Chương 6
tomonaochan.wordpress.com
Mùa hoa anh đào trắng. Đến từ giấc mơ xa.Xào xạc cánh hoa rơi.
Những lời nói không thể nào quên được.
....................................................................................................................
Sau khi trở về phòng, Hakuu liền thay ngay một bộ quần áo khác. Quần soóc màu xám đậm với áo phông trắng loại đơn giản không có họa tiết trang trí gì, rồi khoác ngoài bằng kimono đỏ in hoa sơn trà trắng yêu thích của cô. Sau đó, cô đi đến tủ quần áo của mình, và bắt đầu suy tính nhanh vài món đồ cần thiết để mang theo. Một quyển sổ tay ghi ngày tháng, bút, khăn tay và một thanh đoản kiếm, vốn là món quà sinh nhật từ Teitetsukou [1]. Với chữ Hakuu khắc tỉ mỉ ở phần gần chuôi kiếm. Và mặc dù, cô chưa bao giờ có cơ hội dùng đến nó, nhưng Hakuu vẫn luôn cẩn thận giữ gìn thanh kiếm như một món quà quý giá mà cô nhận được.
Hakuu nhét nhanh đồ vào túi, kéo khóa lại rồi sau đó ngồi ngay vào bàn để viết thư. Cô cần tóm tắt ngắn gọn tình hình ở đây cho người bên Chính Phủ. Không có nhiều thời gian để viết dông dài nên cô chỉ cố gắng báo cáo vào trọng điểm trong khả năng có thể. Mọi thứ cần phải rõ ràng và không thể hiện quá nhiều suy đoán. Sau nhiều năm làm việc cho họ, đó là bài học Hakuu rút chích được từ những bản báo cáo bị phê bình gắt gao.
Cô nghe được tiếng bước chân tiến vào phòng và khi ngước nhìn lên đã thấy Mikazuki ở đó. Konnosuke bám vào một bên vai anh ấy. Nhưng ánh mắt cô không lưu lại quá lâu ở hình ảnh đó, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, Hakuu lại quay về với bức thư còn đang viết dở của mình.
"Maa– Chủ nhân, ngài không nghĩ để ta đi thì sẽ tiện lợi hơn sao. Dù sao ta cũng có nhiều kinh nghiệm hơn một chút."
"Vì anh có nhiều kinh nghiệm hơn nên em mới để anh ở lại Thủ Phủ." Hakuu trả lời khi đã hoàn thoành nốt dòng cuối cùng của bức thư. Cô lướt mắt một lượt qua những con chữ li ti được viết bởi chính mình trước khi gấp tờ giấy lại và đưa cho Mikazuki. "Người của Chính Phủ sẽ đến đây sớm thôi, khi đó anh hãy đưa cái này cho họ. Cứ nói lại rằng, tình hình chi tiết em sẽ báo cáo sau."
Mikazuki đưa tay nhận tờ giấy, vẻ mặt không biểu cảm gì. Vẫn là vẻ nhàn nhã đặc trưng khi anh ấy đến Thủ Phủ lần đầu tiên. Cô ngã lưng ra sau ghế, nhắm mắt lại trong vài phút với hy vọng xua tan đi được phần nào mệt mỏi. Cô còn cả một chặng đường cần vượt qua phía trước.
"Ngài định giải thích thế nào với mọi người đây?" Mikazuki hỏi trong lúc di chuyển đến chỗ kệ sách chiếm gần như cả một nửa bức tường. Những ngón tay thon dài di chuyển cẩn trọng trên từng cái tên in trên gáy sách. Konnosuke đã chuyển từ vai anh ấy xuống phần bàn phía trước cô.
"Em cũng không biết nữa." Cô trả lời thành thật khi duỗi thẳng người ra trên ghế. "Dù sao bây giờ cũng không có thời gian lo cho chuyện đó. Có lẽ em chỉ nói đơn giản với họ rằng em sẽ giải thích sau."
"Heshikiri Hasebe sẽ lại không để cho ta được yên đâu." Mikazuki rút ra một quyển sách bìa cứng từ trên giá sách. Và lật giở tùy tiện vài trang. Lược sử thời gian, Hakuu không chủ đích mà thầm thì như thế.
"Rồi anh ấy cũng sẽ nhanh chán và để anh yên thôi." Cô trả lời, hơi nhún vai một chút. Khi Mikazuki để quyển Lược sử thời gian quay về kệ sách và rút ra một quyển sách bìa cứng khác. Lần này, Hakuu không vô thức mà xướng tên lên nữa.
"Maa– Ngài khắc nghiệt với ta quá đấy chủ nhân."
