Song Sinh Xuyên Không

Một cơn gió nhẹ thoảng qua.

Trong căn phòng nhỏ có hai người, nhìn bề ngoài trông cả hai rất giống nhau, người ta có thể nói rằng họ như hai giọt nước, thật khó để phân biệt ai là ai. Cả hai đều có mái tóc màu cam, đôi mắt màu xanh biển . Nhưng việc họ đang làm thì chẳng giống nhau, một người đang ngồi bên bàn, im lặng viết gì đó, hẳn là đang học bài, đó là Mizushima Kanji . Người còn lại thì đang nằm thảnh thơi trên chiếc giường gần đó, trên tay cầm chiếc điện thoại , hẳn là cậu đang chơi game, nhạc nổi ầm ĩ, đa phần là tiếng nói gì mà Touken Ranbu... , đó là Mizushima Kenji.

Kanji và Kenji là song sinh nam, Kanji là anh , còn Kenji là em. Đúng là song sinh, cả hai lại có sở thích là ăn mặc giống nhau, việc nhận ra quả thật là khó khăn. Nhưng đó là vẻ bên ngoài, chứ thật ra nếu xét về tính cách thì cả hai như đối nghịch nhau, anh trai trầm tính, lãnh đạm, luôn có những suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Còn em trai thì lại ham chơi, ham ăn, thích vui đùa, trêu chọc mọi người, lại có chút máu liều. Không hiểu sao hai người có thể thân nhau nữa.

Kenji nằm cầm điện thoại một lúc rồi uể oải nói:

- Kanji-nii , Anh muốn chơi game không? Hình như anh học hơi lâu rồi đấy.

Người anh dừng bút viết, quay qua bên giường, đáp lại:

- Không! Và nếu em không làm bài tập thì anh cũng không giúp em đâu.

- Hể?! Có bài tập à? - Kenji trưng bộ mặt ngạc nhiên, bỏ ngay chiếc điện thoại xuống đệm mà ngồi dậy.

- Không nhớ?! - Kanji lạnh nhạt hỏi và nhíu mày.

- Ừ! - Kenji gật đầu, gãi đầu thở dài rồi nói tiếp. - Mà thôi, dù sao cũng chẳng làm nổi nên bỏ qua luôn. Mà Kanji-nii, đi dạo chút đi, em thấy trong phòng ngột ngạt chết đi được.

Kanji nhìn qua bài làm của mình một chút rồi cũng gật đầu đồng ý đi dạo, dù sao cậu cũng đang muốn đi đâu đó cho khuây khỏa, giải tỏa áp lực một chút.

Cả hai bước xuống nhà ra cổng chính lớn, một chiếc xe ô tô đã đỗ sẵn ở đó. Một người đàn ông bước ra, cúi chào kính cẩn.

- Xin chào hai thiếu gia, hai người muốn đi đâu?

- Hể?! Xen nào... Thôi đi đâu cũng được, tốt nhất là đến một ngọn núi hay khu rừng nào đó gần đây để đi dạo là được. - Kenji suy nghĩ một chút rồi đưa ra câu trả lời.

- Vâng! - Người đó mở cửa xe, đợi hai người bước vào rồi cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái xe.

Kanji và Kenji có cha là chủ tịch một tập đoàn nổi tiếng trong nước, việc người đưa kẻ đón như vậy là chuyện thường tình, có điều là cả hai dường như không mấy vui vẻ.

Chiếc xe cứ chạy trên con đường dài dường như vô tận. Khi đến một khu rừng nọ, chiếc xe dừng lại, người lái xe lại đứng dậy mở cửa cho hai thiếu gia kia bước ra.

- Không cần đi theo, chúng tôi có thể tự lo được. - Kanji bước đi trước, không quay lại nhìn người lái xe. Còn Kenji thì lại chạy theo sau vì suýt nữa thì quyên chiếc điện thoại trong xe, chẳng biết vớ vội nên cầm luôn cục sạc vô dụng theo. Nơi rừng núi có điện đâu.

Người lái xe đứng im, lặng lẽ lấy trong xe ra một thanh kiến ngắn, nở nụ cười nham hiểm.

Có duy nhất một con đường xuyên qua khu rừng này. Khu rừng trông cũng khá hoang sơ, chưa hẳn bị chặt phá nhiều. Tiếng chim kêu rả rích hòa cùng gió, lá cây lướt nhẹ trong không gian.

- Nè Kanji-nii, em vừa tìm được một game chơi có vẻ hay lắm.

- Lại game, đầu em chỉ chứa thứ đó thôi à? - Kanji liếc qua em trai mình. - Em chơi game bao lâu rồi hả?

- Hể?! Nhưng game này thật sự hay mà... Em có thể chơi cho anh xem. - Nói xong, Kenji lấy chiếc điện thoại ra bấm bấm một chút rồi than. - Quyên mất, chỗ khỉ ho cò gáy này không có WiFi .

- Điều đó là dĩ nhiên.

