chap2: tiệc rựu (1)

Cô đang mơ màng ngủ liền nghe thấy tiếng quản gia Lâm .
- phu nhân, tổng tài bảo người thay y phục,  dự tiệc cùng ngài ấy.

Cô hé mắt nhìn quản gia lười biếng chùm chăn kính đầu,từ trong chăn nói vọng ra.

-không đi, tôi muốn ngủ.. Oa~

  Quản gia Lâm đứng nhìn cô có đôi phần khó sử.
- người mau thức dậy đi a,  tổng tài là đang chờ người...

Lời nói chưa hết liền bị cô ngắt lời..
Cô tung chăng bật người ngồi dậy.

-tổng tài,  tổng tài... Cái gì củng tổng tài,  muốn đi bảo hắn tự mà đi,  để tôi yên...

Nói rồi cô phũ chăng típ tục ngủ.
Ít giây sau không nghe tiếng,  nói của quản gia Lâm cô liền yên tâm nhắm mắt .
nhắm mắt chưa được bao lâu liền bị giật lấy chiếc chăn ấm áp trên người.
Cô  nổi cáu bật người la lên.
- các người thật quá đáng.

Cô ngước lên nhìn liền nhìn thấy khuôn mặt đen như đít nồi của Bùi Bách Thiên.
- thay đồ.
Chỉ hai chử  củng đủ khiến cô rungef người. 
  Cô nhìn anh oán hận.
Cau có cái gì chứ,  lúc ở công ty hắn hành hạ cô còn chưa đủ mệt sao hứ...

Cô lại tiếp tục nằm xuống giường lấy gói phủ lên đầu nhỏ tiếp tục ngủ như chưa hề nghe thấy gì.
- không đi.

  Đột nhiên cô cảm thấy chiếc niệm lún  xuống,  chiếc gối liền  bị giật đi, tiếp theo đó là cô  bị nâng lên.
Chỉnh tề nằm xấp trên đùi Bùi Bách Thiên.
Váy của cô liền bị hắn kéo lên,  quần nhỏ mõng manh củng bị kéo xuống  làm lộ bờ mong láng mịnh căng tròn của cô.

Anh thẳng tay cho một phát vào mông cô.
- Noãn Tâm nói anh nghe đi hay không.
Cô đau đến ra nước mắt vẫn cắn răng,  cứng miệng trả lời.
-hức... Không đi..

Anh nhếch môi cười. Thật không tin anh không trị được cô.
Chát...  Cái tát thứ hai gọn gàn nằm lên mông cô.
- hức hức... Bách Thiên tên hỗn đãng,  anh thật quá đáng , đến từng này tuổi, ba mẹ vẫn chưa chạm mạnh vào tôi cái nào,  mà anh lại dám đánh tôi huhu.

Anh nhìn cô khóc,  có chút chùng lòng,  nhưng tính cô được voi đòi tiên thật không thể nhân nhượng.
- anh hỏi lần cuối,  đi hay không.
Cô cắn răng lắc đầu.
Anh nhếch môi cười,  ác độc.
- hão vậy sáng mai em liền ăn thịt con cáo trắng đó.

Cô trừng to mắt quên cả khóc.
- anh dám.
Anh nhìn cô,  liếc mắt nói.
- em nghỉ tôi dám không.

Cô nhìn anh nói.
- nó... nó là ở chổ ba mẹ tại sao lại ở đây.

Anh nhìn đôi mắt phím hồng vì khóc của cô,  lau nhẹ đi những giọt nước mắt còn động trên má cô, ôn nhu đở cô dậy, nhẹ đặt vào lòng ,sửa soạn chỉnh tề giúp cô.
- là muốn ăn nên mang về.
Cô nhìn ăn oán hận.
Cái gì chứ A Bạch là thú cưng của cô mà.
- đừng mà,  đừng ăn nó...

Anh nhìn cô  buồn cười,  thật không có tiền đồ chỉ vì con cáo trắng liền bán mình.
Ăn gì chứ con cáo trắng ấy mang về chẳng qua là chỉ để cô chơi đùa thôi.
- vậy em muốn thay vị trí nó.

Cô đấp vài ngực anh nói.
- biến thái,  chẳng phải anh ăn tôi đến giờ vần còn đau lại còn muốn.

Anh hôn nhẹ lên cổ cô,  hung hăng hít lấy mùi hương ngọt nhẹ từ cô.
- vậy phải xem biểu hiện của em.

Anh bế cô ngồi dậy mang đến phòng thay đồ.
- thay đồ,  đi dự tiệc.
Cô nhìn anh thở dài.
- em không thích những nơi đó. Rất phức tạp a ,Chẳng gì vui.

Anh nhìn cô lắc đầu,  đến chiếc tủ  thủy tinh chạm đất,  mở ra là muôn ngàn chiếc váy dạ hội xinh đẹp được  treo gọn gàn .

vẫn chưa tháo tem, anh tùy tiện lấy một bộ, bước đến cưởi đồ cô,  liền mặt vào ngắm nghía một ít liền mĩm cười hài lòng.
Chiếc váy body cổ cao,  được cắt một đường ngay ngực, hai bên vai được đính vài hạt ngọc trai kéo dài đến ống tay áo, dưới chân váy được cắt xén đến đùi vừa sang trọng vừa kín đáo lại vô cùng sang trọng.
Một ít sao không biết anh nghỉ gì liền , mang một tấm khăn lụa đỏ mõng phũ lên người cô.

những chiếc váy cô mặt điều được các nhà thiếc kế nổi tiếng thiếc kế riêng theo từng số đo của cô .

  - trang điểm một ít,  anh chờ ở sãnh.
Cô liếc anh chẳng thèm nói gì liền quay sang bàn trang điểm.
Tùy tiện  trang điểm nhẹ.
 
Một lúc sau cô bước xuống lầu,
Cả sảnh nhìn cô đơ người. Chẳng ai nói câu nào.
-khụ khụ..
Chỉ gọn gàng hai tiếng ho của Bách Thiên mọi người liền cuối đầu tiếp tục công việc.
- qua đây.
Câu nói trầm ấm quen thuộc vang lên,  từ bách thiên khiến cô hơi chần chờ một ít nhưng vẫn  bướt qua.
Vừa tới liền bị anh kéo lên đùi.
- Tâm em thật đẹp.
Câu nói trầm ấm dể nghe nhẹ nhàng lướt qua tai cô.
Cô nhanh chống đỏ mặt nhìn anh.
Anh nâng cằm cô lên, khuôn mặt tinh tế,  trắng nõn hồng hào, cánh môi hồng hào nhẵn nhụn thường ngày được phũ một lớp son mượt như nhung , khiến anh khó có thể mà  khước từ nó,  cách mũi nhõ nhắn xinh sắn,  đôi mắt to tròn ướt át.
Anh nhanh chống cuối người hôn lên môi cô, nếm thử mật ngọt từ đôi môi ấy, 
Cô đương nhiên chỉ có thể thuận theo anh.
Anh đưa lưỡi cạy hàm răng trắng như sứ của cô,  hung hăng càng quét trong miệng cô, anh càng hôn càng tập trung,  chẳng thèm để ý đến mọi người sung quanh đỏ mặt cuối đầu.

Quản gia lâm kế bên nhìn hai người đành mĩm cười lắc đầu.

Anh cảm thấy hôn cô vẫn chưa đủ, lập tức liền đẫy cô ngã xuống sofa mềm mại,  mãnh liệt hôn lên cổ cô. Bàn tay không ngừng vuốt ve eo cô.
 
Đối với anh cô như liều thuốc phiện, dẫu biết nguy hiểm nhưng vẫn bất chấp vùi đầu vào nó,  một ngày không thấy liền trở nên điên loạn.
Ngày nào củng muốn làm thật nhanh công việc để thấy cô, anh không biết lở mai này không thấy cô,  cuộc sống anh sẽ thế nào.

Hôn một lúc lâu cuối cùng  con dã thú trong người anh củng ngoan ngoãn biến đi.

Được buông ra cô liền thở dốc,  tay nhỏ liền sờ lên môi,  có phần vễnh lên.
Cô liếc nhìn anh,  anh liền hiểu cô đang nghỉ gì,  liền mĩm cười tà khí, 
Ngón tay mềm mại sờ qua môi cô.
- như vậy chẵng phải là gợi cảm hơn sao.
Cô vỗ nhẹ lên ngực anh.
- gợi cảm em gái anh.
Anh đở cô đặc lên đùi,  tùy tiện sửa soạn giúp cô,  lại lần nửa vùi vào vai cô.
- đừng có nghịch nửa, đi thôi, chẳng phải anh còn đi tiệc nửa sao.
  Giọng khàn khàn,  quyến rủ thầm thì vào tai cô.
- mặt kệ nó.
Vằn vặt lúc lâu cuối cùng củng đi.

