Chương 73
"Anh sao lại biết em tỉnh lại sẽ đói !" Uống cháo Tổng Tài đại nhân nấu, Diệp An Thần cảm thấy trong lòng mỹ mãn.
"Tôi chưa quen ai, mà khi ngủ bụng có thể kêu được như em." Cười nhớ lại thời điểm mình tỉnh lại liền nghe thấy tiếng ục ục kia liền cảm thấy buồn cười. Cầm lấy bát không trên tay Diệp An Thần, đút cho người này một ngụm, nhìn người trước mắt khó có khi ngoan ngoãn để mình đút cho ăn, khóe miệng Đông Phương Tuyệt không nhịn được cong lên.
"...... Mới không có." Sắc mặt hơi hơi đỏ lên, Diệp An Thần tuy vẫn há mồm uống hết đồ Đông Phương Tuyệt nấu, nhưng cũng quay đầu đi......Chuyện mất mặt như vậy mà lại xảy ra trước mặt Tổng Tài đại nhân......
"Em đang xấu hổ ?" Đem muỗng thay đổi phương hướng, lại lần nữa chuẩn xác bắt đầu đầu nghiêm túc đút cho người trước mặt ăn.
"Anh mới xấu hổ, chỉ là em chưa tỉnh rượu thôi." Hung tợn cắn cái muỗng Tổng Tài đại nhân đang cầm, giống như thứ hiện tại cậu cắn không phải là cái muỗng mà là Tổng Tài đại nhân.
"Ừ, em chưa tỉnh rượu." Cười cười dùng muỗng vừa rồi Diệp An Thần dùng, hắn cũng múc một thìa cháo ăn, chiếc muỗng Diệp An Thần làm hương vị của cháo càng thêm thơm ngon.
...... Nhìn động tác của Tổng Tài đại nhân, mặt Diệp An Thần lại đỏ hồng, trong lòng yên lặng nói thầm một câu vô lại.
"Anh sao còn chưa đi làm ? Em khỏe rồi, giờ anh có thể đi rồi đó." Diệp An Thần thẹn quá hoá giận đoạt lại chén cháo trong tay Đông Phương Tuyệt, vội vàng nói Đông Phương Tuyệt rời đi.
"Đây là em dùng người xong rồi muốn ném hay sao ?" Xốc chăn lên, Đông Phương Tuyệt nằm lên giường, đem Diệp An Thần ôm vào trong lòng.
Trời cao ơi ! Ai có thể nói cho cậu biết tên vô lại kia thật sự là Tổng Tài đại nhân cao quý lãnh diễm hay sao ? Giãy dụa tượng trưng mấy cái, sau đó Diệp An Thần liền ngoan ngoãn nằm trong lòng Tổng Tài đại nhân.
Tìm một vị trí thoải mái, ngửi được mùi sữa tắm giống mình, cảm giác thẹn thùng vừa nãy đã biến mất. Giương mắt liền thấy gương mặt của Tổng Tài đại nhân, nghĩ tới vừa rồi Tổng Tài đại nhân ai oán nói, tâm tình tốt lên, sau đó liền dùng ngón tay ngoéo cằm Tổng Tài đại nhân một cái : "Yên tâm, bổn đại gia sẽ chịu trách nhiệm."
"Em không chịu trách nhiệm cũng phải chịu trách nhiệm." Nắm ngón tay của Diệp An Thần đặt lên môi hôn hôn, đem nhẫn Diệp An Thần đeo trên cổ gỡ xuống, lại đeo lên tay Diệp An Thần nói : "Về sau không cho em bỏ xuống, bằng không......"
Bằng không......? Nhìn nhẫn trên tay mình, trong lòng Diệp An Thần nói theo Tổng Tài đại nhân.
Đông Phương Tuyệt tà mị cười, bắt lấy ngón tay Diệp An Thần nhẹ nhàng cắn một cái : "Bằng không, tôi sẽ khiến cho em nếm thử cảm giác cả đời không xuống được giường là thế nào."
"......" Đây thực sự là băng sơn tổng tài công hay sao ? Vì sao cậu lại có cảm giác giờ người này sắp biến thành quỷ súc công.
Vô lại......
Ở trong lòng yên lặng mắng một tiếng, muốn rút ngón tay ra lại không thành. Nhưng nhìn chiếc nhẫn trên tay, lại nhìn đến nhẫn trên tay Tổng Tài đại nhân, chỉ cần nhìn là biết đây là nhẫn đôi, Diệp An Thần liền cảm thấy hơi buồn, nói : "Em thấy chuyện này không ổn lắm ! Nếu như bị người khác thấy......" Hiệu quả, tuyệt đối không phải nhỏ tí nào !
"Tôi biết, nhưng tôi muốn toàn thế giới đều biết, em là của tôi." Nắm lấy tay Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt bá đạo tuyên bố.
