Quyển 1 - Chương 1,2,3
Đệ nhất chương
Kỷ nguyên tương lai, năm 3798.
Thùng xe đang hồi chuyển di động trên đường cao tốc dừng lại, không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, lực quán tính rất nhỏ làm cho Lăng Vệ phát hiện mục đích đã tới, mở cửa xe, bước ra khỏi thùng xe.
Vật kiến trúc to lớn trước cửa chính, ánh đèn điện tử tự động cảm ứng không tiếng động sáng lên, rọi sáng thân ảnh cao ngất đang đến gần.
Thon dài, tuyệt đẹp, giơ tay nhấc chân đều phù hợp với tiêu chuẩn cương nghị lý trí.
Đó là, tư thái quân nhân đoan chính, được thế nhân ca tụng.
Nhưng phục sức trường quân đội ngăn nắp sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ này, còn có khuôn mặt trẻ tuổi đoan chính giữa chàng trai và đàn ông, nói rõ người có phong độ quân nhân ưu tú như thế, chỉ là một giáo sinh trường quân đội vẫn đang đi học mà thôi.
"Quản gia Vệ, là cháu, Lăng Vệ." Lăng Vệ không dùng chuông cửa hay dùng, ngược lại sử dụng chuông cửa nhỏ bình thường trong vật kiến trúc mà người hầu dùng để liên lạc, "Mở cửa hộ cháu với."
Trường quân đội tuyên bố cậu được nghỉ mười ngày, Lăng Vệ liền lập tức lên đường về nhà.
Đi qua một quãng đường dài, lúc tới cửa nhà đã rất trễ, mẹ cơ thể yếu ớt hẳn là đã ngủ rồi, cậu không muốn bản thân lại đánh thức mẹ.
"A, là cậu chủ Lăng Vệ." Quản gia Vệ đáp một tiếng trong máy đối thoại.
Rất nhanh, cửa nhà của phủ tướng quân nghiêm ngặt hoa lệ, được mở ra từ bên trong.
Phòng khách xa hoa không quá phận, nhưng cũng tuyệt đối có cảm giác chấn động cùng cảm giác cao quý, dưới ánh đèn nhẹ nhàng, chậm rãi hiện ra trước mắt Lăng Vệ theo cửa phòng mở ra.
Quản gia Vệ đứng trước Lăng Vệ, quần áo chỉnh tề, " Cậu chủ Lăng Vệ, kỳ nghỉ của trường quân đội sao?"
"Dạ, mười ngày." từ chối khéo quản gia Vệ xách hành lý cho mình, Lăng Vệ tự mình bước vào cửa nhà.
Từ nhỏ đã chịu giáo dục quân sự hóa, vật phẩm tùy thân của cậu rất đơn giản. Chỉ có vài món quần áo cần giặt. Đây hết thảy, chẳng những kéo dài huyết thống của cha đẻ đã hi sinh vì nhiệm vụ trên chiến trường, còn có công lao của cha nuôi, tướng quân Lăng Thừa Vân quyền lực số một số hai trong toàn liên bang dốc lòng bồi dưỡng.
Vốn định không để cho người khác chú ý trở lại phòng của mình, lúc đi lên thang lầu, lại nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé yếu ớt tuyệt đối không muốn kinh động.
"Mẹ?" Lăng Vệ hơi sửng sốt, lông mày anh tuấn thu liễm một chút, "Con đánh thức người? Con xin lỗi."
"Mẹ vốn đã tỉnh. May mà như thế, nếu không ngay cả con đã về cũng không biết. Phu nhân Lăng yêu thương đi tới, đánh giá con trai nán lại trong trường quân đội đã một năm, mang theo giọng điệu trách cứ, "Lăng Vệ, con đứa bé này, luôn coi mẹ làm như người ngoài, như thế khiến cho mẹ rất không dễ chịu.
"Không phải." trên mặt Lăng Vệ pha cảm động cùng với một chút bất an, giọng nói nhự nhàng giải thích, "Mẹ, con chỉ là không muốn đánh thức người, muộn rồi. Vốn tính sáng sớm ngày mai sẽ tới nói chuyện phiếm cùng mẹ. Mẹ xem, con nhận được thông báo nghỉ mười ngày của trường quân đội, lập tức liền thu dọn đồ đạc gấp trở về mà. Đúng rồi, mẹ vì sao trễ như vậy còn chưa ngủ ?"
"Bị người đánh thức a." Thấy trên khuôn mặt càng ngày càng anh tuấn của đứa con cả được nhận nuôi, lại xuất hiện áy náy bất an giống như khi còn bé, phu nhân Lăng lập tức cười nói, "Không phải bị con, là bị Lăng Khiêm đứa bé kia đánh thức."
"Lăng Khiêm? Nó đã trở lại? Trường quân đội của nó cũng nghỉ?"
Nhắc tới đây, phu nhân Lăng không khỏi nhớ lại chuyện nhức đầu của đứa con thứ hai, khẽ thở dài, "Đứa bé này, nếu có một phần ba nghe lời hiếu thảo như anh trai con đây thì tốt rồi !"
"Làm sao vậy?"
"Bị đuổi rồi."
Lăng Vệ kinh ngạc, "Vì sao?"
Khác với Lăng Vệ, em trai Lăng Khiêm và Lăng Hàm nhỏ hơn cậu, là anh em sinh đôi kế thừa huyết mạch của tướng quân Lăng Thừa Vân, do phu nhân Lăng cũng huyết thống cao quý sinh hạ.
Tại cái thời đại quân quyền huyết thống và gia thế quyết định số phận này, Lăng Khiêm cùng Lăng Hàm dựa vào bối cảnh gia đình ưu thế của mình, mới đương nhiên tiến vào học trong trường quân đội Chinh Thế được xưng là "phủ tạo ra tướng quân".
