô ấy.”
Nói xong, liền đóng cửa đi.
Sau khi Dương Hoàng Yến đi, ông nội Thiều ngồi suy ngẫm thật lâu.
Chú Khang sau lưng cẩn trọng từng li từng tí hỏi: “Ông chủ, ông cảm thấy…”
Ông nội Thiều từ trên mặt bàn cầm lấy tập văn kiện, lật ra từng tờ, bên trong là danh sách Yến quyên tặng vật tư, sách vở, tiền trợ cấp cho trường học vùng núi. Dương Hoàng Yến nặc danh từ thiện, ông cho người điều tra quá khứ của cô, trong lúc điều tra vô tình tra được hai năm nay cô từ thiện rất nhiều cho các trẻ em vùng núi.
Nhớ đến lần trước cô nói, khi còn bé vì nhà quá nghèo nên không được đi học… Ông xúc động đem văn kiện khép lại nói: “Cô bé này, tuổi tuy không lớn lắm, nhưng bản lĩnh cũng không nhỏ.”
Ông đem văn kiện trên tay nhấc lên, đặt xuống hai lần, cuối cùng quay ra nói với chú Khang, “Ta còn chưa nói gì, thế mà cô bé kia liền nói ta muốn lấy tiền nện nó, cái tính tình nóng nảy này thật là, đúng là người khiến Trâm nhà ta mòn mỏi đợi đến tám năm.”
Chú Khang cười cười, “Có thể là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
“Còn có, mở được cái nhà hàng lớn thế này, vậy mà lại để một lão già như ta ngồi ở đây, cũng không cho người lên phục vụ chúng ta gọi món, ăn cơm.” ông nội Thiêyd tức đến buồn bực, chống gậy đứng lên, “Đi, chúng ta về nhà ăn cơm.”
Chú Khang bước lên phía trước dìu ông nội Thiều, “Ông chậm một chút.”
Từ phòng VIP đi ra, chú Khang liền đỡ ông nội Thiều xuống cầu thang.
Yến lúc này đang đứng ở quầy thu ngân, nhìn thấy ông xuống tới, suy nghĩ một chút, vẫn là tiến lên, tiễn ông đến tận cửa, nói: “Ông đi thong thả.”
Ông nội Thiều trừng mắt nhìn cô, hừ một tiếng, sau đó nói: “Tối mai, cô về nhà một chuyến.”
Yến khẽ giật mình, vô thức hỏi: “Cháu vừa mới nói rất rõ ràng, cháu sẽ không chia tay với Trâm, ông còn lời nào muốn nói, liền chờ cô ấy trở về, ông nói với cô ấy.”
“Lời nào của ta bảo cô và Trâm chia tay?” Ông rốt cuộc cũng bị Yến chọc tức, dựng râu trợn mắt, trừng mắt nhìn Yến, nói: “Mời cô về nhà, là muốn trò chuyện cẩn thận với cô, trưởng bối trong nhà gọi con cháu đến trò chuyện mà cô suy diễn thành chuyện gì vậy?
“…”
“Tối mai nhớ đến, đừng quên.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top