Phần 1
"Dựa vào cái gì muốn em kế thừa công ty của gia tộc!" Đới Manh lớn tiếng quát "Từ xưa đến nay, đều do cháu đích tôn kế thừa, anh là đàn ông! Lại là con trưởng! Nói như thế thì anh cũng là người thừa kế!"
Đới Phong híp mắt nhìn em gái Đới Manh của mình, nhẹ nhàng nói "Tha cho anh đi"
"Fuck!" một tiếng, Đới Manh hét lên "Vậy thì cũng tha cho em luôn đi!" Đá một cái vào ghế, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ba Đới cùng mẹ Đới hoàn toàn không để hành vi của con gái họ trong mắt, nhàn nhã ngồi ăn cơm chiều. Đối với cảnh tượng trước mắt này đã thấy nhiều lần nhưng không thể trách . Con nhà khác vì tài sản mà tranh sống tranh chết, nhưng con của bọn họ lại tốt tính như vậy, không thèm thừa kế tài sản, nhưng ba Đới vẫn không biết đó là phúc hay là họa đây?
"Em yêu, ăn cá nhiều một chút. Đây là món cá hấp quế mà em thích nhất" Ba Đới chăm sóc cho mẹ Đới, gắp một miếng cá cho vào chén, ôn nhu nói.
"Ân, ông xã anh cũng ăn nhiều một chút." Mẹ Đới Manh tình vạn chủng nói. Nhíu nhíu mắt phượng, không để ý mắt to mắt nhỏ của Đới Phong cùng Đới Manh.
Mẹ Đới nhìn thoáng qua ba Đới, xoay người quyến rũ cười cười nói "Con trai ngoan con ăn miếng thịt nướng ngon nhất này đi" Không đợi Đới Phong kịp phản ứng, lập tức nói tiếp "Con gái ngoan ăn miếng măng ngon nhất này đi" Động tác gắp đồ ăn liền mạch lưu loát, quyến rũ mang theo một tia gian xảo.
Trong nháy mắt, chuyện hỏa tinh đụng địa cầu vừa xảy ra của hai anh em lập tức biến mất, hai người nhanh chóng ngồi ngay ngắn ở trêи bàn ăn, cười híp mắt bắt đầu liều mạng ăn cơm. Ở Đới gia có quy định bất thành văn, đắc tội ai cũng không có thể đắc tội lão Phật gia [ám chỉ mẹ Đới], người nào đắc tội lão Phật gia sẽ không chết, nhưng so với chết còn thảm hơn.
Một miếng thịt một khối măng, tên đồ ăn đầy ý nghĩa: Măng khảo thịt [ý nói làm sai thì bị phạt], lão Phật gia mà tức giận chỉ có đường chết, Đới Phong cùng Đới Manh sợ hãi chỉ biết cắm đầu ăn cơm trắng .
"Các con thật sự không muốn kế thừa gia nghiệp?" Mẹ Đới nhìn hai đứa con của mình nói.
Đới Manh cùng Đới Phong bưng bát cơm nhìn nhau, đều không lên tiếng. Kỳ thật là không dám lên tiếng, sợ nói sai sẽ đắc tội Lão Phật gia, Lão Phật gia mà giận thì chỉ có nước 'thịt nát xương tan' thôi.
"Các con không muốn kế thừa, ba mẹ cũng không miễn cưỡng các con" Đột nhiên nghe được lão Phật gia nhẹ nhàng phun ra một câu như vậy, hai mắt Đới Manh cùng Đới Phong tỏa sáng nhìn lão Phật gia, à không, là má mi xinh đẹp nhất nhà bọn họ.
"Nhưng mẹ có một điều kiện tiên quyết, sau khi hai con ăn xong bữa cơm này, đều phải dọn đi ra khỏi nhà, ăn, mặc ở, đi lại tự mà nhờ vào chính mình, mẹ sẽ khóa tất cả tài khoản của các con, trong nhà nhiều nhất chỉ có thể mang đi vài bộ quần áo" Mẹ Đới nói.
"Mẹ có ý gì?" Đới Manh cùng Đới Phong lúc này rất ăn ý đồng thời hỏi.
"Hai người các con đi xí nghiệp Hoắc thị cùng xí nghiệp Mạc thị tìm việc, đường đường chính chính trải qua phỏng vấn tiến vào xí nghiệp làm việc, hơn nữa khi phỏng vấn, chỉ có thể nói các con chỉ có tốt nghiệp trung học. Nếu như hai đứa có thể ở Hoắc thị và Mạc thị làm việc một năm, mẹ sẽ không ép các con kế thừa công ty nữa.
Ngoài ra mẹ sẽ cho hai đứa, mỗi đứa một khoản tiền, bên trong sẽ có 1 vạn." Mẹ Đới chậm rãi nói.
