CHƯƠNG 62: ĐÁNH RƠI HỒNG CHÂU, VÔ TÌNH CHỌC ĐỎ MẮT (3)
Chỉ thấy bốn năm đạo nhân áo trắng đứng đằng trước, mỗi người đều xách một chiếc giỏ, hình như là tới hái quả. Nhưng bây giờ bọn họ chẳng những không vây quanh cây ăn quả, trái lại có vẻ như đang vây quanh người nào đó. Tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng với lực tai của hai người thì vẫn nghe rõ được nội dung tranh cãi. Một đạo nhân trẻ tuổi nói: "Hèn gì dạo này ta cứ cảm thấy trái cây trong rừng ít đi, ra là có kẻ ngồi ở đây cả ngày trộm trái cây."
Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: "Quả rừng trên núi Thái Thương, chỉ cần là đệ tử trong quán thì ai cũng hái được, tại sao lại nói là 'trộm'? Huống hồ trong rừng có hàng trăm hàng ngàn cây ăn quả, với sức của một mình ta không thể nào làm trái cây ít đi được."
Giọng nói này là của Mộ Tình, nhìn một góc quần áo của hắn lộ ra từ trong đám người, xem ra đã cởi bỏ áo đen của yêu ma, đổi về đạo bào giản dị ngày thường mặc. Đạo nhân kia hừ một tiếng, nói: "Nếu chỉ là phần của một mình ngươi, dĩ nhiên sẽ không ít đi bao nhiêu, nhưng ngươi không chỉ hái riêng phần mình mà còn muốn lén lút mang xuống núi cho người khác ăn, nhặt chút của hời, vô sỉ hết chỗ nói."
Tạ Liên đã hiểu. Lại là đồng môn chướng mắt Mộ Tình đang kiếm chuyện.
Mộ Tình nhà nghèo, mẹ hắn sống vô cùng túng thiếu trong kinh thành dưới chân núi, trước đây chỉ có thể thêu thùa may vá cho người ta sống qua ngày, về sau hỏng mắt nên không thêu thùa được nữa, chỉ đành đợi con trai mang chút tiền công tạp dịch từ trên núi xuống nuôi gia đình. Đôi lúc Mộ Tình sẽ hái một ít trái cây trên núi Thái Thương đem xuống cho mẹ ăn đồ tươi, việc này cũng chẳng có gì to tát, bởi vì không hề có quy định không được làm thế, nhưng nói ra cũng hơi mất mặt. Mang chuyện này lên bàn tiệc để châm chọc thì càng khiến người ta lúng túng hơn. Mộ Tình nói bằng giọng lành lạnh: "Chúc sư huynh, thường ngày ta không tiếp xúc nhiều với ngươi, nhưng ngươi lại năm lần bảy lượt nhắm vào ta, hôm qua cũng là ngươi không cho ta vào cung Tứ Tượng báo tin cho các quốc sư, không biết rốt cuộc ta đã chọc trúng chỗ nào của ngươi?"
Thanh niên họ Chúc kia chính là tiểu đạo sĩ hầu hạ quốc sư ở cung Tứ Tượng, vừa nghe Mộ Tình nhắc đến việc này liền nổi giận, nói: "Chính ngươi không chuyên tâm chuyển lời suýt nữa làm lỡ chuyện lớn mà còn quay sang trách ngược lại ta? Chỉ trách hôm qua ngươi cứ lấp la lấp lửng làm người khác tưởng ngươi mưu đồ gây rối, nếu ngươi sớm nói thẳng rằng mình đến làm gì thì có ra nông nỗi như vậy không? Suýt thì làm hỏng chuyện lớn hôm nay của Thái tử điện hạ, khi nãy ta còn bị quốc sư gọi tới mắng cho một tăng!" Nói đoạn ném chiếc giỏ trong tay, gọi những kẻ khác lên bao vây. Tạ Liên nhìn không được, quát: "Khoan đã!"
Vừa nghe tiếng, mấy gã đạo nhân đó giật bắn mình, quay đầu lại nhìn, thốt: "Thái tử điện hạ!"