Đó nghiễm nhiên chính là nơi tương tự như dạng học viện hoàng tộc thời đại phong kiến, tốt nghiệp từ nơi đó, có nghĩa là sau khi tốt nghiệp trực tiếp bước vào hệ thống thống trị quân quyền thượng tầng toàn bộ liên bang.
Chính là bởi vì như vậy, chỉ điều kiện học cũng vô cùng khắc nghiệt, cho dù giống như Lăng Vệ, có thân phận bên ngoài là con cả của tướng quân Lăng Thừa Vân, thế nhưng bởi vì không phải là con ruột của Lăng Thừa Vân, cũng không thể tiến vào.
Có điều, trường quân đội Trấn Đế Lăng Thừa Vân chọn cho con cả, cũng là trường học sĩ quan cao cấp số một số hai trong liên bang.
"Vì sao lại bị đuổi?"
Hỏi cái này, sắc mặt phu nhân Lăng càng thêm ảm đạm, "Đừng nhắc lại, dù sao cũng đã bị đuổi rồi. Ba con đang xử lý quân vụ trong hội quân ủy liên bang, mấy ngày chưa về nhà, có điều đã nhận được tin tức, vừa mới gọi điện thoại về mắng Lăng Khiêm một trận té tát. Lăng Vệ, con là anh, giúp mẹ khuyên nó một chút đi, đứa nhỏ thông minh như vậy, ở trong trường quân đội mỗi hạng thành tích đều rất xuất sắc, vì sao bỗng nhiên làm ra chuyện không lý trí như thế? Tuổi các con không cách biệt lắm, hẳn là dễ nói chuyện hơn.
"Vâng, thưa mẹ."
Nghe Lăng Vệ chân thành nghiêm túc trả lời, phu nhân Lăng thật sự có một chút bùi ngùi, nếu đứa con trai này cũng là chính mình thân sinh thì tốt biết mấy.
Mặc dù không có quan hệ huyết thống, trong lòng bà, lại vẫn vô cùng yêu thương Lăng Vệ. Không chỉ bởi vì cha Lăng Vệ khi đi theo chồng mình xuất chiến hi sinh, đồng thời, cũng bởi vì sau khi nhận nuôi Lăng Vệ, vợ chồng tướng quân vì vô sinh mà lo âu nhiều năm, vậy mà kinh ngạc vui mừng đan xen sinh ra con trai song sinh Lăng Khiêm và Lăng Hàm.
Đối với gia tộc tướng quân họ Lăng, đồng thời, đối với quân đội liên bang cao cấp dần dần hình thành kế thừa cha con quân quyền, vô cùng coi trọng huyết thống mà nói, đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt bằng trời.
Ở đáy lòng cảm tính của phu nhân Lăng, luôn cảm thấy nhờ nhận nuôi đứa con cả, mới cuối cùng đưa đến sự ra đời của hai thân cốt nhục của mình.
Phu nhân Lăng yêu thương vuốt ve khuôn mặt Lăng Vệ, "Trong trường quân đội nhất định rất gian khổ, mỗi lần nhìn con đều thấy con gầy đi. Trễ như thế mới về đến nhá, bụng nhất định đói rồi nhỉ. Mẹ tự mình xuống bếp chuẩn bị cho con chút đồ ăn, Lăng Vệ lâu rồi chưa ăn đồ mẹ làm, đúng không?"
"Không, tuyệt không đói." Không hi vọng mẹ trễ như thế còn muốn xuống bếp, Lăng Vệ quả quyết cự tuyệt, còn mỉm cười nói dối, "Mẹ, trong trường quân đội nghiêm cấm ăn uống buổi tối, con đã thành quen rồi. Giờ này căn bản không có khẩu vị."
"Có thật không?"
"Thật mà."
"Vậy sao."
"Mẹ đi ngủ sớm một chút đi. Ngày mai con chắc chắn sẽ ăn sạch đồ mẹ làm."
Tự mình kéo cánh tay phu nhân Lăng, sau khi đưa người nhiều năm qua cực kỳ quan tâm chăm sóc mình về phòng ngủ, nói chúc ngủ ngon, Lăng Vệ mới cẩn thận đóng cửa phòng cho bà, xách theo hành lý của mình trở về phòng.
Có thể sau khi cha mẹ đều mất, được vợ chồng tướng quân kính yêu nhận nuôi, đối với Lăng Vệ mà nói là chuyện may mắn nhất trong sinh mệnh của cậu.
Cậu không biết vì sao mình lại may mắn đến thế, trong chiến tranh với đế quốc hằng năm, quân nhân chết trận vô vàn, mà cô nhi tất cả bị đưa đi bố trí tại các tổ chức phúc lợi nhà nước.
Nhưng tướng quân Lăng thân là thống soái quân sự tối cao liên bang lại nhận nuôi cậu, dạy dỗ nuôi dưỡng cậu như là con ruột, đương nhiên, nguyên nhân là khi đó phu nhân Lăng mấy lần sinh non, không thể sinh hạ thai nhi, nhưng Lăng Vệ vẫn cảm thấy chính mình thật sự quá may mắn.
Phòng của cậu ở tầng cao nhất của phủ đệ tướng quân khổng lồ tiên tiến, không gian rộng như thế, chỉ phân chia thành ba phòng lớn, thiết bị đều cùng một hạng, không có bất cứ đối đãi kỳ thị nào, cậu, còn có hai em trai, Lăng Khiêm, Lăng Hàm, mỗi người một phòng.
Chỉ là ba anh em chiếu theo ý nguyện của Lăng Thừa Vân, sau khi tròn mười tuổi đều bị phân biệt đưa đi ký túc trường quân đội Trấn Đế và trường quân đội Chinh Thế học tập, cách một năm mới có ngày nghỉ ngắn ngủi có thể trở về.