"Không đâu nhé." Hakuu bật cười đáp lại, trước khi rời khỏi ghế. Liếc nhìn hình ảnh phản chiếu mình trong tấm gương lớn đặt ở cuối phòng và chỉnh lại quần áo tóc tai. Mikazuki vẫn lật từng trang sách một cách ngẫu nhiên đầy tùy hứng. "Nửa giờ sắp hết rồi, chúng ta nên đến chỗ tập trung thôi."
Konnosuke nhảy lên vai Hakuu ngay khi cô nói, còn Mikazuki thì để lại quyển sách về chỗ cũ. Họ đi ra khỏi phòng, nền trời vẫn được phủ một lớp mạ vàng kim như ban nảy. Những tiếng nổ nho nhỏ chốc lát lại vang lên. Hai người họ sải những bước chân đều đều xuống bậc cầu thang, xuyên qua đoạn hành lang hiếm khi vắng bóng người. Từ bên dưới sân rộn lên tiếng xì xào mà Hakuu không cách nào phân biệt được giọng ai trong số đó. Và khi cô đến nơi, những tiếng nói lại lần nữa trở nên nín lặng như đúng cái khoảng khắc cô đặt chân qua cánh cửa shoji trong căn phòng tiếp khách quanh năm bám bụi.
Mikazuki đi thẳng xuống chỗ mọi người, trong khi Hakuu thì đứng ở phía trước hướng mặt về phía họ. Đội ngũ xuất chinh đã xếp thành một hàng thẳng tắp ngay phía trước cô. Với một Tsurumaru đến trễ hơn đôi chút, và Hakuu thoáng thấy một vết bầm bên dưới má cậu ta. Nhưng cô lại chẳng nói gì ngay lúc đó. Giờ đây không có đủ thời gian cho những chuyện này.
"Có vẻ như mọi người đều đã chuẩn bị xong rồi. Vậy chúng ta cũng nên xuất phát thôi."
"Chúng ta?" Izuminokami lập lại lời cô với một chút khó hiểu rất buồn cười.
"Đúng vậy, là chúng ta. Vì em cũng sẽ đi cùng mọi người trong nhiệm vụ lần này." Hakuu trả lời, cố giữ cho giọng mình thư thả. Nhưng có vẻ như điều đó đã chẳng mang lại chút kết quả nào như cô mong muốn khi sự im lặng nhanh chóng lại bị phá bỏ bởi rất nhiều tiếng xì xào nối tiếp nhau.
"Chủ nhân!" Không ngoài ngạc nhiên của cô khi Hasebe là người phản ứng đầu tiên trong tất cả. "Ngài nói là ngài cũng sẽ tham gia vào nhiệm vụ lần này? Tức là ngài sẽ xuyên thời gian về quá khứ!?"
"Đúng vậy." Hakuu trả lời ngắn gọn. Và tất nhiên chẳng ai có thể hài lòng được với một câu trả lời giản đơn như thế.
"Chủ nhân, như vậy nguy hiểm lắm!"
"Đúng vậy. Chúng ta không biết chuyện gì đang xảy ra bên kia cánh cổng thời gian. Ngài đi như vậy sẽ rất nguy hiểm." Nikkari nói thêm vào. Và cô nhận ra mọi người đã di chuyển lại gần cô hơn một chút.
"Không còn lựa chọn nào khác đâu." Hakuu thở dài, nếu có thể cô muốn ngay lập tức xuống tầng hầm và xuyên thẳng qua cổng thời gian. Vì cô thật sự không biết phải giải thích thế nào cho thỏa đáng trong những tình huống khẩn trương như lúc này. Cô không muốn mọi người phải chịu thêm bất cứ sự hoang mang nào nữa. "Chúng ta không biết chính xác Lịch Sử làm cách nào mà trở nên sai lệch, người duy nhất có khả năng cảm nhận sự thay đổi của thời gian là tôi. Nhưng ở thời đại này là quá xa xôi, nên chỉ còn mỗi cách đến gần thôi."
Mọi người trao đổi ánh nhìn với nhau. Và cô biết họ sẽ không nói lời nào ngăn cản cô thêm nữa.
"Đừng làm vẻ mặt như thế." Hakuu nói, cố nở một nụ cười. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra nụ cười của mình hôm nay dù thế nào cũng trông vô cùng quái dị. "Tôi sẽ ổn mà. Họ sẽ bảo vệ tôi." Cô hất cầm về phía đội xuất chinh cùng lúc với lời nói của mình. "Tôi sẽ không bị tổn hại gì đâu."
Sự nghi ngờ trong ánh mắt Hasebe dường như vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Nhưng khi Hakuu bảo rằng họ cần phải gấp rút hơn và chỉ tay về phía bầu trời nhuộm kín ánh kim thì anh ấy cũng chỉ gật đầu, dù nét mặt vẫn không dãn ra dù là một chút.
