CHƯƠNG 110: ĐẤU CHÂN TIÊN, THÁI TỬ THẾ PHONG SƯ (1)
Sư Thanh Huyền lại không lên tiếng nữa.
Trong lòng cảm thấy không lành, Tạ Liên hỏi: "Phong Sư đại nhân? Ngươi sao thế? Ngươi có còn ở đây không? Xảy ra chuyện gì rồi, sao im re vậy?"
Nếu bị kẻ diễu hành đêm nghịch phá nào đó đưa đi trong lúc hỗn loạn cũng sẽ không đột ngột im lặng, lẽ nào đã bị sát hại? Nhưng sốt ruột cách mấy cũng vô ích, ngay cả bây giờ Phong Sư đang ở đâu Tạ Liên cũng không biết!
Rốt cuộc đoàn người cũng yên tĩnh lại, sau cùng Minh Nghi cũng thoát thân ra khỏi miếu Phong Thuỷ. Thiên giới có quy định, không được lạm dụng pháp lực với người phàm, tùy tiện hiển linh, nếu giết hại mạng người cũng sẽ bị ghi tội. Quy tắc này quả thật làm khó những thần quan tuân thủ luật lệ, không thì chỉ cần tiện tay phất một cái, đám người kia sẽ bay theo nóc nhà. Vất vả lắm mới kịp phản ứng, chúng dân rối rít hét om sòm: "Xuất, xuất hiện rồi! Xuất hiện thật rồi!"
"Yêu quái tới kìa!" Vừa hét vừa chạy tán loạn. Tạ Liên nói: "Địa Sư đại nhân! Sao lúc nãy ngươi không kéo Phong Sư đại nhân lại? Ngươi có thấy hắn không? Lạc nhau khi nào thế?"
Minh Nghi đáp: "Lúc nãy trong đám đông có quỷ thừa dịp hỗn loạn tấn công con người."
Xem ra Minh Nghi thấy có người gặp nguy hiểm tính mạng nên phân tâm đi cứu, đánh được quỷ nhưng lạc mất bạn. Tạ Liên nói: "Chúng ta mau chia nhau ra tìm đi! Chắc chưa đi xa đâu."
Bỗng nhiên, trong Thông Linh trận lại vang lên giọng của Sư Thanh Huyền. Hắn cười sằng sặc: "Ha ha ha ha ha ha ha..."
Tuy tiếng cười ấy rất đỗi đột ngột, nhưng dù sao cũng có hồi âm, Tạ Liên vội nói: "Phong Sư đại nhân! Vừa rồi ngươi sao thế, tự dưng không nói tiếng nào, ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện rồi chứ."
Sư Thanh Huyền đáp: "Ha ha ha ha ha ha ha sao lại thế được bản Phong Sư dễ xảy ra chuyện như vậy sao ta chỉ cố ý nói đùa hù các ngươi thôi ha ha ha ha ha ha Minh huynh tên khốn kiếp này không ngờ huynh chẳng kéo ta lại ta mà chết nhất định sẽ hóa thành Tuyệt về tìm huynh ha ha ha ha ha ha ha..."
Minh Nghi mắng: "Bớt ha ha. Nói tiếng người đi!"
Tạ Liên cũng biết Sư Thanh Huyền càng căng thẳng càng phấn khích càng sợ hãi thì càng phải ha ha ha, xem đi, thậm chí quên ngắt câu luôn kìa, Tạ Liên bèn chen ngang hỏi: "Ngươi chưa mở miệng nói phải không? Sắc mặt có thay đổi rõ rệt không? Có ra tay phản kháng không?"
Sư Thanh Huyền đáp: "Ta chưa mở miệng. Sắc mặt không thay đổi. Không có phản kháng."
Tạ Liên nhủ thầm: "Thôi xong. Kiểu này là sợ ngu người rồi."
Y nói chậm lại, dịu giọng dặn dò: "Tốt lắm. Nghe ta nói đây, Phong Sư đại nhân, sẽ không sao đâu. Ngươi đừng sợ, cứ duy trì nguyên trạng, vờ như không phát hiện gì hết, có lời gì cứ lẳng lặng vào Thông Linh trận nói với bọn ta, nói lúc nào cũng được. Nhưng tuyệt đối đừng để vật kia phát hiện ngươi đã biết nó là cái gì. Lặng lẽ tỏa linh quang của ngươi ra, hình thành một lớp đạo trường (nơi làm pháp sự của đạo sĩ), che chở quanh thân ngươi, như vậy có thể đảm bảo chí ít ngươi sẽ không té ngã hoặc lọt hố. Ngộ nhỡ có binh khí gì tập kích, ngươi cũng có thể phát hiện."