Vì thế, ba phòng lớn thiết bị đồng bộ vô cùng tiên tiến hoàn thiện, gần như có công nghệ cao giải trí mà thiếu niên liên bang thông thường khát vọng, thường xuyên trống rỗng, thời gian được chủ nhân sử dụng vô cùng hữu hạn.
Từ chối khéo ân cần hầu hạ của quản gia Vệ, Lăng Vệ dùng thẻ mật mã chuyên dụng của mình mở cửa phòng.
Đóng cửa lại, đặt va li xách tay ở cạnh cửa, nhấc tay định cởi cà vạt được thắt ngay ngắn trên cổ xuống, Lăng Vệ bỗng nhiên nổi lên một cỗ cảnh giác.
Ánh mắt sắc bén quét hướng trên giường trong phòng.
"Quả nhiên đã trở lại nha." Thứ đội lên trong chăn giật giật, lộ ra khuôn mặt mang tuấn tú theo tính trẻ con, nhưng đã tương đối có sức hấp dẫn. Lăng Khiêm để tóc đen đến vai, nhíu mày quan sát người vừa mới vào cửa, "Anh, anh nhưng hại em chờ thật lâu." Giọng nói có chút bất mãn.
Có lẽ bởi vì kế thừa quan hệ huyết thống của tướng quân, ánh mắt thanh niên, nhưng lại lộ ra mấy phần sắc bén lạnh giá.
Đệ nhị chương
"Lăng Khiêm?" Lăng Vệ nhăn lại đôi lông mày rậm anh tuấn, nhìn em trai nghênh ngang chiếm cứ giường của cậu, "Sao cậu lại ở chỗ này?"
"Em về nhà. Mẹ chưa nói với anh sao?"
Nhìn quen bạn cùng lớp trường quân đội tuân theo quy tắc nghiêm ngặt của trường quân đội mà cắt thành tóc ngắn, đột nhiên trông thấy tóc dài đến vai không bị gò bó của Lăng Khiêm, khiến cho Lăng Vệ cảm thấy vô cùng chướng mắt.
"Nghe nói cậu bị đuổi rồi."
"Đúng vậy."
Ngữ điệu căn bản không thèm để ý, khiến cho Lăng Vệ đối với người đối với mình đều yêu cầu dị thường nghiêm ngặt vô cùng phẫn nộ.
Nếu trước mắt đây không phải con ruột của cha mẹ nuôi yêu mến, chủ nhân chân chính tương lai của cái nhà này, Lăng Vệ quả thực muốn mở miệng mắng người.
Hiện tại, lại chỉ có thể cưỡng chế bất mãn xuống, trầm giọng nói, "Cậu làm như vậy, có từng suy nghĩ cho tình cảnh của ba và mẹ chưa?"
Gia tộc cao cấp quân quyền bị rất nhiều ánh mắt truy đuổi, từ trước đến nay căm ghét nhất chính là lời đồn đại và tai tiếng. Cái này còn đáng sợ hơn so với thương tổn của súng ánh sáng điện tử.
Thấy Lăng Vệ giận tái mặt, giống như anh cả chất vấn mình, Lăng Khiêm lại thu biểu tình cà lơ phất phơ lại, từ trên giường xuống dưới.
"Câu hỏi này, em ngược lại vừa vặn muốn hỏi anh, anh trai."
Câu hỏi lạnh lùng, chậm rãi hướng về phía anh cả đang mệt mỏi.
Đối diện Lăng Vệ lớn hơn mình ba tuổi, Lăng Khiêm mười tám tuổi vóc người nhìn như nhỏ bé yếu ớt, trên thực tế lại rất cao. Rất nhiều người sẽ bị khuôn mặt luôn giấu nụ cười mê hoặc kia đánh lừa, nhưng nếu thực sự kề vai dùng thước đến đo, thân thể Lăng Khiêm nhất định cao hơn đại đa số bạn cùng lứa tuổi.
Biểu tình ẩn chứa nguy hiểm của em hai tới trước mắt, Lăng Vệ thân là cái loại khí thế đến từ tướng quân thế gia này mà cũng cảm giác thấy khó chịu.
Mặc dù uy nghiêm tuyệt đối như cha nuôi, nhưng cảm giác bị em trai uy hiếp, đã đủ làm cho người ta không thích.
Anh em một năm mới gặp một lần, trong cảm giác của Lăng Vệ, hai loại không hài hòa thân thiết cùng với xa lạ, phức tạp cùng một chỗ.
"Hỏi tôi? Có ý gì?"
"Nếu không phải anh, không đếm xỉa hoàn cảnh của ba và mẹ làm ra những chuyện xấu kia, em sao lại không thể không ra tay dạy dỗ bạn học của em, đánh người ta tới trọng thương sau đó dẫn đến bị đuổi chứ ?"
Nội dung long trời lở đất.
Lăng Vệ khiếp sợ nhìn em trai, "Tôi?"
Không thể nào, Lăng Vệ biết rõ mình luôn luôn nghiêm ngặt kiềm chế bản thân, tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện tình ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của cha mẹ.
"Tôi làm chuyện gì xấu?" Đối với lời vu tội của Lăng Khiêm, khuôn mặt Lăng Vệ nghiêm túc lên.
Lăng Khiêm nhìn chằm chằm ánh mắt của cậu, thế nhưng tràn ngập khí lạnh giống như sĩ quan bắt mật thám, "Đừng vọng tưởng che giấu, anh làm những chuyện xấu này ở trường quân đội, ngay cả ghi hình cũng có. Nếu không phải vì thu hồi toàn bộ những ghi hình này, bảo vệ ba và mẹ, em cần gì phải làm đến hoàn cảnh như bây giờ?
Lăng Vệ càng nghe càng hồ đồ.
Có điều bộ dáng của Lăng Khiêm, không chút nào giống như đang nói dối đe dọa.
