31 Kẻ Thất Bại... đáng thương.
Một năm trước trận chiến, sau những ngày học tập ma thuật của Kirei.
Tại thành phố Fuyuki, một người đàn ông trẻ đi lanh quanh trên phố nhỏ.
Hắn ngay lập tức nhìn thấy người phụ nữ mình đang tìm.
Vào cái buổi trưa ngày nghỉ này, bạn có thể thấy trẻ em chơi đùa trên bãi cỏ, tắm nắng dưới ánh mặt trời thanh bình mùa thu, còn cha mẹ chúng thì đang trông chừng, và vui cười.
Quảng trường quanh thác nước của công viên tràn ngập người dân thành phố, họ dắt con cái đến đây để tìm những giây phút nghỉ ngơi cuối tuần.
Ngay cả ở chỗ đông đúc như vậy, hắn cũng không lạc đường.
Cho dù đông đúc thế nào, xa cách đến đâu, chắc chắn hắn sẽ tìm ra nàng không mấy khó khăn.
Mặc dù hắn không chắc có thể gặp nàng mỗi tháng 1 lần hay không, mặc dù nàng đã có bạn đời...
Chỉ đến khi hắn lại gần, người phụ nữ dưới tán cây mới nhận ra sự hiện diện của hắn.
"..... Chào, cũng lâu rồi nhỉ."
"Oh... Kariya-kun."
Rời mắt khỏi quyển sách đang đọc, nàng nở nụ cười nhu mì, nhã nhặn.
Nụ cười ấy làm trái tim hắn như muốn lộn ngược ra ngoài, Kariya cảm thấy như bị vô vàn nỗi lo âu chiếm đóng.
Nàng dường như đang đau khổ.
Hắn muốn hỏi ngay nguyên nhân làm nàng phiền lòng, rồi nỗ lực để giải quyết 'việc ấy'.
Nhưng dù lòng rất muốn, hắn lại không thể nói nên lời.
Hắn không gần gũi đến mức để dành cho nàng sự quan tâm đến vậy, hắn không có cái quyền đó.
"Đã ba tháng rồi nhỉ. Chuyến đi lần này khá dài đấy."
"À… ừ, đúng vậy."
Trong giấc mộng đẹp của hắn, nàng luôn mãi tươi cười.
Nhưng khi đối diện với nàng, can đảm của hắn biến đâu hết.
Nó vẫn luôn như vậy suốt 8 năm qua, và sẽ mãi là thế, Kariya không bao giờ có thể đối mặt với nụ cười ấy.
Vì nàng làm hắn bồn chồn như thế, hắn chẳng biết phải nói gì sau vài câu chào hỏi, vậy là câu chuyện của hắn và nàng lại có một khoảng lặng thinh.
Lần nào cũng thế.
Để phá vỡ sự câm lặng khó xử này, hắn đảo mắt tìm đối tượng dễ nói chuyện hơn.
....Kia rồi.
Đứa bé đang chơi đùa giữa những đứa trẻ khác, cô bé với 2 lọn tóc thắt bím không khó để hắn tìm ra.
Mặc dù còn rất nhỏ, nhưng rất dễ nhận thấy là cô bé sẽ thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ.
"Rin-chan."
Kariya vừa gọi vừa vẫy tay.
Vừa nghe được, cô bé hắn gọi là Rin chạy thẳng đến, tươi cười rạng rỡ.
“Chú Kariya về rồi! Có quà cho cháu không vậy?"
"Rin, phải lễ phép chứ…"
Cô bé dường như quên mất giọng của mẹ.
Đôi mắt Rin sáng lên đầy mong đợi, và Kariya, đáp lại bằng 1 nụ cười, đem ra 1 trong 2 món quà hắn giữ sau lưng.
"Waaa... Đẹp quá!"
Một chiếc kẹp tóc tinh xảo với những chuỗi hạt bằng thuỷ tinh đủ cỡ, nó chinh phục trái tim cô bé ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mặc dù nó có vẻ quá mức cho 1 cô bé tuổi này, Kariya biết rõ khiếu thẩm mỹ có từ rất sớm của Rin.
"Cám ơn chú, như mọi khi... Cháu sẽ giữ nó kỹ."
"Ha ha, nếu cháu thích là chú vui rồi."
Gõ nhẹ vào đầu Rin, Kariya nhìn quanh để tìm người sẽ nhận món quà còn lại.
Không biết vì sao, cô bé không có trong công viên...
"À, còn Sakura-chan đâu?"
Vừa nghe câu hỏi của Kariya, nụ cười từ Rin lập tức tan biến.
Mặt cô bé trông như thể cô đã dừng suy nghĩ, đó là gương mặt của đứa trẻ phải từ bỏ trước sức ép phải chấp nhận hiện thực.
"Sakura...đi rồi."
Với cái nhìn vô hồn, Rin trả lời buồn bã, rồi quay đầu chạy lại chỗ mình đang chơi khi nãy, như thể tránh những câu hỏi tiếp theo của Kariya.
"Vậy là sao...?"
"Sakura, không còn là con mình, hay em của Rin nữa."
Giọng người phụ nữ lạnh dần, nhưng kiên cường hơn Rin nhiều.
"Nó đã đến nhà Matou."
Matou...
Cái tên đó tuy thân thuộc nhưng đầy kinh tởm, nó xé tan nát tim Kariya.
"Không thể nào...Như vậy là sao, Aoi-san?!"
"Cậu không cần phải hỏi, đúng không? Đặc biệt nếu là cậu, Kariya-kun."
Tohsaka Aoi, mẹ Rin, trả lời lạnh lùng, tàn nhẫn, thậm chí không thèm nhìn Kariya, khiến trái tim hắn đau đớn tột cùng.
"Tất nhiên tất cả các người hiểu rõ tại sao nhà Matou cần một đứa bé có dòng máu pháp sư để kế thừa, đúng không?"
"Làm sao mà… cậu có thể chấp nhận chuyện đó?"
Kariya ngẹn lời.
"Đó là những gì anh ấy quyết định. Là quyết định của trưởng tộc nhà Tohsaka, từ lời thỉnh cầu của người bạn lâu đời, nhà Matou... Ý kiến của mình chẳng là gì."
Vì thế mà mẹ con phải chia lìa, chị em phải xa nhau...
Tất nhiên cô không đồng ý.
Nhưng cả Aoi và Rin đều hiểu rõ tại sao họ phải chấp nhận điều này.
Đó là, cuộc sống của pháp sư hẳn phải như vậy.
Kariya cũng hiểu cái hiện thực tàn nhẫn đó.
"...Cậu có sao không?"
Aoi trả lời yếu ớt, cùng với nụ cười cay đắng.
"Khi mình quyết định về nhà Tohsaka, khi mình quyết định trở thành vợ của một pháp sư, mình đã chuẩn bị cho những việc thế này. Khi gia nhập thế giới của họ, sẽ là sai lầm nếu tìm kiếm một hạnh phúc gia đình bình thường như bao người khác."
Và, đối mặt với Kariya...
Người đang cố gắng nói, người vợ của một pháp sư nhẹ nhàng cản hắn lại.
"Đây là chuyện giữa nhà Tohsaka và nhà Matou. Nó không liên can đến cậu, người đã quay lưng với thế giới của họ."
Cô kết thúc bằng cái gật đầu nhẹ.
Và Kariya không thể tiếp tục hỏi nữa.
Cứ như hắn đã trở thành một trong những cái cây vô tri vô giác trong công viên, ngực hắn như bị chặn lại bởi sự yếu đuối xen lẫn vô vọng.
Đã từ lâu khi cô là một đứa trẻ, đến khi cô trở thành một người vợ, ngay cả sau khi cô đã có 2 đứa con, thái độ của Aoi với Kariya không hề thay đổi.
Lớn hơn hắn 3 tuổi, là bạn thân từ thuở nhỏ, cô luôn chăm sóc Kariya, chân thành và không hề thúc ép, giống như một người chị đối với em trai vậy.
Đây là lần đầu tiên cô chỉ rõ vị trí giữa 2 người đến vậy.
"Nếu cậu gặp Sakura, xin hãy chăm sóc nó. Nó lúc nào cũng yêu mến cậu, Kariya-kun ạ."
Aoi nhìn Rin chơi đùa vui vẻ, điều đó làm sự đau khổ của cô tan biến.
Và nó cũng là câu trả lời cho Kariya, lúc này không thể thốt nên lời, giờ đây Tohsaka Aoi chỉ tỏ ra như một người mẹ thanh thản giữa ngày nghỉ mà thôi.
Nhưng Kariya vẫn không lầm được.
Không thể nào hắn lầm được.
Đó là Tohsaka Aoi trầm lặng, kiên quyết đã chấp nhận số phận.
Cô không thể giấu hết những giọt lệ trên khóe mắt mình.
Một bóng người đàn ông thon gọn bước tới chỗ hai người, ông ta cầm cây gậy có nạm đá quý màu đen gõ nhẹ nền đất.
"Thật trùng hợp làm sao, ta hôm nay phải rất may mắn mới gặp được Aoi và Kariya cùng lúc đấy."
"Quân chủ Sở Sáng Tạo, ngài ####?!"
Tohsaka Aoi kinh ngạc trước người đàn ông lạ mặt vừa tới.
Kariya yên lặn lui về phía sau, dần dần rời đi nơi này.
