Chương 75: Cuồng hôn
"Đồ?"
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn về phía chiếc khay.
Chỉ thấy trên khay là một một món đồ được bọc trong tờ giấy, cô vất vả một tay đỡ Đường Nghệ đang say đến không biết trời đâu đất đâu, một tay giơ lên cầm món đồ kia.
Vật trong tay cô cứng cứng.
Đồ bên trong bọc giấy là một khối trong suốt như kính lành lạnh man mát, có kích thước vừa tay cô cầm, lại cũng là món đồ được cắt theo hình dạng.
Có vẻ Cung Âu có rất thích với hình trái tim.
Thời Tiểu Niệm đem vật để lên trên đầu gối, ngón tay mảnh khảnh mở tờ giấy, chỉ thấy mặt trên là viết chữ tiếng anh như rồng bay phượng múa: KISS
"..."
Người đàn ông này có phải hay không đói khát thành trình độ như thế này, lại muốn dùng hình thức này thể hiện.
Thời Tiểu Niệm đang muốn để người phục vụ đưa trở về, người phục vụ tựa hồ nhìn ra cô không tình nguyện, lập tức nói, "Cung tiên sinh nói rồi, nếu chúng tôi mang đồ về, ngài ấy sẽ đích thân mìnhi bắt."
Tự mình đến bắt.
Vậy thì làm sao cô còn có thể hỏi Đường Nghệ .
Mất bao công sức vậy, chẳng lẽ lại bỏ
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, cầm lấy tấm kính hình trái tim, đôi lông mày nhăn lại, đôi môi đặt lên tấm kính, trên bề mặt tấm kính dần hiện lên dấu son môi nhàn nhạt.
"Cầm đi." Thời Tiểu Niệm quẫn bách, trên mặt nóng bừng lên, đem tấm kính hình trái tim thả lại bên trong khay, cũng không dám nhìn ánh mắt hai cái người phục vụ.
Cung Âu chết tiệt.
Đàn ông thối.
Đồ cuồng hôn.
Biến thái hoang tưởng.
Thời Tiểu Niệm ở trong lòng đem tám đời tổ tông nhà Cung Âu ra mắng, chờ hai người phục vụ rời đi cô mới dám ngẩng mặt.
Đường Nghệ dựa vào cô đã say đến bất tỉnh nhân sự, trong miệng vẫn nói nhỏ chuyện thời đại học của các cô, "Mình cũng không còn như trước đây, cậu cũng bám theo Cung tiên sinh. Thời Tiểu Niệm, chúng ta đã thay đổi, chúng ta đã thay đổi rồi"
Thời Tiểu Niệm nghe Đường Nghệ nỉ non, lông mày cau lại.
Cô không thay đổi.
Cô đi mìnhi ngày hôm nay hoàn toàn là do bị ma xui quỷ khiến, bị bức ép, nếu như không phải là bị Cung Âu hiểu lầm bắt được cô, dẫn đến cục diện này thì bây giờ cô vẫn chỉ là tác giả truyện tranh hạng ba, là họa sĩ tranh biếm họa.
"Đường Nghệ, mình có lời muốn hỏi cậu." Thời Tiểu Niệm ôm lấy Đường Nghệ đang say khướt nói.
Đường Nghệ say đến con mắt đều không mở ra được, "Cái gì"
"Ba năm trước, người Cung gia đi tìm cậu hỏi, tại sao cái gì cậu cũng không nói cho mình biết, liền nhìn mình bị dư luận ở đại học đè chết. Còn có ở trên tàu Ba Cáp, mình thấy cậu lúc đó rất khiếp sợ, nhắc tới chuyện ba năm trước cậu có vẻ né tránh không muốn nhắc mìnhi." Thời Tiểu Niệm ôm lấy cô ta hỏi, "Cậu không phải đang che giấu mình chuyện gì chứ"
"Che giấu" Đường Nghệ nghe vậy như là tỉnh táo thêm một chút, từ trong lòng cô ngồi thẳng, đôi mắt nhìn về phía cô, cay đắng nở nụ cười nói, "Cậu thật thông minh, Tiểu Niệm, cậu kỳ thực vẫn luôn rất thông minh ."
"Mình muốn đáp án."
Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.
Đường Nghệ ánh mắt tan rã, như là nghĩ đến cái gì đó liều mạng lắc đầu, "Không được, mình không thể nói, mình không thể nói."
Thấy cô ta như vậy, Thời Tiểu Niệm càng thêm nhận định suy nghĩ của mình là đúng, cô nắm lấy cánh tay Đường Nghệ, "Cậu đang che giấu chuyện của mình, nói cho mình biết, rốt cuộc là cái gì"
"Mình không thể nói"
"Đường Nghệ" Thời Tiểu Niệm thấy thế không khỏi kích động lên, "Cậu có biết hay không chuyện ba năm trước đối với mình có bao nhiêu quan trọng, mình hiện tại rơi vào hoàn cảnh đến tự do cũng không có đều là bởi vì chuyện ba năm trước, nói cho mình biết cậu đến cùng biết những gì"
"Xin lỗi, xin lỗi"
Thanh âm của Đường Nghệ vang lên, lời xin lỗi thống khổ thốt ra.
"Tại sao nói xin lỗi với mình, nhất định là cậu biết gì đó, cậu từng làm gì" Thời Tiểu Niệm nắm chặt cánh tay của cô ta.
Đường Nghệ bị cô nắm đến khó chịu, rượu vang đổ đầy trên sàn nhà, chật vật đến lợi hại, không ngừng mà lắc đầu, "Mình không thể nói, mình thật sự không thể nói, Thời Tiểu Niệm, đừng ép mình nói."
Cứ như vậy không muốn nói sao.
Ba năm trước đến cùng xảy ra chuyện gì.
Tại sao không thể nói, tại sao lại nói đừng ép cô ta.
Trong đầu Thời Tiểu Niệm thoảng qua rất nhiều ý nghĩ, nhưng hợp lại không ra một kết cấu hoàn chỉnh.
Nhìn dáng vẻ thống khổ của cô ta, Thời Tiểu Niệm rất lâu cũng không nói nữa, người chậm rãi tỉnh táo lại, đưa tay ra sau lưng cô ta, nhẹ nhàng thay cô ta vỗ, hỏi "Đỡ hơn chút nào chưa"
Đường Nghệ cúi người, tùy ý cô vỗ nhè nhẹ .
Bỗng dưng, Đường Nghệ ngồi thẳng dậy, mặt nhìn về phía cô, trong mắt có lệ, trên mặt cũng đang cười, "Có nhớ không, trước đây ở trường học lúc mình đi làm hầu bàn ngoài quán rượu, tửu lượng kém, mỗi lần trở về đều uống đến say khướt, đều là cậu chăm sóc mình."
Vào lúc ấy, ở trường học người tốt nhất đối với cô chính là Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nhìn lệ tràn đầy trong mắt cô ta, trong lòng dâng lên một trận chua xót, "Được, mình không buộc cậu nói."
Không nói cũng được, chí ít hiện tại cô cũng xác định được một chuyện, chính là sự việc xảy ra ba năm trước trên tàu còn có điểm kì lạ, tuy rằng cô bây giờ còn không biết điểm kỳ lạ là gì.
"Thời Tiểu Niệm." Đường Nghệ thấp giọng gọi tên cô.
"Ừ."
Đường Nghệ nhìn về phía cô, trong mắt có do dự, "Cậu... cậu..."
"Cậu muốn nói cái gì" Thời Tiểu Niệm hỏi.
Đường Nghệ một mặt say khướt mà nhìn cô, bỗng nhiên người đổ về phía cô, nặng nề nằm trong ngực của cô, đóng mắt lại ngủ.
Ngay trước khi Đường Nghệ triệt để say ngất đi, Thời Tiểu Niệm nghe được cô ta nhỏ giọng nói, "Ba năm, ba năm... cậu phải cẩn thận em gái cậu"
Em gái.
Em gái của cô, Thời Địch.
Thời Tiểu Niệm chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo ập lên thân thể mình, thật giống có cái gì đó mở ra trước mắt cô.
Sự việc trên chuyến tàu ba năm trước, lại cùng em gái cô có quan hệ.
Như vậy, ở thị trấn nhỏ xa xôi đó, Đường Nghệ cùng Thời Địch lần lượt xuất hiện trong tầm mắt cô cũng đã giải thích được, Đường Nghệ là cùng Thời Địch lén lút đi gặp mặt .
Nhưng là, cùng Thời Địch có liên quan mà nói, ba năm trước đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.
Đường Nghệ ở trong sự kiện kia đóng vai trò gì.
Toàn bộ là âm mưu sao, là bao nhiêu âm mưu.
Thời Tiểu Niệm đặt Đường Nghệ nằm trên ghế Salon, vốn là chuẩn bị chờ cô ta tỉnh rồi hỏi lại rõ ràng, nhưng Cung Âu đợi không kịp, ước chừng thời gian, trực tiếp đem cô đi.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ bị Cung Âu xách ra khỏi phòng bao, "Không thể để cho tôi cùng bạn học cũ tán gẫu tiếp một hồi à"
Ở bên người Cung Âu, cô thực sự là một điểm tự do cũng không có.
Muốn hỏi cũng không thể hảo hảo hỏi xong.
"Không thể"
Cung Âu bá đạo đến ngông cuồng tự đại, lôi kéo tay cô liền đi.
"..."
Thời Tiểu Niệm chỉ có thể mặc cho hắn kéo đi.
Thiên Chi Cảng, tòa nhà A, căn hộ xa hoa.