"Vẫn còn mạnh miệng." Ngưng mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh cả, không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, đường cong trên mặt Lăng Khiêm chậm rãi thả lỏng, thay vào đó, là một loại tươi cười nguy hiểm, "Được, em để anh tận mắt nhìn thử, xem anh tiếp tục nguỵ biện thế nào."
Cầm lấy điều khiển trên mặt bàn, trực tiếp đem video kèm theo máy đến máy chủ ở xa mình đã bật sẵn, sau nháy mắt, toàn bộ hình chiếu lên vách tường, xuất hiện hình ảnh phản chiếu không gian ba chiều đủ để lấy giả làm thật.
Nam nữ chiếu trong hình ảnh, đều mặc đồng phục trường quân đội Trấn Đế.
"Lăng Vệ, em."
"Không sao, chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ giải thích rõ với ba mẹ."
Một nhân vật chính trong đó, nghiễm nhiên là Lăng Vệ thân là con cả của Lăng Thừa Vân, đang tiếp nhận huấn luyện sĩ quan trong trường quân đội.
Thấy mình xuất hiện trong hình ảnh phản chiếu, Lăng Vệ cứng mặt, dường như bỗng nhiên vỡ ra một tia kinh hoảng không dễ dàng phát hiện. Hình ảnh kế tiếp, chuyển thành bóng lưng hai người nắm tay bước vào khách sạn tạm thời.
Rất nhanh, biến thành cảnh nam nữ giao cấu cực kỳ dâm mỹ, bởi hệ thống truyền thanh khoa học công nghệ thay đổi từng ngày, thở dốc và với rên rỉ dâm loạn dường như truyền ra từ hiện trường.
"A ưm Lăng Vệ, anh tuyệt quá! Sâu hơn chút... A..."
Hiệu ứng âm thanh như thế, chỉ nghe mấy tiếng, cũng đã nghiêm trọng công kích hệ thống tự hạn chế của Lăng Vệ.
"Dừng lại! Đừng bật nữa!"
Sau khi Lăng Vệ rống giận, hình ảnh lập tức tạm thời ngừng, rên rỉ khó mà lọt vào tai không tiếp tục nữa, hình ảnh dừng lại nhưng vẫn dừng ở một khắc nam nữ giao cấu kia.
"Dám làm, cư nhiên không dám nhìn?" Khóe môi Lăng Khiêm ngưng tụ nụ cười lạnh, thực sự không nghĩ thiếu niên mười tám tuổi có thể làm ra, bình tĩnh chất vấn, "Trong quy định trường quân đội, có một điều là trước khi tốt nghiệp, nghiêm cấm học sinh nam nữ quan hệ trên thân thể, để tránh các sĩ quan tương lai trầm mê dâm lạc. Anh, ghi hình như thế này, nếu để cho mẹ trông thấy, trái tim suy yếu của bà sợ rằng chịu không nổi đi?"
"Tôi không có làm như vậy."
"Hử?"
"Không có làm chuyện như vậy."
"Như thế toàn bộ ghi hình này đều là giả tạo?"
Lăng Vệ trầm mặc trong chốc lát, vẫn trầm giọng nói, "Xuất hiện ở phần đầu, đúng là bạn học nữ trong trường quân đội của tôi, thế nhưng..."
"Tên gọi là gì?"
"Ách?"
"Em hỏi anh người nữ kia tên là gì." Lăng Khiêm nhỏ hơn Lăng Vệ ba tuổi, giọng nói lạnh giá hung hăng hỏi.
Mặc dù cảm thấy phẫn nộ, nhưng đồng thời, Lăng Vệ cũng không thể không thừa nhận bản thân mình có hành động chưa đủ chừng mực.
"Gọi là Mạc Bùi Oánh." Lăng Vệ ngẩng đầu, con ngươi đen đến không có chút tì vết nhìn thẳng Lăng Khiêm, một chút cũng không có vì sợ hãi lấp lánh, chắc chắc nhấn mạnh, "Đối thoại phần đầu đúng là hai người bọn tôi, thế nhưng những chuyện phía sau, tôi tuyệt đối chưa từng làm."
Cậu rất có thiện cảm với Mạc Bùi Oánh, nhưng cậu am hiểu sâu quy định của trường quân đội, làm sao có thể ngang nhiên không tuân theo nội quy trường học, vì dục vọng nhất thời trên thân thể mà quan hệ với bạn học nữ trong khách sạn?
Hơn nữa, cậu cũng luôn tôn trọng Mạc Bùi Oánh, Mạc Bùi Oánh cũng không phải loại con gái tùy tiện ấy.
Nghe xong giải thích của cậu, Lăng Khiêm dường như hơi hiểu ra, không có hung ác độc địa như lúc đầu.
"Nếu quả thật chính là như vậy, chuyện cũng dễ xử lý." Lăng Khiêm đơn giản nói, "Ngày mai em sẽ giao ghi hình này cho mẹ, để mẹ thông báo cho người của viện khoa học kỹ thuật mang đi nghiêm túc nghiên cứu thử, xem những đoạn này là nhân tạo đi."
Lăng Vệ bỗng nhiên chấn động, buột miệng, "Không được!"
"Vì sao? Đây là phương pháp tốt nhất."
"Tuyệt đối không được! Ghi hình như thế, sao có thể để mẹ nhìn thấy? Chúng ta lén xử lý không được sao?
"Cây ngay không sợ chết đứng, anh đã biết mình không có làm, tại sao sợ hãi như thế?" Lăng Khiêm một lần nữa đưa ánh mắt ném về phía cậu, thêm một phần trêu tức không tín nhiệm, "Anh, không phải là anh đang gạt em chứ?"
"Dù sao không thể đưa cho mẹ." Lăng Vệ trầm giọng nói, "Cậu nếu như không tin tôi, chúng ta có thể tự tìm người hiểu rõ cách làm giả hình ảnh kiểm tra đoạn ghi hình này. Chờ có được kết quả kiểm tra, liền lập tức tiêu hủy nó."
