CHƯƠNG 59: MỘT THOÁNG KINH HỒNG TRÊN ĐƯỜNG THẦN VÕ (2)
Đứa bé này ước chừng chưa đầy bảy tám tuổi, quả là một đứa vừa gầy gò vừa nhỏ con. Ngã xuống từ nơi cao như thế, thân thể nhỏ bé của nó run cầm cập trong cánh tay của Tạ Liên, tựa như con non mới sinh của loài động vật nào đó. Nhưng mà, từ khe hở của đống băng vải quấn loạn xạ đầy đầu, một con mắt đen to tròn lộ ra, trong mắt phản chiếu một bóng hình trắng như tuyết, cứ nhìn chằm chằm Tạ Liên không chớp mắt, như thể chẳng còn thấy bất cứ thứ gì khác.
Chỉ nghe bốn phương tám hướng dấy lên từng đợt tiếng hít hơi lạnh, Tạ Liên khẽ ngước đầu, trái tim bỗng dưng chùng xuống. Bởi vì, khóe mắt y bỗng liếc thấy một vật màu vàng rơi dưới mặt đất ở phía trước cách đó không xa.
Mặt nạ vàng ròng che khuất gương mặt của y, rớt rồi.
Tạ Liên đáp xuống chính giữa đường Thần Võ, đội ngũ danh dự ở phía sau cách y mấy trượng, vẫn chưa diễu hành đến chỗ này. Biến cố đột ngột xảy ra, nhịp bước vững chãi của các võ sĩ bị sự cố thình lình nảy sinh này quấy rối, các ngọc nữ rải hoa cũng tỏ vẻ hốt hoảng, xe vàng ngừng lại, vài con ngựa trắng cao lớn giương vó cất tiếng hí, giữa tiếng sênh tiêu đàn sáo bỗng vang lên vài âm rối loạn. Có người đi, có người dừng, không thể mau chóng thống nhất bước tiến, dường như tình cảnh sắp rời tầm kiểm soát. Chúng dân hai bên đường nhất thời chưa kịp phản ứng, quốc vương Tiên Lạc trên lầu cao lại đứng phắt dậy, nhìn bóng dáng của con trai, sắc mặt âu lo mà nặng trĩu.
Quốc vương vừa đứng lên, nhóm vương công quý tộc còn lại nào dám ngồi? Ai cũng lũ lượt đứng dậy, hớt hơ hớt hải. Mông quốc sư vừa ngồi ấm ghế giờ lại lạnh, lão đang rối rít cân nhắc liệu có nên tức khắc quỳ gối cúi rạp đầu tự trách không, Thích Dung đã nhảy lên lan can, xắn tay áo lên, tức giận nói: "Lại sao thế? Xảy ra chuyện gì? Sao đội ngũ loạn hết vậy? Đám vô dụng này đang làm gì đấy? Các ngươi ăn cơm chùa hay sao mà cả ngựa cũng kéo không xong hả?!"
Sắc mặt hoàng hậu tái mét, hai hàng lông mày khẽ chau, vội vàng cho người kéo Thích Dung xuống. Mắt thấy chúng dân bắt đầu loáng thoáng có chiều hướng gây rối, một cuộc đại loạn sắp sửa nổ ra, đúng lúc này, Tạ Liên thình lình đứng dậy.
Mọi khi, Thái tử điện hạ cao quý đều núp sâu trong hoàng cung, hoặc ẩn mình trong đàn trường hoàng gia tĩnh tu, hầu như không có bất cứ dịp nào xuất đầu lộ diện trước dân chúng. Đây xem như là lần đầu tiên trước nay chưa từng có, vì thế chúng dân không khỏi bị y thu hút, đồng loạt nhìn sang. Vừa mới nhìn, bọn họ lại chẳng kiềm được mà nín thở. Chỉ thấy thiếu niên nọ mắt ngọc mày ngài, tuấn tú tột bậc, toàn thân chói sáng, rực rỡ loá mắt, khiến người ta không dám nhìn gần. Thiếu niên nọ một tay bế đứa bé, tay còn lại chậm rãi nâng kiếm, chỉa lên đài hoa.
