Chương 7

Trương Thiệu Hoài gần đây rất buồn phiền, phi thường phi thường buồn phiền, cả người giống như biến thành khối thuốc nổ nặng trăm kí biết đi chỉ chờ khai hỏa, khiến cho tất cả những người làm việc trong phòng điều tra của sở cảnh sát Tây Cửu Long hoảng sợ không thôi, chỉ sợ lỡ chân đạp kíp nổ khiến cho khối mìn kia bung chốt an toàn rồi bùm một cái thì bản thân sẽ chết không toàn thây. Nghe thấy Lao nhị ca hình dung về Trương phó đội trưởng chính là trên mặt viết mấy chữ to đùng: "Người lạ chớ lại gần".

Trên tay cầm bản thẩm vấn vừa mới kết thúc, ném ra phía sau cho Tiểu Mạnh: "Vụ án này giao cho cậu." Trương Thiệu Hoài tiện tay vớ lấy áo khoác sau lưng ghế, đi nhanh ra ngoài, dọc theo đường đi, mấy cảnh sát đồng nghiệp đều tự động dạt qua một bên nhường đường né tránh. Nói giỡn chơi, không thấy được sắc mặt của Cửu Long thần thám đen tới mức nào sao? Tánh mạnh của mình thì phải cố mà giữ lấy, de ra xa một chút, thần phật mới có thể phù hộ độ trì tới được.

"Rầm!" Trương Thiệu Hoài đá cửa xe lại, thân hình cao cao đứng tựa vào cửa xe, theo thói quen mà ngẩng đầu lên nhìn căn phòng bên phải trên tầng mười một của tòa nhà, nhìn thấy nơi nó hắt ra ánh sáng vàng vọt của ánh đen, đôi chân mày ban đầu vốn đã nhíu chặt bây giờ càng lúc càng dính sát lại, sắp thành một đường thẳng rồi.

Mẹ kiếp, mình lúc nào lại thành gà mẹ như vậy, tự nhiên lại phiền muộn nữa rồi! Thở một hơi, Trương Thiệu Hoài bấm xuống remote khóa xe lại, cất bước đi vào trong tòa nhà kia.

Bấm vào chuông cửa, vang lên một tiếng "Cạch!" trong trẻo, phía sau cánh cửa chính là Chung Tư Lâm mang theo ánh mắt mệt mỏi.

Nhìn thấy người đến là Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm mở cửa, cái gì cũng chưa nói, liền xoay người quay trở lại salon, tiếp tục đọc cuốn sách mà y đọc chưa xong.

Cũng không ngẩng đầu lên nhìn, Chung Tư Lâm cứ chuyên tâm đọc sách, Trương Thiệu Hoài hận không thể xông lên ném cuốn sách trong tay Chung Tư Lâm đi.

Gần đây, làm cho hắn phiền lòng giận dữ đến mức gần như đang trên bờ vực điên cuồng chính là người kia – Chung Tư Lâm.

Trương Thiệu Hoài ban đầu muốn nói trải qua đêm hôm đó, tình cảm giữa hắn với em cũng tạm xem như là vén mây mù thấy ánh trăng, quan hệ của hai người cũng yên bình lại, bỗng nhiên từ đâu bay tới sự cố ngoài ý muốn của Phó Đình Đình.

Vụ án của Phó Đình Đình, đả kích rất nặng đến Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài làm sao không rõ chứ? Trải qua một loạt từ điều tra, từ chức, xung đột, hai người đều có sự ăn ý không cần nói cũng hiểu, không có ai nhắc lại chuyện đêm đó.

Hôm nay, bởi vì hung thủ tự sát mà phải khép lại vụ án; Phó Đình Đình bởi vì não bộ bị tổn thương nghiêm trọng, trở thành người thực vật, chuyển sang trung tâm an dưỡng thuộc về một bệnh viện tư nhân; Đơn xin từ chức của Chung Tư Lâm được duyệt, giao lại huy hiệu cảnh sát, đồng thời cũng quyết định thi tuyển vào làm nhân viên ICAC... Mặc kệ tốt xấu thế nào, tất cả những hỗn loạn trước đó bây giờ đều đã đi đến kết quả, đều đã rơi xuống. Duy nhất, chỉ có một thứ chưa được rõ ràng, chính là quan hệ giữa hắn cùng với Chung Tư Lâm.

Từ khi Chung Tư Lâm muốn thi tuyển vào làm nhân viên trong ICAC, liền toàn tâm toàn ý chuẩn bị đối phó với nội dung cuộc thi, hoàn toàn không tiếp xúc với bất kì ai, không để ý tới bất kì sự tình gì. Sau một lần Chung Tư Lâm bởi vì hạ đường huyết mà ngất xỉu, Trương Thiệu Hoài tự động dọn về căn hộ của em, giúp em chuẩn bị ngày ba bữa cơm, bắt buộc em phải ăn uống nghỉ ngơi điều độ.