"A, che che giấu giấu như thế, cũng không giống tính tình anh trai Lăng Vệ anh."
"Tôi nói, tôi không có làm." Lăng Vệ tức giận nhìn em trai nụ cười càng kéo càng lớn, "Cậu rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần?"
Nhìn anh cả ngay thẳng chính trực bị dồn đến góc tường, Lăng Khiêm bắt đầu thông minh thu lưới.
"Nếu muốn em tin anh, tiêu hủy ghi hình, cũng không phải không thể." Giọng điệu biếng nhác, dễ dàng làm cho người ta đánh mất cảnh giác, "Chỉ cần anh để em kiểm tra cơ thể anh là được rồi."
Căn bản không biết mục đích của em trai ở đâu, Lăng Vệ chỉ là nghi ngờ nhíu mày, "Kiểm tra cơ thể?"
"Đúng. Nếu như anh làm ra loại chuyện đó, trước khi nghỉ mười ngày rời trường, nhất định sẽ nắm chắc cơ hội, làm đến thoải mái với nữ sinh kia đi?" Thiếu niên thân là con ruột tướng quân, tương lai sẽ kế thừa quyền lực của tướng quân, được hàng tỉ binh lính liên bang kính ngưỡng, không có chút tự giác nói ra lời nói thô bỉ, "Cơ thể của anh trong hai mươi bốn giờ có từng bắn hay không, dùng dụng cụ mới là có thể kiểm tra. Thế nào? Để cho em kiểm tra thử, nếu dụng cụ xác định anh không hề bắn tinh, em sẽ chiếu theo anh nói, hủy diệt ghi hình là được."
Lăng Vệ kinh ngạc nhìn em trai.
Lăng Khiêm giống như cậu, đều bị đặt bồi dưỡng trong trường quân đội, làm sao có thể hiểu biết những chuyện liên quan đến tình dục thế này?
Trầm mặc một hồi.
"Trong tay cậu, có loại dụng cụ này?" Lăng Vệ xấu hổ hỏi.
"Phải."
"So với quá trình xét nghiệm độc tố trong cơ thể, hẳn là không sai biệt lắm đi?"
"Không nên lãng phí thời gian!" Lăng Khiêm vô cùng không kiên nhẫn quát khẽ một tiếng với cậu, nhíu ấn đường thanh tú, "Nếu như chột dạ không dám chấp nhận kiểm tra cứ việc nói thẳng. Em thành thật giao cho mẹ là được."
Đây là uy hiếp mạnh mẽ mà có lực.
Lăng Vệ chỉ đấu tranh một lúc, liền lấy bản năng của quân nhân lựa chọn điều kiện tốt nhất.
"Được rồi." Cậu gật đầu.
Đối với sự phối hợp của cậu, Lăng Khiêm cũng không có bày ra sắc mặt tốt, chẳng ừ hử gì cả, nói, "Bây giờ, cởi quần, nằm lên trên giường đi."
Đệ tam chương
Từ tư duy theo quán tính đã bị bồi dưỡng trường kỳ trong trường quân đội của Lăng Vệ mà nói, một khi gật đầu hứa hẹn, nhất định phải ôm quyết tâm bất kể bất luận khó khăn gì cũng phải hoàn thành.
Vì thế mệnh lệnh của em trai mặc dù làm cho người ta lúng túng và cảm thấy hổ thẹn, vì hoàn toàn giải quyết sự tình, cậu vẫn là rất nhanh trực tiếp cởi quần dài và quần lót xuống, nằm trên giường ngửa mặt hướng lên trên.
Kiểm tra thì kiểm tra, mặc kệ bộ phận gì, dù sao không có khác phái ở đây, hẳn là không có gì khác với kiểm tra sức khoẻ của trường quân đội. Nếu như người kiểm tra không phải là em trai không có quan hệ huyết thống với mình, mà nguyên nhân kiểm tra lại không liên quan đến vi phạm quy định về tình dục không tồn tại, có lẽ ngay cả cảm giác khó chịu trong lòng giờ phút này cũng sẽ giảm bớt.
Lăng Vệ thản nhiên chờ đợi. Hoàn toàn không biết mình lúc này lõa lồ thân dưới, lẳng lặng nằm trên giường. Bộ dáng không hề đề phòng, chấn động đối với người chứng kiến có ảnh hưởng lớn cỡ nào.
Gần như từ khi cậu cởi dây lưng ra. Dưới háng Lăng Khiêm đã cứng rắn đến phát đau.
Anh trai cả đầu chỉ có hai chữ "quân nhân", cho tới nay biểu tình cứng nhắc, giống như một tảng đá không biết khôi hài này, chẳng biết từ khi nào, liền hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Tất cả đều là bất tri bất giác. Ngay cả Lăng Khiêm cũng không thể hiểu được rốt cuộc bắt đầu ra sao.
Có lẽ là mẹ đối với anh trai không phải là con ruột lại có thể hiền lành cũng giống như đối đãi với mình và Lăng Hàm! Hay là cả ba. Lúc dạy bảo con trai luôn luôn nghiêm mặt, "Con ấy nếu có phân nửa giống như Lăng Vệ cũng không sai lầm."
Bắt đầu là đố kỵ đơn thuần, không hi vọng cha mẹ phát hiện mà trách cứ. Ánh mắt gay gắt bị buộc luôn che giấu.
Theo thói quen đi theo phía sau bóng dáng thẳng đứng xa xôi này, mới cảm thấy được từ trên người hắn, không biết là cái cố chấp, hay là trong vắt sạch sẽ dưỡng thành sau này, thế nhưng giống như thuốc độc làm cho người ta nghiện.
"Nằm yên, mở chân ra."
Không hổ là học sinh trường quân đội ưu tú quen với phục tùng, rất nhanh, hai chân liền mở ra.
Lăng Khiêm rất không khách khí nắm bộ phận kia.
