CHƯƠNG 66: NHÂN THƯỢNG VI NHÂN, NHÂN HẠ VI NHÂN (1)


Tạ Liên quay đầu hỏi: "Sao lại nói vậy?"

Mộ Tình đáp: "Trẻ con lang thang không nhà để về trong hoàng thành đều cùng một nhóm, thường xuyên đến gần nhà của ta xin ăn, ta quen hết chúng nó, trước giờ chưa từng nhìn thấy đứa bé này."

Đứa bé kia im lặng nhìn Mộ Tình. Phong Tín ngờ vực hỏi: "Chúng nó luôn tìm ai xin ăn? Ngươi á? Ngươi chịu cho hả?"

Mộ Tình lườm hắn: "Bám víu dữ quá, không cho thì còn cách nào?"

Phong Tín vẫn cảm thấy khó tin, không bình luận nữa, nói: "Ồ."

Tạ Liên nhìn bọn họ nói chuyện mà buồn cười. Mộ Tình nói tiếp: "Chưa kể trên quần áo của nó có vài miếng vá, nhìn đường may này, nhất định là người lớn mới vá lại gần đây, trong nhà nó ít nhất cũng có một người lớn tuổi. Có lẽ gia cảnh không được tốt lắm, nhưng tuyệt đối không phải là ăn mày."

Hiển nhiên xưa nay Tạ Liên chưa từng chú ý đến đường may của miếng vá trông như thế nào, cũng chẳng nhìn ra có phải là người lớn vá không, nhưng trước đây Mộ Tình là tạp dịch của Hoàng Cực quán, ở nhà cũng từng làm nhiều việc vụn vặt để kiếm sống, nhìn kỹ lại, quả nhiên là thế, Tạ Liên bèn hỏi: "Trong nhà đệ có người lớn sao?"

Đứa bé lắc đầu, Mộ Tình nói: "Chắc chắn có. Nó không về, đảm bảo bây giờ người nhà đang sốt sắng đi tìm."

Đứa bé kêu lên: "Không, không đâu! Không có ai hết!" Dường như sợ bị đưa về, nói xong nó giang hai tay ra, có vẻ muốn ôm Tạ Liên. Trên người nó vẫn bê bết vết máu và bùn đất, Phong Tín nhìn không nổi nữa, nói: "Thằng nhóc ngươi làm gì thế? Vừa rồi tình thế cấp bách thì thôi đi, bây giờ còn không hiểu chuyện à. Đây là Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ đó ngươi hiểu không?"

Đứa bé thoáng chốc rút tay về, nhưng vẫn nhìn Tạ Liên đăm đăm, nói: "Ở nhà cãi nhau, bị đuổi ra ngoài. Đi lâu ơi là lâu, nhưng không có nơi nào để đến."

Ba người đưa mắt nhìn nhau. Hồi lâu sau, Phong Tín hỏi: "Vậy xử lý sao đây?"

Một ngự y đề xuất: "Nếu điện hạ thấy khó xử, có thể để nó ở lại đây, phái vài cung nhân chăm sóc nó là được."

Trầm ngâm giây lát, Tạ Liên khẽ lắc đầu.

Chung quy y vẫn sợ Thích Dung chưa từ bỏ ý định, còn muốn chuồn ra ngoài gây sự, bèn nói: "Theo ta thấy, trước hết vẫn nên để ta trông nom, chờ vết thương của nó lành lại. Xem ra nhà nó e là cũng không tài nào chăm sóc nó chu đáo được. Lát nữa Phong Tín đi xử lý những sạp hàng bị Thích Dung tông ngã, tiện thể phái vài người tìm xem cha mẹ của đứa bé này ở đâu, báo cho bọn họ biết một tiếng cũng tốt, bảo bọn họ không cần lo lắng."

Phong Tín gật đầu: "Được."

Một cánh tay của hắn còn treo, tay còn lại định xốc đứa bé lên. Tạ Liên cười nói: "Ngươi bị thương mà, hay là thôi đi."

Phong Tín lại không hề để bụng, nói: "Gãy một tay còn tay khác có sao đâu. Cho dù gãy cả hai tay, ta dùng răng ngậm cổ áo của nó cũng có thể đưa nó lên núi cho huynh."

Mộ Tình âm thầm trợn mắt, nói: "Thôi, để ta làm cho." Nào ngờ mới bước lên một bước, đứa bé kia đã tự nhảy xuống giường, nói: "Ta tự đi được."