"Trong lúc tôi vắng mặt, Hasebe và Shokudaikiri sẽ lo chuyện ở Honmaru." Hakuu nói giọng đều đều, cố gắng để không bắt gặp ánh nhìn của bất kì ai trong số những kiếm nhân bên dưới. Vì vậy, cô đành để ánh mắt mình qua lại giữa người này và người kia. "Ngoài chuyện xuất chinh và viễn chinh ra thì mọi người cứ sinh hoạt như bình thường. Và tuyệt đối," Cô nhấn mạnh. "Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được rời khỏi Honmaru. Hãy luôn cẩn trọng."
"Chủ nhân, ngài sẽ không bị thương khi trở về chứ?" Hotarutaru tiến lại gần Hakuu và ngước nhìn cô bằng đôi mắt xanh long lanh như những ánh đóm trong đêm hè. Hakuu mỉm cười, và cầu trời cho nụ cười của cô trông không quá là gượng gạo. Khi cô đưa tay xoa đầu cậu ấy và khụy hẳn hai chân mình xuống để đôi tay mảnh mai của cậu vòng qua cổ cô. Sau đó thì Midare chạy đến nhập cuộc cùng bọn họ, mái tóc màu hoàng hôn của cậu cọ sát vào má cô. Và sau nữa là toàn bộ đám nhóc nhà Awataguchi. Hakuu gần như bị đẩy ngã hẳn trên sàn.
"Ch– Chủ nhân, ngài có thể không đi không? Nikkari-san đã nói là nó sẽ rất nguy hiểm." Gokotai níu chặt lấy vai cô. Và dường như cô cảm thấy lớp vải áo trên vai mình ươn ướt. Nhưng Hakuu chỉ đưa tay xoa đầu cậu ấy, cố gắng trấn an một chút bằng hành động trước khi cô cất lời.
"Không thể không đi đâu. Thôi ngoan nào, đừng khóc nữa. Cũng có phải là tôi sẽ đi vào chỗ chết hay là gì đâu."
Hakuu nói giọng bình tĩnh. Cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ qua ánh mắt mình. Và cuối cùng, Ichirou cũng khuyên được mấy nhóc nhà anh quay trở lại chỗ đứng. Còn Hotarumaru thì được Aizen dẫn về.
"Tôi nghĩ cũng đến lúc xuất phát rồi. Chúng ta tạm biệt luôn ở đây nhé. Tầng hầm không có chỗ cho tất cả chúng ta đâu."
Cô chỉ tuyên bố một câu ngắn gọn rồi bắt đầu tiến từng bước thẳng tới chỗ tầng hầm – nơi đặt cổng thời gian. Mắt cô kín đáo nhìn Mikazuki trong phút chốc, và anh ấy cũng kín đáo gật đầu đáp lại. Đội ngũ xuất chinh ngay ở phía sau cô. Bóng dáng của những người ở lại biến mất dần qua khóe mắt Hakuu khi cô rẽ sang lối hành lang khác. Bầu không khí nặng nề bao quanh từng bước chân của họ. Loại không khí luôn xuất hiện trước mỗi lần xuất chinh. Đến cả Tsurumaru cũng không nói một lời.
Tầng hầm là nơi đặt cổng thời không. Với một phiến đá lớn khắc kí tự cổ chằng chịt trên hai vòng tròn khác bán kính lồng vào nhau. Bao quanh phiến đá là rãnh chứa chất lỏng vàng kim sóng sánh. Mà Hakuu không ít lần thắc mắc thứ chất lỏng kì diệu đó thật ra là gì.
Có một đoạn cầu nối giữa phiến đá và phần bờ bên kia dòng chất lỏng. Nối tiếp nữa là đoạn đường hẹp nối thẳng tới chỗ cầu thang dẫn lên mặt đất. Cửa ra của tầng hầm nằm ngay bên cạnh ngọn đèn đá ở sân sau.
Hakuu đặt tay vào giữa hình tròn khắc trên hai cánh cổng. Một dãy âm thanh ầm ĩ bắt đầu vang lên. Cánh cửa lập tức mở ra, để lộ cho họ căn phòng ngập trong ánh sáng tạo nên từ dòng chất lỏng vàng kim trong rãnh.
"Chủ nhân!"
Khi Hakuu quay đầu lại. Yamatonokami và Kashuu đang chạy về phía cô, những bước chân hối hả va đập trên nền đá. Họ thậm chí chẳng chậm lại chút nào khi lao xuống những bậc cầu thang trơn tuột. Hakuu đứng im chờ đợi họ. Izuminokami kín đáo ra hiệu cho mọi người vào trong phòng trước. Để lại mình cô trước cánh cổng làm bằng đá tảng to sừng sững như một bức tường thành.
