45 - Dù Bận Rộn Thế Nào Cũng Không Quan Trọng Bằng Em
Giọng điệu này làm cho Kim Trân Ni giận mà cười.
Cô và Phác Thái Anh không còn xa cách như trước, Phác Thái Anh đối với yêu cầu của cô cũng chỉ là câu trả lời đơn giản tuân lệnh, chỉ là hai chữ nhưng khiến cho cô có cảm giác an toàn, bởi vì bất kể cô đưa ra yêu cầu gì, Phác Thái Anh ít khi từ chối.
Gần đến giờ hẹn, Kim Trân Ni cầm điện thoại bỏ lại vào túi, đang suy nghĩ chút nữa gặp mặt, phía sau bỗng truyền tới âm thanh
"Kim Trân Ni ."
Là giọng Lạp Lệ Sa.
Kim Trân Ni có chút ngoài ý muốn quay đầu lại nhìn qua, Lạp Lệ Sa đang đi tới gần phía cô, ánh mắt Kim Trân Ni nhìn chung quanh vài vòng, ở bên cạnh Lạp Lệ Sa không phát hiện bóng dáng chị em tốt của mình.
"Uống nước đi."
Lạp Lệ Sa vặn nắp mở một chai nước khoáng đưa cho cô.
Kim Trân Ni cười nói:"Cảm ơn."
"Chị nghe thư ký nói em vẫn còn ở đây, thấy em xong việc nên tới xem chút, sao, không có vấn đề chứ?"
Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn thấy trán trơn bóng của Kim Trân Ni rịn mồ hôi, tới cũng đúng lúc lắm, chắc hẳn là Kim Trân Ni vừa mới làm xong việc.
"Không thành vấn đề."
Kim Trân Ni trả lời, cô cầm chai nước khoáng uống vài ngụm thông giọng, tới tập đoàn Kim thị bận rộn 3 tiếng, tới tới lui lui một ngụm nước cũng chưa uống.
Cô đặt chai nước xuống nhận lấy nắp từ Lạp Lệ Sa đóng lại, đặt bên bậc, nhẹ giọng hỏi
"Trí Tú không gây chuyện với chị chứ?"
"Em ấy dám sao."
Lạp Lệ Sa híp mắt, khóe môi cong lên, khẽ cười
"Nhưng ngược lại là em, luôn bị Trí Tú vô cớ gây rối tới lui, thật ra em có thể không cần phản ứng với những hành động càn quấy của em ấy."
Lời này có chút ý tứ, tuy rằng chị em tốt nhà cô quả thật có đôi khi rất hoạt bát rộng rãi nhưng vô cớ gây rối thì chưa nói tới, Kim Trân Ni vừa nghe trong lòng liền hiểu, cô phát hiện trong lời Lạp Lệ Sa mang tính chiếm hữu đối với chị em của mình, nghĩ đến cũng phải thôi, dù là ai nhìn thấy bạn gái mình thân cận người khác, mặc cho người kia có là bạn thân cũng sẽ ghen tị.
Liền lấy tình cảnh của chị em nhà mình, ngoài miệng thì lý lẽ hùng hồn không quay đầu lại, kết quả mỗi lần đụng tới Lạp tiểu thư sợ tới mắt mờ, đời này chỉ sợ trốn không thoát lòng bàn tay Lạp tiểu thư.
Cho nên, Kim Trân Ni cười thuận theo Lạp Lệ Sa tiếp lời
"Có chị ở bên cạnh Trí Tú, cậu ấy sẽ không dám tới quậy em."
"Em đừng hiểu lầm, chị không có ác ý, chỉ là nói như vậy thôi."
Kim Trân Ni hiển nhiên hiểu lầm ý cô, bạn ai người đó bảo vệ, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh giao tình nhiều năm như vậy, tự nhiên hi vọng Phác Thái Anh sống tốt, cũng hi vọng Phác Thái Anh giống như cô mong muốn theo đuổi lại được bạn gái cũ, cho nên mới bảo Kim Trân Ni đừng để ý Kim Trí Tú, dành tinh lực và thời gian cho Phác Thái Anh.
Mỗi người đều có tâm tư, hai người nhìn nhau cười cũng không tiếp tục đề tài đó nữa.