Thái độ chống cự bộc lộ trong lời nói và vẻ mặt, khiến cho bước thứ hai của Mộ Tình trở nên hết sức xấu hổ, chẳng biết có nên bước tiếp không. Nhìn bạn nhỏ này gãy năm xương sườn và một chân mà vẫn tràn trề năng lượng như thế, Tạ Liên thật sự không biết nên cười hay nên đau lòng, nói: "Đừng chạy lung tung nha!" Nói xong khẽ khom lưng, bế nó lên.

Ba người mang theo một đứa bé, ra khỏi cửa cung. Do khi nãy Thích Dung vừa gây sự trên phố, quấy nhiễu người đi đường, tông ngã không ít sạp hàng, Tạ Liên cảm thấy vô cùng chột dạ, không có mặt mũi gặp bách tính trong hoàng thành, cả bọn đều chán nản ỉu xìu, không dám xuất đầu lộ diện, bèn chọn đường nhỏ mà đi. Dọc đường đi, đứa bé kia rúc trong khuỷu tay của Tạ Liên ngoan hết biết, bảo nó đừng lên tiếng là nó im re không nói tiếng nào, Phong Tín trố mắt nói: "Hôm qua thằng nhóc này đá ta, hôm nay lại bày điệu bộ này, đúng là trông người bày cỗ mà."

Mộ Tình nói: "Thái tử điện hạ ấy hả, tất nhiên được yêu thích hơn người bình thường nhiều."

Chẳng hiểu tại sao, cho dù Mộ Tình đang nói lời khen, ngôn từ câu chữ cứ luôn có chỗ khiến người khác khó chịu. Phong Tín lập tức không muốn để ý đến hắn nữa. Đi một hồi, Phong Tín nói: "Không được. Ta vẫn cảm thấy, điện hạ huynh không thể bế một đứa nhóc không rõ lai lịch cho người ta chiêm ngưỡng như thế được."

Tạ Liên hỏi: "Có gì ghê gớm lắm à?"

Phong Tín nói: "Huynh là Thái tử điện hạ đấy!"

Nói đoạn, Phong Tín liếc thấy đầu con hẻm phía trước đặt một chiếc xe đẩy xập xệ, nói: "Đặt thằng nhóc lên đó kéo đi đi!"

Mộ Tình nói ngay: "Nói trước nha, ta không kéo thứ đó lên núi đâu."

Phong Tín nói: "Chẳng ai mượn ngươi kéo." Dứt lời, hắn chìa tay lôi đứa bé ra khỏi ngực Tạ Liên. Vừa vào tay Phong Tín, đứa bé lại bắt đầu giãy dụa, Tạ Liên nói: "Bỏ đi bỏ đi. Biết đâu chừng xe này còn có người cần!" Nhưng Phong Tín đã đặt đứa bé lên xe. Đúng lúc này, cách đó không xa, có một người chợt thốt lên: "Ngài đây là... Thái tử sao?"

Lập tức có người hét lớn: "Đúng đúng đúng! Đó là Thái tử đấy! Hôm qua mặt nạ của y rớt xuống, ta tận mắt nhìn thấy mặt y mà! Chính là y!!!"

"Bắt y lại!!!"

Trong lòng ba người đều lộp bộp một tiếng. Mặc dù Tạ Liên không hề cho rằng mình đã làm sai trong buổi diễu hành tế trời hôm qua, nhưng y cũng biết chưa chắc người khác nghĩ giống mình. Duyệt Thần Võ đứt gánh giữa đường là điềm xấu cực lớn, đám hoàng thất quý tộc kiêng kỵ, còn đám dân chúng qua cơn phấn khích hôm trước, hồi tưởng lại sau vụ việc, hỏi dò khắp nơi rốt cuộc sự cố ngoài ý muốn này đại diện cho điều gì, có lẽ sẽ không mấy khoan dung. Chưa kể hôm nay Thích Dung gây sự ngoài đường, chọc cho oán than dậy đất, nếu bây giờ bị bao vây, đảm bảo sẽ không tốt lành. Còn chưa nghĩ kỹ, Mộ Tình bất thình lình túm lấy y, nói: "Điện hạ, chạy mau!"

Phong Tín cũng kéo xe đẩy giục y: "Điện hạ, ta gãy một cánh tay, không chặn được đám bạo dân này đâu, đi thôi!"

Nhưng ngoài con hẻm nhỏ, đám dân chúng trên đường đã kích động ào tới, chắn tất cả lối đi. Bốn người không còn đường lui, thấy vô số cặp mắt mở to vây tới, Tạ Liên bấm bụng nghĩ: "Cùng lắm là bị hành hung một trận, mình không đánh trả là được!"