Giọng Sư Thanh Huyền nghe như khóc không ra nước mắt: "Ồ. Sau đó thì sao?"
Tạ Liên nói: "Sau đó hít thở sâu. Cứ thế, làm thêm vài lần... thấy đỡ hơn nhiều chưa?"
Giọng điệu của y hết sức dịu dàng, rất có tác dụng trấn an. Sư Thanh Huyền hỏi: "Hình như đỡ hơn chút rồi, cảm ơn Thái tử điện hạ."
Tạ Liên bèn thử thăm dò: "Vậy... ngươi cảm thấy, nếu bây giờ ngươi mở mắt ra, lặng lẽ nhìn thứ đang kéo mình thì sẽ như thế nào?" Có chịu nổi không?
Sư Thanh Huyền đáp: "Chắc chết luôn quá."
"..."
Xem ra nếu Sư Thanh Huyền mở mắt, nỗi sợ của hắn sẽ tức khắc chạm đỉnh ngay khi mở mắt ra, trở thành mỹ vị và nguồn dinh dưỡng tuyệt vời cho Bạch Thoại Chân Tiên. Từ đó trở đi, phỏng chừng cũng mất luôn sức chiến đấu. Chưa kể ngộ nhỡ Sư Thanh Huyền vừa mở mắt, đúng lúc vật kia cũng đang nhìn hắn chòng chọc, nói không chừng đường đường Phong Sư sẽ lập tức miệng sùi bọt mép, như ánh sao rơi. Tạ Liên nói: "Vậy ngươi cứ nhắm mắt đi."
Minh Nghi hỏi: "Sau khi dẫn ngươi rời khỏi miếu Phong Thuỷ, nó đi về hướng nào?"
Bây giờ điều mà bọn họ cần nhất chính là vị trí của Sư Thanh Huyền. Sư Thanh Huyền nhắm mắt không thấy đã đi đâu, nhưng có thể dựa vào vị trí tổng thể và đếm khoảng cách bước chân để ước đoán vị trí. Sư Thanh Huyền lại nói: "Không biết."
Minh Nghi: "Vậy mà cũng không biết!"
Sư Thanh Huyền nổi giận: "Bình thường ai mà nhớ mấy thứ này! Với lại cũng vì ta tưởng đó là huynh thôi!"
Hoa Thành đứng bên cạnh chẳng buồn quan tâm, đã chán đến mức lại đổi về thân áo đỏ, sau đó đổi thành áo đen, cuối cùng đổi thành áo trắng. Gần như mỗi lần Tạ Liên ngoảnh đầu nhìn, Hoa Thành lại thay một diện mạo khác trong chớp mắt. Cách buộc tóc, phụ kiện và giày ủng của mỗi bộ mỗi khác, khi thì nghịch ngợm, khi thì phóng khoáng, khi thì lạnh lùng, khi thì lộng lẫy. Tạ Liên nhìn mà hoa cả mắt, cứ liên tục ngoái đầu, không tài nào dứt ra được. Sau khi phát hiện điều này, y chớp mắt lia lịa, ngừng xung động buột miệng thốt câu "bộ này được nè"
"đẹp quá", nói: "Khoan đã khoan đã, bây giờ không phải lúc cãi nhau, các ngươi cãi thêm một câu Phong Sư đại nhân lại đi thêm một bước, càng đi càng xa càng khó tìm."
Sư Thanh Huyền đau khổ kêu lên: "Ta nói chứ các ngươi không tìm được ta thiệt hả, cũng chỉ tầm năm sáu chục bước à, tuyệt đối tuyệt đối không quá một trăm bước, còn đi chậm ơi là chậm nữa!!!"
Không quá một trăm bước? Minh Nghi tức tốc xông ra ngoài, biến mất ở cuối đường. Nhưng mà không lâu sau, hắn lại xuất hiện trước cửa miếu Phong Thuỷ nhanh như chớp, nói: "Không có!"
