CHƯƠNG 68: NHÂN THƯỢNG VI NHÂN, NHÂN HẠ VI NHÂN (3)
Hồng Hồng Nhi xoay phắt người, dúi mặt vào lòng Tạ Liên, điên cuồng hét lớn.
Tiếng hét này không có câu chữ, chẳng có ý nghĩa gì, thậm chí không phải là tiếng khóc, nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc. Nếu không nhìn thấy là ai, có lẽ còn cho rằng đây là tiếng gào rống phát tiết của một người trưởng thành cận kề bờ vực sụp đổ, hoặc là thú con bị một đao cắt cổ họng đang hấp hối giãy chết, dường như chỉ có chết ngay lập tức mới là sự giải thoát của nó. Ai cũng có thể phát ra loại âm thanh này, duy chỉ không nên phát ra từ một đứa bé mười tuổi. Chính vì thế, nó khiến cho tất cả mọi người sững sờ.
Hồi lâu sau, quốc sư mở miệng: "Ta nói thật, buông ra thì tốt hơn."
Bấy giờ Phong Tín mới phục hồi tinh thần, nói: "Điện hạ! Mau buông nó ra, huynh coi chừng..." Có điều cuối cùng Phong Tín vẫn không nỡ nói tiếp.
Tạ Liên đáp: "Không sao đâu."
Gã Chúc sư huynh kia lại hết mực quan tâm đến an nguy của Thái tử điện hạ, thấy Hồng Hồng Nhi dụi nước mũi nước mắt lẫn máu me lên đạo bào trắng muốt của Tạ Liên, gã bèn bước lên kéo nó ra, miệng nói: "Bạn nhỏ, không được đâu!"
Ai ngờ gã càng kéo, đứa bé lại la í ới, liều chết không buông, dùng cả tay lẫn chân ôm càng chặt hơn. Ba bốn đạo nhân lên đây bảy tay tám chân cũng không kéo nó xuống được, trái lại còn khiến nó bám dính lên người Tạ Liên hệt như con khỉ nhỏ. Tạ Liên vừa thấy buồn cười vừa thấy tội nghiệp, bèn dùng một tay nâng Hồng Hồng Nhi, vuốt ve sống lưng gầy guộc của nó để vỗ về, đồng thời giơ tay còn lại lên, nói: "Thôi bỏ đi. Không cần lo lắng, cứ để nó như vậy đi."
Dừng một hồi, phát hiện đứa bé trong lòng không co giật nữa, từ từ yên tĩnh lại, Tạ Liên mới thấp giọng hỏi người bên cạnh: "Cung Tiên Lạc bốc cháy, không có người khác bị thương chứ?"
Mộ Tình nói: "Không. Chỉ có vài người bọn ta ở lại trong cung."
Bởi vì cung Tiên Lạc đã bị đốt thành một mảng vách nát tường xiêu cháy sém, tất nhiên Tạ Liên không thể nán lại nữa.
Sau khi xác nhận chỉ đốt gian phòng chứ không làm ai bị thương, nhóm đạo nhân đuổi lên đỉnh núi bắt đầu dọn dẹp hiện trường, khi lật thấy những tàn tích lấp lánh ánh vàng và đá quý chuyển màu đen, ai cũng đau lòng khôn xiết, còn Tạ Liên lại không hề để tâm.
Ngoại trừ đồ vật sử dụng thường ngày có hơi tinh xảo một chút, từ đầu Tạ Liên cũng chẳng đặt vật phẩm quý báu gì trong cung Tiên Lạc. Thứ quý báu nhất, chính là hơn hai trăm thanh danh kiếm mà y sưu tầm được, nhưng vàng thật không sợ lửa, những danh kiếm đó vốn được rèn nên từ muôn lần tôi luyện trong ngọn lửa hừng hực, thế nên chẳng hề hấn gì. Sau khi tự lục chúng ra, Tạ Liên tạm thời cất giữ chúng trong cung Tứ Tượng của các quốc sư.