Tạ Liên và Phong Tín đi tới, ở bên kia, Mộ Tình đã bị gã Chúc sư huynh xốc cổ áo đè lên tàng cây, vẫn chưa bắt đầu đánh. Nếu như đánh thật, Mộ Tình dù có một chọi hai mươi cũng chắc chắn sẽ chiếm thế thượng phong, nhưng nếu hắn muốn ở lại Hoàng Cực quán thì tuyệt đối không thể ra tay đánh.
Tạ Liên cười tủm tỉm hỏi: "Các vị sư huynh sư đệ đang làm gì thế?"
Gã Chúc sư huynh kia cũng được xem là mặt mày đẹp trai sáng sủa, xưa nay vô cùng ngưỡng mộ Thái tử điện hạ, nghe vậy thì sửng sốt, vội vã buông Mộ Tình ra, nói: "À, à, chúng ta..."
Tạ Liên tiếp tục cười tủm tỉm, nói: "Mặc dù không biết vì sao các vị lại tranh chấp, có điều Mộ Tình là hầu cận của ta, hắn làm gì thông thường đều xuất phát từ chủ ý của ta. Ta chẳng rõ bảo hắn tới đây hái chút trái cây, sao lại giống như phạm lỗi gì thế?"
Vài gã đạo nhân cuống quýt cúi người, nói: "Không có, không có! Thì ra là điện hạ ngài bảo hắn tới, là chúng ta hiểu lầm thôi!" Bên kia, Mộ Tình tựa vào một thân cây, nghe Tạ Liên nói là y bảo mình tới, đầu tiên là sửng sốt, sau đó sửa lại cổ áo, cúi đầu lặng thinh. Mấy gã đạo nhân kia túa mồ hôi lạnh, liên tục xin lỗi Tạ Liên và Mộ Tình, cuối cùng vắt giò xách giỏ chạy ra khỏi rừng cây anh đào. Thấy chiếc giỏ mà Mộ Tình mang đến bị ném qua một bên, Tạ Liên khom lưng nhặt lên đưa cho hắn, hỏi: "Cần giúp không?"
Mộ Tình không nhận giỏ, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt Tạ Liên với vẻ phức tạp, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Thái tử điện hạ."
Tạ Liên nói: "Cái gì?"
Mộ Tình hỏi: "Tại sao huynh cứ xuất hiện vào những lúc thế này vậy?"
Tạ Liên: "?"
Phong Tín không hài lòng, nói: "Lời này của ngươi có ý gì? Những lúc thế này ra mặt giúp ngươi không tốt à?"
Mộ Tình liếc Phong Tín một cái rồi nhận giỏ. Bấy giờ, Phong Tín nghểnh cổ, nói bằng giọng cứng nhắc: "Ngươi nghe cho rõ đây, chuyện vừa rồi, xem như ta không đúng. Ta không có nhắm vào ngươi, chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Ngươi khỏi cần nghĩ nhăng nghĩ cuội, nghi cái này ngờ cái kia. Ngoại trừ Thái tử điện hạ, ta không quan tâm chuyện của người khác, cũng chẳng có hứng thú buôn dưa lê. Đã nói đến vậy rồi, ngươi bớt hờn dỗi đi!"
"Phụt!" Lẽ ra Tạ Liên cảm thấy giọng điệu của Phong Tín quá hung hăng, nhưng nghe đến câu cuối cùng, chẳng hiểu sao lại buồn cười. Mộ Tình cũng lườm nguýt Phong Tín, Tạ Liên thì khoát tay nói: "Được rồi được rồi. Phong Tín nói toàn lời thật đó. Cắt bỏ đoạn ban nãy đi, coi như chưa xảy ra gì hết."
Lát sau, Mộ Tình bí xị nói: "Viên ngọc san hô đỏ đó, lát về ta lại tìm tiếp. Biết đâu làm rớt trên đường."
Tạ Liên nhủ thầm tỏ ra thờ ơ quá cũng không tiện, bèn nói: "Được rồi, vậy khi nào ngươi rảnh thì làm phiền ngươi vậy. Có điều nếu rớt trên đường, vậy chắc đã bị người ta nhặt rồi."
Dường như không còn gì khác để nói, Mộ Tình nhặt mấy chùm quả anh đào rơi vãi dưới đất vào trong giỏ. Vốn dĩ Mộ Tình cũng chẳng hái bao nhiêu chùm, nhặt xong chuẩn bị ra khỏi bìa rừng, Tạ Liên lại ngẩng đầu trông thấy rất nhiều quả anh đào đỏ tươi ngon mọng nước, thế là tiện tay hái vài chùm thả vào trong giỏ của Mộ Tình.