Sau đó trong lúc trò chuyện, Lạp Lệ Sa có khi cố ý có khi vô tình nói về phương diện tình cảm, ví dụ như một đôi tình nhân yêu thương nhau cuối cùng vì điều gì chia tay, có là đó là kết quả của cuộc cãi nhau do xúc động nhất thời, có lẽ là do quá trình chung đụng phát hiện không hợp nhau.
Thuộc về phương diện nhất thời xung động cãi nhau, trong lòng hai người đều có đối phương chỉ là ai cũng không chịu cúi đầu trước, chuyện rất đơn giản, hiểu được cúi đầu nhận sai thì có thể giải quyết vấn đề.
Lạp Lệ Sa nói rất có đạo lý nhưng Kim Trân Ni cảm thấy không quá hứng thú, bởi vì chạm đến chuyện trong lòng cô, cô đối với phương diện tình cảm vẫn luôn mang theo tâm lý trốn tránh, mãi cho đến khi Lạp Lệ Sa lơ đãng nhắc tới Phác Thái Anh.
Cứ như vậy trò chuyện, điện thoại trong túi chợt vang lên, Kim Trân Ni lấy ra nhìn màn hình hiển thị, sau đó đứng lên nói với Lạp Lệ Sa
"Xin lỗi, có người tới đón em, em phải đi trước."
Lạp Lệ Sa gật đầu:"Được rồi, chị còn có việc không thể tiễn em."
"Lần sau gặp."
Bắt tay Lạp Lệ Sa, sau đó Kim Trân Ni xoay người đi về phía thang máy, nói chuyện vài câu, sau khi kết thúc cuộc gọi cô vừa đi vừa gởi tin cho Kim Trí Tú.
Lúc này đã 2 giờ chiều, Kim Trân Ni đi vào thang máy, không có ai, cô nhíu mày nhìn chính mình phản chiếu trong gương, sau đó hít sâu vài hơi cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Vừa rồi Lạp Lệ Sa nói với cô rất nhiều về quá khứ của Phác Thái Anh, đặc biệt là khoảng thời gian 3 năm không có cô của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa là bạn của Phác Thái Anh, biết Phác Thái Anh yêu đương nhưng không biết lúc đó bạn gái của Phác Thái Anh là cô, hai người yêu đương văn phòng giấu kín, mọi nơi đều cẩn thận tránh người quen, sợ bị phát hiện cho nên khi đó cũng không nhiều người biết.
Sau khi cô rời đi 3 năm, Lạp Lệ Sa đại khái dùng một chữ để miêu tả khái quát cuộc sống của Phác Thái Anh là vội, bay tới bay lui không ngừng nghỉ khắp cả nước, Lạp Lệ Sa cũng không gặp được Phác Thái Anh mấy lần.
Kỳ thật Tiêu Tử Ngọc cũng từng nói qua với cô, ít ỏi vài câu nói cũng không thể nào miêu tả kỹ càng, nhưng họ đều nói Phác Thái Anh cả ngày bận rộn, thường xuyên làm việc suốt đêm không ngủ, cuối cùng cơ thể suy sụp, mệt đến ngất xỉu rồi đưa vào bệnh viện.
Kim Trân Ni không có cách nào tưởng tượng được người phụ nữ cực kỳ chú trọng dưỡng sinh lại giày xéo cơ thể đến vậy.
Đặc biệt ngay lúc này cô sẽ gặp người phụ nữ đó, tâm tình Kim Trân Ni trở nên phức tạp.
Thang máy lại mở ra, đóng rồi mở, Kim Trân Ni xoa ấn đường, mãi cho đến khi cô thu xếp được cảm xúc che giấu kỹ rồi mới ra khỏi thang máy.
Kim Trân Ni vừa mới đi đến trước quầy lễ tân, một cô gái ở trước quầy nhìn thấy cô liền vội vàng chạy tới, cô gái nhỏ này chỉ chỉ một vị trí cách đó không xa, nhỏ giọng nói với cô
"Kim tổng giám, Phác tổng ở chỗ đó chờ ngài thật lâu."
Theo hướng ngón tay, cô nhìn thấy dáng người uyển chuyển thướ tha kia- không phải Phác Thái Anh thì còn có thể là ai, Phác Thái Anh đã chờ cô rất lâu sao, Kim Trân Ni hỏi
"Phác tổng đến khi nào?"
