Chương 32

Vào sáng sớm, cả làng thường tổ chức cầu nguyện ở nhà trưởng làng nên lúc họ đến, ngôi làng không có một ai.

- Thật sự ở đây có ngôi làng sao? Nhưng sao lại không có ai hết vậy?

- Bên kia có tiếng động chúng ta qua xem thử.

- Vâng, thiếu gia.

Khi Lisa cùng người của anh đi tới gần, một già làng đã phát giác ra, sau đó nói lớn.

- Dừng lại, có người lạ vào làng, bọn họ có khoảng gần mười người.

Nghe tiếng hô, mọi người đều cầm gậy chạy ra.

- Thiếu gia, sao người ở đây toàn các bô lão không vậy?

- Chúng tôi đến đây tìm người, không đến để gây chuyện.

- Tìm người? Ở đây toàn người cả chục năm, chưa hề đặt chân vào đất thành thị thì làm sao mà quen biết các người chứ.

Một giọng người đàn ông trẻ lên tiếng. Là Viên Hải, anh ta là người trong bức ảnh, là kẻ sắp cưới Chaeyoung.

Thấy người đàn ông trong bức hình, Lisa cố trấn ác cơn cuồng phong trong lòng mình lại, anh đợi đến khi gặp được Chaeyoung thì sẽ rõ mọi chuyện.

- Tôi đến tìm vợ, tìm mẹ cho con trai tôi. Dám hỏi ở đây có người nào như trong hình không.

Anh đưa ảnh Chaeyoung ra, Viên Hải cũng tiếng lại gần. Khi nhìn thấy bức ảnh, điều Viên Hải lo lắng nhất đã ập tới bất ngờ, tồi tệ hơn khi trước ngày cưới chỉ vỏn vẹn một tuần, cô gái trong bức ảnh chính là Thiên Ái, là vợ sắp của của anh.

Nhưng Viên Hải cố giấu cảm xúc, anh tự trấn an bản thân, nhỡ đâu những người này là người xấu muốn hại Thiên Ái thì sao.

- Anh nói cô gái trong ảnh là vợ anh và cô ấy đang ở đây, anh có gì để chứng minh không, hay chỉ đang nói suông.

Vừa lúc đó, Thiên Ái nghe tin liền chạy vội tới, vừa thấy Chaeyoung tiểu Hanky đang núp sau chân của ba nó chạy ùa tới ôm nhào lấy chân Thiên Ái

- Á, mẹ ơi, thật là mẹ này, mẹ có nhớ tiểu Hanky không?

Gặp lại mẹ tiểu Hanky vui đến khóc lả chả.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn đứa bé khóc cô không chịu được liền bế nó lên dỗ dành.

- Cháu bé ngoan, đừng khóc nữa, cháu nhận lầm người rồi đấy, cô không phải mẹ cháu đâu.

Tiểu nghe cô nói vậy, liền giảy nảy không chịu buông, càng khóc lớn hơn.

- Không, không, mẹ là mẹ, không nhầm đâu, con nhớ mẹ lắm.

Thấy Chaeyoung vẫn còn sống, lành lặn trước mặt mình, Lisa vui đến nổi sắp phát khóc theo, định lao tới ôm cô vào lòng nhưng lại bị Viên Hải cản trở.

- Tiên Sinh, chúng ta có thể nói chuyện chút không?

Chắc chắn Viên Hải đang muốn nói chuyện về Chaeyoung nên Lisa gật đầu đồng ý.

Thiên Ái, thấy Viên Hải đi cùng người đàn ông kia, liền chạy tới.

- Này tiên sinh, con của anh vẫn còn ở đây này.

Thấy Chaeyoung gọi xa lạ, lại không chịu nhận cả con anh không thể nào hiểu được, định quay lại hỏi cho ra lẽ nhưng Viên Hải đã kịp ngăn anh.

- Tiểu Ái, em chăm cậu bé này một chút nhé, anh sẽ quay lại ngay.

- Mọi chuyện ổn chứ Viên ca.