"Chủ nhân, may quá– ...Ngài vẫn chưa đi."
"Ừ." Hakuu cố tìm cách để nói vài câu bông đùa nhưng không thể, cô đảo mắt một vòng. Khi nhớ lại rằng mình đã vô tình gắt gỏng với họ về chuyện xuất chinh. Hakuu không nghĩ mình có lỗi, nhưng cô nghĩ tỏ ra cáu giận với kiếm nhân của mình quả là điều không hay. "Tôi cứ nghĩ hai cậu sẽ giận tôi vì chuyện Okita-kun..."
Trong vài phút khi Hakuu tự thú một cách ngượng ngùng, cả hai người bọn họ tròn mắt nhìn cô. Cho đến khi họ chuyển cái nhìn lên nhau và bắt đầu cười ngặt nghẽo thì Hakuu vẫn chẳng hiểu ý định của họ là gì.
"Chủ nhân– ..." Kashuu nói giữa những tiếng cười nức nẻ. "Xin lỗi vì đã thất lễ cơ mà..."
"Ngài dễ thương quá." Yamatonokami nói tiếp lời, đưa mu bàn tay quẹt đi vệt nước nơi khóe mắt. "Chúng tôi sẽ không giận vì vậy đâu. Tôi hiểu là mình cũng có phần quá đáng."
"Thật tình." Hakuu bắt chéo tay trước ngực. Cảm thấy tiếng cười rin rít truyền đến từ phía bên kia cánh cửa. Mutsunokami. "Hai cậu đừng cười như vậy, tôi sẽ xấu hổ đấy."
"Vâng..." Yamatonokami mỉm cười, cùng lúc đưa ra bàn tay phải đang nắm chặt thứ gì đó bên trong. Và Hakuu không mất quá nhiều thời gian để nhận ra đó là một túi bùa. Loại bùa hộ thân phổ biến trong thời gian gần đây. Cô đã mua cho mỗi người một túi với màu và hoa văn họ thích, và để họ tự cho vào thứ có ý nghĩa với mình. "Cái này, ngài hãy giữ lấy. Chúng tôi làm cho ngài ấy."
"Túi này là Hasebe may đúng không." Hakuu cười khúc khích trong lúc cầm lấy túi bùa trên tay Yamatonokami. Những đường may tỉ mẫn dù có một chút phần rìa trông như thể bị ép phải hoàn thành xong. Túi bùa màu đỏ in họa tiết hoa sơn trà trắng. Họa tiết giống hệt bộ Kimono mà cô đang mặc. "Cái gì bên trong vậy?"
"Hoa sơn trà ép khô."
"Hoa sơn trà ép khô?" Hakuu lập lại lời Yamatonokami, không thể không mỉm cười. Chính cô cũng cảm thấy bất ngờ vì mình đã không ngạc nhiên như điều lẽ ra phải thế. "Tại sao lại là hoa sơn trà chứ? Tôi nghĩ phải là hoa anh đào thì sẽ đúng hơn."
"Hoa anh đào không hợp với chủ nhân đâu." Kashuu trả lời ngay tấp lự. Khóe môi cậu ấy dãn ra thành một nụ cười rất mực dịu dàng. Thỉnh thoảng, Hakuu luôn cảm thấy so với Hasebe thì Kashuu lại còn có phần cưng chiều cô hơn nữa. "Nó quá nhanh chóng lụi tàn. Hoa sơn trà sẽ hợp với chủ nhân hơn."
"Bất ngờ thật." Lần này đến lượt Hakuu mỉm cười. Cô nhẹ nhàng mở dây thắt ở miệng túi và kéo ra đóa sơn trà màu đỏ được ép chặt vào tấm bìa trong suốt. "Thật kì lạ khi màu của hoa dường như vẫn y hệt như lúc trên cành."
"Yagen đã chế ra một loại dung dịch để ngâm hoa. Nó giúp bông hoa giữ được màu và cũng giữ được lâu hơn nữa."
"Hoa sơn trà thật sự rất giống tôi sao? Hasebe lúc nào cũng nói vậy. Và giờ thì hai cậu cũng vậy."
Cô nhét bông hoa được ép cẩn thận vào lại túi. Sau đó cột chặt lại và đeo lên cổ mình. Không hiểu sao, một niềm hạnh phúc lan tỏa dần sang trái tim cô từ vị trí lá bùa áp lên trên ngực.
"Cảm ơn mọi người. Vậy, tôi đi nhé. Đã muộn lắm rồi."