Cô gái trẻ ngó trộm Phác Thái Anh vài lần nhỏ giọng trả lời
"Tới khoảng 2 tiếng rồi, là ngay khi ngài tới không lâu, Phác tổng liền tới, Phác tổng còn không cho em nói với chị."
"Được, chị biết rồi."
Kim Trân Ni mặt mày rạng rỡ mỉm cười với cô gái trẻ: "Em còn làm việc, mau đi đi."
"Có việc chị cứ kêu em."
Cô gái trẻ gật đầu, cười thẹn thùng với Kim Trân Ni, chậm chậm đi qua quầy tiếp tục công việc của mình.
Theo lời cô bé này nói, Kim Trân Ni vừa vào tòa nhà tập đoàn Kim thị thì Phác Thái Anh cũng tới, vậy chứng minh Phác Thái Anh căn bản không trở về công ty, cứ như vậy ngồi ở đai sảnh chờ cô 2 tiếng?Khó khăn lắm cô mới bình tĩnh lại tâm tình giờ lại trở nên phức tạp, Kim Trân Ni xoa xoa ấn đường, đối mặt với chuyện này làm cô đau đầu, cũng chỉ có thể an ủi chính mình, cũng không còn nhiều thời gian nên đối xử tốt với Phác Thái Anh một chút, cũng coi như trả hết ân tình còn thiếu.
Kim Trân Ni cố ý bước nhẹ nhàng, lúc này Phác Thái Anh vận chưa phát hiện Kim Trân Ni đang đi về cô, cô ngồi ngay ngắn trên sofa, trong tay cầm tờ báo của ngày hôm nay xem, trên mặt vẫn điềm nhiên thong thả, môi vẽ nên đường cong như có như không.
Một bàn tay thon gầy bất ngờ đặt lên tờ báo, che đi tầm nhìn của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn, ung dung thu hồi tờ báo, đặt lại trên kệ bên cạnh.
"Em xong việc rồi?"
"Ừm."
Kim Trân Ni cũng thu hồi tay
"Không phải Phác tổng rất bận sao?"
Có vẻ bị phát hiện, Phác Thái Anh ngước mắt nhìn về phía cô gái trẻ ở quầy, cô gái kia bị Phác Thái Anh nhìn sợ tới mức theo bản năng ngồi xổm xuống, tổng tài nhà cô cũng sợ Phác lão bản!.
"Bận đi nữa cũng không quan trọng bằng em."
Phác Thái Anh thu hồi ánh mắt, nhướng mày, ngẩng đầu lên nhìn Kim Trân Ni.
Lời giải thích không hoàn mỹ này, trứng gà không nhặt được xương, đây là câu nói Phác Thái Anh nói với Kim Trân Ni nhiều nhất, bất luận là trước đây hay hiện tại, bận đi nữa cũng không quan trọng bằng em, Phác Thái Anh không phải nói dối, chỉ cần Kim Trân Ni có việc, Phác Thái Anh có thể buông xuống công việc tự mình tới giúp cô giải quyết vấn đề, cho dù là bên nhau hay đã tách ra.
"Đi thôi, đưa tôi về công ty."
Kim Trân Ni lựa chọn tránh đi cái đề tài này.
Phác Thái Anh:"Không về nhà trước nghỉ ngơi sao?"
"Công việc bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi."
"Sức khỏe quan trọng hơn."
Phác Thái Anh thử thuyết phục Kim Trân Ni, hiển nhiên Kim Trân Ni không để ý lời của cô
"Phác tổng, đây là việc riêng của tôi, làm việc hay nghỉ ngơi là do tôi quyết định."
"Xin lỗi, tôi đường đột."
Phác Thái Anh mặt không đổi sắc, cười cười.
"Không sao."
Kim Trân Ni thấy Phác Thái Anh ngồi yên, trên mặt hiện ra nụ cười miễn cưỡng
"Nếu bây giờ Phác tổng không có thời gian đưa tôi về công ty, vậy không phiền ngài."
"Tôi không có ý đó, chỉ là không muốn em bận rộn mệt mỏi đến vậy."
Ánh mắt Phác Thái Anh dừng ở da thịt bên dưới đôi mắt kia, quầng thâm mắt nhàn nhạt như ẩn như hiện, cô duỗi tay
"Ngồi lâu hơi đau lưng, em kéo tôi lên được không?"
Kim Trân Ni nhìn xuống, nhìn bàn tay phải thon dài dài, bên trên dấu răng đã biến mất, Kim Trân Ni không có nắm bàn tay mà nắm chặt cổ tay kéo Phác Thái Anh đứng dậy đồng thời nói
"Phác tổng vẫn nên quan tâm bản thân một chút."
Phác Thái Anh vừa đứng lên, hai người mặt đối mặt mắt đối mắt, Kim Trân Ni lui một bước, Phác Thái Anh cong khóe môi cười vẫn không nói gì, trong lòng Kim Trân Ni hối hận vì đồng ý để Phác Thái Anh đưa cô về công ty.
Cùng nhau rời khỏi tòa nhà, đi đến chiếc xe màu đen đậu ven đường, Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh đi về phía ghế lái, cô kéo người kia lại
"Không phải cô đau lưng sao, đưa chìa khóa cho tôi, tôi lái xe."
Miễn cho người kia bị đau lần nữa.
Cầm chìa khóa, Kim Trân Ni ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, nghe Phác Thái Anh ở bên cạnh nói
"Danh sách tiệc cuối năm em nhớ xác nhận cho kỹ, để phòng tập đoàn XM của bên em có sơ hở gì."
"Ừm, trở về tôi sẽ xem."
Sau khi Tiêu Tử Ngọc đưa cho cô, cô cũng chỉ xem sơ lược, xác nhận không có sai sót thì cần thời gian.
Xe khởi động rời đi, tiến vào dòng xe cộ trên đường phố, dọc đường đi Kim Trân Ni không nói gì, xem như cô làm tài xế miễn phí cho Phác Thái Anh, thật ra Phác Thái Anh không có chủ động thì cô cũng không nói.
Phác Thái Anh hỏi:"Sắp 3 giờ, em có đi tới nơi tổ chức tiệc không?"
Kim Trân Ni đang lái xe nhìn tình hình giao thông, nghe thấy liền trả lời
"Hôm nay không đi, ngày mai đi, cô muốn bây giờ tôi đưa cô đi."
Phác Thái Anh:"Ngày mai tôi sẽ đi."
Một khi Kim Trân Ni không muốn mở miệng nói chuyện, Phác Thái Anh nói gì cũng có thể bị mấy câu của Kim Trân Ni chặn lại, sau đó bầu không khí trong xe trầm xuống, Phác Thái Anh hạ cửa sổ ghế phụ xuống.
"Cô không lạnh à?"
Kim Trân Ni ngồi xe thích ngồi gần cửa sổ nhưng bây giờ thời tiết tháng 12, trời giá rét, gió lạnh cắt da cắt thịt thổi vào, Phác Thái Anh thể hàn dễ 4 bị cảm lạnh.
Phác Thái Anh:"Cũng không đến nỗi."
"Đóng lại."
Kim Trân Ni nghe thấy Phác Thái Anh trả lời, ngay lập tức đóng cửa sổ.
Phác Thái Anh ít rèn luyện nên cơ thể suy nhược, làm việc hơn dưỡng sinh, nên quanh năm suốt tháng ít sinh bệnh nhưng bệnh thì khá nghiêm trọng, bệnh tới như núi sập.
Sau đó lái xe một tiếng mới đến tòa nhà tập đoàn R, Kim Trân Ni quen thuộc tìm chỗ dành riêng để đậu xe.
Cô vừa mở dây an toàn vừa nói
"Tôi còn có việc, tôi đi trước."
Phác Thái Anh ngồi yên, chờ Kim Trân Ni sắp mở rộng cửa bước xuống đất, vươn tay kéo cánh tay Kim Trân Ni, Kim Trân Ni giãy giụa vài lần không được, cô không thể làm gì khác là quay trở lại ngồi, quay đầu nhìn Phác Thái Anh
"Phác tổng, còn có việc sao?"
Đón lấy ánh mắt của Kim Trân Ni , Phác Thái Anh nhìn gương mặt Kim Trân Ni dịu dàng, dần dần thả lỏng bàn tay đang nắm cánh tay Diệp Đồng, môi khẽ mở
"Tiệc cuối năm em có thể làm bạn nhảy của tôi không?".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top