Về phần Hồng Hồng Nhi, nó ôm ghì Tạ Liên khóc nức nở một trận, khóc mệt rồi thiếp đi. Lẽ ra Tạ Liên định đưa nó xuống núi Thái Thương, tìm một nơi thu xếp cho nó, quốc sư lại muốn y đến cung Tứ Tượng một chuyến, vậy nên Tạ Liên dẫn nó qua đó trước.
Đặt đứa bé lên chiếc giường trong phòng, Tạ Liên tiện tay nhét góc chăn cho nó, sau đó thả rèm, dẫn Phong Tín và Mộ Tình ra ngoài, hỏi: "Quốc sư, số mệnh của đứa bé này thật sự đáng sợ thế sao?"
Quốc sư trề môi nói: "Chi bằng con tự tính mà xem, sau khi nó xuất hiện đã xảy ra những chuyện gì?"
Ba người lặng thinh. Đứa bé này vừa xuất hiện đã rơi xuống tường thành dưới ánh nhìn chăm chú của hàng vạn người, khiến cho buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời đứt quãng sau ba vòng. Đến khi nó xuất hiện lần nữa, Thích Dung vì trút giận lên nó mà phóng ngựa kéo lê nó dưới đất, quấy nhiễu dân chúng trên đường, hại Phong Tín gãy tay, Tạ Liên và quốc vương xích mích, hoàng hậu rơi nước mắt. Bây giờ lại làm cho oán linh bị trấn áp trong hắc điện trên khắp núi Thái Thương phá phong ấn mà ra, còn đốt cháy cung Tiên Lạc. Phải nói là vận rủi liên tục, như bóng với hình.
Tạ Liên hỏi: "Có cách nào giải quyết được không?"
Quốc sư nói: "Giải quyết? Con ám chỉ điều gì? Sửa đổi số mệnh à?"
Tạ Liên gật đầu. Quốc sư nói: "Điện hạ, con không học thuật số với ta, cho nên ở phương diện này, quả thật con chẳng hiểu gì hết. Nếu con hiểu, con sẽ không hỏi như vậy."
Tạ Liên sửng sốt, ngồi ngay ngắn lại, nói: "Nguyện lắng tai nghe."
Quốc sư lấy ấm trà trên bàn, rót một chén trà, nói: "Thái tử điện hạ, con có còn nhớ, năm con tròn sáu tuổi, bệ hạ và hoàng hậu triệu ta vào cung xem bói cho con, ta đã từng hỏi một vấn đề không?"
Nhìn chén trà bốc khói kia, Tạ Liên ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Ý ngài là chén nước hai người ư?"
Năm đó vì suy lường số mệnh cho Thái tử Tạ Liên, quốc sư hỏi y rất nhiều vấn đề. Có vấn đề có lời giải, có vấn đề không lời giải, Tạ Liên đáp câu nào quốc sư lại khen ngợi đủ kiểu, quốc vương và hoàng hậu nghe mà cười tươi rói, cũng có không ít câu hỏi đáp lưu truyền thành giai thoại. Nhưng trong đó có một vấn đề, sau khi Tạ Liên trả lời, quốc sư không đưa ra bất luận đánh giá nào, thế giới bên ngoài cũng không nghe nhiều nên thuộc*, ngay cả Phong Tín cũng chẳng rõ ràng lắm, Mộ Tình lại càng chưa nghe bao giờ. Vấn đề này chính là "chén nước hai người".
*Nghe nhiều nên thuộc: ý nói nghe được rất nhiều lần nên có thể thuật lại cặn kẽ.
Quốc sư nói: "Hai người đi trong hoang mạc, khát đến gần chết, chỉ còn thừa lại một chén nước. Người uống thì sống, người không uống thì chết. Nếu con là thần, chén nước cho ai? -- Con khoan hãy nói, để ta hỏi người khác, con nhìn xem họ trả lời thế nào."
Câu sau của quốc sư là nói với hai người đứng hầu ở cách đó không xa. Mộ Tình cân nhắc chốc lát, dè dặt đáp: "Có thể xin quốc sư cho biết, hai người này lần lượt là người nào, phẩm chất ra sao, ưu khuyết điểm thế nào không? Nhất định phải hiểu rõ mới đưa ra quyết định được."