Chung Tư Lâm đối với việc Trương Thiệu Hoài dọn đến ở chung, cùng với việc anh ép buộc mình nghỉ ngơi, quản lí chế độ ăn uống, không có bất kì lời nào, có thể nói là không hề có bất kì phản ứng gì, y hoài hoàn không nhìn thấy sự tồn tại của Trương Thiệu Hoài, từ sáng đến tối mịt, chỉ liều mạng đọc sách.

Nhìn thấy Chung Tư Lâm như vậy, Trương Thiệu Hoài vừa không thể không làm osin cho em, lại không biết phải làm thế nào để em khỏi tự ngược đãi bản thân bằng cách đọc sách, đau lòng vì ngạo khí của em, lại tức sự bướng bĩnh của em, hơn nữa Chung Tư Lâm đối với hắn hoàn toàn không nghe không thấy không biết, Trương Thiệu Hoài buồn bực đến vài lần muốn phát điên, định một lần nói cho rõ ràng, rồi lại sợ Chung Tư Lâm không chịu được những câu hỏi đầy tính ép buộc đó.

Kết quả, hắn cùng với Chung Tư Lâm trong lúc đó, trở thành một cái gì đó lửng lơ, quan hệ không đầu không cuối.

Lúc nữa đêm, Trương Thiệu Hoài bay qua bay lại giữa phòng khách đến giường, rốt cuộc cũng bò được vào trong giấc ngủ, "Phù..." một tiếng, đứng dậy đi tới ghế salon trong phòng khách thì ngẩn người.

Tiếng đồng hồ tik tak trên tường, trong không gian yên tĩnh không một tiếng động càng có vẻ rõ ràng hơn. Tik tak, tik tak, tik tak... Quanh quẩn qua lại trong phòng khách, quấy đảo tâm tình Trương Thiệu Hoài càng lúc càng tâm phiền ý loạn.

Chịu không xiết cảm giác hít thở không thông này, Trương Thiệu Hoài đi đến mở bung cửa ban công, làn gió đêm của HongKong mơn man, thoáng xua đi cỗ buồn bực hờn dỗi rối nùi trong lòng Trương Thiệu Hoài.

"Ôi..." Đem tất cả đè nén trong ngực chậm rãi thả xa, nhìn ngọn đèn hắt lên từ đường chân trời xa xôi, ánh mắt Trương Thiệu Hoài bị che phủ bởi màn mưa phùn lất phất, dần dần lắng đọng xuống, trong đôi mắt trong suốt chỉ còn phản chiếu lại bóng của những ngọn đèn.

Cơn mưa phùn này cùng với màn đêm sâu không thấy đáy, sao giống như là tình cảm giữa hắn và Chung Tư Lâm trong lúc này, bao vây bởi tầng tầng lớp lớp trói buộc, không nỡ chặt đứt xoay người bỏ đi, rồi lại không có cách nào đi nhanh về phía trước... Không thấy được ánh sáng.

Kì thật hắn rõ ràng, bản thân mình tại sao lại xúc động như vậy, bởi vì hắn sợ... Sợ Tư Lâm lại một lần nữa chui vào trong vỏ ốc. Trải qua một đêm kia, hắn có thể chắc chắn Tư Lâm đúng là có tình cảm với mình, là đang tiếp nhận mình. Nhưng mà, trong đêm đó Phó Đình Đình gặp chuyện không may, cô ấy liên tục gọi điện thoại cầu cứu Chung Tư Lâm, nhưng Tư Lâm lại không nhận bất cứ cuộc gọi nào, làm cho em gái người đó xảy ra chuyện...

Tình huống như vậy, Tư Lâm làm sao có thể tự tha thứ cho bản thân, làm sao có thể tình nguyện đối mặt với tình cảm của hai người đây? Cho nên hắn sợ, sợ Tư Lâm bởi vì tự trách, bởi vì chuộc tội mà bỏ qua tình cảm giữa hai người.

"Ôi..." Lại một tiếng thở dài, Trương Thiệu Hoài dựa vào lan can của ban công, nhìn bầu trời tối đen. Mình vội vàng thành có ích gì cơ chứ? Trước mắt, không phải là thời điểm tốt nhất để xác định quan hệ của hai người, nếu nóng nảy, chỉ sợ lại giống như hai năm trước, người kia lại hoàn toàn mất tích, biến mất khỏi mắt mình thêm một lần nữa.

