4.

Hảo hán không ăn mệt trước mắt, tuy rằng không rõ vì sao Phong Thánh nắm không buông như vậy, nhưng anh lại không có khả năng nhìn chằm chằm cô 24 giờ, về sau cho dù cô ăn, anh cũng không có khả năng biết.

Trong không khí hơi hòa hoãn một chút, tiếng chuông đột ngột vang lên, Lạc Ương Ương lấy di động ra mới vừa nhìn thấy người gọi là Vưu Vưu, di động đã bị Phong Thánh đoạt đi rồi.

Phong Thánh trực tiếp cúp cuộc gọi của Vưu Vưu, sau đó tắt máy, tiện tay ném di động của Lạc Ương Ương lên ghế ngồi.

"Anh!" Một loạt động tác bá đạo độc tài như thế của Phong Thánh, rốt cuộc chọc giận Lạc Ương Ương, "Phong Thánh! Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Nước giếng không phạm nước sông rất tốt, cô lại không trêu chọc anh, chỉ ăn một bữa xâu nướng mà thôi, anh có tật xấu sao.

"Cô ta là ai?" Phong Thánh làm lơ phẫn nộ của Lạc Ương Ương, hỏi.

Lạc Ương Ương nhấp cái miệng nhỏ, buộc chính mình nhìn thẳng mắt lạnh của Phong Thánh, trừng mắt nhìn anh.

Không thể hiểu được bắt đi cô còn chưa tính, còn làm lơ nhân quyền của cô như vậy, xem cô thành cái gì.

"Không nói?" Phong Thánh nghiêng thân trên về phía Lạc Ương Ương, mắt lạnh phát ra ra ánh mắt nguy hiểm.

Lưng Lạc Ương Ương phát lạnh, không tự giác lui một chút, phía sau lưng trực tiếp liền để tới trên cửa xe.

Trên người Phong Thánh tản mát ra cảm giác áp bách quá cường đại, ở dưới mặt lạnh không giận tự uy của anh, Lạc Ương Ương lại túng, môi phấn khẽ mở: "Vưu Vưu, bạn tốt từ nhỏ đến lớn của tôi."

Tuy rằng Lạc Ương Ương trả lời vấn đề, nhưng Phong Thánh không đình chỉ hành động dựa về phía cô, mãi cho đến khóa cô ở giữa cửa xe và anh.

"Cô ta biết cô thích Phong Ngật?" Phong Thánh nhìn chằm chằm Lạc Ương Ương, ngữ điệu lạnh lẽo ám trầm, ý vị không rõ.

Trong lòng Lạc Ương Ương cả kinh, lông mi như cánh quạt hung hăng run một chút, yên lặng xoay mặt đi, không dám nhìn Phong Thánh: "Ai nói tôi thích Phong Ngật? Anh đừng nói bậy."

Cô cho rằng, Phong Thánh là nghe được câu nói kia của Vưu Vưu, dù sao giọng nói ngay lúc đó của Vưu Vưu không tính là quá nhỏ.

Hành vi né tránh của Lạc Ương Ương, làm ánh mắt Phong Thánh nháy mắt trầm như giếng cổ vạn năm, u ám đến sâu không lường được.

Phong Thánh lạnh lùng nhìn cổ nhỏ đường cong duyên dáng của Lạc Ương Ương, ngẫu nhiên thoáng hiện ở dưới đèn đường, anh có thể rõ ràng nhìn thấy dấu hôn ái muội anh lưu lại vào tối hôm qua.

Cô không nhớ rõ chuyện tối hôm qua?" Phong Thánh nhéo cằm nhỏ của Lạc Ương Ương, cưỡng bách cô nhìn về phía anh.

Ở dưới thân anh, cô kêu tên Phong Ngật, cô quên mất?

Hơi thở ấm áp của Phong Thánh phun ở trên mặt, nhìn ánh mắt ám trầm sâu không thấy đáy của Phong Thánh, Lạc Ương Ương tựa như bị người đánh xuống địa ngục, thân mình nhỏ nhịn không được run rẩy lên.

Chuyện tối hôm qua, ấn tượng sâu nhất của cô, trừ bỏ khuôn mặt lạnh lùng của Phong Thánh, chính là hình ảnh điên cuồng dây dưa các loại của bọn họ, về phần cô từng nói cái gì, anh lại từng nói cái gì, cô thật sự nhớ không rõ.

Chẳng lẽ nói......