"Ngài tuyệt đối phải cẩn thận đấy." Kashuu nói. Hơi mỉm cười một chút và cô nhanh chóng nhận ra loại cảm giác bất an hiện hữu trên gương mặt mọi người và cả cô nữa từ lúc bầu trời trên kia biến đổi. Nhưng Hakuu không nói gì, cô chỉ gật nhẹ đầu rồi quay người bước thẳng vào trong cánh cửa và để mặc nó nặng nề đóng lại phía sau lưng.
"Chủ nhân, giờ thì ngài đã nhẹ lòng hơn rồi chứ." Tsurumaru chấp tay sau lưng nhìn cô thong thả. Nhưng cậu ấy lại không cười khi nói, một điều rất khác Tsuru.
Hakuu không trả lời, cũng không tỏ thái độ hoài nghi trước nét mặt kì lạ và vết bầm đang ngày càng hiện rõ trên làn da trắng nhợt của Tsuru. Cô chỉ đơn giản nhún vai mỉm cười trước khi bước vào giữa tâm phiến đá. Dòng chất lỏng sóng sánh bao quanh bọn họ bắt đầu rực sáng hơn. Và thứ ánh sáng tạo ra từ đó gần như nuốt chửng cả căn phòng khi cô hô lớn.
"Edo, năm 1864."
...
Hakuu không thể nhận thức được nơi mà cô rơi xuống. Khi cảm giác chơi vơi trôi dạt trong dòng lịch sử biến mất cùng luồng sáng màu vàng bao bọc lấy họ kia, thì cũng là lúc cô cảm thấy những giọt nước mưa lạnh ngắt chạm lên da thịt mình cùng lưỡi kiếm sắc bén kề sát vào cổ cô.
Hakuu nghe tiếng ai đó gầm gừ. Và rồi nhanh như ánh chớp, Izuminokami và Yamanbagiri bất ngờ lao đến, hất tung đường kiếm của kẻ lạ mặt khi nó vừa vung lên. Bàn tay Tsurumaru nắm cổ áo cô kéo lại. Và Hakuu ngay lập tức thở hổn hển vì bất ngờ và hoảng loạn. Cái chết vừa cách cô chỉ trong đường tơ kẽ tóc.
"Chủ nhân!"
Tất cả sáu người bọn họ bao quanh cô như một bức tường bảo vệ vững vàng. Konnosuke bám chặt lấy vai cô. Và khi Hakuu đứng dậy, bùn đất dưới cơn mưa khiến áo quần cô trông cực kì bẩn thiểu.
"Chuyện quái gì vậy?" Mutsunokami lầm bầm, kiếm chĩa thẳng về phía trước. Và theo hướng đó, Hakuu nhìn thấy một đoàn người với số lượng có phải đến hàng năm chục tên với mặt mày dữ tợn. Ánh mắt khát máu rực lên trong màn đêm mờ mịt của cơn mưa.
Hơn khoảng chục người trong số chúng cầm những ngọn đèn măng sông, kiếm giắt ở thắt lưng và vẻ mặt cũng chẳng tỏ ra được chút thân thiện nào. Gã đàn ông vừa chém cô ban nãy đã trở lại đứng ở hàng đầu phía bên kia. Trong ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn, Hakuu chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một dáng người mảnh mai, rõ ràng là một vẻ ngoài không cân xứng với những kẻ to con còn lại trong hàng. Bộ kimono gã mặc trên người trông cực kì cũ kĩ và một nửa gương mặt gã bị che đi bởi mái tóc dài chạm đến vai.
"Tối quá, tôi chẳng thể thấy rõ được gì cả." Horikawa lên tiếng. Và cô nhận ra bọn họ đang bắt đầu áp sát vào cô hơn nữa. "Là Thoái Sử Quân sao?"
"Không phải, họ là người." Hakuu nhíu mày, khi cô đưa mắt nhìn về đám người phía trước. "Nhưng rõ ràng sát ý của họ với chúng ta vẫn chẳng thua gì bọn Thoái Sử Quân đâu. Tôi không biết bọn người này đến từ đâu và vì sao lại tấn công chúng ta như vậy. Nhưng dù sao, họ cũng là một rắc rối lớn đấy. Có khi gặp Thoái Sử Quân còn dễ chịu hơn nhiều."
"Chúng ta không được giết bọn chúng, vì bọn chúng là người. Và dù cho bọn chúng có giết ta đi nữa." Tsurumaru cười khô khốc. Và Hakuu nhận ra, cô cũng đang đeo một nụ cười méo mó trên gương mặt mình.
"Giờ chúng ta làm sao đây, chủ nhân?"