"Đô la?""Bảng Anh?" Đới Manh Đới Phong đồng thời hỏi.
"RMB" Mẹ Đớicười đến vô cùng quyến rũ nói. [RMB là nhân dân tệ]
"A?!" Hai người lại cùng kêu lên thảm thiết.
"Mẹ yêu, mẹ có lộn không, 1 vạn nhân dân tệ, muốn con sống qua một năm, còn chuyện ăn mặc ngủ nghỉ, không phải mẹ đem tụi con bức vào đường chết sao" Đới Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Đới Manh cũng lớn tiếng nói.
Tuy rằng nói Đới Phong và Đới Manh là đại thiếu gia cùng đại tiểu thư ngậm thìa vàng sinh ra, nhưng mà từ nhỏ đã được dạy dỗ tay làm hàm nhai, khi tốt nghiệp trung học hai người bắt đầu ở bên ngoài làm thêm, học phí và sinh hoạt phí lúc học đại học đều là chính mình gánh vác, cho nên ba Đới và mẹ Đới căn bản không lo lắng hai người đi ra ngoài sẽ đói chết. Kỳ thật, chính yếu vẫn là muốn rèn luyện cho họ, nếu ép hai người vào Đớithị thực tập, cá tính hai đứa này thật giả lẫn lộn, làm nhân viên đi làm công, cùng chân chính kinh doanh là hoàn toàn không giống nhau, cho nên họ mới nhẫn tâm đem hai đứa con yêu quý của mình đi tôi luyện.
"Không chịu, thì đại thiếu gia cùng đại tiểu thư kiêu ngạo, liền kế thừa công ty đi." Mẹ Đới lạnh lùng đối với Đới Phong cùng Đới Manh nói.
"Này...... Này......" Đới Phong lắp bắp nói.
"Này này cái gì, một câu, hoặc là kế thừa Đới thị, tiếp tục làm đại thiếu gia, đại tiểu thư. Hoặc là dọn ra ngoài, đến Lâm thị và Hoắc thị làm công, tự mình suy nghĩ đi" Mẹ Đới thực tao nhã phun ra lời này.
"Đúng vậy, các con tự mình quyết định đi." Rốt cục ba Đới cũng mở miệng nói một câu.
4 cặp mắt, 8 cái tròng trừng đến trừng đi, trải qua một phen ám chiến, rốt cục Đới Manh vỗ một cái trên bàn."Phanh" một tiếng, tiếp theo chợt nghe Đới Manh rất có khí phách nói "Vì tương lai tự do, con liều mạng. Mẹ yêu, đem tiền tới đây, con đi làm công."
"Được. Mất lòng trước được lòng sau nha hai con, khi đi rồi ba mẹ sẽ phong tỏa tài chính của các con" Mẹ Đới nói.
Trải qua một phen cân nhắc, Đới Phong cùng Đới Manh đều cảm thấy vì tương lai tự do, so với một năm vẫn là phi thường đáng giá, vì thế hai người cùng kêu lên "Được"
Đới Manh đi vào trong phòng của cô, nằm thẳng cẳng ra trên giường lớn MUJI, chỉ làm công có một năm thôi, vì tương lai những năm sau này được tự do, vẫn là phi thường đáng giá . Nhưng mà chỉ có 1 vạn nhân dân tệ để sống qua một năm, vẫn là vô cùng khó khăn. Cho dù một năm tới có công việc, nhưng mà chỉ được nói có bằng tốt nghiệp trung học thì một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền? Bấm ngón tay tính một hồi, xem ra cũng là kế hoạch đáng giá!. Đới Manh một bên lo lắng một bên bắt đầu thu thập hành lý.
Trên lưng Đới Manh mang một cái ba lô đơn giản, anh trai Đới Phong cũng đang trong phòng đi ra.
"Em muốn tới Mạc thị hay là Hoắc thị?" Đới Phong thuận miệng hỏi.
"Tùy tiện chọn, đi nơi nào cũng đều giống nhau." Đới Manh vừa nói vừa cùng Đới Phong xuống lầu đi vào phòng khách.
Ba Đới cùng mẹ Triển đang ngồi ở giữa phòng khách chờ, thảnh thơi ăn hoa quả chờ bọn họ xuống lầu.
Trên bàn trà tùy tiện đặt 2 phần văn kiện cùng 2 tờ chi phiếu, hẳn là tài liệu của Lâm thị cùng Hoắc thị. Đới Manh rất tuấn tú đặt mông ngồi ở bên cạnh mẹ Triển, một tay cầm một miếng táo, tay còn lại tùy tiện lấy một phần văn kiện, bắt chéo chân vừa định xem, chỉ nghe "Ba" một tiếng, liền nhìn đến Đới Manh chổng vó té trên mặt đất.
"Ui da! Mẹ, sao lại đánh con"
"Từ giờ trở đi, cô không phải là Đới thị nhị tiểu thư nữa, muốn ăn táo thì tự mình đi mua tự mình gọt vỏ"
Đới Phong vẻ mặt kinh hồn chưa kịp nhìn Đới Manh, nghĩ: Hên quá, mình chậm hơn Đới Manh, nếu không đã bị mẹ đá một cước rồi. May mắn tránh được một kiếp, thật đúng là may mắn nga.
"Tốt lắm, cô cậu nhanh quyết định một chút, rốt cuộc muốn đi đâu xin việc" mẹ Đới mặt không chút thay đổi nói.
Đới Manh xoa xoa cái ʍôиɠ bị đau, đứng lên, tùy tay cầm một phần tư liệu. Đới Phong cầm phần bên cạnh, cẩn thận nhìn xem.
"Hihi, con sẽ tới Mạc thị làm việc" Đới Manh nói.
"Con đi Hoắc thị." Đới Phong theo sau nói.
"Hy vọng cô cậu vào làm việc cho Mạc thị và Hoắc thị vui vẻ, nhớ kỹ một điều. Nếu chịu không nổi nữa, thì trở về với mẹ, mẹ cưng nha, trong lòng mẹ luôn chờ hai con trở về," Mẹ Đới nói lời buồn nôn còn hề hề cười.
Đới Manh cùng Đới Phong đều nhăn mặt xem thường, chậm rãi cầm tiền cùng tư liệu nhét vào trong ba lô, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Ba mẹ yêu quý, ở nhà phải biết kiềm chế nha, từng tuổi này rồi đừng có mỗi ngày đều 'vận động yêu' không tốt đâu à" Đới Manh hướng ra cửa chuẩn bị chạy.
Chỉ nghe "Vèo" một cái "Ám khí" hướng Đới Manh bay tới, Đới Manh đã sớm dự đoán được sẽ có "Ám khí" bay tới, xoay người thật đẹp, tiếp được "Ám khí" chắc lưỡi nói:"Thật đúng là vị ngọt của tình yêu." Sau đó cười xấu xa tiêu sái đi ra cửa.
Đới Phong và Đới Manh so với người khác đều chịu nghiêm khắc huấn luyện, ba Đới và mẹ Đới thường xuyên giáo dục bọn họ, tương lai muốn bảo vệ người mình thương yêu, thì phải biết tự bảo vệ cho mình thật tốt, Đới Manh cùng Đới Phong phải tập luyện thật khắc khổ. Cho nên ba Đới cùng mẹ Đớirất yên tâm về thân thủ bọn họ.
Lúc này trong phòng khách, ba Đới rốt cục mở miệng "Như vậy có được không đây? Dù sao hai đứa nó đều vừa tốt nghiệp không bao lâu, tới một công ty hoàn toàn xa lạ làm việc, đối với hai đứa nó mà nói cũng là một khảo nghiệm rất lớn"
"Yên tâm đi, ông xã, anh đừng xem hai đứa nó là hai đứa nhỏ nữa, con trai con gái anh là hai hỗn thế tiểu ma vương tái sinh a! Anh không lo lắng Mạc thị cùng Hoắc thị sẽ bị hai đứa nó làm đảo lộn cả lên hết sao. Nếu anh thật sự lo lắng, thì có thể kêu lão Hoắc bọn họ hỗ trợ âm thầm để mắt tới bọn chúng một chút, anh không muốn chúng ta về hưu sớm một chút có thể đi chu du khắp thế giới sao, anh nói có phải hay không" Giờ phút này mẹ Triể hoàn toàn không có chút khí phách nào như lúc nảy, hoàn toàn tư thái một tiểu nữ nhân làm nũng.
"Bà xã, em nói rất có lý." Ba Đới bị mẹ Đới mê hoặc hoàn toàn quên vừa rồi chính mình lo lắng điều gì.
"Ông xã, ông xã, anh nói xem, bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?" Một đôi mắt thuần khiết chớp nháy .
Ba Đới nhìn vợ, cảm giác giống như lần đầu tiên nhìn thấy bà, hoàn toàn bị ánh mắt mê hoặc kia bắt mất hồn, không nói hai lời, liền ôm lấy mẹ Đới hướng phòng ngủ đi lên.
"Chán ghét, đừng đi nhanh như vậy......" Thanh âm mẹ Đới bị người nào đó ngăn chặn.
Ngoài cửa lớn Đới Manh cùng Đới Phong hướng hai hướng khác nhau mà đi, tương lai bọn họ đối mặt không chỉ là một phần công việc, tơ hồng nguyệt lão cũng lặng lẽ se duyên......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top