- Tên game là Touken Ranbu của hãng DMM/Nitroplus, nói chung là người chơi hóa thân thành một Saniwa, làm sống dậy những thanh kiếm và chống lại những thế lực đen tối muốn thay đổi lịch sử là Thoái Sử Quân ..... Nghe hay không? Mà em vừa mới tạo nick đăng nhập và vừa kịp chọn kiếm mở đầu ( started) thôi, nãy anh nói làm mất hứng chơi quá, đến tên nhân vật là gì em quyên mất luôn... Ka.. Kyo.. . - Cậu em trai liên tục nói một hồi mà chẳng cần nghỉ lấy hơi.

- Nội dung có vẻ thú vị, nhưng anh không quan tâm.

- Hể?! Không quan tâm? Anh phũ quá đó!!!! - Kenji nói lớn, cố ý kéo tay Kanji lại.

- Đó không phải phũ, xem lại định nghĩa đi! - Kanji nhếch môi cười.

Đối với Kanji cậu thì chỉ có mỗi Kenji mới có thể khiến cho cậu vui vẻ. Kenji lẩm nhẩm hát lại giai điệu opening game mà cậu vừa nghe.

Nhưng cuộc vui giờ nới bắt đầu.

Một thanh kiếm từ đâu chém thẳng xuống phía cả hai, nhưng may mắn là họ đều tránh được mà không bị thương. Kanji kéo Kenji ra phía sau mình, rồi nhìn kẻ cầm cây kiếm vừa chém xuống kia. Đó chẳng phải người lái xe ban nãy sao? Hắn nhếch mép cười một cách quái dị rồi tiến lại gần cả hai. Kenji đứng sau lưng anh trai mình mà run rẩy, còn Kanji vẫn đủ bình tĩnh để đưa ra phương án tối ưu, đó là chạy!

Chạy một hồi, cứ men theo con đường đất dường như là độc đạo ấy, tên lái xe quái gở đó vẫn cầm kiếm đuổi theo. Hắn vừa chạy vừa hét cái gì đó như phẫn nộ. Cuối cùng cả hai cùng đường vì phía trước là một vách đá dựng đứng. Kanji lại kéo Kenji ra sau mình, lấy tay phải giơ ra như che chắn. Cậu lên tiếng khi tên đó vẫn đang tiến lại gần:

- Tại sao ông lại làm như này?

- Tại sao à? - Hắn ta cười như điên dại, lấy tay ôm bụng mà cười, rồi lại cầm chắc thanh kiếm tiến lại càng cần cả hai.

Không một ai khác ở đây ngoài ba người, hai anh em Mizushima và tên lái xe, dù có kêu cứu thì cũng chẳng ai nghe được đâu.

- Có gì thì hỏi lão già nhà mày ấy! Lão ta cậy có quyền thế mà đi vùi dập tao, mày nghĩ xem một người từ phó giám đốc mà bị đẩy xuống thành tài xế cho hai thằng nhãi ranh bọn mày có nhục nhã không???!

Cả hai bị ép vào vách đá, không còn đường lui hay thoát. Thanh kiếm trên tay hắn ta đưa lên cao, một tia lóe sáng từ thanh kiếm rồi chém xuống bén ngọt. Cắt đi da thịt một con người đơn giản như chẳng có gì. Thanh kiếm dính máu tanh đỏ ngòm, máu rơi từ từ nhỏ giọt xuống. Kanji bị chém một nhát ngay trên đầu, máu chảy ra ngày càng nhiều, cậu không còn thở nữa, cũng chẳng kịp nói câu cuối cùng với em trai mình. Còn Kenji, chính mắt nhìn thấy người anh trai bị giết vì lấy thân che cho mình. Đỡ lấy cơ thể ngã xuống của Kanji, cậu liên tục gọi tên nhưng không có một hồi đáp nào. Nước mắt đã chảy dài trên má, khung cảnh nhạt nhòa đi vì nước mắt.

- Nào, yên tâm, tao sẽ cho mày gặp lại anh trai yêu quý của mày nhanh thôi. - Kenji nhìn lên, và cũng nhanh như cắt, thanh kiếm đó đâm qua người cậu, một nhát ngay bên tim. Cậu lấy tay cầm lấy lưỡi kiếm, máu ở vết đâm và bàn tay cũng chảy ra rất nhiều.

" Đau quá! Kanji-nii... "

Ý thức dần mất đi, tay dần buông lỏng ra khỏi lưỡi kiếm. Âm vang tiếng cười của hắn vẫn cứ văng vẳng bên tai, không sao xóa đi được. Thế rồi, đôi mắt nhắm dần lại, cảm nhận về mọi thứ xung quanh không còn nữa.Kenji ngã xuống.

***

Thủ phủ.

Trong một căn phòng nhỏ kiểu dáng cổ xưa.

Có hai người nhìn rất giống nhau nằm yên ở đó. Không ai cử động gì cả, họ chết rồi chăng? Không biết nữa.

Bỗng một người khẽ nhíu mày, cử động ngón tay rồi mở dần đôi mắt.

____

- Kanji-nii... Tỉnh lại đi! - Kenji lên tiếng lay lay người nằm bên cạnh mình.