Trương Thiệu Hoài cười khổ, lắc lắc đầu mình. Quên đi, ít nhất Tư Lâm không có trốn tránh mình, còn đồng ý cho mình đến ở cùng, như vậy sẽ không có việc gì, ít nhất em cũng cho mình một cơ hội.

Dù sao bản thân vốn đã xác định rồi, hai người cũng đã biết nhau nhiều năm như vậy, không phải chỉ là mới biết có vài phút, em chính là của hắn, hắn sẽ không bao giờ buông tay!

Cưỡng chế chống lại cảm giác buồn phiền cùng bất an trong nội tâm, Trương Thiệu Hoài tìm ra lí do cố gắng thuyết phục mình, nghĩ đến mấy ngày nay đồng nghiệp trong sở cảnh sát chỉ sợ tránh mình không kịp, không khỏi cười khẽ một tiếng. mình như vậy, đúng là buồn cười... Giống y như là chỉ cần chuyện gì có liên quan đến ba chữ "Chung Tư Lâm" cũng khiến cho mình bị loạn hết cả lên...

Nghĩ muốn thức thêm chút nữa, nhưng cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, cục cựa thắt lưng một chút, Trương Thiệu Hoài xoay người trở lại phòng khách, chuẩn bị bò lên ghế salon ngủ một giấc.

Vừa vào trong phòng khách, liền nghe thấy tiếng cửa phòng Chung Tư Lâm mở ra, trong bóng tối, chỉ thấy được bóng dáng cao gầy lén lút đi tới ghế salon bên cạnh bàn trà, không biết tìm cái gì nữa.

"Nữa đêm canh ba, không ngủ được hay sao, đang tìm gì mà gấp quá vậy?" Trương Thiệu Hoài thình lình lên tiếng làm cho Chung Tư Lâm đang cúi đầu tìm cái gì đó bị giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về hướng phát ra âm thanh, hai con ngươi đen nhánh, kinh hoàng chớp mắt cùng với sự cảnh giác cao độ.

Hóa ra là Trương Thiệu Hoài, sự phòng bị trong mắt Chung Tư Lâm dịu xuống, lại khôi phục sự bình thản như không có vấn đề gì, thản nhiên mở miệng, không che dấu được sự uể oải: "Điện thoại di động, điện thoại của tôi. Anh có thấy không?"

"Điện thoại di động? Em đang ngủ đi tìm điện thoại làm cái gì?" Mặc dù nghi hoặc, Trương Thiệu Hoài vẫn giúp Chung Tư Lâm tìm xem điện thoại nằm ở đâu.

Trương Thiệu Hoài chỉ thuận miệng hỏi, nhưng lại làm cho động tác của Chung Tư Lâm ngừng lại đột ngột, đôi môi mím chặt, hàm cũng như đang cắn chặt, lơ đãng toát ra em đang bị áp lực — áp lực từ trong tâm tình của em: "Không có gì, chỉ là phát hiện điện thoại không có trong phòng."

Phảng phất giống như cảm nhận được sự áp chế trong tâm tình của Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài bỗng nhiên ngừng lại động tác, đứng bên kia bàn trà, nhìn chằm chằm vào mặt Chung Tư Lâm.

Đội nhiên, Trương Thiệu Hoài lướt qua cái bàn, túm lấy vạt áo của Chung Tư Lâm, bật ngọn đèn bàn bên cạnh lên, trước mắt bất chợt lóe sáng làm cho Chung Tư Lâm bất giác nheo mắt lại. Ánh sáng vàng chói mắt từ ngọn đèn phủ lên những đường nét trên mặt Chung Tư Lâm, hai tròng mắt thâm đen, cùng vẻ tiều tụy uể oải không chịu nổi.

Shit! Trương Thiệu Hoài thật muốn hung hăng mắng mình một trận, hắn ở đây cũng đã năm ngày, lại không hề phát hiện ra.

Hắn cứ tưởng rằng Chung Tư Lâm mấy ngày nay tiều tụy là bởi vì ăn uống thất thường, không nghĩ tới tình trạng của Chung Tư Lâm so với hắn nghĩ còn muốn tồi tệ hơn. Xem hai tròng mắt thâm đen tới mức độ này, thì liền biết gần đây Chung Tư Lâm căn bản là không hề có lấy một giấc ngủ ngon.

"Đã bao lâu em không ngủ rồi?" Giọng điệu của Trương Thiệu Hoài cực kì bất thiện chất vấn Chung Tư Lâm.

Dùng một động tác nhỏ, thoát ra khỏi bàn tay đang nắm lấy áo mình của Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm chớp mắt một cái, lạnh giọng trả lời: "Anh hỏi câu này là sao? Tôi ngày nào cũng ngủ cả."