Phong Tín lại nói: "Không biết! Đừng hỏi con, bảo hai người đó tự quyết định đi."
Tạ Liên phì cười, quốc sư hỏi: "Con cười cái gì? Con còn nhớ mình trả lời thế nào không?"
Tạ Liên thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Cho thêm một chén."
Nghe vậy, Phong Tín và Mộ Tình người thì xoay mặt, người thì cúi đầu, dường như không dám nghe hết. Tạ Liên quay đầu lại, trịnh trọng nói: "Các ngươi cười gì? Ta nghiêm túc đó. Nếu ta là thần, chắc chắn ta sẽ cho thêm một chén."
Tay của quốc sư vuốt nhẹ chén trà, nước trà tự chuyển động chầm chậm trong chén, như thể có sinh mạng. Quốc sư tiếp tục nói: "Số mệnh trên đời, là tốt hay xấu, đều có định số (số mệnh nhất định). Tương tự như chén nước này, chung quy cũng chỉ có bấy nhiêu, con uống đủ rồi, người khác sẽ không có mà uống. Một người được thêm thì một người mất bớt. Từ xưa đến nay, suy cho cùng tất cả phân tranh đều vì người thì nhiều mà nước chỉ có một chén, cho ai cũng có lý. Muốn sửa mệnh đổi mệnh sao? Tuy khó đấy nhưng không phải bất khả thi. Nhưng nếu con sửa lại số mệnh của đứa bé này, vậy số mệnh của người khác cũng sẽ bị sửa theo, oan nghiệt lại tăng thêm. Lúc trước con nói muốn cho thêm một chén nước, cũng như hôm nay con nói muốn chọn con đường thứ ba vậy, muốn mở nguồn nước mới, nghĩ thì hay lắm, nhưng ta nói cho con biết, căn bản không thể làm được đâu."
Tạ Liên yên lặng lắng nghe, không đồng ý nhưng cũng không phản bác nhiều, chỉ nói: "Cảm ơn quốc sư chỉ bảo."
Quốc sư uống nước trà, chép chép miệng, nói: "Thôi khỏi cần. Dù sao chỉ bảo con mà con có nghe đâu."
"..." Tạ Liên bị nhìn thấu ho nhẹ một tiếng, đáp: "Quốc sư, hôm nay trước điện Thần Võ, đệ tử nhất thời kích động, nói năng đụng chạm, có nhiều mạo phạm, mong quốc sư rộng lòng tha thứ."
Quốc sư lồng hai tay vào tay áo, cười nói: "Con là đệ tử ruột của ta, lại là Thái tử điện hạ, ta không rộng lòng tha thứ sao được? Điện hạ, ta có thể nói, con là người được trời ưu ái nhất mà ta từng gặp."
Không hiểu ý nghĩa của lời này, Tạ Liên dỏng tai lắng nghe. Quốc sư nói tiếp: "Con có thiên phú, có hoài bão, sẵn lòng dốc sức, chịu cực chịu khó. Xuất thân cao quý, bản tính thiện lương. Không ai xứng với bốn chữ thiên chi kiêu tử hơn con. Nhưng ta vẫn không yên tâm về con. Ta sợ con không qua được cửa ải kia."
Tạ Liên hỏi: "Không yên tâm là ý gì?"
Quốc sư nói: "Dù rằng con đã đạt đến độ cao như thế, nhưng có vài điều còn lâu con mới hiểu, người khác cũng không thể dạy được. Chẳng hạn những gì hôm nay con nói trên điện Thần Võ, không nên sùng thần bái thần gì gì đó, tuy có rất ít người nghĩ đến lý lẽ này, con tuổi còn trẻ đã tự có suy tính, không tệ, nhưng con đừng tưởng rằng trên trời dưới đất từ xưa đến nay chỉ có một mình con nghĩ đến điều đó."
Tạ Liên khẽ mở to mắt, quốc sư nói: "Lời con nói hôm nay, từ vài thập niên trước hay thậm chí mấy trăm năm trước đã có người nghĩ đến rồi, nhưng nó không thể trở thành đại thế (xu thế chung), giọng quá nhỏ nên chẳng mấy ai nghe được, cớ sao lại như vậy? Con có từng nghĩ tới chưa."