Đôi mắt tràn đầy linh khí của Lạc Ương Ương sáng lên, chậm rãi mở to, đáy mắt nhiễm hoảng sợ cùng không dám tin tưởng.

Phong Thánh nắm Phong Ngật không buông, chẳng lẽ là do tối hôm qua cô nói gì đó không nên nói?

Không có khả năng, không có khả năng!

Lạc Ương Ương không tự giác lắc đầu nhỏ, không dám đi đối mặt với loại sự thật đáng sợ này.

Phong Thánh thấy Lạc Ương Ương bị dọa đến không nhẹ, liền chậm rãi thối lui dựa về lưng ghế, tuy anh không nói nữa, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo khóa chặt ở trên người Lạc Ương Ương, ai cũng không biết anh suy nghĩ cái gì.

Vài phút sau, Lạc Ương Ương bị chính mình dọa đến thiếu chút sợ vỡ mật, bình thường trở lại, cúi mặt mày xuống, im lặng không lên tiếng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Phong Thánh.

Dùng sức nhai cắn kẹo cao su đầy miệng, xem toàn bộ chúng nó trở thành Phong Thánh, hung tợn cắn phát tiết.

Đầu óc cô có chút loạn, vốn dĩ ăn xâu nướng uống rượu chính là muốn thanh tỉnh suy nghĩ, kết quả Phong Thánh này vừa xuất hiện, cô càng rối loạn.

Chỉ cần tưởng tượng đến tối hôm qua cô cùng người đàn ông bên cạnh này......

Môi Lạc Ương Ương khẽ nhấp, quả thực muốn chết.

Sau khi tới khách sạn Vương Triều, ở dưới thái độ bí mật mang theo uy hiếp cường ngạnh của Phong Thánh, Lạc Ương Ương tay trói gà không chặt, bị mạnh mẽ đưa tới phòng tổng thống của khách sạn.

Phong Thánh trực tiếp xách cô tới phòng vệ sinh, ấn ở trước đài rửa mặt, ra lệnh nói: "Đánh răng!"

Lạc Ương Ương nhìn Phong Thánh trong gương, nghiến răng nghiến lợi đứng không nhúc nhích, đôi mắt hình viên đạn vèo vèo vèo bắn về phía anh.
Anh nói đánh răng liền đánh răng?

Dựa vào cái gì!

"Lại trừng tôi, tôi liền móc hai tròng mắt của cô ra!" Phong Thánh cũng nhìn chằm chằm Lạc Ương Ương từ trong gương, tựa hồ còn sinh khí hơn cô, "Không đánh răng tôi giết chết cô!"

Tay Lạc Ương Ương rũ ở bên người nắm chặt, mắt thấy Phong Thánh xoay người ra phòng vệ sinh, cô nghiến răng nghiến lợi lại không có chỗ phát tiết, trừng mắt nhìn chính mình trong gương, mắng: "Lạc Ương Ương! Cô hăng hái tranh giành một chút được không?"

Nhưng mà, mới vừa mắng xong, giây tiếp theo cô liền bẹp miệng, lại lần nữa khuất phục ở dưới uy nghiêm của Phong Thánh, phun rớt kẹo cao su, ngoan ngoãn chà răng.

Chờ cô chạy thoát ma trảo của Phong Thánh, cũng không tin anh còn có thể uy hiếp cô.

Khi Lạc Ương Ương cả miệng tươi mát đi ra, nhìn thấy Phong Thánh xếp chồng chân dài ngồi ở trên sô pha da màu đen, giữa ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng kẹp một điều xì gà, nhưng không có đốt lửa.

"Lại đây." Phong Thánh liếc mắt nhìn Lạc Ương Ương một cái, ngữ khí lạnh băng.

Lạc Ương Ương khẩn trương nắm nắm tay, do dự vài giây, yên lặng đi qua.

"Tối hôm qua......" Trong dáng ngồi ưu nhã của Phong Thánh lộ ra khí phách, lạnh liếc vẻ mặt co quắp của Lạc Ương Ương.

"Tôi đều không nhớ rõ gì hết!" Đầu nhỏ cúi thấp của Lạc Ương Ương, bỗng nhiên ngẩng đầu, đoạt chặt đứt lời nói của Phong Thánh.

Phong Thánh liền không thể xem cái gì cũng chưa từng phát sinh qua sao?

Cô không muốn nhớ lại hết thảy tối hôm qua một chút nào.

"Không nhớ rõ?" Mắt lạnh nguy hiểm nhíu lại, ngữ khí Phong Thánh rõ ràng không có biến hóa gì, nhưng Lạc Ương Ương lại nghe đến phía sau lưng ẩn ẩn lạnh cả người.