Một lần nữa túm lấy vạt áo của Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài kéo người kia đến trước mặt mình: "Em đừng có mà nói dối, em đã không ngủ bao nhiêu lâu rồi?"

Chung Tư Lâm nhướng mày, lập tức dùng hai tay chém vào cổ tay Trương Thiệu Hoài, dùng một chiêu thoát khỏi sự cầm nắm của Trương Thiệu Hoài, tiện thể giáng một đòn xuống dưới vai Trương Thiệu Hoài.

Chỉ là Trương Thiệu Hoài phản công lại nhanh hơn, theo động tác của Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài buông vạt áo ra, hai tay liền hướng đến eo Chung Tư Lâm, dựa vào sức nặng cơ thể, trong nháy mắt đã đè Chung Tư Lâm xuống dưới ghế salon.

QUẢNG CÁO

Phương pháp giúp giảm rụng tóc hiệu quả. Chị nhờ dùng bộ đôi hoàn hảo này.


Kéo dài thời gian làm tình lên đến 1h chỉ với 450k. Click xem ngay...!

Sau khi đem Chung Tư Lâm xô xuống ghế, Trương Thiệu Hoài siết tay, đột ngột đánh úp về phía Chung Tư Lâm.

"Rầm!" một tiếng thật lớn vang lên bên tai Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài dùng thân hình của mình ngăn chặn nửa người trên của Chung Tư Lâm, nhìn Chung Tư Lâm từ trên xuống, trong đôi mắt to lửa giận bốc lên bừng bực: "Anh đã nói với em, không được dùng cách tự ngược đãi nữa, đến bây giờ em vẫn còn áy náy với Phó Đình Đình!"

"Câm miệng!" Đầu gối Chung Tư Lâm thúc lên bụng Trương Thiệu Hoài, Trương Thiệu Hoài đau đến nhe răng trợn mắt, ôm bụng té xuống đầu kia của cái ghế.

Chung Tư Lâm từ trên ghế salon ngồi dậy, trừng mắt nhìn Trương Thiệu Hoài ôm bụng quằn quại: "Anh câm miệng đi... Anh căn bản cái gì cũng đều không hiểu... Anh cái gì cũng không biết..."

Trương Thiệu Hoài nghiến răng, nghiêng mắt trừng trừng nhìn về Chung Tư Lâm đang siết tay thành nắm đấm đứng trước mặt mình, hừ một tiếng: "Anh không biết? Người không biết chính là em!" Giọng của Trương Thiệu Hoài trở nên cao vút: "Em có biết cho dù em có tự ngược đãi bản thân tới chết, Phó Đình Đình vẫn nằm trong bệnh viện! Cho dù tối nào em cầm điện thoại trong tay thì sao? Phó Đình Đình cũng sẽ không gọi cho em!"

Trương Thiệu Hoài trợn to mắt, đưa tay chụp lấy điện thoại di động vừa mới tìm ra, đột ngột ném vào vách tường đối diện, "Rắc!" Điện thoại di động mà Chung Tư Lâm đang tìm bây giờ đã hiện ra, nát tan tành.

Nhìn điện thoại của mình bị đập bể nát bét, toàn thân Chung Tư Lâm đều căng cứng lên, nhìn chằm chằm vào xác điện thoại trên nền nhà, chỉ cảm thấy toàn thân mình càng lúc càng lạnh lẽo. Thanh âm yếu ớt cứ liên tục thì thào: "Không... Đình Đình... Đình Đình..."

Nhẹ thở dài một hơi, Trương Thiệu Hoài đem Chung Tư Lâm toàn thân đang căng cứng vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lên lưng em, thanh âm trầm thấp không ngừng rót vào tai Chung Tư Lâm: "Tư Lâm, kiên cường lên, đừng thua chính mình... Đừng bại bởi chính bản thân em..."

"Trương Thiệu Hoài!" Nguyên bản vốn im lặng trong lòng Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm không hề lên tiếng, đột nhiên nhảy chồm lên, đem Trương Thiệu Hoài đè xuống đất.

Trương Thiệu Hoài bị xô ngã, trước mắt sao bay vòng vòng còn chưa kịp tan đi, Chung Tư Lâm cũng đã đè ngồi lên người mình, nắm tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn nện xuống như mưa vừa gào lên: "Trương Thiệu Hoài! Tên hỗn đãn này! Anh là tên đáng chết! Anh là đồ hỗn trướng!"