Phòng khách, TV đang phát các tiết mục giải trí vớ vẩn, Thời Tiểu Niệm ôm một cái gối ôm ngồi ở trên ghế Salon rơi vào trầm tư.
Chuyện ba năm trước.
Đường Nghệ.
Thời Địch.
Là ai đặt bẫy, là ai đang hãm hại cô, là ai khiến cho cô rơi vào cục diện hiện tại, cô nhất định phải tìm ra sự thật.
Thời Tiểu Niệm ôm chặt gối ôm trong lòng, một mùi hương bạc hà thơm ngát xa xa bay tới.
Cô nâng mắt nhìn, Cung Âu mặc áo tắm hướng phía cô đi tới, cầm trên tay chiếc khăn mặt sạch sẽ, lau mái tóc ướt nhẹp của mình, con ngươi đen quét qua cô một chút, tiếng nói trầm thấp, "Đang suy nghĩ gì"
"Không có gì." Thời Tiểu Niệm nói.
"Giúp tôi lau tóc." Cung Âu đem khăn mặt ném cho cô, giống như đế vương ngồi vào trên ghế Salon, chờ đợi phục vụ.
"..."
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là buông gối ôm, quỳ hai đầu gối trên ghế Salon, hai tay cầm khăn mặt cẩn thận lau tóc ngắn cho hắn.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, bàn tay thon dài bỗng nhiên thêm ra một tấm kính hình trái tim, mặt trên còn lưu dấu son môi của cô ấn xuống. Hắn cầm tấm kính trên tay quăng nghịch, khóe môi ngoắc ngoắc, "Lần sau em có thể hôn tốt hơn hay không, cái dấu son môi này quá nhỏ, không đủ gợi cảm."
"..."
Hắn còn muốn gợi cảm, hắn còn muốn dấu môi của cô.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc không nói gì, dùng sức mà chà sát trên đầu hắn, bỗng nhiên nói, "Cung Âu."
"Ừ"
Cung Âu lười biếng trả lời cô, người hướng về trên người cô nhích lại gần, hưởng thụ thân thể mềm mại của cô.
"Nếu như tôi nói, chuyện anh bị bỏ thuốc ba năm trước còn có chỗ đáng đi điều tra lại, anh sẽ nghĩ như thế nào" Thời Tiểu Niệm thăm dò hỏi.
Nếu như Cung Âu cảm thấy hứng thú với câu nói này, đồng ý đi điều tra là tốt rồi.
Hắn quyền lớn thế lớn, cô chỉ cần cung cấp một manh mối nhỏ, khẳng định hắn cái gì cũng có thể tra ra được.
"Tôi nghĩ như thế nào?"
Cung Âu đẹp trai, thu hồi tấm kính bị hắn quăng nghịch, quay đầu nhìn về phía cô, sắc mặt phút chốc lạnh lùng hạ xuống, một đôi con ngươi đen u ám nham hiểm, "Làm sao, cùng bạn học cũ nói chuyện lại phát hiện ra chứng cứ buồn cười gì rồi, tìm được manh mối cảm thấy có thể rũ sạch quan hệ của chúng ta rồi?"
Cô không phải là từ sáng đến tối đều đi nghiên cứu cách làm sao rũ sạch quan hệ, làm sao rời khỏi hắn sao.
Phong Đức ăn mặc một thân tây trang đi đến bên cạnh, trên tay bưng đồ uống tới.
Cung Âu nhìn hắn một chút, lạnh lùng mở miệng, "Phong Đức, đem bạn học cũ của Thời Tiểu Niệm đày đến Thái Bình Dương cho tôi đi, đừng tiếp tục làm cho bọn họ gặp mặt."
"Vâng, thiếu gia." Phong Đức gật đầu.
"Cung Âu"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn hắn, hắn làm cái gì vậy.
"Các người không gặp nhau thì sẽ không nhiều chuyện nữa." Cung Âu lạnh lùng nghiêm nghị nhìn một chút, chỉ chỉ tóc của mình, "Tiếp tục lau."
"Tôi không phải nhiều chuyện." Thời Tiểu Niệm ngồi quỳ chân ở trước mặt hắn, vội vàng nói, "Tôi là thật sự cảm thấy chuyện này còn có vấn đề, Cung Âu, lẽ nào anh không tò mò chân tướng sự việc ba năm trước sao"
"Chân tướng chính là ba năm trước em bỏ thuốc tôi, lên giường tôi; ba năm sau, tôi bắt được em, sau đó tôi nhìn trúng em"
Cung Âu dăm ba câu liền tổng kết xong tất cả.
"Vậy nếu như ba năm trước không phải tôi bỏ thuốc, anh cũng không hiếu kỳ người bỏ thuốc đích thực là ai sao" Thời Tiểu Niệm muốn gợi lên hứng thú của hắn, muốn dẫn dắt hắn đi điều tra.
"Không muốn." Cung Âu như chặt đinh chém sắt nói.
KtMnm9
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top