Thấy động tác đó, yêu ma vốn dĩ đang đứng trên đài quan sát tình hình bên dưới khựng lại chốc lát rồi bất chợt bật gót chân.
Chúng dân hoảng hốt kêu lên, bóng dáng của yêu ma hệt như một áng mây đen, vút qua giữa không trung, phóng lên cây cột mà vừa rồi thanh đao tuột ra cắm vào. Hắn cầm chuôi đao, rút nó ra kéo theo đá vụn từ khe nứt, sau đó xoay người bật nhảy, đáp xuống giữa đường, ngay trước mặt Võ Giả.
Thấy hắn lập tức hiểu ý mình, đến đây phối hợp, Tạ Liên thấp giọng khen một tiếng: "Mộ Tình giỏi!"
Lần này, cả Duyệt Thần Võ Giả và yêu ma đều xuống đài. Một đen một trắng, một đao một kiếm, cuối cùng cũng chạm trán lần hai. Chúng dân máu nóng sục sôi, rồi lại bắt đầu nhốn nháo lần nữa. Trên lầu cao, sắc mặt nhóm quý tộc đồng loạt giãn ra, rốt cuộc trông cũng khá hơn một chút.
Yêu ma làm bộ muốn chém đứa bé mà Võ Giả bế trong ngực, hai tay cầm đao, đao dài bổ ngang về phía Tạ Liên. Hai người giả vờ so vài chiêu, đánh qua đánh lại, cuối cùng phi thân trở về trên đài hoa. Thừa dịp mọi người dời sự chú ý, Phong Tín lăn một vòng qua đường, túm chiếc mặt nạ, sau đó vọt vào đội nghi trượng, thấp giọng quát: "Đừng loạn vị trí! Đừng có loạn! Tiếp tục đi xem như chưa xảy ra gì hết! Đi nốt vòng này rồi về cung!"
Những người trong đội nghi trượng vội vàng kiềm nén cảm xúc, mạnh ai người nấy tự trở về vị trí, vực lại tinh thần. Còn bên kia, vừa về trên đài, thế tấn công của Mộ Tình càng mạnh hơn, Tạ Liên "keng keng" đỡ vài nhát đao, lúc này, chợt nghe đứa bé trong ngực "á" một tiếng, xem ra bị cuốn vào ánh đao bóng kiếm nên sợ xanh cả mặt. Tạ Liên dùng tay trái ôm chặt đứa bé, trầm giọng nói: "Đừng sợ!"
Nghe vậy, đứa bé níu chặt áo ngay ngực Tạ Liên. Tạ Liên dùng một tay bế nó, tay còn lại sử dụng kiếm, thành thạo có thừa. Đánh một hồi, y phát hiện đứa bé trong ngực lại run rẩy giơ tay lên ôm chặt vai mình như ôm một cọng rơm cứu mạng, bèn nói: "Không sao đâu, sẽ không có thứ gì làm đệ bị thương đâu."
Nói xong, y khẽ quát một tiếng: "Mộ Tình!"
Yêu ma đối diện gật đầu một cái khó mà phát hiện, Tạ Liên đâm một nhát kiếm tới.
Thế là trước muôn người dõi theo, rốt cuộc Duyệt Thần Võ Giả cũng đâm xuyên tim yêu ma, giết nó tại chỗ!
Mộ Tình đeo mặt nạ yêu ma, bụm "vết thương", lảo đảo lùi về sau vài bước, giãy dụa chốc lát, cuối cùng "rầm" một tiếng ngã xuống đất, không nhúc nhích nữa.
Thích Dung ở trên lầu cười há há, vỗ tay nói: "Chết rồi! Chết rồi! Thái tử biểu ca giết chết yêu ma quỷ quái rồi!"