Bá đạo ! Lại một lần nữa thầm nói, tiếp tục nhìn nhẫn trên tay. Trước kia không mang theo, cho nên cậu không biết, nếu bị chú ý thì phải làm gì, dù sao một khi người khác nhìn thấy chiếc nhẫn này thì sẽ biết cậu và Tổng Tài đại nhân chính là một đôi, chẳng khác nào thông báo với cả thế giới rằng : cậu là hôn phu của Tổng Tài đại nhân ?
Nhớ tới hình ảnh Tổng Tài đại nhân mang theo nhẫn xuất hiện ở công ty, làm cho toàn thể công ty rung động, cho tới bây giờ trong văn phòng mọi người đều còn đang đoán xem người có thể bắt được tổng tài đại nhân là ai. Nếu để bọn họ biết được mình chính là người mà Tổng Tài đại nhân giấu đi kia, ha ha......Trường hợp này Diệp An Thần quả thực không dám nghĩ đến.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là......
Cuối cùng cũng cậu nhìn nhẫn rồi hỏi một câu : "Anh nghiêm túc chứ ?"
Đây là lần đầu tiên Diệp An Thần hỏi, đồng thời Diệp An Thần cũng là lần cuối cùng. Kỳ thật, Diệp An Thần biết, kể cả Tổng Tài đại nhân không nói gì, cậu cũng sẽ đánh cược tiếp tục tiến về phía trước. Bởi vì......Cậu phát hiện, Tổng Tài đại nhân đã làm cậu bị nghiện rồi, hơn nữa là nghiện cả đời không thể thoát ra.
Cậu vẫn luôn rõ ràng, chênh lệch giữa cậu và Tổng Tài đại nhân quá mức với rõ ràng, mà người nhà Tổng Tài đại nhân, dù bọn họ có thể tiếp thu nữ chính nghèo khó, nhưng bọn họ có thể tiếp thu một nam nhân hay sao ? Diệp An Thần vẫn luôn cảm thấy, tình yêu là từ phía hai người, nhưng nếu thật sự muốn ở bên nhau......Còn phải có phần của hai bên gia đình nữa.
"Ừ, tôi nghiêm túc." Thu hồi tươi cười trên mặt, Đông Phương Tuyệt nghiêm túc nói. Đông Phương Tuyệt biết Diệp An Thần lo lắng cái gì, cũng biết nếu hai người thật sự ở bên nhau, Diệp An Thần phải gánh vác nguy hiểm.
Nếu bọn họ thật sự đi cùng nhau, mà một ngày nào đó hắn không yêu người này nữa, thì em ấy sẽ không còn đường sống ở trên đời này nữa.
Nhưng hắn lại yêu người này, dù người nhà hắn không thích em ấy, chỉ cần hắn ở bên cạnh, thì em ấy sẽ không sao nữa cả. Nhưng nếu có một ngày hắn không thích người này nữa, đến lúc đó bọn họ có thể làm bất cứ điều gì...... Đông Phương Tuyệt xoa xoa tóc Diệp An Thần, đến lúc đó chờ đợi em ấy cũng chỉ có cái chết.
Nhưng dù có ra sao thì hắn cũng sẽ không buông tay !
Đáp án giống như Diệp An Thần dự kiến, nhưng không biết vì sao, Diệp An Thần lại vẫn muốn xác định lại nhiều điều hơn : "Dù một ngày nào đó anh trở thành kẻ thân bại danh liệt, chỉ còn hai bàn tay trắng ?"
"Đúng, dù thân bại danh liệt, chỉ còn hai bàn tay trắng, tôi cũng sẽ không buông tay em. Nhưng, tôi vĩnh viễn sẽ không để ngày này xảy ra."
Nghe được câu trả lời nghiêm túc kia, làm Diệp An Thần không khỏi đem mặt vùi vào trong chăn, Diệp An Thần hơi rầu rĩ nói : "Vì sao lại đối với em tốt như vậy ? Rõ ràng em không có gì đặc biệt."
Thậm chí có thể nói là hết sức bình thường, cậu chỉ là một trạch nam, hai đời đều như vậy, nhưng lại vừa mắt Tổng Tài đại nhân.
"Đúng vậy! Tôi cũng không biết vì sao lại thích em. Có lẽ lần đầu tiên gặp em liền thích, hoặc là sau đó tiếp xúc thì thích, ai biết tình yêu ra sao, nhưng tôi biết, hiện tại tôi thích em, như vậy là đủ rồi. Hơn nữa tôi xác định, đoạn tình cảm này, về sau sẽ không bao giờ thay đổi. Cho nên...... Thần, em muốn cược một lần không ?"
Cược xem tôi có yêu em cả đời được hay không, cược rằng...... Chúng ta sẽ mãi bên nhau ?
"Anh có cho em từ chối hả ?" Từ trong chăn chui ra, Diệp An Thần lại khôi phục lại bộ dáng ban đầu, liếc Tổng Tài đại nhân một cái, sau đó dời khỏi lòng Tổng Tài đại nhân, lại không cẩn thận đụng tới miệng vết thương phía sau, đau đến độ phải kêu một tiếng.