"Thật sự thì em cũng chả biết đâu." Hakuu trả lời thành thật. "Nhưng cũng không thể cứ đứng đây cho họ muốn làm gì thì làm. Kiểu gì kiểu, họ cũng không để chúng ta đi dễ dàng đâu. Mọi người, quay sóng kiếm lại. "
Mutsunokami bật cười, còn Yagen thì tuông ra một tiếng thở dài ngao ngán.
"Chủ nhân, tôi không ngờ xuất chinh cùng ngài lại thú vị đến vậy."
"Chúng ta phải thoát khỏi đây cái đã." Cô nhìn xung quanh và nhận ra phía đằng sau đám người kia có một khu rừng. Nếu trốn được vào đó, có thể họ sẽ tìm được cách thoát thân. Nhưng cũng không loại trừ khả năng bọn chúng đã cho người đợi sẵn.
Dòng suy nghĩ của Hakuu bị cắt đứt khi một tên trong số chúng bỗng chạy ùa lên phía họ. Và ngay lập tức, cả đám người đó đồng loạt kéo lên. Izuminakami tuông ra tiếng chửi thề khi vừa phải né lưỡi kiếm đâm tới mình, vừa cố gắng khiến đối phương bất tỉnh bằng sóng kiếm.
"Chủ nhân! Người hãy chạy đến chỗ khu rừng trước đi. Yagen, Horikawa, lũ này cứ để tụi này lo. Hai người dẫn chủ nhân chạy trước, chúng tôi sẽ bọc hậu từ phía sau."
Cả hai người họ gật đầu, và Hakuu bắt đầu chạy theo đằng sau họ. Cả ba vòng một vòng cung qua cánh trái. Tránh xa khỏi lũ người khát máu đang lao đến họ như thú dữ vồ mồi. Một vài tên ở gần phía họ tách ra khỏi đội hình và bắt đầu rượt đuổi theo sau. Horikawa và Yagen dừng lại chặn đường để cô an toàn chạy lên phía trước. Nhưng bọn chúng thật sự áp đảo về số lượng. Trong khi bọn họ lại chỉ được đánh bằng sóng kiếm. Một điều kiện bất lợi rất rõ ràng.
Một tên đã vượt qua được Yagen, và đang cố bắt kịp cô bằng tấm thân đồ sộ đầy cơ bắp của mình. Vận động chưa bao giờ là thế mạnh của Hakuu, đã vậy còn trong địa hình hiểm trở dưới trời đêm mưa như trút nước thì lại càng không. Vì vậy, chẳng bao lâu cô đã thấy gã đàn ông ngay ở phía sau mình. Lưỡi kiếm trên tay hắn ta rực sáng.
Trong một tích tắc ngắn ngủi khi đường kiếm kia chém xuống, bằng bản năng của mình Hakuu đổ hẳn người về trước. Cú đổ người khiến cô trượt dài trên mặt đất toàn bùn nhão. Konnosuke bị hất văng ra khỏi vai cô vì cú ngã. Còn gã đàn ông thì tuông ra một loạt tiếng chửi thề.
"Phụ nữ ở thời đại này rất quý giá, nên tao đã có ý định bắt mày về để hầu hạ bọn tao. Nhưng mày cứ chạy mãi, thôi thì cứ giết đi cho rồi."
Thanh kiếm của Tsurumaru bỗng dưng phóng đến, rạch một đường qua cánh tay cầm kiếm của gã đàn ông khiến hắn ta thét lên vì đau đớn. Hakuu tận dụng cơ hội đó để bật người đứng dậy, túm lấy Konnosuke và đồng thời ném trả thanh kiếm về lại chỗ Tsurumaru
"Tsuru, bắt này!"
"Chủ nhân! Tiếp tục chạy đi!"
Thật sự trong cả cuộc đời mình, Hakuu chưa bao giờ phải chạy nhiều đến vậy. Hơi thở cô đứt đoạn, cả người đau nhói run rẫy dưới cơn mưa. Khi cô nhìn lại qua khóe mắt mình, Yagen và Tsurumaru đang chạy tới. Chẳng bao lâu họ đã bắt kịp tốc độ và chạy song hành cùng cô. Izuminokami, Yamanbagiri, Horikawa và Mutsunokami đã xoay sở thoát được đám người kia và cũng đang chạy thẳng về hướng khu rừng.
"Giờ chúng ta tính sao đây chủ nhân? Bọn chúng dai như đĩa vậy."
"Chỉ còn cách là chạy thôi. Nếu vào được khu rừng, chúng ta sẽ có chỗ để trố–..."