Mặc cho Lạc Ương Ương nghĩ phá đầu dưa, cũng nghĩ không ra rốt cuộc Phong Thánh muốn làm gì, cô không dám đối diện với anh, chỉ có thể căng da đầu, nói: "Không, không nhớ rõ."

Nếu tối hôm qua chú định thất thân, cô tình nguyện là người xa lạ kéo cô vào thang máy kia, cũng không muốn là Phong Thánh.

Quan hệ quá loạn, cô nhận không nổi.

"Vậy tôi giúp cô nhớ lại một chút, tối hôm qua cô đã trải qua cái gì." Phong Thánh cười lạnh một chút, đột nhiên đứng dậy.

"......" Tuy rằng cách ba mét xa, nhưng Lạc Ương Ương vẫn là theo phản xạ lui về phía sau một bước, "Anh, anh đừng xằng bậy."
Tôi chỉ là muốn giúp cô nhớ lại chuyện tốt cô đã trải qua, không xằng bậy." Phong Thánh lạnh mặt, nói đến vẻ mặt nghiêm túc.

"Anh đừng tới đây!" Thấy Phong Thánh từng bước ép sát, Lạc Ương Ương sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Tối hôm qua là cô đầu óc không thanh tỉnh, mới có thể gây thành sai lầm lớn, cô không muốn lại có bất kỳ gút mắt gì với Phong Thánh.

"Cô rất sợ tôi?" Phong Thánh cởi áo khoác âu phục đen, ném ở trên sô pha phía sau.

"Ai nói sợ?" Trong lòng Lạc Ương Ương sợ tới mức đều sắp run rẩy lên, nhưng vẫn là cứng cổ, cho chính mình thêm can đảm, "Tôi không sợ!"

Chỉ là mặt than lạnh kia của Phong Thánh, người bình thường, phỏng chừng đều sẽ sợ anh đi?

"Không sợ? Vậy cô lui làm gì?" Phong Thánh nện bước kiên định đi về phía cô.

Khí trạng không giận mà uy kia của anh, khiến cho Lạc Ương Ương không dám không lùi.

"Tôi, tôi không lui." Lạc Ương Ương chống đỡ áp lực cực lớn, chính là ngừng lui về phía sau, cứng đờ đứng ở bên sô pha.

Chịu đựng, loại thời điểm này nhất định không thể biểu hiện quá yếu, bị ăn đến gắt gao mà sẽ hoàn toàn mất đi chỗ xoay người.

Lạc Ương Ương xoắn tâm, muốn vì chính mình tranh thủ một chút quyền lên tiếng, nhưng cô không lưu ý đến chính là, sau khi bị bắt lên xe từ quán nướng, cô liền vẫn luôn ở vào hạ phong, cách bị ăn chết tựa hồ cũng không xa.

Lạc Ương Ương mới vừa đánh răng xong, cánh môi phấn nộn thủy nhuận nhuận, hơn nữa cô tự tin không đủ khẽ run, môi phấn anh đào mê người, nhìn cô rõ ràng sợ hãi, lại thần sắc quật càng đáng thương, Phong Thánh hơi nhấp môi, yết hầu có chút căng thẳng.

Tối hôm qua sau khi khai trai hưởng qua tốt đẹp của cô, cả ngày hôm nay, hình ảnh dụ người phạm tội của cô đều thỉnh thoảng hiện lên ở trong đầu anh.

Anh quen với cấm dục, lần đầu tiên cảm thấy khắc chế dục vọng là khó chịu như vậy.

Quan trọng là, sau khi trải qua tối hôm qua, anh phát hiện vẫn luôn cấm dục chưa chắc là chuyện tốt, ngẫu nhiên phóng túng một chút tựa hồ cũng không tệ lắm.

Theo Phong Thánh tới gần, Lạc Ương Ương cảm thấy ánh mắt anh càng nguy hiểm, cô còn chưa có nghĩ tốt đường lui, Phong Thánh lại đột nhiên duỗi tay bắt lấy bả vai cô, thân hình cường kiện của anh chợt nghiêng tới đây, cô liền như vậy bị áp về phía sô pha.

"A!" Lạc Ương Ương kinh hô một tiếng, khi cả người chợt ngã ở trên sô pha, Phong Thánh cũng cưỡng chế xuống theo, cô theo bản năng liền đi đẩy anh, "Phong Thánh! Anh......"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #==