Chương 12.2


Lửa.

Hãy để thân xác này chôn cùng Ngài.

*

*              *

 Heshikiri Hasebe bị đánh thức bởi những tiếng dộng rầm rầm vào cửa. Nhưng cho dù ý thức đã tỉnh táo hẳn, anh vẫn không thể nào cử động nổi dù chỉ một ngón tay: bóng tối từ sâu trong giấc mơ kia vẫn đang vươn dài tàn ảnh của nó, cuốn chặt lấy anh không buông. Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập.

"Heshikiri-san! Heshikiri-san! Chúng tôi vào đấy nhé?" 

Cánh cửa xoẹt mở, ánh nắng bên ngoài ập vào như một cơn lũ. Ai đó vừa đến gần anh, hơi khựng lại một chút khi ngồi xuống rồi đột ngột vỗ lên mặt anh. Bộp. Người đó không dùng sức mấy, nhưng cũng đủ để lôi anh ra khỏi giấc ngủ nặng nề. Bóng tối chợt biến mất: Hasebe mở bừng mắt, thở hổn hển như vừa phải lặn xuống một vùng nước đục ngầu. Anh ngồi bật dậy, ho dữ dội như muốn tống từng giọt nước đen như hắc ín đó ra khỏi cổ họng mình. 

"Ổn chứ, Heshikiri-san?" 

Yamato no Kami Yasusada hỏi.  Cậu thanh niên có gương mặt hơi trẻ con này là người đã giúp anh vào lúc khó xử đó. Một đứa trẻ khác ló đầu ra từ sau vai phải của cậu ta. Mái tóc dựng lởm chởm đỏ như lửa đó đang trợn to mắt nhìn anh, hiếu kì xen lẫn trong nụ cười rộng đến mang tai của đứa nhóc. Chẳng hiểu sao, Hasebe lại rùng mình một chút. Có lẽ một đóm tro tàn từ giấc mơ kia vẫn còn ở le lói ngay giữa hiện thực này.

"Ổn." Hasebe lầm bầm. "Cảm ơn nhé, ừm..."

"Yamato no Kami Yasusada. Thằng nhóc này là Aizen Kunitoshi." Cậu trai tóc đen tự giới thiệu cả hai. "Hôm qua vẫn chưa có cơ hội nói chuyện đàng hoàng được. Khi chúng tôi đến gọi anh ăn tối thì anh đã ngủ mất rồi, Samidare cũng bảo để anh nghỉ ngơi chút sẽ tốt hơn." 

"Samidare?"

"Cô gái tóc trắng ấy. Tạm thời thì cô ấy là chủ nhân của bọn này." Yasusada nói. Hasebe cau mày lại. Người mà anh đã thấy trước đó, kẻ đã rơi lệ khi nhìn thấy anh. Máu đỏ tươi trên gương mặt trắng như tuyết tháng Hai. 

Lệ máu.

"Nhanh chuẩn bị đi thôi, mọi người đang chờ anh đến ăn sáng đấy."  Yasusada phất tay, cắt luôn cả dòng suy nghĩ của anh. Kunitoshi tóc đỏ cười toe với anh rồi theo bước Yasusada ra khỏi phòng. 

"Này, phòng ăn ở đâu chứ..." Hasebe gọi với theo, nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng bước chân xa dần. Có cần phải vội đến thế không?


Rốt cuộc, Gokotai lại là người tìm được Hasebe- đang rối rắm lần mò giữa mớ kiến trúc rườm rà nơi đây. Đứa nhóc tóc trắng rụt rè đi sau Hasebe một khoảng, im thin thít trong khi tay vẫn ôm chặt con hổ con vào lòng. Thỉnh thoảng, con hổ trắng đi phía trước, không sai, là con hổ dẫn đường ở phía trước, sẽ lại ngoảnh đầu xem bọn họ có theo kịp nó không. Hasebe đôi khi cũng muốn mở miệng bắt chuyện với thằng bé, nhưng đứa nhóc chỉ cúi đầu, thiếu chút nữa là chôn cả mặt mình vào trong đám lông trắng bờm xờm của chú hổ trên tay. Thế nên anh cũng chỉ biết im lặng, tự hỏi liệu mình có đáng sợ đến mức đó hay không.

Không biết Hasebe đã nhẹ nhõm đến mức nào khi thấy được phòng ăn. Thực ra thì anh vẫn chưa thấy được phòng ăn tròn méo ra sao cả, nhưng cô gái đứng trước cửa phòng thì nổi bật đến mức không chê vào đâu được. Tóc trắng, và cả cái không khí nền nã của một người có gia phong dạy dỗ kĩ càng. 

