Chương 94

Bởi vì trên người Diệp An Thần cũng bị thương, cho nên hai người cũng không nán lại bệnh viện quá lâu, biết Bạch Tịch Vũ ngoài vấn đề não hơi bị chấn động và chỉ trầy da bên ngoài, thì cũng không sao, cho nên Đông Phương Tuyệt liền đưa Diệp An Thần trở về.

Chỉ là dọc đường Đông Phương Tuyệt vẫn luôn im lặng, dừng lại xuống xe cũng không cho Diệp An Thần có cơ hội nói chuyện, một phen bế Diệp An Thần lên, trực tiếp tiến tới giường.

Mà Diệp An Thần cũng khó có khi không phản kháng lại, biết Tổng Tài đại nhân dù ngoài mặt nhìn qua thì cực kỳ bình thường, nhưng trong lòng nhất định còn chưa yên ổn. Ngoan ngoãn theo ý Tổng Tài đại nhân nằm trên giường, nhìn Tổng Tài đại nhân cởi quần áo nằm nghiêng bên người cậu, chủ động dựa qua, tìm vị trí thoải mái trong lòng, sau đó cảm giác được eo bị Tổng Tài đại nhân nhẹ nhàng ôm lấy, Diệp An Thần nhắm mắt, không khỏi nở một nụ cười vui vẻ.

Xung quanh yên tĩnh, làm Diệp An Thần nhắm mắt, nằm yên trong lòng Đông Phương Tuyệt. Trải qua tai nạn xe cộ đáng sợ kia cùng vết thương trên người, chỉ chốc lát sau liền thếp đi.

Cảm giác được trong lòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, Đông Phương Tuyệt mới chậm rãi mở mắt, nỗ lực áp chế điên cuồng trong mắt, lẳng lặng mà nhìn người trong lòng ngủ say, nắm thật chặt tay người nọ.

"Tuyệt." Có lẽ là tay đè lên ngực, cho nên làm Diệp An Thần cảm giác không thoải mái, hơi mở mắt, nhíu mày, đem đầu cọ cọ vào ngực Đông Phương Tuyệt, sau đó ngủ say. Chỉ là tiếng gọi nhẹ kia lại làm sợ hãi trong mắt Đông Phương Tuyệt dần dần biến mất.

Người này a ! Tay sờ lên má Diệp An Thần vỗ vỗ nhẹ, ở trên mặt lưu luyến xoa nhẹ hai cái, ngửi mùi hương trên người người này cùng mùi hương tương tự trên người hắn, Đông Phương Tuyệt mới nhắm mắt lại, thật lâu sau về sau mới chậm rãi mở ra, chỉ là cặp mắt kia đã khôi phục như ban đầu, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên người đang nhắm mắt một cái, người này......Cứ từng chút, từng chút một chiếm cứ tâm hắn, làm hắn càng ngày càng yêu, không thể rời xa.

Diệp An Thần không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc kéo rèm cửa ra, bên ngoài vẫn là một mảnh đen nhánh. Bên người vẫn là lồng ngực rộng lớn của Tổng Tài đại nhân.

"Em tỉnh rồi ?" Diệp An Thần vừa mới cựa mình, trên đỉnh đầu liền truyền đến tiếng nói trầm thấp của Tổng Tài đại nhân.

"Ừm." Ở trong lòng Đông Phương Tuyệt gật đầu, thu tay đang đặt trên eo Tổng Tài đại nhân. Ngẩng đầu, thì điều đầu tiên nhìn thấy là ánh mắt của người kia.

"Bây giờ là mấy giờ rồi ?" Từ trong lòng Tổng Tài đại nhân ngồi dậy, vươn ra mép giường bật đèn, nhưng giây tiếp theo lại bị Đông Phương Tuyệt ôm vào trong lòng.

"Hiện tại vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát nữa đi." Đem chăn kéo lên, hôn lên mặt Diệp An Thần một cái, lại nói tiếp, "Em đói hả ? Để tôi đi nấu cháo cho em."

Nói xong liền muốn xuống giường, lại bị Diệp An Thần giữ lại, khó hiểu quay đầu hỏi : "Sao thế ?". "Anh đã ngủ chưa ?" Dùng bàn tay đang đau sờ lên đuôi mắt Đông Phương Tuyệt, hiện tại là nửa đêm, thế mà mình vừa cựa người, Tổng Tài đại nhân liền hỏi, hơn nữa trong thanh âm cũng không có một tia mông lung khi mới tỉnh.

"Tuyệt......" Bàn tay đang nắm lấy tay Đông Phương Tuyệt bị bắt lại, Đông Phương Tuyệt đem đầu ngón tay ấm áp đặt ở trên môi, thật lâu sau về sau mới nhẹ nhàng hôn một cái, "Tôi không sao, mấy ngày nữa là ổn rồi, em muốn ăn gì để tôi làm ?"

"Em muốn ăn cháo thịt nạc anh làm." Biết là dù mình có nói gì thì Đông Phương Tuyệt vẫn chưa thể ngừng lo lắng, cho nên Diệp An Thần từ trên giường bò dậy, lấy quần áo ở đầu giường mặc vào.

Cùng Tổng Tài đại nhân làm một bữa cơm khuya, mỹ mãn ăn xong, Diệp An Thần nhìn vết thương trên người mình, dù sao cũng không sâu. Kỳ thật không nghiêm trọng lắm, dù có nói thêm gì thì cũng vô nghĩa.

Vì vậy, Diệp An Thần chủ động ngồi vào trong lòng Tổng Tài đại nhân, tích cực cởi quần áo rộng thùng thình trên người xuống. Vì thế, ngày hôm sau, cậu ghé vào trên giường nhìn gối đầu, Diệp An Thần ai thán, tôi là bệnh nhân đấy, vì sao Tổng Tài đại nhân không thể thương hương tiếc ngọc một chút hả ?

Nhưng, có lẽ hành động của Diệp An Thần vẫn có chút tác dụng, ít nhất đến ngày thứ ba, Tổng Tài đại nhân rốt cuộc dưới sự khuyên bảo của Diệp An Thần mà đi làm, nhìn cửa đóng lại, Diệp An Thần thầm lau nước mắt một phen, làm Tổng Tài đại nhân an tâm, quả nhiên là một việc không dễ dàng a.

"Anh dâu......" Đông Phương Tuyệt mới rời đi không lâu, liền có một đầu vàng chóe từ ngoài cửa dò xét tiến vào, thấy Diệp An Thần ghé vào trên giường xem máy tính liền nhanh chóng đi tới, thuận tiện còn đóng cửa lại, nhìn Đông Phương Dạ như con chuột trộm đồ đi vào, Diệp An Thần khó hiểu, đứa nhỏ này...... Là tới làm trộm hả ?

"Anh dâu, anh không sao chứ." Nhìn lên tay Diệp An Thần, Đông Phương Dạ quan tâm hỏi, nhưng còn chưa nghe được câu trả lời của Diệp An Thần, Đông Phương Dạ lại nói, cực kỳ bất mãn bắt đầu oán giận Diệp An Thần, "Anh không biết đâu, sáng nay em tới thăm anh, thế mà ông anh nhà em lại ngăn em ở cửa, không cho vào. Đến cửa phòng em cũng không được lại gần ấy chứ."

Nghe một chuỗi dài oán giận, Diệp An Thần cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ. Cậu biết mà, nếu cậu bị thương, thì kiểu gì Đông Phương Dạ ngốc nghếch này sao lại không thấy xuất hiện, cứ tưởng là bởi vì loanh quanh chỗ Vũ, hóa ra là vậy ! Nhưng ngăn không cho người khác tới, thật sự đúng là phong cách của Tổng Tài đại nhân.

"Thế cậu đi thăm Vũ chưa ? Cậu ấy thế nào rồi ?" Ngắt lời Đông Phương Dạ đã càng nói càng xa, Diệp An Thần điều chỉnh tư thế, để mình thoải mái một chút.

"Em đi rồi, bác sĩ nói đã không sao." Nghiến răng nghiến lợi nói, Đông Phương Dạ nhớ tới Mộ Dung Quý hiện tại vẫn còn ở bên cạnh Vũ liền muốn cắn người.

"Vậy là tốt rồi." An tâm gật đầu, lúc cậu rời đi, bác sĩ nói còn phải quan sát thêm mấy ngày, mà mấy ngày nay Tổng Tài đại nhân vẫn luôn bồi ở bên người cậu, dù có hỏi thì Tổng Tài đại nhân cũng chỉ ngắn gọn nói cậu ấy không sao, hiện tại có thể nghe được câu trả lời từ Đông Phương Dạ, Diệp An Thần rốt cuộc cũng yên tâm rồi.

Tuy rằng yên tâm, nhưng Diệp An Thần lại khó hiểu nhìn về phía Đông Phương Dạ, "Nếu Vũ không sao, thì cái biểu cảm của cậu là sao thế ?"

"Em...... Anh dâu, anh không biết đâu, cái tên Mộ Dung Quý kia thế mà lại đang ở bệnh viện, hơn nữa...... Nhìn hắn ở bên cạnh anh Vũ đi tới đi lui, còn hôn anh ấy, em liền...... Em liền......" Gắt gao nắm chặt tay, Diệp An Thần cảm thấy, dù không nói ra câu tiếp theo, cậu cũng đã hiểu được ý phía sau, nhưng...... Không phải là đứa trẻ này đã nói là sẽ buông tay rồi cơ mà ? Sao hiện tại lại......

"Anh không biết đâu, lúc em tới thăm, cái tên Mộ Dung Quý kia thế mà đang dùng miệng đút trái cây cho anh Vũ ăn, lúc em thật sự cực kỳ muốn xông lên đánh cho hắn một trận. Hơn nữa sau đó lại còn không cho em vào thăm anh ấy. Quá đáng thật sự, một ngày nào đó em nhất định sẽ hung hăng chém hắn một trận." Đem nắm tay bẻ khanh khách, giống như hiện tại Mộ Dung Quý đang ở trước mặt.

Ngày này, Diệp An Thần cảm thấy, nếu không có gì bất ngờ xảy thì sẽ chẳng có cơ hội xuất hiện đâu. Nhưng những lời này cậu không thể nói ra. Nhìn thoáng qua Đông Phương Dạ đang cầm Ipad trên tay, nghe Đông Phương Dạ bắt đầu nói tỉ mỉ kĩ càng kế hoạch đem Mộ Dung Quý chém ra sao, Diệp An Thần đúng lúc mở miệng nói sang chuyện khác, "Cậu tới tìm tôi, chắc hẳn không phải chỉ là tới thăm thôi, đúng không ?"

"Vâng, bản thiết kế nhà hàng đã thiết kế xong, cho nên em đem tới cho anh xem thử." Nghe Diệp An Thần nói xong, Đông Phương Dạ ngừng nói đến kế hoạch khổng lồ, đem máy tính mở ra để trước mặt Diệp An Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top