Kanji cũng khó chịu mở dần đôi mắt, ánh nhìn mơ hồ quanh căn phòng này. Rồi cậu nhìn thấy em trai mình đang ngồi ngay bên mình, vẫn cười cười như mọi lần.

- Không phải... anh chết rồi sao? Sao anh lại ở đây? - Kanji nói nhỏ, cậu chưa hiểu .

- Em cũng không biết nữa, chỉ là khi tỉnh dậy, em thấy em ở đây và thấy anh ở cạnh. Thế thôi. Đây là thiên đường hay địa ngục? - Kenji cũng nhìn quanh rồi khó hiểu đáp.

Kanji ngồi dậy, gãi đầu. Kí ức mong manh như hiện lại trong đầu cậu, bỗng cậu cầm lấy tay Kenji, nói lớn:

- Kenji, em có sao không? Tên lái xe đó không làm hại em chứ?

- Em nghĩ là em " tạch " theo anh rồi chứ. Em nhớ rõ ràng tên đó đâm em một nhát vào tim rồi mà. Hahhaaa- Chẳng hiểu cậu em trai lại cố cười.

Căn phòng bỗng dưng im lặng, đột nhiên có tiếng nói vang lên.

- Chào hai ngài, cuối cùng thì cả hai ngài cũng đến đây.

Ngó quanh căn phòng, chẳng thấy ai cả. Duy chỉ có... một con cáo nhìn rất lạ ở trong phòng. Kenji cảm thấy con cáo này rất quen thuộc, hình như cậu ấy đã từng gặp ở đâu rồi thì phải.... Ở đâu nhỉ? Cậu ấy cố gắng lục tìm lại trong kí ức.

- Xin chào, hai ngài có đang nghe tôi nói không vậy?

Con cáo lại cất tiếng nói, rõ ràng chính là nó nói. Nhưng không thể nào, thế quái nào một con cáo lại có thể nói bằng tiếng người được. Quả là kì lạ. Trong khi đó, Kenji lại đang cố nhớ, hình như đã nhớ mang máng gì đó rồi thì phải...

Còn Kanji vẫn im lặng lắng nghe con cáo nói.

- Tên tôi là Konosuke và đây là ...

- TOUKEN RANBU... Thật hả? Đúng không ? Tôi đoán đúng chứ? - Kenji chặn lời con cáo, liên tiếp hỏi nó , mặc kệ nó đã trả lời hay chưa.

- À... vâng. Đúng. Đây là Touken Ranbu. Nhưng đây không phải game, mà là thực, hai ngài đang " sống" trong đây thật sự.

- Ồ ồ... Nghe rất giống xuyên không. Hay là chúng ta xuyên không thật rồi ha Kanji-nii. - Kenji tự đập tay vào với nhau rồi đoán.

- Ừm... theo từ ngữ của các ngài sử dụng là xuyên không thì cũng đúng, hiểu như vậy đi. Thật sự hai ngài đã " Xuyên không " đến đây, và giờ hai người là Saniwa Sage, hiền nhân tại Thủ Phủ này. - Konosuke bắt đầu vào công việc giải thích cho hai vị chủ nhân mới kia.

Kanji từ nãy tới giờ đã im lặng để lắng nghe tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn chưa hẳn là tin vào một câu chuyện xuyên không có phần hoang tưởng này. Cuối cùng cậu lại lên tiếng.

- Nếu chúng tôi nói muốn về? - Cậu vẫn trưng ra cái giọng lạnh lùng như thường.

- Tất nhiên là Không Thể Được! Chẳng phải hai ngài đã " chết " trong thế giới thực tế rồi sao? Nói chung, nếu như rời khỏi Thủ Phủ này quá lâu, hai ngài sẽ trở lại dạng linh hồn và có khả năng tan biến.

- Vậy đây là đâu?

- Honmaru ( Thủ Phủ ) năm 2205.

_________

Nhân vật:

1_ Mizushima Kanji (cậu) : Anh trai song sinh với Kenji nhưng luôn tỏ ra bình tĩnh và thấu đáo mọi chuyện. Trở thành Saniwa vì một vụ án mạng. Tên sau này để gọi cậu trong Honmaru là Saniwa-sama, Aruji-sama ( Chủ nhân) hoặc Kanji-sama, và Đại Tướng.

2_Mizushima Kenji  : Em trai song sinh Kanji, tuy giống về ngoại hình nhưng tính cách đối lập, hài hước, hay trêu đùa, có máu liều khá cao. Vì vụ án mạng mà cùng anh trai xuyên không qua thời gian đến Honmaru trở thành Saniwa . Tên thường gọi sau này là Kenji-sama hay Kenji(-?)

3_Konosuke (nó). : Linh vật trong game và giờ thành linh vật thật sự của hai vị chủ nhân. Thường thì Konosuke đi theo Kanji nhiều hơn là theo Kenji. Kanji thường gọi là Konosuke, Kenji lại là Konosuke-chan. Nó cũng có khả năng về công nghệ rất cao.

Các nhân vật khác như kiếm sẽ xuất hiện sau.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top