"A!"
"Kêu cái gì?" Trong lòng kích thích dâng lên đào núi lấp biển, thứ đã khát vọng rất lâu cuối cùng cũng bị hắn nắm đến đùa giỡn thưởng thức trong tay. Nhưng Lăng Khiêm vì thu lưới lần này âm thầm hao tốn không ít tâm huyết, để không cho con mồi có chút cơ hội nào từ bên người đào tẩu, gần như đem ra hết toàn bộ nhẫn nại, buộc chính mình duy trì giọng điệu chế nhạo giải quyết việc chung, "Anh, anh cũng không nên quá nhạy cảm, bây giờ nắm thứ đồ chơi kia của anh là em trai anh, chứ không phải là nữ sinh xinh đẹp trường quân đội nào."
Lăng Vệ cảm thấy vô cùng nhục nhã, cắn chặt khớp hàm, không để cho mình lại phát ra tiếng gì.
Không biết rốt cuộc thế nào mới có thể coi là kiểm tra xong. Chỉ có thể lấy nghị lực đặc hữu của sĩ quan dự bị nhẫn nại.
Sống nặng nề buồn tẻ trong trường quân đội lâu dài. Mặc dù không ít sĩ quan nam giới thường thường không tuân theo quy định tìm kiếm đủ loại đường ống thoải mái yêu cầu sinh lý, nhưng Lăng Vệ trên đầu treo hào quang con cả của tướng quân Lăng Thừa Vân, lại không thuộc về một thành viên trong đó.
Cậu ở kiến thức và kinh nghiệm phương diện tình dục, cùng với thành tựu ưu tú các khóa tại trường quân đội của cậu, hình thành tỷ lệ nghịch người khác phải trố mắt đứng nhìn.
"Phải.. Phải kiểm tra tới khi nào?" Mấy phút sau. Lăng Vệ cảm thấy hẳn là nên làm rõ ràng cái quá trình kiểm tra này.
"Gấp cái gì? Bị tay em trai sờ một cái, liền nổi lên tính dục, hay là anh muốn giở trò bên trong, làm cho em thu được kết quả không phù hợp với thực tế, che giấu quá khứ? Lăng Khiêm vừa nham hiểm kích thích, vừa lại đắm chìm trong khoái cảm ngọt ngào có được.
Để có thêm một phần khoái cảm, hắn còn cố ý học thêm khóa tâm lý tội phạm trong trường quân đội, lợi dụng phần mềm phân tích tâm lý tiên tiến nhất, đưa vào tư liệu có liên quan đến tính cách của Lăng Vệ vẫn quan sát được.
Sau nhiều lần thí nghiệm nghiệm chứng tư liệu và mô phỏng tính cách cùng với hành vi, máy vi tính cho ra kết luận cuối cùng. Nhất trí với phỏng đoán của Lăng Khiêm.
Lăng Vệ tuyệt đối không thể tưởng được, cái bẫy đơn giản nhìn như hoang đường mà còn không hợp logic trước mắt này, trên thực tế lại vận dụng hệ thống phần mềm mô phỏng tiên tiến mà chỉ có học sinh quân quyền thượng tầng liên bang mới có thể tiếp xúc.
"Hình như thực sự chưa từng dùng. Màu sắc cực kỳ tươi mới." Chủ động mở giữa bắp đùi ra. Bộ phận sinh dục nam yếu ớt không có bất kỳ che chắn, bị đặt trong tay thiếu niên từ từ thưởng thức, còn muốn nhẹ nhàng bâng quơ dùng tới hình dung dâm mỹ, "Em tưởng rằng chỉ có nơi đó của xử nữ, mới có loại màu sắc này thôi."
Ngón tay dài nhỏ. Cảm nhận giống như xác định vật phẩm, vuốt ve qua lại nơi mẫn cảm.
Lần đầu tiên bị người khác vuốt ve chỗ mẫn cảm, Lăng Vệ không biết làm sao cảm giác được thân thể thoáng chốc một mảnh nóng rực, dùng hết sức có thể khép hai chân lại.
"Ai cho anh khép chân lại?" Lăng Khiêm lập tức không lưu tình quát. "Mở ra!"
Giọng điệu mười phần là quan trên quở trách quân sĩ vi phạm qui định.
Lăng Vệ không chịu thỏa hiệp. Phẫn nộ nhìn em trai thái độ kiêu ngạo của cậu, "Đây rốt cuộc xem là kiểm tra cái gì? Dụng cụ đâu?"
Lăng Khiêm căn bản không tính trả lời chất vấn của cậu. Nắm giữ toàn cục bây giờ cũng không phải là vị anh cả này, mà là mình đang thu lưới.
"Không phối hợp thì thôi. Dù sao kiểm tra giúp anh. Chịu thiệt chính là em." Lăng Khiêm quyết định thật nhanh buông tay, đứng lên đi về phía cửa phòng. "Chuyện này vẫn là xử lý dựa theo con đường chính thức đi. Ngày sau có chuyện xảy ra, ít nhất không cần em gánh chịu trách nhiệm liên đới lén lút giấu giếm các loại."
Mới đi hai bước, cổ tay đã bị phía sau kéo lại.
Đưa lưng về phía Lăng Vệ, khóe môi thiếu niên nhếch lên một nụ cười đắc ý.
"Không, cậu tiếp tục kiểm tra, tôi sẽ phối hợp." Lăng Vệ lo lắng nhất, chính là tình thế phát triển đến tình trạng không thể vãn hồi.
Cậu không thể lấy gièm pha báo đáp ba mẹ dưỡng dục cậu, hơn nữa vẫn luôn luôn quan tâm bảo vệ cậu.