Hai tay ôm lấy đầu, Trương Thiệu Hoài mặc kệ Chung Tư Lâm từng đấm từng đấm phát tiết tâm tình, dưới cơn mưa đòn của Chung Tư Lâm cùng tiếng mắng chửi dần dần cũng tích tụ lại thành cục tức trong bụng, sau khi khóe mắt bị trúng một đòn đau từ Chung Tư Lâm, liền gào lên một câu "Em tỉnh lại cho anh!" liền dùng khuỷu tay húc vào trong bụng Chung Tư Lâm, từa dịp Chung Tư Lâm ăn đau mà dừng lại đợt công kích một thoáng, liền dùng sức mãnh lực tống lên ngực Chung Tư Lâm thêm một phát.

"Ầm!" Ăn cú này của Trương Thiệu Hoài, cả người chung Tư Lâm bị đánh rớt ra khỏi người Trương Thiệu Hoài ngã qua một bên, chỉ thấy hình ảnh trước mắt xoay mòng mòng, chính là không thể tập trung nhìn rõ một cái nào, miễng cưỡng muốn nhúc nhích thân mình, Trương Thiệu Hoài tàn nhẫn chặt xuống một cú vào sau gáy làm cho Chung Tư Lâm bất tỉnh ngay tại chỗ.

Nhìn Chung Tư Lâm hôn mê ngã trên mặt đất, Trương Thiệu Hoài không khỏi thở dài một hơi tự trách, cũng không biết ngày mai Tư Lâm tỉnh lại có giết mình hay không nữa, nhưng ít ra đêm nay, có thể cho Tư Lâm ngủ ngon được một giấc.

Lại thở dài thêm một tiếng, Trương Thiệu Hoài liền ôm lấy Chung Tư Lâm bất tỉnh đi vào trong phòng.

...

Ý thức từ từ tập trung lại, cơn đau đớn đến co thắt nơi bụng càng lúc càng rõ ràng. Trong lúc mơ mơ màng màng, nhớ đến một trận trước khi bất tỉnh... Trương Thiệu Hoài chết tiệt! Chung Tư Lâm đột ngột bật dậy, rồi lại bởi vì toàn thân đau đớn mà té ngược xuống giường.

"TRƯƠNG – THIỆU – HOÀI!" Chung Tư Lâm nghiến răng nghiến lợi căm giận phun trào.

"Ai gọi anh?" Trương Thiệu Hoài thò mặt vào phòng, nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Chung Tư Lâm, da đầu có chút tê dại, từ trong đáy lòng hít một hơi thật sâu, đi vào trong phòng Chung Tư Lâm.

"Đau lắm à? Anh giúp em bôi thuốc trước." Trương Thiệu Hoài tự động ngồi xuống giường bên cạnh Chung Tư Lâm, chuẩn bị trút bỏ quần áo trên người Chung Tư Lâm ra.

"Chát!" Hất văng cánh tay Trương Thiệu Hoài đang vươn về phía mình, một đấm của Chung Tư Lâm hướng thẳng vào mặt Trương Thiệu Hoài, nhưng khi nắm đấm muốn chạm vào da mặt của Trương Thiệu Hoài thì dừng lại, Trương Thiệu Hoài mắt cũng không hề chớp lấy một cái, liền cất giọng lạnh lẽo như hàn băng nói: "Tại sao không né?"

"Tại sao phải né?" Trương Thiệu Hoài vẫn nhìn chằm chằm Chung Tư Lâm như cũ, không có bất kì ý định tránh né nào: "Nếu như nhận lấy một đấm này, có thể làm cho em hết giận, anh tại sao lại không nhận? Hơn nữa —" hai lúm đồng tiền trên má Trương Thiệu Hoài thụt sâu, cười khổ y như vừa khóc vừa cười: "Em tặng anh cả người đen thui, anh cũng không ngại em tặng thêm cái kính râm."

Lúc này, Chung Tư Lâm mới nhìn rõ trên mặt Trương Thiệu Hoài có một vệt bầm màu xanh, một vệt màu tím, mắt phải thì đen sì, nhìn lại hết cả mặt giống như là bức tranh nham nhở, nguyên bản khuôn mặt vốn anh hùng khí khái, hôm nay thành bộ dạng này, giống y như là anh hùng khí đoản còn bị chó cắn.

Nhìn thấy vẻ mặt của Trương Thiệu Hoài như vậy, Chung Tư Lâm không nhịn được phì cười, "Hừ uh..." lợi dụng tiếng ho nhẹ che dấu đi tiếng cười không nén lại được của mình. Chỉ là, khí thế hung hăng chuẩn bị chất vấn ban đầu đã tiêu đi đâu mất, CHung Tư Lâm cũng không bày ra được bộ mặt phẫn nộ, ngược lại vì cơ thể phải căng ra, liên lụy tới khóe miệng, lan tới chỗ đau khi bị đánh hôm qua, cảm giác đau đớn xộc thẳng lên tận não.