"Chào buổi sáng, Heshikiri-san." Cô gái nở nụ cười. Đứa nhóc tóc trắng phía sau anh đột nhiên chạy vụt đến chỗ cô, níu lấy cánh tay cô. Như thể đã quen với chuyện này, cô chỉ giơ những ngón tay cũng trắng như giấy lên vỗ đầu đứa trẻ. "Xin lỗi, ban nãy Yamato vội quá, không ở lại cùng anh được." 

"Samidare-san. Chào buổi sáng." Heshikiri cúi người. Cô gái mỉm cười lần nữa sau khi đã cúi người đáp lễ. 

"Thực ra cũng không cần phải trang trọng vậy đâu. Ấn tượng xấu ban đầu cũng khó quên thật đấy." 

"..." Thấy Heshikiri trầm mặc, cô gái lại cười khúc khích, cố giúp anh giải vây.

"Đây là Gokotai Toushirou. Có lẽ anh chưa gặp đứa trẻ này lần nào nhỉ. Em ấy có hơi rụt rè một chút, nhưng là một đứa trẻ ngoan."

 Heshikiri nhìn đứa trẻ vẫn còn trốn sau cánh tay Samidare. Dù cho đó là một đứa trẻ còn không dám hé răng khi ở cạnh anh đi nữa...

Không thể nào lầm được. 

  "Là đao kiếm sao?"  

Lần này, cô gái không đáp lời anh. Cô chỉ nghiêng người nhìn đứa trẻ cạnh mình, mỉm cười như thể cổ vũ. Đứa trẻ tóc trắng chớp chớp mắt, trông vẫn còn hơi sợ hãi khi nhìn anh. Nhưng rồi nó buông con hổ trên tay xuống, cúi đầu chào anh.

"Lần-Lần đầu gặp mặt. Em là Gokotai của đao phái Toushirou."

"Hasebe Heshikiri. Lần đầu gặp mặt." Hơi ngạc nhiên vì sự nghiêm trang này, Heshikiri cũng cúi đầu đáp lại. 

"Tìm được người rồi à? Thế bọn này ăn sáng được chưa Samidare? Đói rã ruột rồi đây." Giọng một người khác vọng lại từ phía xa. Bóng dáng màu đỏ dần tiến về phía cậu, Heshikiri nheo mắt; đây là người đã phản ứng đầu tiên khi thấy Samidare chảy lệ máu. 

"Kashuu Kiyomitsu." Cậu trai nhướn đôi mắt đỏ lên nhìn anh. "Chắc là tôi không cần nói 'Lần đầu gặp mặt' đâu nhỉ?" 

"Hasebe Heshikiri. Tôi đoán là tôi cũng không cần làm thế." Anh cũng tự giới thiệu mình. 

Kiyomitsu gật đầu thay lời chào, rồi lại quay sang bảo Samidare- người vẫn còn đang treo trên miệng nụ cười đúng mực. "Chào hỏi thế là đủ rồi. Tôi muốn ăn sáng, Samidare."

"Kunihiro-san và Sayo-chan đã đợi trong trong phòng ăn rồi. Chỉ còn mỗi Yasusada là chưa thấy đâu." Cô gái nói. Kiyomitsu đáp một tiếng Vậy cũng tốt, cứ kệ nó đi rồi cũng bước vào phòng ăn, trông có vẻ đã không chịu nổi cơn đói nữa.

"Thế thì chúng ta cũng nên vào trong thôi Sayo, Heshikiri-san." Cô gái nói, hơi vươn tay ra như có ý mời. Gokotai hoan hô một tiếng nho nhỏ rồi cũng chạy theo chân Kiyomitsu, đám hổ thì đã tót vào trong từ lúc nào. 

"Nếu được, xin chỉ gọi tôi là Hasebe thôi, Samidare-san." Heshikiri buột miệng với cái bóng lưng trắng xóa kia. Cô gái xoay người lại, và lại nở nụ cười mỉm. 

"Được thôi, Hasebe-san."

Đây là lần đầu tiên Hasebe Heshikiri biết được một nụ cười lại có thể biểu đạt nhiều sắc thái đến thế. 

=====================

Đã lâu lắm rồi không up, cmt lèo tèo, like lèo tèo, view lèo tèo ahuhu... Thế thì mần sao có động lực mà kết thúc cái fic này đây giời ơi. Btw, Samidare sắp có ảnh minh họa nhân vật chính thức nhé โ๏∀๏ใ โ๏∀๏ใ โ๏∀๏ใ


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top