Ngay thời khắc Hakuu nghĩ rằng họ sẽ thoát được tình cảnh bị đánh úp bất ngờ này thì phía nền trời bỗng xuất hiện một vòng ánh sáng. Cô đờ người ra trong tư thế vẫn đang lao về phía trước. Sau đó, gần như chỉ là phản xạ, Hakuu vươn cánh tay mình hết mức để túm lấy lưng áo Yagen và Tsurumaru, nhưng thanh Tantou đã chạy ra khỏi tầm với của cô. Còn Tsurumaru vì bị cô bất ngờ kéo lại nên đã trượt chân và kết quả là cả cô và cậu ấy đều sóng soài trên mặt đất. Cô hét toáng gọi Yagen nhưng không còn kịp nữa, hình bóng cậu nhạt nhòa đi trong ánh chớp, và cả bùn đất đang bắn đầy mặt cô. Thoái Sử Quân xuất hiện từ trong luồng ánh sáng, vẫn nồng nặc tử khí và thứ mùi hôi thối tởm lợm chẳng bao giờ biến mất. Yagen vì quá bất ngờ mà chẳng kịp phản ứng lại đòn tấn công của tên Thoái Sử Quân ở gần cậu nhất. Một vết chém dài qua vai trái, và Hakuu nghe được tiếng chính mình hét lên xuyên qua màn mưa như trút nước.
Tsurumaru lại là người phản ứng nhanh hơn tất cả. Cậu nhanh chóng bật dậy khỏi người cô và lao vùn vụt về phía trước. Sau đó là tấm áo choàng trắng rách bươm của Yamanbagiri vụt qua khi cậu là người tiếp theo lao đến. Hakuu thở hồng hộc, đến cả cơn mưa cũng không còn có thể giúp rửa trôi mớ bùn đất bám trên người cô nữa.
Cuối cùng, Yagen đã được kéo ra khỏi vòng vây hãm đó. Vai trái rướm máu nhưng không đến nổi nghiêm trọng như những gì cô nghĩ. Hakuu thở phào nhẹ nhõm khi Izuminokami chạy đến và kéo cô ra khỏi mặt đất trơn trợt bên dưới mình.
"Yagen, không sao chứ?"
"Tôi không sao." Cậu ấy nhăn mặt, rõ ràng đang cố gắng kiềm nén cơn đau. Trời vẫn mưa như trút nước. Phía sau, lũ người lạ mặt kia đã đột nhiên dừng lại mặc dù vũ khí vẫn cầm chắc trên tay.
Gã đàn ông với một nửa gương mặt bị tóc che đi tiến lên phía đầu hàng và bắt đầu thì thầm gì đó với một gã to con mặt mày đầy sẹo. Rồi sau đó tên mặt sẹo hạ thanh kiếm trên tay mình xuống và những kẻ phía sau hắn đều lần lượt làm theo. Bọn chúng đang định rút lui sao?
"Chủ nhân, bọn chúng bỏ đi rồi." Izuminokami nhíu mày, và cả năm người còn lại đều liếc nhìn qua khóe mắt. Thoái Sử Quân vẫn ở ngay đằng trước họ, chặn ngay lối đến cánh rừng. Trời càng lúc càng tối hơn khi lũ người kia mang tất cả ánh đèn măng sông đi mất. Không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Tiếng mưa rơi trên nền đất, tiềng gầm gừ và mùi hôi thối hòa vào từng cụm không khí của Thoái Sử Quân. Tất cả bọn họ đều thở dốc, ánh mắt nhạt nhòa đi trong cơn mưa lớn.
"Chúng ta không thể thấy được gì cả. Ngoài những mảng sáng lập lòe tỏa ra từ cơ thể chúng." Tsurumaru cười nhạt. "Cứ như thể đang đeo bịt mắt vậy."
"Konnosuke, chúng tôi cần một cái đèn pin." Hakuu trả lời, dù cô không rõ một cái đèn pin bé tí có thay đổi được gì trong điều kiện chiến đấu tệ hại này hay không. "Cậu có thể kiếm một cái không?"
"Em không chắc nữa." Konnosuke nhắm mắt lại, mưa càng lúc lại càng nặng hạt hơn.
"Oi oi–... Bọn chúng di chuyển rồi."
Thú thật là Hakuu không thể nhìn thấy được gì cả, ngoài những đốm xanh rực cháy vốn là đôi mắt Thoái Sử Quân chốc lát lại lóe lên như những ánh đom đóm trong một buổi tuối đêm hè.
"Konnosuke, nhanh lên!"
"Được rồi!"