"Buổi sáng tốt lành, Aoi-san."
Người đàn ông gật đầu, chào đáp lại cô gái rồi đưa mắt về phía thanh niên.
"Ta ####, Ma Pháp Sư chân chính nắm giữ ma pháp căn nguyên, kẻ mà hàng ngàn pháp sư cỏm con cầu mong được gặp dù chỉ một lần, ta làm cậu ghét đến vậy sao Kiriya-kun?"
"Hay là do cái dòng máu hạ cấp dơ bẩn trong người cậu? Lão già đó cũng sống dai thật, vậy mà lão đã sống được năm trăm năm rồi."
"Ta không hiểu sao Cơ Quan Mai Tán lại để lão nhởn nhơ như vậy, có lẽ ta sẽ tới Giáo Hội Thánh Đường một chuyến để cảnh cáo họ một chút, họ vậy mà lại để một lão già sống tận năm trăm tuổi trái phép còn nhởn nhơ, thái độ làm việc đó càng lúc càng tệ hại."
"Lần trước mụ Chân Tổ kia thì không nói làm gì, lão già Đá Quý Ông giáo sư của nhà Tohsaka nữa, mấy năm trước còn thấy lão đi thám hiểm ở cái thế giới nào đó, bây giờ thì lại đi tìm cái con nhỏ thứ 5 khó ưa kia."
"Hai thứ đó mà trộn lẫn với nhau chơi thì cái thế giới này còn.... Ma pháp thứ ba hình như đã kích hoạt thì phải, thời gian nhanh hơn dự định một chút."
"Mà con nhỏ kia ngày hôm qua mới vừa trộm ma lực từ quá khứ thì phải, thậm chí là thay đổi quá khứ? Chặc, hạt nhân vũ trụ lại bị dãn nở nữa rồi, vũ trụ này chắc sẽ nổ tanh bành nhanh thôi."
"Thôi vậy, đi tìm mấy tên nhảy nhép kia thông báo một tiếng, chừa Lass Caster lại vậy..."
Kariya nhíu mày nhìn theo bóng lưng người đàn ông, cảm thấy ông ta không được bình thường như mọi khi.
"Không ngờ bệnh tự kỷ của ngài #### lại tái phát rồi, Tháp Đồng Hồ không cử quân chủ khoa Ngoại Cảm hoặc cậu học sinh đó đi cùng sao?"
Aoi nhỏ giọng, cảm thấy lo lắng bất an về căn bệnh của người đàn ông.
Người đàn ông đi xa, Kiriya cũng biến mất từ khi nào không hay.
Bước trên phố nhỏ, người đàn ông tự nói với mình.
"Anh nói phải không Artorius, nhỏ đó lại làm vũ trụ này tổn hại thêm vài tuổi nữa rồi, cứ đà này tôi phải dọn nhà đi nơi khác nhanh thôi."
"Đệ Ngũ Ma Pháp Xanh đúng là ăn hại nhất trong sáu cái mà, tiêu sài vô tư chỉ để đi tới đi lui trong dòng thời gian của riêng mình nữa chứ."
"Năm sau sẽ có bão...."
Một thanh niên tóc vàng mắt lam hiện ra từ khoảng không, ăn mặc bộ giáp bó cồng kềnh nhưng uyển chuyển.
Hai người bước nhanh trên đường lớn với hình thù kỳ lạ, thế mà người xung quanh lại không ai để tâm đến họ.
"Anh hi vọng, mười ba phong ấn trên sẽ không được mở ra... Em cũng không thể lạm dụng năng lực của mình, nếu còn như thế em sẽ không thể sống ở thật tại nữa, sườn thế giới rất buồn tẻ."
"Em biết... Rồi..."
"Đừng lo, hoàng tử của em sẽ luôn đi theo em bất cứ nơi đâu."
Artorius nhẹ nhàng ôm lấy người yêu, đứng dưới bóng cây họ trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào.
_______________
Kariya băng qua cảnh quan của nơi mà hắn tưởng mình sẽ không bao giờ quay lại.
Mỗi lần hắn trở về thành phố Fuyuki, hắn chẳng bao giờ đi qua cây cầu bắc sang phố Miyama.
Cũng đã gần 10 năm rồi.
Không giống như phố Shinto nơi buôn bán tấp nập, nơi này chẳng thay đổi chút nào, tựa như thời gian ở đây đã dừng hẳn.
Những con đường vắng lặng gợi lên nhiều kỷ niệm.
Nhưng chẳng có cái nào trong chúng là dễ chịu nếu hắn nhớ lại.
Lờ đi những suy tưởng vô dụng ấy, hắn nghĩ đến cuộc đối thoại với Aoi 1 giờ trước.
“...Cậu có sao không?”