"Sẽ không." Đem người vừa rời khỏi lòng mình cường ngạnh kéo về, nâng cằm đối phương hôn lên, khi rời đi, khóe miệng khẽ cong lên, kiên định nhắc lại câu trả lời với Diệp An Thần : "Sẽ không."
Dù người này muốn hay không muốn đi cùng hắn tới cuối đời, hay không tiếp nhận hắn, thì hắn cũng không để Diệp An Thần từ chối, cũng sẽ không để Diệp An Thần có cơ hội từ chối. Người này là người đầu tiên hắn yêu, từ đầu tới cuối chỉ có thể là người này, sẽ không có người thứ hai.
Dù biết trước là sẽ như vậy. Nhưng sau khi Diệp An Thần trợn mắt một cái, lại chậm rãi nằm xuống, tìm được một vị trí thoải mái ôm Tổng Tài đại nhân mà ngủ. Chuyện này không phải ngay từ đầu đã cược rồi hay sao ? Dù sao cả đời này của cậu, cho người này là được.
Cảm giác được hô hấp của Tổng Tài đại nhân, bởi vì còn dư âm từ hôm qua nên hiện tại cậu rất muốn ngủ tiếp, thời điểm Diệp An Thần mơ màng sắp ngủ, lại nghe thấy di động vang lên, mơ màng duỗi tay sờ, lại sờ được cơ bắp trên tay người kia.
Ngáp một cái, Diệp An Thần mới xem như tỉnh một chút, nhìn nơi phát ra âm thanh kia, Diệp An Thần rất muốn xuống lấy, nhưng mới vừa động đậy đã bị Tổng Tài đại nhân giam trong lòng, chỉ thấy Tổng Tài đại nhân nhíu mi, nhưng tiếng chuông bám riết không tha, cuối cùng vẫn phải nhặt di động lên đưa tới tay Diệp An Thần.
Nhìn màn hình hiện tên, Diệp An Thần ngẩng đầu nói với Tổng Tài đại nhân : "Là em trai anh."
Thấy Tổng Tài đại nhân gật đầu, Diệp An Thần mới nghe máy, nhưng Diệp An Thần chưa mở miệng, đối diện đã kêu lên : "Hu..hu..hu...... Chị dâu, cuối cùng người đã nghe điện thoại......"
"Cậu làm sao thế." Nghe người đối diện khóc đến độ dường như đã sắp không kịp thở, Diệp An Thần thật sự không biết người này lại làm sao ! Rõ ràng đêm qua còn tốt cơ mà ! Mới qua một buổi tối thôi mà, sao có thể khóc thành như vậy !
"Hu..hu......Tôi rất muốn xin lỗi anh Vũ, phải làm xao đây ? Hu..hu..hu...... Tôi...... Tôi......" Mãi một lúc Đông Phương Dạ mới nói được một câu hoàn chỉnh, nhưng sau khi nói được hết một câu này lại khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
"Nói lung tung cái gì đó ? Có thể nói chuyện tử tế hay không, nếu cậu còn như vậy là tôi tắt máy đó !" Nắm di động, nhíu mi, Diệp An Thần cảm nhận được chuyện mà Đông Phương Dạ chuẩn bị nói là một chuyện không tốt.
"Hu..hu...... Sao hôm qua cậu lại có thể làm như vậy...... Ngày hôm qua, ngày hôm qua...... Hu..hu...... Tôi đã làm một việc có lỗi với anh Vũ, phải làm sao bây giờ ?" Có lẽ là nghe Diệp An Thần nói xong, tâm tình hơi bình phục một chút, Đông Phương Dạ rốt cuộc có thể nói tiếp một câu nữa.
Nhưng mà làm chuyện gì đến mức phải xin lỗi Vũ ? Đông Phương Dạ ngốc kia có thể làm ra cái gì mới được ?
Diệp An Thần chưa hỏi, Đông Phương Dạ ấp a ấp úng nói : "Chị dâu, hôm qua tôi không cẩn thận ngủ với người ta...... Hu..hu..hu......"
Không thể tin nhìn màn hình vài giây, Diệp An Thần mới xác định mình không nghe nhầm. Nhưng nếu chuyện này không phải là ảo giác...... Diệp An Thần ngẩng đầu nhìn Tổng Tài đại nhân đen mặt, nuốt nước miếng, cậu chưa nghĩ tới việc Đông Phương Dạ có thể trải qua tình một đêm đâu !
"Thật hả......?" Vì thế, dù đã nghe rõ nhưng vẫn không thể tin được, Diệp An Thần cảm thấy mình nên hỏi lại một lần mới có thể xác định mình không nghe lầm.
"Tôi cũng không muốn nó là thật đâu ! Hu..hu...... Nhưng sáng nay tỉnh lại, liền phát hiện hắn ngủ bên cạnh tôi, hơn nữa, hơn nữa...... Chúng ta còn...... Còn...... Chị dâu, có phải tôi rất giống tên Mộ Dung Quý kia hay không ? Hu..hu..hu...... Có phải tôi và anh Vũ không còn hy vọng hay không ? Hu..hu...... Hiện tại tôi phải làm sao bây giờ ?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top