Thành phố về đêm, rất phồn hoa, nhưng lại không che dấu được hết sự yên tỉnh của màn đêm.

Trên xe Noãn Tâm ngoan ngoãn ngồi trong lòng Bách thiên.
Anh tùy tiện quấn từng loạn tóc mềm mại thơm ngát của cô mà chơi đùa.
Thĩnh thoãng cuối xuống vai cô mà hôn nhẹ.

Cô cũng chẳng xa lạ gì với hành động của Bách Thiên nửa Rồi nên đành mặt kệ.

Chốc chốc chiếc xe cũng dừng lại.
Cô nhanh chống bước xuống xe.
Trên trời là cả một bầu trời sao lấp lánh,  gió  nhè nhẹ thổi vào mặt,  cô  run nhẹ.

Chiếc áo khoát nhanh chống được anh phũ lên người cô.
- lạnh sao.
Cô nhìn anh  trả lời.
- chỉ chút chút.

Cô nhanh chống khoát lấy tay anh bước vào trong.

  Bửa tiệc của giới thượng lưu,  quả thật không thể chê vào đâu.

Không phải cô chưa từng đặc chân đến những bửa tiệc này,  mà chỉ vì cô không hề thích những nơi này.

Vừa ồn ào ,náo nhiệc,   vô vàng những con người dã tạo,  có thể trước khi cô thành công họ nịnh hót , tân bóc cô,  nhưng đến khi cô thất bại,  họ không ngại đạp đổ cô mà bước lên.

Trong cái xã hội này thực sự là không có tình cảm, nói hoàng toàn không có tình cảm thì củng không hẵn là vậy, nhưng đối với họ,  thì tình cảm là thứ không cần đến,  vì tình cảm không sinh ra tiền cho họ.

Sống trong đời này mà.
Đầu tiên là thương bản Thân,  sau đó mới đến người thân, vì chính mình còn không yêu mình thì ai sẽ yêu mình.

Trên đời này chẳng có cái gì là miễn phí cả,  họ tốt với bạn , thì đừng quá vui mừng vì điều đó,  vì thực ra bạn có cái giá trị gì đó để họ có thể lợi dụng.

  Vì thế bạn hãy học cách vô tâm đi là vừa,  đừng bao giờ hối hận ăn được miếng gì đó của người khác, vì nếu bạn không ăn người khác củng sẽ ăn.
Luật sinh tồn là thế,  những kẻ ngu ngốc sẽ là những món mồi béo bở cho những kẻ khôn ngoan.
 
Trong sãnh là những Nữ nhân ăn mặt xinh đẹp hoa mỹ,  từ lể phục quý báu,  com lê, âu phục.
Sặc sỡ đến hoa mắt,  xinh đẹp động lòng người,  với hy vọng có thể lọt vào mắt một  tên đại gia nào đó,  để có thể nương tựa nửa đời còn lại, thứ họ cần là tiền, cho nên  tình yêu hai chử ấy đối với họ là vô cùng xa xĩ.

Họ sẵng sàng làm vợ bé,  một tình nhân,  hay một người thứ ba chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm bán rẻ thể xác mình,  chỉ vì tiền.

Đèn đêm óng ánh.
Nử ca sỉ trên sân khấu xinh đẹp,  uống éo theo từng điệu nhạc, cùng với ánh mắt đưa tình.

Cô nhanh chống được anh dẫn đi đến hàng ghế dành cho những người có quyền lực trong xã hội.
- làm gì cứ ngẫn ra thế.
Anh ôm eo thon gọn của cô.
Đặt cầm lên vai cô,  lười biếng hỏi.

- em không thích nơi này. 
Cô thành thật trả lời.
  Anh  vơ lấy lọn tóc của cô,  quấn vào ngón chỏ,  đưa nhẹ lên môi.
- thích hay không em củng phải đến ,  vì sau này em sẽ phải gặp nhiều buổi tiệc như thế này.
Cô nhìn anh thở dài.

Cả buổi tiệc cứ ồn ào náo nhiệc, chẳng ai để ý đến ánh mắt khát máu của cô gái trong góc nhìn về hướng cô,  ngón tay bấm vào sâu trong lòng bàn tay như muốn rỉ máu.
Cô ta nhìn cô giận đến bật cười.
- định cướp đàn ông của tôi,  hừ...  Cô bé còn non lắm.

.........
Nhớ follo & vote cho ta nhé.
Để tiếp sức cho ta nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top