"A..." đè xuống tiếng rên đau đớn yếu ớt, Chung Tư Lâm cố gắng duy trì sắc mặt không chút thay đổi, lem lén ngắm nhìn khuôn mặt rực rỡ như cầu vồng của Trương Thiệu Hoài, tận lực duy trì lời lẽ bình thản: "Tối qua có ăn em không?" Chỉ là lời nói khi kết thúc có chút run run, tiết lộ y đang cười trộm.
INTERESTING FOR YOUAdskeeper

An Effective Remedy For Joint Pain! Just Take This

Wanita berusia 107 tahun menasihati membersihkan saluran darah
"Có chứ, phải đáp lễ lại quà tặng của Chung Sir chứ." Chú ý tới ánh mắt có ý mà như vô tình dời đi của Chung Tư Lâm, không muốn nhìn kĩ mặt mình, hơn nữa câu nói kia lại hơi run khi kết thúc, Trương Thiệu Hoài lập tức rõ ràng nguyên nhân ánh mắt lửng lơ của Chung Tư Lâm, trong đầu nảy ra ý định muốn đùa cợt.

Mạnh mẽ giữ lấy nắm tay Chung Tư Lâm đưa đến trước mặt mình, dí mặt lại đối diện với mặt Chung Tư Lâm, cố tình cẩn thận giới thiệu lại lai lịch mỗi vết bầm trên mặt mình: "Cái này, là tác phẩm của tay phải em khi dùng năm thành công lực bảy thành tốc độ mà có; cái này, là tác phẩm của tay trái sử dụng bảy thành công lực ba thành tốc độ; còn nữa, cái vòng tròn trên mắt này là kiệt tác khi tay phải em dùng mười thành công lực... Em nhìn đi , tất cả đều là của em đó."

Chung Tư Lâm trái liếc phải liếc, chính là không muốn để cho hai mắt nhìn tới mặt Trương Thiệu Hoài một chút nào, Trương Thiệu Hoài chính là muốn Chung Tư Lâm phải nhìn mình, dán mặt mình đến trước mặt Chung Tư Lâm, Chung Tư Lâm muốn trốn, Trương Thiệu Hoài liền đuổi theo. Không hiểu sao, hai người lúc này lại thành ra ở trên giường, chơi trò mi trốn ta đuổi.

Hai người đuổi được nhau rồi, hai khuôn mặt cũng dựa lại gần nhau, vài lần, chóp mũi cơ hồ cũng chạm đến chóp mũi của người kia, hơi thở trong lúc đó đều là hô hấp của người kia. Tránh né giãy dụa tách ra một khoảng trống, môi Trương Thiệu Hoài lướt qua rất khẽ khàng mang theo một phần mềm mại ôn thuận, phảng phất như là gió nhẹ thổi đến, trong lúc lướt khẽ qua đó, làm cho động tác của hai người đều bị đình chỉ.

Chung Tư Lâm đột nhiên thối lui về sau, động tác quá mạnh làm liên lụy đến vết thương nơi bụng, khiến cho Chung Tư Lâm cau chặt mày, lạnh mắt quét về Trương Thiệu Hoài – đầu sỏ làm cho y bị thương, hung hăng trừng mắt mà nhìn; chỉ là nhìn thấy khuôn mặt xanh xanh tím tím lại mang thêm điểm ủy khuất, lại cảm thấy rất chi là buồn cười.

Vừa giận lại vừa muốn cười, hai loại tâm tình mâu thuẫn, làm Chung Tư Lâm lăn qua lăn lại một chút, tống một chưởng đến mặt Trương Thiệu Hoài, nhưng cuối cùng lại biến thành đẩy ra, đem khuôn mặt Trương Thiệu Hoài đẩy ra chỗ khác: "Mau tránh ra, đừng làm vướng mắt em."

Trương Thiệu Hoài nương theo cú đẩy của Chung Tư Lâm, ngã xuống bên cạnh, thuận thế kéo Chung Tư Lâm theo. Vén cái áo T-shirt của Chung Tư Lâm lên, Trương Thiệu Hoài mở nắp chai rượu thuốc, xoa lòng bàn tay lên vết bầm trên bụng Chung Tư Lâm, nhẹ nhàng chà xát: "Phải làm tan máu bầm, mới mau hết được. Lúc đầu sẽ rất đau, phải đau thì mới tốt được."