Trầm ngâm giây lát, Tạ Liên nói: "Bởi vì mặc dù đã nghĩ đến, song những người đó lại không làm, hơn nữa không đủ kiên định."
Quốc sư hỏi: "Vậy còn con? Con dựa vào đâu mà cho rằng mình đủ kiên định?"
Tạ Liên đáp: "Quốc sư, ngài cảm thấy, con có thể phi thăng không?"
Quốc sư nhìn y, nói: "Con không phi được thì không ai phi được cả. Chỉ là vấn đề sớm muộn thôi."
Tạ Liên mỉm cười, nói: "Vậy thì, xin ngài nhìn nhé."
Y chỉ trời nói: "Nếu mai này có một ngày con phi thăng, con nhất định sẽ làm cho tất cả những gì hôm nay con nói trở thành đại thế!"
Phong Tín và Mộ Tình canh giữ sau lưng Tạ Liên, thu hết những lời y nói vào tai, cả hai đều vô thức ngẩng đầu lên. Phong Tín khẽ nhếch khóe miệng, mà ánh sáng nơi đáy mắt của Mộ Tình lại giống Tạ Liên như đúc. Quốc sư gật đầu nói: "Được, vậy ta sẽ chống mắt lên nhìn -- Có điều ta không cho rằng con phi thăng quá sớm là chuyện tốt. Ta hỏi con, cái gì gọi là đạo?"
Tạ Liên rướn đầu, đáp: "Theo lời ngài nói, người đi trên đường, tức là đạo."
Quốc sư nói: "Đúng thế. Nhưng mà, con đường con đi còn chưa đủ dài. Vậy nên ta cảm thấy, đây là lúc cho con xuống núi để đi rồi."
Hai mắt Tạ Liên sáng ngời. Quốc sư nói: "Năm nay con cũng mười bảy rồi, bây giờ cho phép con xuống núi Thái Thương, ra ngoài du ngoạn trải nghiệm."
Tạ Liên nói: "Vậy đúng lúc lắm!"
Y ở hoàng thành một ngày, nghĩ đến quốc vương và Thích Dung là thấy hơi bức bối, vả lại cung Tiên Lạc tráng lệ như thế bị thiêu rụi rồi, khó tránh phải lằng nhằng với cha mẹ thêm nữa, chi bằng lại rời xa hơn, tập trung đi con đường của mình.
Lúc này, quốc sư lại nói: "Thái tử điện hạ, biết bao năm qua, có một câu nói truyền miệng luôn được xem là chuyện đương nhiên, nhưng thật ra những lời đó sai rồi, chỉ là chưa ai phát hiện thôi."
Tạ Liên hỏi: "Câu nào?"
Quốc sư đáp: "Người đi lên, thành thần; người đi xuống, thành quỷ."
Tạ Liên suy nghĩ một hồi rồi hỏi lại: "Câu này có chỗ nào không đúng sao?"
Quốc sư nói: "Dĩ nhiên không đúng rồi. Con hãy nhớ kỹ: Người đi lên, vẫn là người; đi xuống, vẫn là người như cũ."
Tạ Liên còn đang nghiền ngẫm lời này, quốc sư vỗ vỗ vai y, ngoảnh đầu lại nhìn, nói: "Tóm lại, về đứa bé này... con không cần để bụng quá nhiều, mỗi người có số mệnh của riêng mình. Có rất nhiều lúc, không phải con muốn giúp là có cách giúp được đâu. Có chuyện gì, sau này hẵng nói. Trước tiên ra ngoài trải nghiệm đi. Chỉ mong khi trở lại con sẽ trưởng thành hơn."
Nhưng mà, tất cả mọi người đều không ngờ rằng, ngay đêm hôm đó, đứa bé kia trốn ra khỏi Hoàng Cực quán, biến mất.
Càng không ai ngờ được rằng, sau lần du ngoạn này, Thái tử Tạ Liên gần mười bảy tuổi của nước Tiên Lạc đánh bại Quỷ hồn vô danh trên cầu Nhất Niệm, cứ thế phi thăng giữa sấm vang chớp giật.
Ba giới chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top