CHƯƠNG 65: ĐÁNH RƠI VIÊN HỒNG CHÂU, VÔ TÌNH CHỌC ĐỎ MẮT (6)
Thấy vậy, chẳng hiểu sao Tạ Liên lại cảm thấy nó vừa buồn cười vừa đáng thương, bèn hỏi: "Vết thương của đứa bé này có thể hồi phục hết chứ?"
Một ngự y quấn từng lớp băng vải mới quanh đầu đứa bé, đáp: "Tất nhiên không thành vấn đề."
Bấy giờ Tạ Liên mới yên tâm, gật đầu nói: "Làm phiền."
Lúc này, có cung nhân đến thông báo, quốc vương bệ hạ và hoàng hậu giá lâm. Chúng ngự y lập tức đồng loạt đứng dậy, ra ngoài nghênh đón hành lễ. Tạ Liên bế đứa bé kia lên giường, dặn dò: "Đệ nằm yên đây, nghỉ ngơi trước đi." Ngẫm lại, đứa bé này sợ người lạ, lát nữa đông người biết đâu sẽ dọa nó sợ, y bèn thả rèm bên giường xuống, sau cùng mới đứng dậy.
Một đám người hầu và cung nhân vây quanh quốc vương và hoàng hậu đi vào điện. Hoàng hậu mặt mày trắng bệch, hỏi: "Sao hoàng nhi xuất cung rồi lại vội vã trở về? Phải chăng bị thương gì ở bên ngoài?"
Tạ Liên đáp: "Xin mẹ yên tâm, con không có bị thương. Bị thương là người khác."
Lúc này, Thích Dung ở trong góc la lên: "Dì ơi, cứu con!"
Bấy giờ hoàng hậu mới phát hiện, Thích Dung thế mà lại bị Phong Tín ghìm chặt, trấn áp ở một bên, không khỏi giật mình. Bà một lòng lo lắng con trai có khỏe mạnh bình an hay không, hoàn toàn không chú ý gì khác, thấy vậy mới hỏi: "Dung nhi sao vậy con?"
Quốc vương lại nhướn mày, hỏi: "Phong Tín, sao ngươi lại bắt Tiểu Kính Vương như bắt phạm nhân thế kia?"
Bệ hạ giá lâm, Phong Tín vốn nên lập tức hành lễ như Mộ Tình và những người khác, nhưng vì đang tóm Thích Dung nên không rút tay được, tình cảnh có hơi khó xử. Tạ Liên nói: "Là con bảo Phong Tín bắt."
Thích Dung nâng tay phải của mình lên, nói: "Dì, cánh tay của con gãy rồi."
Hoàng hậu còn chưa kịp đau lòng, Tạ Liên đã lạnh lùng mở miệng: "Ngươi gãy một cánh tay, vậy đứa bé bên trong thì sao?"
Quốc vương hỏi: "Đứa bé nào?"
Tạ Liên nói: "Một đứa bé mười tuổi. Tay trói gà không chặt, vốn dĩ thể trạng đã ốm yếu, Thích Dung phái thuộc hạ đi đánh hội đồng nó. Nếu không phải đứa bé kia mạng lớn, chỉ sợ đã phơi thây tại chỗ, bị Thích Dung đánh chết tươi!"
Như thể nghe được chuyện đáng cười, Thích Dung trợn mắt nói: "Một đứa bé mười tuổi, tay trói gà không chặt? Thể trạng ốm yếu? Biểu ca, tại huynh không biết thằng nhãi chết bầm này hung hãn cỡ nào, dã man thế nào, lợi hại nhường nào thôi, nó giả vờ đáng thương trước mặt huynh đấy. Ta gọi năm sáu người mà vẫn không bắt được thằng nhãi đó, bị nó tay đấm chân đá, dùng răng cắn xé, đến nỗi máu me đầy mình. Nếu không phải nó chọc giận ta, ta cần gì kéo lê nó sau xe ngựa?"
Nghe vậy, sắc mặt của quốc vương và hoàng hậu đồng loạt thay đổi. Tạ Liên hít sâu một hơi, quát: "Câm miệng! Ngươi làm những việc này bộ vẻ vang lắm sao?"
Ngày thường đâu phải Thích Dung không thích xuất đầu lộ diện, tác phong lại ngạo mạn như thế, nào có chuyện dân chúng trong hoàng thành nhìn không thấy? Sau khi nhìn thấy, nào có chuyện không lấy nó làm đề tài trà dư tửu hậu?
Quốc vương nhìn sang hoàng hậu, sắc mặt hơi tái, nói: "Đưa Tiểu Kính Vương xuống, ngự y, chữa cánh tay cho nó đi. Tịch thu xe vàng, cấm túc tự kiểm điểm, một tháng không được thả ra ngoài."