Khi nói chuyện, hai mắt Trương Thiệu Hoài nhìn thẳng vào mắt Chung Tư Lâm, tận lực cất lên âm thanh nhẹ nhàng, càng lộ ra vẻ thầm thấp: "Nếu như bởi vì sợ đau, cứ như vậy mà mặc kệ nó, chuyển thành nội thương, sẽ vĩnh viễn vất vả đó."

Bàn tay Trương Thiệu Hoài tăng thêm sức lực: "Nhịn một chút, chân tay nếu không chịu được, thì nắm lấy tay anh." tay trái liền nắm lấy tay phải của Chung Tư Lâm, còn bàn tay phải không hề để ý đến cái nhíu mày cùng mồ hôi đang tuôn ra trên trán Chung Tư Lâm, tiếp tục làm tan máu bầm.

Thâm ý của Trương Thiệu Hoài tuôn ra theo mỗi lời nói, cùng bàn tay ấm áp, rõ ràng từng từ từng chữ, thấm vào tận đáy lòng Chung Tư Lâm. Thân hình ban đầu còn vùng vẫy liền trở nên bất động, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt to thân thuộc kia, tâm tư rối loạn của Chung Tư Lâm cũng chậm rãi lắng đọng lại.

Những tổn thương, buồn bực trong cơ thể đọng lại thành vết bầm, cũng không tan đi; có chút đau đớn, bởi vì chưa người nào hiểu, cho nên chỉ có thể tự mình nuốt ngược vào; có một số việc, không phải là không thể, chỉ là bởi buông tay không được...

Nhìn vào trong mắt Trương Thiệu Hoài, phản chiếu lại bản thân tinh thần sa sút, đập vào trong mắt là hình ảnh người kia cũng bị đau đớn và tổn thương, trái tim Chung Tư Lâm như bị bóp chặt, trong lòng, dần dần nóng lên...

Mi mắt rũ xuống, Chung Tư Lâm đem tầm mắt của mình che khuất, không còn sức nữa, nằm thẳng trên giường, cho dù Trương Thiệu Hoài có xua tan đi máu bầm trên người, lực đạo trên tay cũng không hề có ý nương nhẹ, có lúc còn cố ý tăng thêm sức lực, đau đến mức Chung Tư Lâm phải cấu chặt tay trái của Trương Thiệu Hoài để trả thù. Đợi đến khi Trương Thiệu Hoài xoa bóp hết toàn bộ vết thương trên người Chung Tư Lâm một lượt, Chung Tư Lâm sắc mặt đã tái nhợt, môi dưới để lại dấu răng rõ ràng, thở hổn hển, toàn thân hư thoát ngồi phịch trên giường.

"Tốt rồi! Cũng tan bớt một ít, hai ngày nữa sẽ hết bầm, vết thương sẽ tốt lên thôi." Trương Thiệu Hoài tươi cười với Chung Tư Lâm, giọng điệu ung dung.

Chung Tư Lâm ngồi phịch trên giường, mặt trắng không còn giọt máu liếc mắt nhìn Trương Thiệu Hoài một cái, căm giận nói: "Để em nghỉ một chút, chờ lát nữa em giúp anh làm tan máu bầm." Trương Thiệu Hoài chết tiệt, làm như đây chưa từng bị thương bao giờ sao? Chưa từng bị bầm tím sao? Lúc nãy mạnh tay như vậy, rõ ràng là nhân cơ hội trả thù.

"Không cần đâu, anh sẽ tự xử lí." Một bên thu dọn chai rượu thuốc tan máu bầm, Trương Thiệu Hoài chẳng lẽ còn không biết ý định của Chung Tư Lâm sao? Hắn còn không có ngu, lọt vào tay người kia đau không đến kêu cha gọi mẹ hắn chết liền.

"Phía sau lưng, bên hông, tự anh có thể thò tay tới sao. Tối hôm qua đánh anh một trận, là em không tốt, cứ để cho em tận tình chăm sóc một lần đi." Quay người một cái, Chung Tư Lâm nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm vào Trương Thiệu Hoài thương tích đầy mình, chính là muốn báo thù anh chuyện lúc nãy.

INTERESTING FOR YOUAdskeeper

An Effective Remedy For Joint Pain! Just Take This

Wanita berusia 107 tahun menasihati membersihkan saluran darah
"Được được được, chờ em khôi phục lại sức khỏe, anh sẽ mời em giúp anh làm tan máu bầm." Trương Thiệu Hoài giọng điệu có chút chịu đựng, kéo chăn mền lên trùm Chung Tư Lâm lại: "Em nghỉ ngơi một chút đi."