Cùng lúc đó, đội ngũ diễu hành tế trời oai vệ tiếp tục tiến lên, đua nhanh về phía hoàng cung, đã làm hết phần việc cuối cùng, chuẩn bị bước vào đường cửa cung. Bởi cứu chữa kịp thời, tình tiết lại gây kích thích, đoạn nhạc đệm ngoài ý muốn ban nãy chẳng những không làm chúng dân oán trách mà trái lại còn khiến bọn họ hăng máu hơn. Vô số người hô "Điện hạ", hô "Thần tiên", hàng ngàn hàng vạn người bám theo sau đài hoa, đồng loạt ào về hướng hoàng cung. Vài vị tướng sĩ không thể không phái thêm số lượng võ sĩ và binh sĩ nhiều gấp mấy lần đi chặn đám dân chúng phấn khích quá độ này. Tiếc rằng, cuối cùng vẫn không cản nổi, sóng người phá vỡ phòng tuyến, chen nhau ùa lên.
Quốc vương Tiên Lạc ở trên lầu cao quát: "Vệ binh! Võ sĩ!"
Đúng vào lúc đó, mấy trăm người của đội ngũ danh dự đã tiến vào đường cửa cung, cửa chính màu son đóng két lại sau đài hoa, cờ màu phấp phới không còn tung bay nữa. Đám dân chúng vồ trúng khoảng không, bổ nhào lên cửa, tiếng đập cửa và tiếng hoan hô chấn rung trời.
Mà sau cửa cung đóng kín, trên đài hoa, vài tiếng "loảng xoảng" vang lên, Duyệt Thần Võ Giả áo trắng và yêu ma áo đen cùng ném binh khí trong tay, ngã phịch xuống đất không nhúc nhích nổi.
Mình mẩy mướt mồ hôi, Tạ Liên cởi hàng lớp thần phục xa hoa xuống, thở phào một hơi, nói: "Nguy hiểm quá nguy hiểm quá. Mệt chết ta."
Mộ Tình cũng cởi mặt nạ yêu ma nặng trịch xuống, lẳng lặng thở ra một hơi, nhưng lại không than mệt.
Mộ Tình quay đầu sang, thấy Tạ Liên còn bế đứa bé kia thì nhíu mày không nói gì. Phong Tín đuổi theo sau đài hoa lại vừa chạy vừa nói: "Điện hạ, sao huynh mang cả đứa bé này vào thế?"
Đứa bé kia nằm sấp trên ngực Tạ Liên, thân thể nho nhỏ cứng đơ, không dám nhúc nhích, thậm chí thở mạnh cũng chẳng dám. Tạ Liên ngồi dậy, nói: "Không mang vào, chả nhẽ ném ở ngoài sao? Đường sá hỗn loạn như thế, nó lại nhỏ như vậy, thả xuống chẳng mấy chốc sẽ bị giẫm chết."
Dứt lời, y bế đứa bé lên, tiện tay xoa đầu nhỏ của nó mấy cái, thuận miệng hỏi: "Bạn nhỏ, đệ mấy tuổi rồi?"
Đứa bé kia mắt không chớp, miệng cũng không nói tiếng nào. Tạ Liên tiếp tục hỏi nó, dỗ dành: "Hồi nãy sao đệ lại ngã xuống nha?"
Mộ Tình nói: "Điện hạ, e rằng đứa bé này không dám nói chuyện, bị dọa ngớ người rồi."
Tạ Liên lại xoa đầu nó mấy cái, cảm thấy đứa bé này cứ ngơ ngác chẳng thú vị gì nên không xoa nữa, bình luận: "Nó ngớ luôn rồi. Phong Tín, lát nữa ngươi tìm người dẫn nó ra ngoài từ cửa hông đi, xem coi có phải nó bị thương không, mặt quấn đầy băng vải thế kia."
Phong Tín chìa tay, nói: "Được. Đưa nó qua đây đi."
Tạ Liên bèn bế đứa bé lên, đưa tới, nào ngờ lại đưa không được, Phong Tín hỏi: "Điện hạ, sao huynh còn chưa buông tay?"
Tạ Liên nói với giọng ngạc nhiên: "Ta buông tay rồi mà?" Đoạn cúi đầu xuống nhìn, không biết nên khóc hay nên cười, ra là đôi tay của đứa bé kia níu chặt vạt áo của y, không chịu buông ra.