Người hầu theo sau quốc vương lập tức đáp lời, bước lên dẫn Thích Dung đi, lúc này Phong Tín mới buông tay. Thích Dung lại chẳng coi ra gì, hừ một tiếng, nói: "Tịch thu thì tịch thu đi, con đã sớm biết hôm nay là lần chạy cuối cùng rồi."
Nghe Thích Dung không hề có lòng hối cải, hoàng hậu thở dài. Tạ Liên nói: "Xem ra chỉ cấm túc tự kiểm điểm một tháng, e rằng lần sau nó sẽ còn tái phạm, cần phải quản giáo nghiêm khắc hơn."
Thích Dung sửng sốt, giận dữ nói: "Thái tử biểu ca, huynh..." Ngay sau đó, gã đảo tròng mắt, nói: "Được. Ta thừa nhận chuyện này là ta không đúng. Bất luận bệ hạ phạt ta cái gì, Thích Dung tuyệt không chối từ."
Câu tiếp theo, gã đổi đề tài, nói: "Nhưng mà, có phải thuộc hạ của Thái tử biểu ca cũng nên bị trách phạt không? Dì dượng, cánh tay của con bị tên Phong Tín này đánh gãy đấy!"
Nghe vậy, quốc vương tức khắc nhìn về phía Phong Tín, sắc mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận. Phong Tín khẽ cúi đầu, Mộ Tình thì lẳng lặng nhích sang bên cạnh hai bước.
Quốc vương lạnh lùng lên tiếng: "Phong Tín, ngươi là người hầu tùy thân của Thái tử điện hạ. Đích thực Thái tử đối xử với ngươi rất tốt, nhưng chẳng lẽ vì thế mà ngươi lại quên mất thân phận của mình, vênh váo xấc xược hay sao? Chức trách của ngươi là hầu hạ điện hạ, ngươi hầu hạ thế đấy à? Biểu đệ Tiểu Kính Vương của Thái tử điện hạ mà ngươi cũng dám đánh."
Nghe vậy, Phong Tín định quỳ xuống. Tạ Liên lại nói: "Không cần quỳ."
Chắc chắn người đầu tiên mà Phong Tín nghe lời là Tạ Liên, mặc dù là bệ hạ lên tiếng, hắn cũng chỉ ưu tiên mệnh lệnh của điện hạ, thế là lập tức ngừng quỳ. Thấy vậy, sắc mặt quốc vương càng không hài lòng.
Tạ Liên nói: "Phong Tín đánh gãy cánh tay của Thích Dung là sự thật, nhưng xét nguyên do cũng vì bảo vệ chủ nhân. Chưa kể Thích Dung là người phạm lỗi trước, Phong Tín không hề làm sai, hà tất phải quỳ xuống?"
Quốc vương nói: "Mặc kệ hắn vì cái gì, hắn cũng đã mạo phạm Tiểu Kính Vương. Chủ tớ khác nhau, tôn ti phân rõ, đừng nói bổn vương bảo hắn quỳ xuống, cho dù bây giờ bổn vương lập tức phạt đánh hắn một trăm gậy cũng chẳng có gì không thỏa đáng."
Tuy quốc vương không có quan hệ thân thiết và tình cảm sâu đậm với Thích Dung như hoàng hậu, nhưng dù sao Thích Dung cũng là người của hoàng thất, không thể xâm phạm. Thích Dung rất rõ điều này, liếc xéo nói: "Phạt đánh thì không cần, dù sao hắn cũng là người của Thái tử biểu ca, con cũng không muốn làm khó hắn quá. Con chỉ muốn hắn tự đánh gãy cánh tay của mình, sau đó quỳ xuống dập đầu ba cái với con, vậy con sẽ không truy cứu gì nữa."
Quốc vương chậm rãi gật đầu, dường như cảm thấy hành động này khả thi. Tạ Liên lại nói: "Nếu muốn phạt Phong Tín, vậy phạt con trước đi. Phong Tín là người hầu của con, thứ nhất hắn không làm gì sai, thứ hai dù có sai cũng là nghe lệnh của con, con chịu thay hắn mới phải."
Nghe Tạ Liên nói thế, vẻ tức giận thoáng hiện trên gương mặt quốc vương.
Có lẽ tất cả cha con trên đời này đều phải trải qua sự thay đổi như thế. Lúc con trai còn bé sẽ xem cha như đại anh hùng tài ba nhất trong thiên hạ, là tấm gương của mình, sùng bái đến tận cùng. Mà sau khi lớn đến độ tuổi nhất định, con trai sẽ bắt đầu hoài nghi tất thảy của cha, thậm chí còn từ từ phản cảm, cuối cùng hai bên đều cự nự không tán đồng nhau.