Hỏng rồi. Tạ Liên nói: "Rút ngàn dặm đất!"
Sau khi thừa cơ hỗn loạn đưa Phong Sư ra khỏi miếu Phong Thuỷ, e rằng con Bạch Thoại Chân Tiên đã lập tức thi triển phép Rút ngàn dặm đất, đưa cả hai đến nơi khác, bằng không trong phạm vi chưa đến một trăm bước, bọn họ đã sớm tìm được rồi. Hễ thuật này phát động, trời nam đất bắc, ai mà biết sẽ bị đưa tới đâu? Muốn tìm được tung tích của Phong Sư chẳng khác nào mò kim đáy biển!
Việc này không thể sơ suất, Tạ Liên vội nói: "Ta vào Thông Linh trận của Thượng thiên đình báo một tiếng."
Sư Thanh Huyền lại hớt hải kêu lên: "Chờ đã! Thái tử điện hạ đừng đi! Huynh đã hứa với ta phải giữ bí mật mà, anh ta cũng sắp độ lần Thiên kiếp thứ ba, lần quan trọng nhất trong ba lần, tuyệt đối không thể hỏng ở bước này!"
Minh Nghi nói: "Nếu còn kéo dài, bây giờ cho ngươi độ kiếp luôn đấy."
Sư Thanh Huyền tức giận: "Ta nói không được là không được, biết bao cặp mắt đang nhìn chằm chằm anh ta kìa. Rõ ràng vật nọ cố ý nhắm vào thời cơ này mà đến, nó đừng hòng được như nguyện, đừng hòng! Cho dù ta có chết, hài cốt có thối rữa, cũng phải chờ anh ta độ kiếp xong mới được đào lên!"
Hồi lâu sau, Minh Nghi nói: "Hay. Hay lắm!"
Tạ Liên mẫn cảm nhận ra rằng, dưới giọng điệu của Minh Nghi dằn nén một cơn phẫn nộ, cảm xúc kịch liệt này chưa xuất hiện bao giờ, y cảm thấy hơi bất an, không muốn mặc cho rắc rối sinh thêm, bèn cướp lời hỏi: "Phong Sư đại nhân, vật nọ vẫn luôn dắt ngươi đi sao?"
Sư Thanh Huyền đáp: "Phải. Nó đang nắm cánh tay của ta."
Tạ Liên hỏi: "Trên người nó có chỗ nào đặc thù không? Chẳng hạn như yêu khí đặc thù, hoặc mùi hay xúc cảm đặc thù gì đó."
"Không có. Không có gì hết."
"Vậy hoàn cảnh xung quanh thì sao? Chẳng hạn như, mặt đường dưới chân ngươi gồ ghề hay bằng phẳng? Có đạp lên hoặc đá trúng cái gì không?" Tạ Liên muốn xem thử có thể nào dựa vào hoàn cảnh xung quanh mau chóng xác nhận phạm vi tổng thể không. Sư Thanh Huyền nói: "Mặt đường lạ lắm luôn! Mềm mại nhẹ tênh, như đang trên mây á."
"..." Tạ Liên nhủ thầm: "Ngươi sợ đến nhũn chân rồi chứ gì..."
Bị che mất hai trong năm giác quan, Sư Thanh Huyền khó mà đưa ra manh mối gì, sợ rằng sắp đứt gánh tại đây. Tuy Hoa Thành vẫn ở bên cạnh xem kịch một cách chán chường, nhưng thứ nhất, bản thân hắn đến là để xem kịch và chơi đùa, không thân cũng chẳng quen với Sư Thanh Huyền, lại còn là nhân sĩ Quỷ giới, nào có lý do ra tay giúp đỡ thần quan; thứ hai, Tạ Liên cũng không muốn phiền hắn ra tay tương trợ mãi, thế là ổn định tâm trạng, nói: "Phong Sư đại nhân, ta có một cách có thể giúp ngươi lập tức thoát khỏi tay vật đó, có điều, ta cần sự cho phép của ngươi."
Sư Thanh Huyền đáp ngay: "Được, ta cho phép!"
Hoa Thành bỗng cứng người, hỏi: "Dời hồn đại pháp?"
"Cái gì?"
Tạ Liên nói: "Đúng thế. Chính là dời hồn đại pháp!"