Một chiếc đèn pin rơi xuống người cô, và Hakuu nhanh chóng chụp lấy nó trong một động tác linh hoạt đầy kinh ngạc. Loại đèn pin cầm tay hay dùng cho thợ mỏ. Đúng như cô nghĩ, ánh sáng đèn pin bị giới hạn bởi màn mưa dày đặc, khiến phạm vi chiếu sáng bị thu hẹp rất nhiều. Nhưng như vậy vẫn còn đỡ hơn là di chuyển dưới màn đêm tối đen như mực.
"Lên đi, tôi sẽ cầm đèn pin và chạy theo mọi người."
"Không được chủ nhân! Như vậy nguy hiểm lắm." Mutsunokami phản đối gần như ngay lập tức. "Chúng tôi không thể để ngài bị thương được."
"Không sao đâu." Cô khẳng định dù thậm chí không hiểu vì sao mình có đủ tự tin để chắc chắn một điều như thế. "Tôi sẽ ở phía sau mọi người và giữ mình xa trận chiến. Cho nên, lên đi!"
Sáu người bọn họ đưa mắt nhìn nhau. Yagen đã dùng vải sạch băng tạm vết thương trên vai mình. Nhưng nước mưa đã nhanh chóng làm cho mảnh vải trở nên ướt đẫm và lem luốc máu tươi. Cả cô và sáu người bọn họ đều biết rõ không thể để mất thời gian hơn được nữa.
Izuminokami và Mutsunokami là hai người đầu tiên lao lên trước. Tiếp đến là Yagen và Yamanbagiri. Còn Tsurumaru và Horikawa sẽ giữ vai trò bọc hậu, đảm bảo không tên Thoái Sử Quân nào chạy được đến chỗ cô.
Hakuu cố giữ một khoảng cách an toàn đằng sau họ. Ánh sáng từ ngọn đèn pin không đủ soi sáng cho tất cả trong một đêm mưa như trút nước thế này. Cô cầm chặt đèn pin trên tay trái, còn tay phải cầm đoản đao, chính là thanh kiếm Teitetsukou tặng cho cô trong ngày sinh nhật.
"Chỉ có sáu tên nên sẽ nhanh thôi mà."
Izuminokami nói đúng. Hai tên đầu tiên đã được anh và Mutsunokami giải quyết cực kì nhanh gọn. Sau đó Yamanbagiri lại giải quyết thêm một tên bên phía trái. Ba. Hakuu thầm đếm khi cô lia ánh đèn về phía Horikawa. Thanh Wakizashi của cậu đang cắm chặt vào người tên Thoái Sử Quân phía trước, và Yagen nhanh chóng kết liễu hắn bằng một nhát đâm khác vào cuống họng. Hai tên còn lại lao thẳng về hướng cô. Để rồi bị lưỡi kiếm của Tsurumaru kết liễu gọn gàng.
"Quả là đánh nhau với Thoái Sử Quân sẽ đơn giản hơn rất nhiều so với lũ người ban nảy." Tsurumaru bình phẩm trong lúc vẫy lưỡi kiếm dính đầy máu của Thoái Sử Quân trong không khí.
"Nhưng cuối cùng bọn chúng là ai chứ?"
"Tôi không biết, nhưng thật sự đáng ngờ lắm." Hakuu đưa tay gạt nước mưa ra khỏi gương mặt mình. Bây giờ, khi tình thế nguy hiểm đã qua đi, cô mới nhận ra tất cả bảy người bọn họ đều ướt sũng và lấm lem bùn đất. "Nhưng trước đó, tôi nghĩ chúng ta nên tìm một chỗ để tắm rửa và thay quần áo đã. Konnosuke, kiểm tra xem chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Chủ nhân, chúng ta đang ở chỗ cánh rừng bên ngoài Edo. Nếu đi bộ thì khoảng nửa giờ sẽ đến được thành."
"Thiệt tình." Mutsunokami thở dài, tay đan lại đằng sau gáy. "Tại sao lần nào chúng ta cũng bị bỏ xuống ở nơi xa như vậy chứ."
"Đành chịu thôi. Trước mắt, hãy đi bộ vào thành tìm nhà trọ đã. Còn phải chăm sóc vết thương cho Yagen nữa."
Sáu người bọn họ uể oải gật đầu và lần lượt bước đi. Riêng Hakuu thì nán lại thêm chút nữa. Cô đưa mắt nhìn theo hướng những kẻ lạ mặt vừa rút đi khi Thoái Sử Quân xuất hiện. Mãi đến khi Yagen gọi cô từ đằng trước, Hakuu mới giật mình mà rảo bước theo sau.
Dù lũ người đó là ai thì sự xuất hiện của chúng chắc chắn không phải sự tình cờ
[1] Teitetsuko (蹄鉄工): Thợ rèn. {Tôi muốn cho chú rèn nhà mình một cái tên - cười}
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top