Tạ Liên lên núi Thái Thương tu hành, mục đích chủ yếu tất nhiên bởi vì tập võ cầu đạo đích thực là điều mà y hướng tới. Tuy nhiên, thật ra y không hề cố chấp với việc cầu ở đâu, cầu với thân phận nào.
Cái gọi là "Đạo", nghĩa trên mặt chữ, là "người đi trên đường" (Đạo 道 còn có nghĩa là 'con đường'). Chỉ cần một người hết lòng hướng đạo, ở đâu cũng là tu hành, chưa hẳn cứ phải làm đủ hình thức, câu nệ với việc lên núi nhập quán. Sở dĩ Tạ Liên ra sức nài nỉ, khăng khăng đòi lên núi, còn có một nguyên nhân khác, đó là vì, y cảm thấy mình thật sự không nói chuyện được với cha.
Thân là Thái tử Tiên Lạc, Tạ Liên vừa ra đời, quốc vương Tiên Lạc đã vạch sẵn đường cho cuộc đời y. Hồi bé thì còn đỡ, tuổi nhỏ không phiền muộn gì, Tạ Liên cũng chỉ cần cha mẹ cùng mình xếp điện lá vàng, vui chơi đùa nghịch. Mà theo tuổi tác lớn dần, càng ngày Tạ Liên càng phát hiện, cha không chỉ là cha mà còn là một quốc vương, rất nhiều suy nghĩ và cách làm của hai bên không thể hòa hợp. Chẳng hạn như, cái gọi là uy nghiêm hoàng thất chính là một trong những thứ mà Tạ Liên ghét nhất.
Nếu không thể nào hòa hợp được, vậy tránh xa nhau ra cho lành. Mỗi lần về cung, y trò chuyện với mẹ vui vẻ biết bao nhiêu, nhưng chẳng bao giờ trút bầu tâm sự với cha. Hai bên cũng cực ít khi chủ động đáp lời nhau, lần nào cũng là hoàng hậu đứng giữa hòa giải.
Vốn dĩ quan hệ giữa hai cha con đã căng thẳng mấy tháng qua, bây giờ Tạ Liên liên tục kiên trì, không chịu nhún nhường, quốc vương bèn nói: "Được, vậy con chịu thay hắn đi, để xem con có làm được không!" Tạ Liên nói: "Dĩ nhiên là được!" Thấy cha con hai người lại đối chọi, hoàng hậu vội kêu lên: "Tội tình gì phải thế?"
Lúc này, Phong Tín một mực im thin thít bỗng nhiên nâng tay trái lên, đánh xuống cánh tay phải."Rắc" một tiếng, mọi người giật mình, nhìn theo hướng phát ra tiếng, chỉ thấy cánh tay phải của Phong Tín cũng mềm oặt buông thõng như Thích Dung. Tạ Liên vừa sợ vừa giận, nói: "Phong Tín!"
Trán ứa mồ hôi lạnh, Phong Tín không nói hai lời quỳ xuống trước Thích Dung, cộp cộp cộp dập đầu ba cái, Tạ Liên muốn ngăn cũng không được. Thích Dung vô cùng đắc ý, cười há há: "Được rồi, bản vương miễn cưỡng tha thứ cho ngươi vậy. Sớm làm thế có phải tốt rồi không?"
Tuy cánh tay gã cũng bị gãy, nhưng lúc rời đi lại thần thanh khí sảng, như thể đánh thắng một trận. Mà Phong Tín vẫn còn quỳ dưới đất, Mộ Tình đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này, sắc mặt mơ hồ trở nên xám ngoét, chẳng biết đang nghĩ gì. Tạ Liên thì quay phắt về phía cha mình, tức giận nói: "Cha! ..."
Phong Tín dùng tay trái kéo y lại: "Điện hạ!"
Hoàng hậu cũng chìa tay kéo y lại. Trong lòng Tạ Liên biết rõ, Phong Tín đi theo mình từ năm mười bốn tuổi, rất được hoàng hậu ưu ái, không đành lòng nhìn cha con hai người tranh chấp khiến hoàng hậu buồn khổ nên mới làm như vậy. Nếu bây giờ y nổi nóng thì khác nào lãng phí tâm ý của Phong Tín, chỉ đành ép mình nhịn xuống, nhưng trong lòng đã giận sôi. Lúc này sắc mặt quốc vương mới phần nào dịu lại, sầm mặt đi ra ngoài.
Trước giờ hoàng hậu cũng rất thích Phong Tín, bà thở dài: "Ôi, bé ngoan, tủi thân ngươi rồi."
Phong Tín đáp: "Xin hoàng hậu tuyệt đối đừng nói vậy, chức trách mà thôi."
Nghe câu này, ánh mắt Mộ Tình lấp lóe, trông như lẳng lặng cười lạnh một tiếng. Tạ Liên nhắm mắt lại, nói: "Mẹ, nếu mẹ thật sự không quản được Thích Dung thì nhốt nó lại đi."