Dời hồn đại pháp, tên sao nghĩa vậy, là một loại pháp thuật đổi hồn. Dùng mắt của ta, nhìn những gì ngươi thấy. Pháp thuật này không hề thông dụng, vì một là đốt pháp lực khủng khiếp, hai là cực ít có ai bằng lòng giao quyền khống chế thân thể quan trọng nhất cho người khác.
Sắc mặt đanh lại, Hoa Thành nói: "Ca ca, thận trọng."
Sư Thanh Huyền hỏi: "Vậy huynh đối đầu với nó thì tính sao?"
Tạ Liên nói: "Ta đâu có sợ nó, không sao đâu."
Minh Nghi nói: "Đổi đi."
Hoa Thành vội nói: "Ca ca, suy nghĩ kỹ lại đi."
Bỗng nhiên, Sư Thanh Huyền lên tiếng: "Nó dừng bước rồi."
Nghe vậy, Tạ Liên quát vào Thông Linh trận: "Không còn thời gian do dự đâu, bây giờ đi!"
Sư Thanh Huyền cắn răng nói: "Vậy nhờ huynh, Thái tử điện hạ!"
Tạ Liên nói: "Được!"
Vừa dứt lời, y nhắm hai mắt lại, thân thể chợt trở nên nhẹ bẫng, nhẹ như sắp bay lên trời; rồi thình lình lại trở nên nặng trịch, nặng như sắp rơi vào lòng đất. Qua một trận trời xoay đất chuyển, dần dần mới có cảm giác chân thực, thân hình vững trở lại, song vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng trong tai chẳng được tiếng gì.
Một bàn tay đang nắm cánh tay của y, đứng yên không nhúc nhích.
Tạ Liên thình lình mở mắt ra, một tay tháo nút bịt tai, tay còn lại lật một cái, đảo khách thành chủ túm lấy Bạch Thoại Chân Tiên, cười nói: "Chào ngươi?"
Sư Thanh Huyền nhắm mắt quá lâu, bốn phía lại tối đen như mực, vì vậy ngay khi vừa mở mắt, Tạ Liên ở trong thân thể Sư Thanh Huyền không thích ứng kịp với bóng tối, cho nên chẳng thấy gì hết. Nhưng giờ thứ túm y đã biến thành y túm nó, Nhược Da không có ở đây, Tạ Liên dùng riêng một thuật khóa tay, ghìm chặt cái tay đó như xiềng xích làm bằng thép ròng, khiến đối phương không thể nào dùng pháp thuật thoát thân. Trong Thông Linh trận, giọng của Sư Thanh Huyền cất lên: "Thái tử điện hạ! Huynh có ổn không? Nếu không được thì huynh đổi về trước đi, để ta tự chống vẫn hơn!!!"
Xem ra Sư Thanh Huyền cũng đã an toàn đổi vào trong thân thể của y. Một tay ghìm chặt Bạch Thoại Chân Tiên, một chân tung hơn ba chục cú đá mạnh trong tích tắc, Tạ Liên nói: "Ổn lắm!" Chỉ là mới vừa dời hồn, cảm giác chưa quen cho lắm, chờ lát nữa quen rồi, ra tay ra chân cũng có thể hung bạo hơn. Sư Thanh Huyền nói: "Điện hạ, ta cho huynh biết pháp quyết dùng pháp bảo của ta nhé, pháp lực gì đó huynh cứ dùng thoải mái đừng khách sáo!"
Tạ Liên không có kiếm bên người, bèn "xoẹt" một tiếng mở quạt Phong Sư ra, đáp: "Được!"
Sư Thanh Huyền nói tiếp: "Ta nói cho huynh biết pháp quyết biến nữ luôn nha, pháp lực dạng nữ của ta mạnh hơn đó!"
Tạ Liên kiên quyết từ chối: "Không. Cái này thì không cần!"
Hoa Thành trầm giọng nói: "Ca ca, huynh mau nhìn bốn phía, nói cho ta biết là nơi thế nào đi."
Minh Nghi nói: "Không, trước tiên nên nói ngươi đang đấu với thứ gì đi."
Qua vài câu nói chuyện, hai mắt của Tạ Liên cũng dần dần thích ứng với hoàn cảnh tối tăm, y nheo mắt, nhìn về phía bóng đen đối diện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top