Mộ Tình hơi sửng sốt, Tạ Liên nói: "Lần sau ngươi hái trái cây đem về cho mẹ mình, cứ nói là phụng mệnh của ta tới hái, vậy thì không ai nói gì đâu. Quốc sư bảo ta mấy ngày tới về hoàng cung một chuyến, ta dự định ngày mai lên đường, hay là ngày mai ngươi cũng xuống núi thăm mẹ đi? Hôm nay cứ về trước đã."
Thật lâu sau, cuối cùng Mộ Tình mới đáp khẽ: "Cảm ơn điện hạ."
Hôm sau, Tạ Liên dẫn Phong Tín và Mộ Tình xuống núi.
Vừa xuống núi, đã trông thấy một chiếc xe ngựa lấp lánh ánh vàng trước cổng chùa, một thiếu niên áo gấm cổ đeo vòng tay cầm roi ngựa, nằm ở trước xe, hai chân bắt chéo giơ lên cao, điệu bộ kiêu căng ngạo mạn. Vừa nhìn thấy Tạ Liên ra khỏi cổng chùa, thiếu niên đó nhảy bật dậy, chạy ào về phía này, mừng rỡ gọi: "Thái tử biểu ca!"
Cổng chùa
Thiếu niên đó tất nhiên là Thích Dung, cũng chỉ có Thích Dung ăn rảnh ở không đến dưới chân núi Thái Thương ôm cây đợi thỏ chặn đường Tạ Liên. Gã nhảy hai bước sang đây, hớn hở nói: "Cuối cùng ta chờ được huynh rồi!"
Tạ Liên mỉm cười, xoa đầu Thích Dung, cười hỏi: "Thích Dung lại cao hơn rồi à? Sao ngươi biết hôm nay ta về cung?"
Thích Dung cười hì hì: "Ta có biết đâu. Ta chỉ canh chừng vậy thôi, huynh rồi cũng sẽ ra ngoài, ta không tin mình chờ không được."
Tạ Liên nói với vẻ bất đắc dĩ: "Ngươi rảnh quá ha. Có đọc sách đàng hoàng không? Có luyện kiếm đàng hoàng không? Nếu mẫu hậu còn bảo ta kiểm tra bài tập của ngươi, ta sẽ không nói tốt giúp ngươi nữa đâu."
Thích Dung đảo tròng mắt, nhảy dựng lên: "Thôi khoan nói mấy thứ đó! Huynh nhìn xe mới của ta nè! Thái tử biểu ca lên đi, ngồi xe của ta về cung đi!" Nói đoạn nắm tay Tạ Liên kéo y lên xe, Tạ Liên chỉ cảm thấy nguy hiểm muôn trùng, hỏi: "Ngươi lái xe à?" Phong Tín và Mộ Tình cũng lên theo, theo lý mà nói, người hầu phải ngồi trước xe, thế nhưng Thích Dung lại xụ mặt, hất roi ngựa, gắt giọng: "Ta bảo Thái tử biểu ca lên xe chứ có bảo các ngươi lên đâu. Hai kẻ hèn mạt mà cũng muốn chạm vào xe vàng của ta, còn không mau cút đi!"
Tạ Liên quát khẽ: "Thích Dung!"
Phong Tín đã gặp Thích Dung vài lần, cũng sớm biết cái đức hạnh há mồm tiện nhân ngậm mồm đi chết đi của gã, Mộ Tình chưa bao giờ vào hoàng cung, hiển nhiên cũng chưa từng tiếp xúc gần với vị Tiểu Kính Vương này. Thích Dung tủi thân hết biết, nhưng nhìn Tạ Liên có vẻ muốn đi, gã đành phải nén đau đồng ý cho hai kẻ hèn mạt này lên xe vàng bảo bối của mình.