"Quên đi, kiểm tra được một nửa, anh lại sẽ tìm cớ đi ra. Lăng Khiêm không chịu xoay người, lạnh như băng nói. "Em khi học khóa thăm dò, giáo viên thường xuyên đưa ra ví dụ những kẻ phản bội thay đổi thất thường này. Em thấy anh cũng chẳng khác gì bọn chúng."
Thấy dấu hiệu Lăng Khiêm di chuyển bước chân, Lăng Vệ ngay cả chút năng lực miễn cưỡng duy trì cuối cùng cũng không thể không buông tha, cắn răng kiên định nói, "Lần này sẽ kiên trì đến cùng, Lăng Khiêm, tin tôi."
Giọng điệu đứng đắn như thế.
Đáy lòng Lăng Khiêm tà ác mỉm cười, vì để cho tim anh trai lại treo lên cao nhất, cố ý giả bộ suy nghĩ thật lâu, mới phát từ bi gật đầu, "Được rồi."
"Hi vọng có thể kiểm tra nhanh lên một chút." Lăng Vệ một lần nữa nằm về giường, nhắm lại hai mắt. Tiếp tục màn kiểm tra sỉ nhục.
Rất nhanh sẽ qua.
"Mở chân ra thêm một chút." Chờ sau khi Lăng Vệ chiếu theo lời của mình đi làm, thực sự mở chân ra thêm, Lăng Khiêm lại tiếp tục hạ lệnh. "Hai tay đè lại bắp đùi, nhanh chút, nếu không anh cứ căng thẳng lên đùi lại muốn khép lại. Nói cho anh biết, lại hủy bỏ nửa đường, em cũng không có kiên nhẫn tới lần thứ ba với anh."
Dưới uy hiếp không kiên nhẫn của hắn, Lăng Vệ chỉ có thể bày ra tư thế càng thêm sỉ nhục.
Phải đạt tới yêu cầu của Lăng Khiêm, hai chân bị phân tới mức không thể phân ra được nữa, mà còn chính mình dùng bàn tay đè lại.
Tựa như chính mình bẻ mở hai chân ra. Đưa đến tư thế người khác không coi vào đâu xem kỹ, cho dù là đối với Lăng Vệ chuyện tình sắc không thông thạo, cũng cảm thấy giống như đang bị thị gian thập vạn phần không được tự nhiên.
Mãi đến khi hành hạ anh đến không sai biệt lắm, Lăng Khiêm mới giống như ban ơn, lần thứ hai cầm lấy bộ phận sinh dục nam cảm giác vô cùng không tệ.
Lần này, bàn tay cuộn thành hình trụ rộng rãi, nắm thứ của anh trai, thoải mái ma sát.
"Ưm, không" Khuôn mặt đoan chính của Lăng Vệ, cơ hồ kiềm chế đến sắp nhăn nhó.
"Im miệng!" Hung dữ phun ra cảnh cáo, "Lại kêu nữa em liền trực tiếp đánh thức mẹ, để cho anh tự đi mà giải thích với bà."
Hoàn toàn bất đồng với biểu tình trên mặt Lăng Khiêm lúc này, là sảng khoái đang cuộn trào mãnh liệt ở đáy lòng hắn, phản ứng mẫn cảm của Lăng Vệ, cho hắn xác định anh trai này những năm gần đây không có làm chuyện xấu trong trường quân đội.
Chẳng những không có phụ nữ, chỉ sợ ngay cả thủ dâm đàn ông thường làm cũng không nhiều.
Vì thế mới ngay cả cọ xát bình thường chưa có kỹ xảo nhất cũng không có sức đề kháng.
Ý nghĩ anh trai giữ lại trinh tiết cho mình, làm cho mỗi một mạch máu trên người Lăng Khiêm đều tới lui dòng nước ấm kỳ quái. Nghĩ muốn thưởng cho hắn, cùng với dục vọng muốn thêm một bước khi dễ hắn, cơ hồ chia đều chiếm nửa phần, có điều may là, kết cục đến hành động vẫn thống nhất.
Hắn từ bỏ tiết tấu thong thả lúc ban đầu, bắt đầu hung ác đối xử với vật yếu đuối dưới háng Lăng Vệ, sau khi dùng lòng bàn tay ma sát nơi bí ẩn, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm vị trí ở giữa hình trụ, giống như đang xoa xoa qua lại thứ gì đó.
"Ô" Kích thích đáng sợ làm cho Lăng Vệ vặn vẹo, khớp hàm cắn chặt, khó có thể kìm nén mà rên rỉ.
"Hai chân duy trì mở ra, tự mình dùng tay mà giữ!"
Trải qua tác dụng xoa bóp không bình thường, bộ phận trong lòng bàn tay cứ như thế nửa cứng lên, Lăng Khiêm không còn thong dong nửa ngồi bên giường nữa, mà là quỳ giữa hai chân tách ra của Lăng Vệ.
"Anh, duy trì tư thế của mình. Bây giờ là bước cuối cùng, nếu như anh chưa từng phóng đãng với phụ nữ. Hẳn là có năng lực bắn tinh đi." Lăng Khiêm trầm giọng uy hiếp, "Nếu như có gì bất mãn với cách làm của em. Hoặc là không định phối hợp. Chúng ta liền ngừng. Có điều, nếu để bệnh tình của mẹ tái phát, trách nhiệm này em cũng sẽ không cùng nhau gánh chịu với anh đâu."
Lăng Vệ đang trong mơ màng. Vẫn nghe rõ ràng từng chữ của em trai.
Đang muốn phân tích thâm ý của những lời này, một cỗ xúc cảm ấm áp chưa bao giờ thể nghiệm, không báo trước phủ lên bộ phận mẫn cảm nhất của cậu.
"A! Lăng Khiêm!" Rốt cuộc khi phát hiện là chuyện gì xảy ra, Lăng Vệ thất thanh kêu to lên.