Bởi vì toàn thân kiệt sức vô lực chẳng còn hơi đâu mà nói chuyện, Chung Tư Lâm chỉ lười biếng nằm trên giường, thuận miệng hỏi: "Hôm nay anh không phải đến sở cảnh sát à?"

Trương Thiệu Hoài không khỏi cười khổ, chỉ vào mặt mình: "Em nghĩ anh có để dùng bộ mặt này đi lên sở sao? Không hù chết người mới là lạ. Anh gọi điện thoại xin nghỉ phép rồi."

"Điện thoại?" Như là đột nhiên nhớ tới cái gì, Chung Tư Lâm đột nhiên ngồi dậy, đôi chân mày vừa giãn ra một chút liền cau lại, hai mắt nheo lại thành một đường. Bỗng nhiên đưa tay đến trước Trương Thiệu Hoài, ngửa lòng bàn tay lên: "Đúng rồi, đưa điện thoại di động của anh cho em."

"Đưa điện thoại di động cho em? Em muốn làm gì?" Trương Thiệu Hoài khó hiểu.

"Cứ đưa em là được rồi." Tay Chung Tư Lâm vẫn ngửa tay ra ngoài không khí.

Mặc dù không rõ nhưng Trương Thiệu Hoài vẫn đưa điện thoại của mình giao cho Chung Tư Lâm. Chung Tư lâm nhận lấy điện thoại, cầm trong tay nhịp nhip vài giây, Chung Tư Lâm đem điện thoại của Trương Thiệu Hoài ném thật mạnh vào tường.

"Rắc!" một tiếng, điện thoại của Trương Thiệu Hoài vỡ tan tành.

"Em..." Nhìn cái điện thoại nát bét trước mặt mình, Trương Thiệu Hoài há miệng, nhưng không biết nói gì, liền bị nghẹn giữa chừng.

Chung Tư Lâm này lại giường, khóe miệng cong thành nụ cười hài lòng: "Đây là trả lại anh tối hôm qua dám ném điện thoại của em. Chờ lát nữa em trả lại anh "ân tình" lúc nãy giúp em làm tan máu bầm."

Nhìn bóng lưng nằm nghiêng lại của Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài bắt đầu chuyên tâm tự hỏi, chờ lát nữa có cần phải tìm cớ chuồn đi hay không, tránh cho thịt thà trên người hắn thoát khỏi kiếp nạn ăn đau...

"Thiệu Hoài..." Đầu hơi cúi xuống, tiếng kêu vọng theo không khí mà truyền sang, lưng Chung Tư Lâm vẫn hướng về phía Trương Thiệu Hoài, tốc chăn của mình lên, vỗ vỗ vào vị trí phía sau, thanh âm nhỏ đi vài phần, phảng phất giống như là đang thầm thì nỉ non: "Em ngủ một mình, ngủ không có yên... Lúc nào cũng mơ thấy Đình Đình..."

Còn nói chưa hết câu, cơ thể ấm áp của Trương Thiệu Hoài đã dán vào, từ sau lưng ôm lấy Chung Tư Lâm, nhẹ nhàng thầm thì bên tai em: "Anh ở đây." Thanh âm Trương Thiệu Hoài ôn nhu mà kiên định: "Anh ở ngay đây, cứ ngủ ngon đi,"

Không biết qua bao lâu, khi mí mắt Trương Thiệu Hoài cũng sụp xuống, một tiếng "Cảm ơn" nhẹ đến mức không thể nghe thấy rõ chui vào trong tai Trương Thiệu Hoài, Trương Thiệu Hoài mỉm cười, ôm người trong lòng càng chặt hơn.

Buổi trưa ánh sáng chói chang rực rỡ xuyên thấu qua rèm cửa sổ bằng lụa trắng, hơi chiếu vào trong phòng, bình yên mà ấm áp.

Sau lưng truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng tiếng tim đập bình ổn vững vàng, mí mắt Chung Tư Lâm, rốt cuộc cũng không còn run rẩy, trầm lắng thiếp đi.

Kể từ khi Đình Đình gặp chuyện không may, y không thể có được một giấc ngủ ngon, y rất mệt, thật sự mệt mỏi quá...

Đem máu bầm trong người làm tan đi, đau đớn trôi qua thì vết thương sẽ tốt lên.

Càng huống chi, vẫn còn có một người lúc nào sẽ cùng y chịu đựng đau đớn, vết thương của y sẽ tốt lên.

Chung Tư Lâm rời khỏi sở cảnh sát, một tháng sau thi vào vị trí nhân viên bên ICAC, đạt được kết quả rất cao không có gì bất ngờ.

Sau nửa năm huấn luyện, Chung Tư Lâm chính thức trở thành Chung Sir của ICAC.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy