Phần 35
“Đới tổng, sao cô lại ở đây?” Mạc Hàn cảm giác kỳ quái hỏi.
“Hiện tại là thời gian tan tầm, cô gọi tôi là Đới Manh đi, tôi có thể gọi cô là Mạc Hàn được không?” Đới Manh theo lẽ thường nói.
Mạc Hàn nghĩ nghĩ gật đầu cho phép “Cô còn chưa có trả lời tôi, sao lại ở đây lúc này?”
“Nếu tôi nói chúng ta có duyên? Cô có tin không?” Đới Manh cười nhìn Mạc Hàn nói.
Mạc Hàn hướng Đới Manh nhìn một cái, cầm ổ điện liền hướng trong xe đi vào.
“Mạc Hàn, tôi chờ cô lâu như vậy, cho tôi một cơ hội đưa cô trở về đi” Đới Manh vừa nói vừa mở cửa xe ngồi xuống.
Mạc Hàn vừa định cự tuyệt Đới Manh, nhìn thấy Đới Manh đã muốn ngồi vào trong xe, vẻ mặt chờ mong đưa chính mình về nhà. Điều này làm cho Mạc Hàn không nỡ cự tuyệt, đi đến chỗ ghế phụ ngồi xuống.
Đới Manh lái xe chở Mạc Hàn vừa đi vừa trò chuyện luyên thuyên, thỉnh thoảng kể lại chuyện trước kia, âm thầm quan sát phản ứng của Mạc Hàn, Mạc Hàn đối với những chuyện Đới Manh kể, hết thảy đều không nhớ rõ, hỏi gì đáp nấy, điều này làm cho Đới Manh có chút thất vọng, nhưng Đới Manh như trước cố gắng hy vọng Mạc Hàn có thể nhớ tới mình.
“Cám ơn cô đưa tôi trở về, tôi có thể tự đi vào được rồi” Mạc Hàn vừa nói vừa hướng trong nhà đi vào.
“Tôi giúp cô xem máy tính một chút” Đới Manh lấy cớ muốn vào nhà Mạc Hàn.
Mạc Hàn nhìn Đới Manh một chút, cuối cùng vẫn là thở dài nói “Vậy….. cô giúp tôi xem nó bị hỏng gì rồi” Nói xong đem cửa mở ra, cho Đới Manh đi vào.
Mạc Hàn vốn định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu của Đới Manh, làm lời nàng vừa muốn nói lại đành nuốt trở về, mở miệng ra liền biến thành cho cô vào nhà.
Trải qua công việc bề bộn như vậy, Đới Manh lại có thể bước vào nhà Mạc Hàn, điều này làm cho Đới Manh cảm thấy chính mình và Mạc Hàn đang kéo gần khoảng cách với nhau, tựa như mẹ cô nói, cho dù Mạc Hàn thật sự không nhớ mình, nếu như trước kia nàng có thể yêu mình, thì hiện tại vẫn như cũ có thể chấp nhận cô.
Đới Manh nhớ rõ phòng của Mạc Hàn, liền cầm ổ điện đi vào phòng nàng. Máy tính vẫn như trước đặt ở vị trí cũ, căn phòng vẫn giống như lúc Đới Manh còn ở đây, không có nửa điểm biến hóa, điều này làm cho Đới Manh cảm thấy giống như mình vẫn đang ở nơi này.
Đới Manh lấy tay vỗ vỗ mặt mình, làm cho chính mình thanh tỉnh một chút, không cần bởi vì nhất thời xúc động, mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Sau đó nhanh cắm ổ điện mới, thử khởi động máy tính.
Quả nhiên, thì ra ổ điện có vấn đề, cô vừa xem máy tính vừa nói “Mạc Hàn, đem cái vít nhỏ lại cho tôi”
“Vít nhỏ? Nhà của tôi hình như không có” Mạc Hàn suy nghĩ nửa ngày không nhớ tới nhà mình có thứ này.
“Trong phòng tắm đó, phía trên có một cái thùng, mở ra sẽ thấy, nhanh đi lấy đi, tôi giúp cô sửa lại” Đới Manh biết rõ vật dụng có trong nhà Mạc Hàn.
Mạc Hàn có chút kinh ngạc nhìn Đới Manh, cô có thể biết rõ ràng trong nhà nàng có những gì, ngay cả chính mình cũng không biết cái vít nằm chỗ nào, Mạc Hàn nhìn Đới Manh khó hiểu.
Đới Manh thấy Mạc Hàn như vậy, cười cười nói “Làm sao vậy? Muốn tự tôi đi lấy sao”
“À, không, để tôi đi lấy cho cô” Mạc Hàn chạy nhanh đến phòng tắm, quả nhiên giống như lời Đới Manh nói, nàng liền cầm tua vít ra cho Đới Manh.
Nhìn Đới Manh bắt tay vào làm, một bên mở máy tính, Mạc Hàn có chút mê mang, không biết là đúng hay là sai đây, đang lúc Mạc Hàn mơ màng, đột nhiên nghe được Đới Manh kêu một tiếng.
“Haha, được rồi, tôi quả nhiên là thông minh hơn người nha” Đới Manh cười khởi động máy tính, hướng về Mạc Hàn tranh công.
Mạc Hàn thấy Đới Manh cười giống như một đứa trẻ, lại bị sự nhiệt tình của cô cuốn hút, cười cười nói “Cô rất có bản lĩnh”
“Đúng nha, tôi là ai, cô nói có phải hay không” Đới Manh hướng Mạc Hàn nhìn nhìn.
“A, cho chút ánh sáng, cô liền sáng lạn nha” Mạc Hàn nói xong thì tay cũng đánh đánh Đới Manh.
Đới Manh cảm nhận được Mạc Hàn đối với mình dần dần buông lỏng phòng bị, tâm tình sung sướng dưới đáy lòng lan tràn ra, Đới Manh biết không thể nóng vội, từ từ sẽ được, phải làm cho Mạc Hàn hoàn toàn tín nhiệm chính mình, chấp nhận chính mình, cho nên Đới Manh nhịn xuống xúc động muốn ôm Mạc Hàn, xoay người nhìn vào máy tính.
Máy tính đã khởi động xong, Đới Manh nhìn máy tính liền kích động, bởi vì màn hình khởi động trong máy tính của Mạc Hàn là hình ảnh cuối cùng trong MV mà họ quay với nhau trước kia, hai người giống như đang ôm hôn, nhưng bức ảnh này không thấy rõ mặt Đới Manh, điều này làm cho Đới Manh có chút bất mãn.
Mạc Hàn thấy Đới Manh đứng bất động, bước đi lại, nhìn thấy hình ảnh ấy, Mạc Hàn ngẩn người nói “Tôi mở máy tính ra thì thấy bức ảnh này, tôi cảm thấy rất đẹp, cho nên liền giữ lại, có vấn đề gì sao?”
Đới Manh nhìn Mạc Hàn, chậm rãi vươn tay nắm chặt tay Mạc Hàn, cơ thể Mạc văn cứng nhắc nhìn Đới Manh. Đới Manh thực ôn nhu đem Mạc Hàn kéo đến trước người, chỉ vào máy tính nói “Chị chính là cô gái này, còn Manh chính là người đang ôm hôn chị” Đới Manh nói thực ôn nhu nhẹ nhàng, tay cũng dịu dàng nắm tay Mạc Hàn, không mang theo một chút áp lực nào.
Mạc Hàn nhìn máy tính, khi mở máy tính liền thấy hình ảnh hai người kia, Mạc Hàn liền cảm thấy nhìn quen mắt, không nghĩ tới chính mình chính là cô gái ấy, mà Đới Manh cư nhiên chính là người ôm mình, làm thế nào thì Mạc Hàn cũng không nghĩ ra mình có thể quay MV này.
Đới Manh liền gõ vào trang web nội bộ của Mạc thị, gõ chữ ‘tuyên truyền dự án Kim Thành Khải Hồng’, bên trong có đầy đủ bản MV. Bối cảnh và âm nhạc từ từ vang lên, MV mà Đới Manh cùng Mạc Hàn quay hiện ra trước mặt nàng, Mạc Hàn hiện tại rốt cục thấy rõ ràng chính mình cùng Đới Manh, nàng vẫn không nhúc nhích đứng nhìn, thẳng đến mv chấm dứt, Mạc Hàn như trước không hề cử động.
Đới Manh thấy bộ dạng thất thần của Mạc Hàn, có chút đau lòng, chính mình không nên ép Mạc Hàn nhớ tới mình, nhưng mà cô không thể nào quên những chuyện trước kia của cả hai được. Rốt cục Đới Manh nhịn không được nhẹ nhàng đem Mạc Hàn ôm vào trong lòng, thật cẩn thận ôm nàng, không mang theo xâm lược, thuần túy chỉ là ôm nàng.
Lần này Mạc văn không đẩy Đới Manh ra, tùy ý Đới Manh nhẹ nhàng ôm chính mình, Mạc Hàn cảm giác dựa vào người Đới Manh vô cùng thoải mái, cả người đều dễ chịu.
Đới Manh nâng tay dọc theo sống lưng Mạc Hàn, qua lại vỗ về, làm cho hai tay Mạc Hàn không tự giác đặt bên hông Đới Manh, cả người dựa vào trong lòng Đới Manh, an nhàn hưởng thụ Đới Manh vuốt ve.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng dựa sát vào nhau, nhạc nền trong MV vẫn tự động phát ra phía sau, đem suy nghĩ hai người đều quay lại trước kia.
“Ting…… Ting……” Di động Đới Manh đột nhiên vang lên, điều này làm cho Đới Manh buồn bực tới cực điểm, cơ hội thật tốt, liền bị phá hủy như vậy. Quả nhiên Mạc Hàn liền thoát khỏi người Đới Manh, xoay người sang chỗ khác nhìn máy tính.
Đới Manh bất đắc dĩ tiếp điện thoại “Alo?”
“Đới tổng, rốt cuộc ngài có tới hay không?” Thư ký Triệu không rõ hỏi.
“Cái gì?” Đới Manh chưa kịp phục hồi suy nghĩ lại, không hiểu hỏi.
“Ah, ngài không nhớ rõ sao? Đêm nay là tiệc sinh nhật của Amy, ngài nói sẽ tới mà” Thư ký Triệu có chút thất vọng kêu lên.
“À?! À, đúng rồi, lúc nảy tôi có chút việc, nên quên mất” Đới Manh lập tức nghĩ tới, nếu không đi mua quà sinh nhật cho Amy cũng sẽ không gặp lại Mạc Hàn, nói đến còn phải cảm ơn Amy. Đới Manh vội vàng nói “Tôi lập tức đến.”
“Đới tổng, máy hoạt động bình thường rồi, cô có việc gì thì cứ đi đi” Mạc Hàn nhìn chằm chằm máy tính sau đó nói với Đới Manh.
Đới Manh tiến lại gần làm cho Mạc Hàn nhìn mình nói ”Em nói rồi, gọi em là Đới Manh hoặc Manh đều được, không được kêu Đới tổng nữa.”
“Nhưng mà, Đới……” Không đợi Mạc Hàn nói xong, Đới Manh đột nhiên giơ ra một ngón tay, che môi Mạc Hàn lại, làm cho lời nàng muốn nói cũng không thể nói ra hết.
“Hôm nay là sinh nhật cấp dưới của em, em nên qua đó chúc mừng, nhưng mà em lại càng nguyện ở lại nơi này hơn” Đới Manh thâm tình nhìn Mạc Hàn chậm rãi nói.
Mặt Mạc Hàn ửng đỏ, tránh đi ánh mắt thâm tình của Đới Manh nói “Nếu hứa với người khác, cũng nên đi đi, làm tổng tài mà nuốt lời người ta sẽ không tốt lắm”
“Lần sau em có thể tới đây không? Nếu chị không cho em tới, em sẽ không đi” Đới Manh xấu xa đưa ra điều kiện với Mạc Hàn.
Mạc Hàn nhìn Đới Manh kiên định mà vẻ mặt lại có chút nhát gan làm cho Mạc Hàn không nỡ từ chối “Được, lần sau có thể đến, hiện tại mau đi đi” Mạc Hàn giống như là đang la rầy một đứa trẻ, mà đứa trẻ ấy chính là Đới Manh.
“Là chị nói nha, không được thất hứa” Đới Manh vươn ngón út cùng Mạc Hàn ngoéo tay.
Mạc Hàn buồn cười nhìn hành động ngây thơ của Đới Manh, nhưng vẫn làm theo Đới Manh vươn ngón út cùng cô ngoéo tay, Đới Manh cầm túi hồ sơ của mình, lưu luyến không muốn rời khỏi đó.
Mạc Hàn đưa Đới Manh ra tới cửa, chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên Đới Manh nói với vào một chân chặn cửa, Mạc Hàn kinh ngạc nhìn Đới Manh, không rõ cô có ý tứ gì.
“Quên một chuyện” Đới Manh đem đầu ngó vào nói.
“Chuyện gì?”
Đới Manh hôn khẽ vào hai má Mạc Hàn nói “Hôn ngủ ngon” Nói xong xoay một cái bỏ chạy không thấy đâu. Mạc Hàn lấy tay phủ lên hai má bị Đới Manh hôn, cảm giác quen thuộc làm nàng hoài niệm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top