Khuôn mặt luôn giằng co ổn trọng bị kinh ngạc không cách nào tiếp thu chiếm giữ, ánh mắt vốn đang trợn trừng, bởi vì cái liếm dã man không lưu tình chút nào của Lăng Khiêm trừng đến gần như vành mắt muốn nứt ra.
Nhận thức bị em trai ngậm bộ phận sinh dục, cùng với khoái cảm đầu lưỡi và khoang miệng nam giới đang đụng vào nơi đàn ông, từ tinh thần và lý trí đồng thời xé rách vỏ ngoài cứng rắn của Lăng Vệ.
Khoái cảm không thể so sánh với thủ dâm, nồng đậm đánh thẳng vào Lăng Vệ.
Nháy mắt. Con cả của tướng quân chìm đắm bên trong vòng xoáy điên đảo thác loạn, không cách nào khống chế run rẩy.
"Không... Không... Dừng lại... Lăng Khiêm... A! Ưm!" Cầu xin trầm thấp thoát phá, trong thất kinh, so với tưởng tượng trong tập kích càng thêm hấp dẫn.
Vì thế, cũng bị càng công kích mãnh liệt.
Chẳng những không để ý mà ngậm dương cụ phía sau đến gốc, hơn nữa còn dùng tới răng, nhẹ nhàng cắn. Dùng đầu răng sắc nhọn cẩn thận nhào nặn.
"A! Lăng... Lăng Khiêm! Không không! Ô..." Lăng Vệ chưa bao giờ trải qua khoái cảm mang theo đau đớn. Cảm giác làm người ta phát cuồng giống như roi da tia chớp quất trên người cậu.
"Không!"
Cổ ra sức ngửa ra sau húc trán trên khăn trải giường, Lăng Vệ mạnh mẽ cong thân thể, thân thể thon dài rắn chắc tạo thành đường cong hình cung hoàn mỹ tràn ngập sức mạnh.
Giống như phát hiện cửa thành sắp sụp đổ, ngậm côn thịt mất thăng bằng của anh trai sâu nhất, sau đó hung hăng hút một cái, khoái cảm ở sống lưng như bị sét đánh.
"A a không!" Lăng Vệ sau nháy mắt cứng ngắc, thê thảm kêu lên.
Theo thân thể mà co giật, mức độ mãnh liệt giống như ác mộng.
Chất lỏng đậm đặc màu trắng. Bùng nổ trong miệng Lăng Khiêm sớm đã có sự chuẩn bị.
Dùng sức hất đầu vẩy trong không trung.
Tiếng thét chói tai bất ngờ dừng lại, đại não Lăng Vệ khoảnh khắc một mảnh trống không. Sau khi thân thể ưỡn cong nặng nề rơi về đệm, ánh mắt thủy chung trừng người mờ mịt sương mù, mê man nhìn trần nhà.
Trong đầu chỉ có chương trình học quân sự của cậu, đây hết thảy đều không thể giải thích, cơ hồ ngay cả bản năng hô hấp cũng đánh mất.
"Nhìn không ra, vật nhỏ phấn nộn như thế, lượng bắn ra cũng thật lớn nha." Phía trên đỉnh đầu xuất hiện khuôn mặt tươi cười tà mị của Lăng Khiêm.
Bên đôi môi xinh xắn treo dịch đục màu trắng, thứ dơ bẩn như thế, hắn cư nhiên không để ý chút nào dùng ngón tay lau, giống như mỹ vị vươn đầu lưỡi liếm đến sạch sẽ.
Hình ảnh dâm tà kỳ dị, trong não trống rỗng của Lăng Vệ không chân thực giống như ảo giác.
Thế nhưng. Lại thực sự đã xảy ra.
"Lăng Khiêm, cậu rốt cuộc đang làm gì?" Cách thật lâu, Lăng Vệ mới cứng ngắc mở miệng.
"Kiểm tra cho anh a. Được rồi, em bây giờ xác định anh thật không có lêu lổng với phụ nữ, ghi hình kia em sẽ giúp anh tiêu hủy." Lăng Khiêm giống như không có việc gì, giọng điệu bình thản đến đáng sợ, "Chỉ là có chút kinh ngạc, anh lại có thể vô sỉ như thế, em thấy anh cứng rắn đến khó chịu, định tận tình anh em liếm một cái giúp anh. Nhưng anh vậy mà lại bắn trong miệng em."
Mỗi một chữ hắn nói. Cũng giống như dao nhỏ đang từng cái cắt đứt thần kinh ngay thẳng trung thành của Lăng Vệ.
Khuôn mặt Lăng Vệ, lần thứ hai thống khổ vặn vẹo.
Lăng Khiêm thông minh có chừng có mực, dù sao ngày mai còn có tiết mục mới.
"Được rồi, trời tối lắm rồi, anh vẫn là đi ngủ sớm một chút đi. Ngày mai chúng ta lại tiếp tục nói."
Xoay người ra khỏi phòng, Lăng Khiêm trở về phòng thuộc về mình, lập tức mở màn hình lập thể ra, phóng đại hình ảnh camera theo dõi truyền tới, thao tác trên hình dáng tràn ngập áy náy và xấu hổ.
Xem ra, anh trai đứng đắn đêm nay bị đả kích đến đủ thảm.
Có lẽ sẽ thống khổ trọn một buổi tối đi.
Lăng Khiêm có chút áy náy nhìn bóng người trong màn ảnh, thế nhưng rất nhanh, khóe môi lại không khỏi tự cong lên.
Ít nhất, hắn nhanh bước hơn tên Lăng Hàm kia. Lần đầu tiên khẩu giao của anh trai. Là thuộc về Lăng Khiêm hắn.
Mà mấy ngày kế tiếp, bất luận mỗi cái lần đầu tiên gì của anh ấy. Đều sẽ thuộc về hắn.
Nghĩ tới đây, tâm tình Lăng Khiêm. Giống như anh túc gieo trồng cuối cùng cũng nở rộ, tràn ngập chờ mong dâm tà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top