Mọi người sửng sốt rồi tức khắc phá lên cười ha ha. Tạ Liên tu hành ở Hoàng Cực quán, không ít thiện nam tín nữ, hoặc vì xem cho thỏa lòng hiếu kỳ, hoặc vì tín ngưỡng trong lòng, để được gặp Thái tử điện hạ một lần mà vắt nát cả óc, hao tâm tổn trí, gặp y một lần lại muốn gặp lần hai, chỉ hận không thể cùng làm đạo sĩ với y mới vừa lòng. Không ngờ anh bạn nhỏ này tuổi còn bé mà cũng có xu hướng đó rồi. Trong số hộ pháp bên cạnh đài hoa, có không ít tiểu đạo sĩ cùng tu hành ở Hoàng Cực quán, thấy vậy nhao nhao cười nói: "Thái tử điện hạ, thằng nhóc này không muốn đi nha!"
Tạ Liên cười nói: "Vậy sao? Nhưng không được rồi, ta còn phải làm chuyện của mình nữa, bạn nhỏ về nhà đi."
Nghe vậy, cuối cùng đứa bé cũng từ từ buông tay, không níu áo của y nữa, ngay sau đó, Phong Tín kéo nó qua. Đứa bé kia bị Phong Tín xốc lên, một con mắt to đen lay láy vẫn nhìn chằm chằm Tạ Liên. Thần thái này, phải nói là hệt như bị quỷ nhập. Thấy thế, rất nhiều đạo nhân ngấm ngầm lầm bầm. Tạ Liên lại chẳng hề nhìn đứa bé kia nữa, nói với Phong Tín: "Ngươi đừng xốc nó như xốc đồng nát chứ, dọa con nhà người ta rồi kìa."
Phong Tín bèn thả đứa bé xuống đất, nói: "Đừng cười nữa. Quốc sư sắp điên rồi, điện hạ à, huynh nên nghĩ xem lát nữa giải thích thế nào đi."
Nghe vậy, quả nhiên mọi người đều ngừng cười.
Nửa canh giờ sau. Hoàng Cực quán, đỉnh Thần Võ, điện Thần Võ.
Khói mây lượn lờ, tiếng tụng kinh vang từng đợt. Quốc sư và ba vị phó quốc sư ngồi ở một góc đại điện, sắc mặt sầu lo, Mộ Tình quỳ trước mặt bọn họ. Tạ Liên cũng quỳ xuống, nhưng hướng y quỳ chẳng có ai, chỉ có tượng vàng của Thần Võ Đại Đế. Phong Tín thì theo chủ, quỳ gối sau lưng y.
Quốc sư cầm chiếc mặt nạ vàng chạm trổ tỉ mỉ, hồi lâu sau mới thở dài lên tiếng: "Thái tử điện hạ ơi, Thái tử điện hạ à."
Cho dù đang quỳ, Tạ Liên cũng quỳ thẳng lưng, ngẩng đầu đáp: "Có ạ."
Quốc sư đau đớn khôn xiết, nói: "Con cũng biết rồi, trong lịch sử nước Tiên Lạc đã tổ chức biết bao buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời, nhưng chưa từng có lần nào đài nghi trượng chỉ diễu quanh thành ba vòng. Ba vòng!"
Mỗi một nghi thức và mỗi một chỗ bài trí trong buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời đều có ẩn ý phía sau. Đài hoa diễu quanh thành một vòng tượng trưng cho một năm quốc thái dân an cầu mong cho nước nhà, chính vì thế, buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời lần trước diễu hành bao nhiêu vòng thì có bấy nhiêu năm không cần tổ chức lại một sự kiện trọng đại đồ sộ như thế. Chẳng những mang điềm tốt mà còn tiết kiệm tiền bạc nữa. Ba vòng, chẳng phải ý nói chỉ bảo vệ được ba năm?
Tệ hơn nữa là, mặt nạ vàng của Duyệt Thần Võ Giả còn rớt ngay trên đường làm lễ tế.