Nào ngờ vừa lên xe, cả ba người đều hối hận. Thích Dung lái xe phải nói là y như thằng điên, tay cầm roi ngựa quất liên tục, miệng chẳng biết đang la lối cái gì, quất đến nỗi ngựa trắng hoảng sợ hí lên bánh xe xoay tít tắp, xông ngang đánh thẳng trên đường cái, Tạ Liên luôn miệng hô ngừng cũng không ngừng, nhiều lần suýt thì tông ngã người đi đường và sạp hàng, may nhờ Phong Tín và Mộ Tình ở phía trước thường túm dây cương ghìm ngựa trước vực đá, bằng không chạy suốt dọc đường ít nhất cũng phải đền hai chục mạng người. Chờ khi đến trước hoàng cung, cuối cùng bánh xe cũng từ từ giảm tốc độ, ba người Tạ Liên Phong Tín Mộ Tình đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Tạ Liên lau mồ hôi lạnh, Phong Tín và Mộ Tình mỗi người bị Thích Dung quất hơn mười roi, trên tay hằn đầy vết roi. Còn Thích Dung thì đứng dậy giẫm lên mông con ngựa trắng cao lớn, đắc ý nói: "Thái tử biểu ca, sao hả, ta lái xe không tệ chứ!"
Tạ Liên xuống xe, nói: "Ta phải bảo phụ hoàng và mẫu hậu tịch thu xe của ngươi."
Thích Dung kinh hãi: "Sao lại như vậy!"
Quốc phong của Tiên Lạc (quốc phong = phong tục quốc gia), một yêu vàng, hai yêu đá quý, ba yêu giai nhân, bốn yêu âm nhạc, năm yêu thư họa (thư pháp và hội họa). Hoàng cung Tiên Lạc là đỉnh cao dung hòa tất cả những thứ họ yêu thích vào làm một. Băng qua quảng trường đồ sộ, đi xuyên qua hành lang màu son, không phải đâu đâu cũng toàn là vàng khối tượng ngọc xa hoa. Thư họa tinh mỹ có thể được nhìn thấy khắp nơi, tiếng nhạc dập dềnh thi thoảng lại truyền đến, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Hoàng cung là nhà của Tạ Liên, từ nhỏ y đã lớn lên tại đây. Phong Tín mười bốn tuổi được chọn làm thị vệ, sớm đã chẳng còn lấy làm lạ. Chỉ có Mộ Tình lần đầu tiên nhìn thấy kiến trúc như thế nên không khỏi choáng ngợp. Nhưng càng choáng ngợp lại càng cẩn thận, càng không dám để người khác nhìn thấu cảm xúc, càng không dám đi nhầm bước nào.
Tạ Liên đi gặp hoàng hậu Mẫn thị trước. Hoàng hậu đang ở trong cung Tê Phượng, tựa vào bàn nhỏ nếm trà, trước đó đã nghe người thông báo Thái tử điện hạ trở về, mừng đến nỗi mặt mũi tươi rói, con trai còn chưa đến gần đã chìa hai tay, nói: "Cuối cùng chịu về thăm mẹ rồi sao?"
Phong Tín và Mộ Tình canh giữ ngoài điện, Tạ Liên và Thích Dung vào điện, y bước qua nắm tay mẹ mình, nói: "Chẳng phải hai tháng trước con vừa về sao?"
Hoàng hậu trách cứ: "Thằng nhóc con đúng là vô lương tâm. Dung nhi còn biết phải dành nhiều thời gian bầu bạn với người già như mẹ, con hai tháng không về nhà mà còn không biết xấu hổ nói hùng hồn thế kia."
Tạ Liên cười đáp: "Mẫu hậu già chỗ nào chứ? Rõ ràng mới có mấy chục tuổi! Nhìn còn tưởng cùng lứa với con ấy chứ."
Hoàng hậu nghe mà vui vẻ. Tuy bà có đứa con trai lớn như Tạ Liên, nhưng vì sống trong nhung lụa và bảo dưỡng cực tốt, nên bà vẫn còn là một quý phu nhân tuyệt sắc, song ngoài miệng bà vẫn khiển trách: "Nịnh bợ." Thấy trên bàn nhỏ có một chiếc chén ngọc, thứ bên trong tỏa ra mùi thơm mát lạ kỳ, Tạ Liên ngạc nhiên hỏi: "Đây là gì thế?" Nói đoạn cầm chén lên, hoàng hậu lại nói: "Đừng uống! Cái đó không uống bừa được."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top