Nào ngờ tuy sóng người trào dâng, nhưng không có vây đánh một trận như dự đoán, mà là mười bảy mười tám đôi tay duỗi tới, ném Tạ Liên lên, đồng thanh reo hò: "Thái tử điện hạ!"

Bị tung lên rồi rơi xuống mấy lần, Tạ Liên vẫn duy trì điệu bộ điềm nhiên như trước. Mọi người bảy mồm tám lưỡi tranh nhau nói: "Thái tử điện hạ, cú nhảy của ngài trên đường Thần Võ hôm qua, phải nói là ngoạn mục quá xá!"

Có người tán thán: "Cú nhảy đó cũng lợi hại lắm luôn! Thiệt đó thiệt đó, lúc ấy ta còn tưởng là Thần Võ Đại Đế đích thân giá lâm nữa, da gà da vịt nổi hết cả!"

Có người khẳng định: "Điện hạ cứu đứa bé không hề sai! Mạng của người khác là mạng, mạng của con nhà nghèo khổ chúng ta không phải là mạng sao? Nếu là ta, ta cũng sẽ làm thế!"

Có người căm giận: "Đúng vậy. Hôm nay nghe có kẻ nói điện hạ làm hỏng chuyện lớn, ta nghe không lọt lời này, nếu người rớt xuống là hoàng thân quốc thích, chỉ sợ mấy kẻ đó sẽ không nói vậy nữa. Điện hạ ngài tuyệt đối đừng để ý tới loại người như thế!"

"Điện hạ mới thật sự nghĩ cho chúng ta..."

Từ chột dạ lúc ban đầu, đến bối rối trên đường, cuối cùng bị từng gương mặt quá đỗi niềm nở này cảm hóa. Đám người túm tụm quanh Tạ Liên đi ra ngoài, tới trên đường thì người càng tụ càng đông. Phong Tín, Mộ Tình và đứa bé kia bị ngăn cách ở tầng ngoài, chen không vào nổi, chỉ có thể đi theo sau đội ngũ dài ngoằng. Dòng người tấp nập nghìn nghịt này, so ra chẳng hề kém cạnh thanh thế của buổi diễu hành tế trời hôm qua. Mỗi khi Tạ Liên muốn đi đều bị cưỡng ép nhét trở lại, khi được tung lên chỗ cao nhất lần nữa, bọn họ lại không cho y xuống.

Tạ Liên không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa yên tâm: "Ý kiến của dân chúng và các quốc sư hoàn toàn trái ngược, xem ra, ta làm đúng rồi."

Trở lại núi Thái Thương, nắng chiều vẫn cháy gắt như trước.

Băng qua cổng chùa đồ sộ, trên đường núi dài lát đá xanh toàn là các đạo nhân gánh thùng nước, lưng vác củi chạy lên chạy xuống, ai ai cũng chào hỏi nhóm người Tạ Liên, khá nhiều người ngạc nhiên nhìn bốn người một xe kỳ quặc này. Phong Tín dùng một tay kéo xe, trông hệt như một con trâu đen cần mẫn trong thời kỳ sung sức. Thoạt đầu Tạ Liên và Mộ Tình còn nín cười gần chết, sau đó không lay chuyển được nên kệ luôn.

Rừng phong bạt ngàn, bánh xe xoay chầm chậm. Lúc leo lên núi, Tạ Liên đi phía sau đẩy xe. Do tâm trạng rất tốt, y thuận miệng hỏi đứa bé thêm một câu: "Bạn nhỏ, rốt cuộc đệ tên là gì? Hồng gì nhỉ?"

Đứa bé chăm chú nhìn Tạ Liên, nhỏ giọng đáp: "Đệ... đệ không có tên."

Tạ Liên ngẩn ra, hỏi: "Mẹ đệ chưa đặt tên cho đệ sao?"

Đứa bé lắc đầu, nói: "Mẹ đệ mất rồi."

Tạ Liên sinh lòng thương hại, hỏi: "Vậy trước đây mẹ đệ gọi đệ là gì?"

Chần chờ giây lát, đứa bé đáp: "Hồng Hồng Nhi."

Tạ Liên bật cười: "Nhũ danh này của đệ đáng yêu quá, thế ta gọi đệ như vậy nha."