Aoi như không để ý đến hắn, đưa mắt đi chỗ khác.
Hắn đã không nói cái giọng rõ ràng đến vậy nhiều năm rồi.
Đừng nhìn đến, đừng quan tâm...
Đó là cách hắn sống.
Giận dữ, căm hờn, Kariya đã bỏ tất cả lại trên những con đường ở Miyama.
Sau khi từ bỏ quê nhà, hắn đã không hề quan tâm đến chuyện gì nữa.
Ngay cả những chuyện xấu xa nhất cũng chẳng thể so sánh với những gì hắn thấy ở nơi này.
Vậy nên... đúng vậy.
Đã 8 năm kể từ khi giọng hắn có cái cảm nhận đó.
Lần đó, chẳng phải cũng với người phụ nữ hắn đang nói đây?
"Cậu có sao không?"
Hắn cũng hỏi cái câu vô nghĩa ấy lúc đó.
Khi đối diện với người bạn từ tấm bé của mình, cái đêm trước khi cô mang họ Tohsaka.
Hắn chẳng bao giờ quên.
Vẻ mặt của cô lúc đó.
Cô cũng lặng lẽ gật đầu, như thể cô muốn xin lỗi, như đó là một lời tạ lỗi, nhưng vẫn ẩn chứa sự ngượng ngịu vì xấu hổ.
Kariya đã bị chinh phục bởi nụ cười lặng lẽ ấy.
"...Mình đã chuẩn bị…Sẽ là sai lầm nếu tìm kiếm hạnh phúc bình thường từ một gia đình..."
Những lời lẽ đó là dối trá.
Ngày đó, 8 năm trước, khi cô nhận lời cầu hôn của vị pháp sư trẻ tuổi, nụ cười của cô chắc chắn chứa đựng niềm tin vào hạnh phúc.
Và vì thế, Kariya chấp nhận làm kẻ thua cuộc, vì hắn tin vào nụ cười đó.
Vì có thể, người sẽ cưới Aoi, là người duy nhất sẽ khiến cô hạnh phúc.
Nhưng đó lại là một sai lầm.
Hơn ai hết, Kariya nên hiểu đó là sai lầm chết người.
Vì hắn hoàn toàn thấu hiểu sự gian trá của những pháp sư, chẳng phải vì thế mà hắn chối bỏ số mệnh và chạy trốn gia đình mình sao?
Tuy nhiên, hắn có thể tha thứ điều đó.
Ngay cả khi hắn quay lưng sợ hãi vì nhận ra ma thuật là kinh tởm đến mức nào...
Người phụ nữ quan trọng nhất đời hắn lại bị chinh phục, bởi kẻ có thể xem là một pháp sư điển hình.
Thứ đốt cháy tâm tư hắn là hối tiếc.
Không chỉ một lần, mà những hai lần, hắn đã chọn sai lời để nói.
Đáng lẽ hắn không nên hỏi 'Cậu có sao không?' mà phải kết luận 'Cậu không được làm thế.'
Và 8 năm trước, nếu hắn cản Aoi... Đó có thể sẽ làm tương lai khác đi.
Nếu cô không trói buộc mình với nhà Tohsaka, cô đã không phải gánh chịu số phận bất hạnh này, và sống cuộc sống bình thường.
Và hôm nay, nếu hắn phản ứng khác đi trước quyết định của 2 nhà Tohsaka và Matou khi gặp Aoi trong công viên.
Có thể cô sẽ ngạc nhiên, cũng có thể cô sẽ cho rằng đó là phát biểu vớ vẩn của kẻ ngoài cuộc.
Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng không thể tự trách mình như vậy, không phải kìm nén nước mắt như vậy.
Chắc chắn hắn sẽ không tha thứ cho mình lần này.
Một kẻ lặp lại sai lầm lần nữa.
Và giờ đây, hắn đang chịu sự trừng phạt khi quay lại nơi mà hắn đã quay lưng bỏ đi.
Dĩ nhiên, vẫn có cách để chuộc lỗi.
Nó là thế giới mà hắn đã chạy khỏi, là số phận mà hắn đã trốn tránh.
Nhưng bây giờ, hắn có thể đối mặt với nó.
Nếu hắn nghĩ đến người phụ nữ duy nhất trên đời mà hắn không muốn làm phiền lòng.
Dưới ánh sáng của bầu trời lúc chạng vạng tối, hắn dừng lại trước một ngôi nhà lớn, cao vượt hẳn trong con phố, mang phong cách phương Tây.
Sau mười năm trời, Matou Kariya lại đứng trước cánh cổng nhà mình.
_____________
Từ bỏ nhưng luyến tiếc, muốn rời đi nhưng còn để ý, sợi dây thừng cắt mãi không đứt chỉ vì sự do dự uốn éo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top