- Ừm.

Nghe hai người bọn họ nói chuyện, gọi nhau thân mật càng khiến cho Lisa tức giận hơn.

Đi đến một nơi riêng tư, Viên Hải kể hết mọi chuyện lại cho Lisa nghe, vốn anh cũng muốn ích kỉ giữ Thiên Ái lại cho riêng mình, nhưng không ngờ cô ấy lại còn có con nữa, chia cắt mẫu tử là điều vô cùng tàn nhẫn nên lương tâm anh không cho phép.

- Thì ra cô ấy bị mất trí nhớ nên không nhận ra chúng tôi, tôi cũng cảm ơn cậu vì đã hết lòng chăm sóc cho vợ tôi, giúp cô ấy chữa bệnh, tôi nhất định hậu tạ.

- Anh đừng vui mừng quá sớm, quyết định đi hay ở là của Thiên Ái, nếu cô ấy chọn đi tôi sẽ không ngăn cản, nhưng nếu cô ấy chọn ở lại thì có liều cái mạng này tôi cũng không để anh cướp người đi đâu.

- Cậu nghiêm túc sao? Cậu kêu một người mất trí nhớ đưa ra lựa chọn? Mà có lẽ cậu không biết, tên của cô ấy là Park Chaeyoung không phải là Thiên Ái.

- Dù cô ấy có tên gì đi chăng nữa thì cô ấy vẫn là cô ấy, tôi chỉ có trách nhiệm nói sự thật cho anh biết, quyền quyết định vẫn phụ thuộc vào Thiên Ái.

- Tôi muốn đưa người đi thì không một ai có thể cản được.

Lisa đang dần mất kiên nhẫn với Viên Hải anh định đưa Chaeyoung về nhà càng sớm càng tốt.

Viên Hải cũng không kiềm chế nữa, anh ta to tiếng hét lên.

- Vậy anh nghĩ tại sao đến bây giờ cô ấy chưa nhớ ra? Có phải kí ức trước kia quá kinh khủng nên cô ấy không muốn nhớ lại nữa không? Tôi là một người bạn và cũng là bác sĩ chữa trị cho cô ấy nên tôi hiểu rõ hơn ai hết.

- Chấn thương ở đầu của cô ấy đã khỏi lâu rồi, việc hồi phục kí ức cũng là chuyện sớm muộn, nhưng tôi ở bên cô ấy ba năm rồi, ngay cả một chút, một chút kí ức nhỏ nhoi cô ấy cũng không tài nào nhớ nổi. Tôi đoán chắc rằng cô ấy bị chấn thương tâm lý quá nặng và bây giờ tôi lại biết điều đó bắt nguồn từ đâu? Có phải từ anh không?

- Cô ấy bị ép buộc lấy anh, cô ấy bị ép buộc sinh con, cô ấy gặp nguy hiểm nên bị truy sát mới ngã xuống vách núi?

Lần lượt đang nói ra những phỏng đoán cá nhân nhưng lại trúng ngay tim đen của Lisa, làm anh tức giận mà quay ra đấm Viên Hải một phát.

- Ha, tôi đoán đúng rồi sao? Trong anh khá là tức giận nhỉ?

- Hình như cậu cũng là người từ bên ngoài vào, vậy cậu cũng nên biết thế giới nào mới thật sự phù hợp với cô ấy.

- Anh sai rồi, cô ấy đang sống rất hạnh phúc ở đây.

- Cậu tưởng cô ấy yêu cậu sao? Là yêu hay chỉ là lòng cảm kích dành cho ân nhân.

Nói đến đây Viên Hải chợt sựng lại, đúng là cô ấy chưa bao giờ nói yêu anh, dù rất thoải mái nhưng cảm giác đó cứ như anh trai với em gái vậy.

____________________________________________________

Nan nỉ đi rồi tui up full cho đọc nè.🤭

Hông thì 1 tuần tui nhả 1 chap 🤭

Thấy sao. Ổn mà đúng hông 🤭

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top