Hoàng hậu thở dài, gật đầu, rồi lại lắc đầu, sau đó cũng rời đi.
Tạ Liên mời một ngự y tới, bảo ngự y xử lý tay phải của Phong Tín, nói: "Phong Tín, xin lỗi."
Người bên cạnh vừa đi, Phong Tín lập tức đổi thái độ, cười nhạo: "Có gì đâu chứ. Ta dám đánh gã còn sợ gã trả thù sao?" Dừng một chút, lại khuyên nhủ: "Điện hạ, huynh dạy dỗ Thích Dung dĩ nhiên là đúng, nhưng vẫn không nên gây gổ với bệ hạ. Bệ hạ là quốc vương, lại là nhân vật thuộc thế hệ trước, suy nghĩ khác chúng ta nhiều lắm. Cha con hai người cãi nhau, hoàng hậu thấy vậy sẽ buồn lòng. Vốn dĩ bà cũng có chỗ khó xử."
Làm sao Tạ Liên lại không biết, mẹ mình có chỗ khó xử?
Mẹ của Thích Dung chính là em ruột của hoàng hậu, tỷ muội tình thâm, hồi trẻ mẹ Thích Dung không hiểu chuyện, tình đầu chớm nở, một lòng theo đuổi tự do, nhẹ dạ cả tin lời ngon tiếng ngọt, hủy hôn sự định sẵn, bỏ trốn theo một gã thị vệ trong phủ. Ngờ đâu sở giá phi nhân*, thân thể vàng ngọc rúc trong gian nhà y hệt ổ chó chưa đầy nửa năm, thị vệ kia bộc lộ bản chất ăn chơi đàng điếm, sau khi Thích Dung ra đời, gã càng bạo hành thê tử nhiều hơn. Cuối cùng, mẹ con hai người thật sự chịu không nổi nữa, Thích Dung vừa được năm tuổi, bà chán chường thất vọng đưa con trai về nhà. Bởi vì việc này sớm đã trở thành một vụ tai tiếng quý tộc, bà đóng cửa không ra ngoài, cả đời âu sầu khổ não, chỉ dành gấp bội tình yêu cho con trai độc nhất.
*Sở giá phi nhân: Người mà mình gả cho không thể nhờ cậy được, không phải là người mình yêu.
Có một lần bạo loạn, mẹ của Thích Dung vì cứu hoàng hậu mà chẳng may trúng tên lạc, trước khi lâm chung, bà gửi gắm Thích Dung cho mẹ của Tạ Liên.
Hoàng hậu tất nhiên tận tâm tận sức. Nhưng mà con của người khác, chung quy cũng gây khó xử. Không dễ quản, quản nghiêm quá thì giống như yêu cầu khắt khe, niệm tình nghĩa nên không đành lòng; mà không quản cũng không được, quản ít lại thì đức hạnh sẽ thành như bây giờ, nếu không uốn nắn, sau này chỉ càng tệ hại hơn. Hoàng hậu cũng thường xuyên cảm thấy khó hiểu, rõ ràng cách mình chăm sóc Tạ Liên và Thích Dung chẳng khác là bao, nhưng tại sao con nuôi ra, tính tình lại chênh lệch lớn đến thế?
Lúc này, Tạ Liên sực nhớ, trong phòng còn có đứa bé vẫn nằm trên giường. Y vén rèm lên xem, chẳng biết đứa bé kia lại ngồi dậy từ bao giờ, hình như đang nhìn ra ngoài qua khe hở. Tạ Liên vừa vén rèm, nó lại ngoan ngoãn nằm xuống. Tạ Liên nói: "Hồi nãy bên ngoài cãi nhau làm đệ sợ hả? Đừng để ý, không liên quan đến đệ đâu."
Một ngự y nói: "Thái tử điện hạ, vết thương của bạn nhỏ này đã xử lý xong, chỉ cần tĩnh dưỡng là được."
Tạ Liên gật đầu đáp: "Làm phiền rồi."
Nói đoạn lại cúi người xuống, hỏi đứa bé kia: "Nhà đệ ở đâu? Ta đưa đệ về nhé?"
Đứa bé lắc đầu, đáp: "Không có nhà."
Phong Tín nâng cánh tay bị treo của mình lên, hỏi: "Không có nhà? Chả nhẽ là ăn mày thật sao?"
Nhìn đứa bé này vừa gầy vừa nhỏ, quần áo dơ bẩn, cũng không phải không có khả năng. Nếu không có nhà để về, cũng không thể ném nó trong hoàng cung hay ném ngoài đường được. Suy tính một hồi, Tạ Liên nói: "Nếu đã như vậy, trước tiên dẫn nó về núi Thái Thương với ta đi."
Nào ngờ, Mộ Tình bất chợt lên tiếng: "Nó nói dối."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top