Dường như hễ nói chuyện với Tạ Liên là Hồng Hồng Nhi lại ngượng ngùng, nó cúi đầu thật thấp. Lúc này, hoàng hôn đã phủ xuống, trên mỗi đỉnh núi đằng xa, đèn đuốc của các đạo quán lần lượt thắp lên. Trong đó, sáng nhất chính là đỉnh cao nhất của núi Thái Thương, đỉnh Thần Võ.

Điện Thần Võ trên đỉnh Thần Võ sáng rực như ban ngày, ánh lửa rải rác hội tụ ở đỉnh núi. Nhìn một hồi, Tạ Liên thở dài.

Thở dài không phải vì mệt mỏi, mà là vì cảnh tượng này quá đẹp và hùng vĩ. Mỗi một đốm lửa chính là một ngọn đèn sáng thờ cúng trong điện Thần Võ. Mỗi một ngọn đèn chính là lời cầu nguyện thành kính nhất của một tín đồ. Đèn Trường Minh trong điện thần càng nhiều, pháp lực của vị thần quan đó càng mạnh. Nếu muốn cúng một ngọn đèn trong điện Thần Võ ở Hoàng Cực quán, ngàn vàng khó cầu. Có tiền, có quyền, có năng lực, có tình, có duyên, nhất định phải trúng một trong năm cái mới có thể vào quán cúng đèn. Tuy nhiên, trên đời có càng nhiều người chẳng trúng cái nào trong năm cái trên.

Bốn người dừng chân, thất thần nhìn điện Thần Võ huy hoàng như mặt trời, nét mặt mỗi người mỗi khác. Lúc này, chợt nghe một giọng nói hơi quen tai cất lên: "Thái tử điện hạ!"

Tạ Liên vừa ngoái đầu, chỉ thấy một thanh niên mặt mày sáng sủa chạy vội về phía mình, không ngờ lại là đạo nhân giữ cửa ở cung Tứ Tượng. Y nghiêm mặt hỏi: "Chúc sư huynh, chuyện gì mà gấp vậy?"

Thấy Mộ Tình ở sau lưng y, Chúc sư huynh tỏ ra hơi xấu hổ, vờ như không thấy Mộ Tình, nói: "Quốc sư cho mời, tìm ngài lâu lắm rồi, bây giờ đang ở điện Thần Võ, chờ ngài đến đó."

Nghe vậy, Tạ Liên sửng sốt, lòng biết tám phần mười là vì sự cố ngoài ý muốn trong buổi diễu hành tế trời hôm qua, bèn nói: "Được, làm phiền sư huynh rồi."

Ra lệnh cho Phong Tín và Mộ Tình đưa Hồng Hồng Nhi về cung Tiên Lạc trước, Tạ Liên một mình lên đỉnh Thần Võ.

Ngoài đại điện, khói mây lượn lờ tỏa ra từ đỉnh hương bao trùm đến độ cả tòa điện Thần Võ trông tựa như mộng ảo. Hai bên đỉnh hương, từng dãy đèn Trường Minh nổi lơ lửng trên không, xếp ngay ngắn thành bức tường đèn. Mỗi ngọn đèn Trường Minh đều dùng thể chữ Lệ* đoan chính trang trọng viết tên họ và lời cầu nguyện của người cúng đèn. Vào điện, hai bên đại điện cũng là từng dãy đèn Trường Minh lơ lửng trên không. Đèn Trường Minh cúng trong điện thần càng quý báu hơn đèn cúng ở ngoài điện.

*Thể chữ Lệ là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc. Đây là loại chữ giản lược từ thể chữ Triện, gần với chữ viết Trung Quốc hiện đại.

Trước điện thần đồ sộ, chủ quốc sư đang dâng nhang trước tượng Thần Võ Đại Đế, ba vị phó quốc sư ở sau lưng lão, đồng loạt vái lạy tượng thần.

Sau khi vào trong, Tạ Liên khẽ rướn đầu, mở miệng: "Quốc sư."

Mấy vị quốc sư lạy xong mới quay đầu lại, ra hiệu cho y bước lên. Vì vậy Tạ Liên cũng đi qua, lấy nhang, dâng lên một cách thành kính.

Hồi lâu sau, quốc sư mới lên tiếng: "Thái tử điện hạ, mấy người chúng ta đã thương lượng một lượt, chuyện về buổi diễu hành tế trời, chỉ có hai cách giải quyết."

Tạ Liên đáp: "Quốc sư mời nói."

Quốc sư nói: "Cách thứ nhất, tìm đứa bé phá hoại lễ tế tới đây, chúng ta lập đàn làm phép, ít nhất phải phong bế một giác quan của nó, xem như chuộc tội."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hmy