Từ xưa đến nay, người Tiên Lạc luôn tin rằng, linh khí của cơ thể hội tụ ở ngũ quan, đầu và mặt là nơi chứa đựng thần hồn của một người, nhất định phải hiến dâng thứ tốt nhất cho ông trời, vì vậy trên đường làm lễ tế điển, Võ Giả mới buộc phải đeo một tấm mặt nạ vàng che khuất gương mặt, bởi vì mặt của Võ Giả chỉ có thể cho chư thiên thần tiên thưởng thức, người phàm không có tư cách nhìn.
Quốc sư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Duyệt Thần Võ Giả trước đây, ít nhất cũng giữ được mức thấp nhất là năm vòng, nhiều nhất cũng chống được mười lăm mười sáu vòng, còn con? Con thì nhắm mắt lại cũng đi được năm mươi vòng! Một trăm vòng! Kết quả con tự bóp chết mình ở vòng thứ ba -- Sao con không bóp chết sư phụ con là ta trước đi? Vậy thì hay rồi, Thái tử điện hạ con muốn lưu danh sử sách, ta cũng muốn lưu danh sử sách với con!"
Trong đại điện, không ai dám hó hé tiếng nào. Tạ Liên lại điềm nhiên như thường, bình tĩnh nói: "Quốc sư, chi bằng ngài nhìn theo hướng này đi. Nếu đứa bé đó ngã chết không ai đỡ, máu đổ ngay trong buổi diễu hành tế trời, lẽ nào cũng không được xem là điềm xấu? Thông thường lễ tế đều phải bị cắt ngang còn gì? Bây giờ chí ít kết thúc cũng khá vẻ vang, thế đã là kết quả tốt nhất rồi. Xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể nói là sự cố ngoài ý muốn thôi."
Nghẹn lời giây lát, quốc sư nói tiếp: "Thằng nhóc này! Ở đó nhiều võ sĩ hoàng gia như thế, vơ đại một người chẳng đỡ được như thường sao? Cho dù đỡ không trúng chắc cũng chỉ ngã gãy tay gãy chân, có ngã chết được đâu. Con bước lên trước thêm vài bước, đánh cho đẹp mắt vào, chốc nữa không ai để ý vừa rồi có thứ gì ngã xuống đâu."
Tạ Liên lại nhướn mày, nói: "Quốc sư, ngài biết mà. Trong tình huống đó, ngoại trừ con thì không có người thứ hai nào phản ứng kịp đâu, cũng sẽ không có người thứ hai nào có thể đỡ được thằng bé mà lành lặn cả. Không đỡ thì chết một người, đỡ thì chết hai người."
Tạ Liên nói như lẽ hiển nhiên, giọng điệu chắc như đinh đóng cột. Chúng quốc sư cũng tỏ tường, y nói đúng lời thật, thế nên không tài nào phản bác được. Nhìn y quỳ gối trước tượng thần nhưng hoàn toàn không để vào mắt, bọn họ vừa tò mò, vừa buồn cười, vừa hãnh diện. Đồ đệ cưng quý báu mà, dù sao cũng không giận nổi, chỉ đành tốn vài nhúm tóc, dùng cơn đau da đầu che giấu nỗi buồn trong lòng. Ngừng một hồi, quốc sư lại nói: "Còn nữa!"
Tạ Liên khẽ cúi đầu, đáp: "Đồ nhi đang nghe."
Quốc sư nói: "Hôm nay con lên đài thể hiện không tệ. Nhưng dẫu cho không tệ cỡ nào, con cũng không thể đột nhiên đòi sửa mà chẳng đánh tiếng trước, hôm nay bệ hạ và nương nương đều bị con dọa mất mật. Con có biết ngộ nhỡ không đến kịp giờ thì sẽ ra nông nỗi nào không?"
Tạ Liên nhướn hàng mày dài, hỏi bằng giọng ngạc nhiên: "Quốc sư, chuyện này, chẳng phải trước hôm nay con đã hỏi ngài rồi sao?"
Quốc sư cũng sửng sốt, hỏi: "Con từng hỏi ta? Trước hôm nay? Hồi nào?"
Nghe vậy, Tạ Liên chau mày, nhìn sang bên cạnh, nói: "Mộ Tình?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top