Chương 51: Thương nhớ triền miên [END]
-Nguyễn Mạnh Quỳnh, em hận anh, chẵng phải anh nói là anh chỉ đi có hai ngày thôi hay sao, nhưng bây giờ đã hơn mấy tuần rồi nhưng sao anh vẫn chưa về. Em nhớ anh huhu....
vô ngồi trong góc tối lấy ảnh của cô và anh chụp chung ra xem
Cô khóc rất nhiều, sau ngày biết tin anh mất tích thì cô như người điên loạn, cô chỉ biết khóc chỉ nói chuyện một mình. Ngay cả Gia Dương đến khám bệnh cho cô cũng phải bó tay với cô. Cô lụy tình mất rồi
Thanh Thanh đến gần cô
-Tiểu Nhung à, cảm giác bây giờ của cậu mình cũng là người hiểu rất rõ. Dù sao mình cũng từng trãi qua tình cảnh bây giờ của cậu rồi. Nhưng cái kia là mình tận mắt thấy người đàn ông mình yêu chết, nhưng cậu biết đó chỉ là một chiếc xe kính vỡ và vài vết máu thì chưa chắc gì anh mình đã chết. Chẵng phải cậu từng nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác hay sao. Vì vậy rất có thể anh trai mình vẫn còn sống, chắc do vì điều gì đó khiến anh ấy chưa thể về gặp cậu thôi. Nên Tiểu Nhung à cậu phải mạnh mẽ và dũng cảm lên để còn đợi anh trai mình về nữa chứ
Cô ôm lấy Thanh Thanh.
-Mình hận anh ấy, Thanh Thanh à mình hận anh ấy lắm. Huhu.... chẵng phải anh ấy từng nói sẽ ở bên cạnh chăm sóc mình cả đời hay sao huhu
-Tiểu Nhung, cậu đừng yếu đuối như vậy nữa có được không, anh mình vẫn chưa chết, anh ấy nhất định vẫn còn sống. Chẵng phải lúc trước cậu rất mạnh mẽ sao, cậu mau trả lại trước đây cho mình hic...
Chỉ có một mình cô khóc, mà ngay cả Thanh Thanh cũng đã khóc
Thanh Thanh vừa khóc vừa nói
-Đâu phải chỉ có một mình cậu đau lòng, mình cũng đau lắm chứ. Mạnh Quỳnh anh ấy là người đàn ông rất quan trong đối với mình, anh ấy là người anh trai tốt nhất, cũng là người yêu thương mình nhất. Tiểu Nhung nếu cậu cứ như vậy là mình sẽ buồn lắm hức, lúc anh trai mình đi anh ấy đã căn dặn mình phải chăm sóc cho cậu thật tốt. Nhưng bây giờ cậu như vậy thì khi anh ấy trở về mình biết ăn nói làm sao đây. Tiểu Nhung xin cậu đó nín đi mà đừng khóc nữa
Cô lấy tay lau đi nước mắt
-Thanh Thanh mình biết rồi mình sẽ không khóc nữa cho nên vì vậy xin cậu đừng buồn nữa. Bây giờ mình muốn được yên tĩnh có được không
-Được
Nói rồi Thanh Thanh đứng lên cất bước ra ngoài
Lúc nãy chính miệng cô đã nói là cô sẽ không khóc nữa. Nhưng khi Thanh Thanh ra ngoài cô còn khóc nhiều hơn, Thanh Thanh kêu cô phải mạnh mẽ lên nhưng làm sao cô mạnh mẽ được đây. Người chồng cô yêu nhất đã mất tích rồi, anh bỏ cô mà đi rồi, cô phải sống như thế nào khi không có anh đây
Nguyễn Mạnh Quỳnh em hận anh hận vì anh chưa nói lời nào đã bỏ em mà đi, hận vì anh đã quá yêu em, hận vì anh đã khiến em yêu anh đến chết đi sống lại. Rốt cuộc anh còn sống hay đã chết, nếu còn sống thì xin anh hãy quay về gặp em, nếu anh đã chết thì hãy đưa em theo anh. Một năm em và anh bỏ lỡ nhau là quá đủ rồi, em thật sự không muốn chúng ta phải bỏ lỡ nhau nữa. Nếu không có anh em nguyện chết để đi theo anh, ở bên dưới có khi chúng ta còn có thể hạnh phúc hơn khi ở đây.Sau lần nghe tin anh mất tích, cô liền mắt phải một căn bệnh trầm cảm. Có thể tự tử bất cứ lúc nào, hoặc là sẽ nhận nhầm người khác thành người mà cô hằng đêm trọn nhớ.
Tối đến cô đang ngủ trên phòng thì nghe tiếng xe hơi, cô hấp tấp đứng dậy chạy ra khỏi phòng
Thanh Thanh thì đang ngồi ở phòng khách chờ ai đó, Thanh Thanh thấy cô hấp tấp chạy xuống thì ngăn cô lại hỏi
-Tiểu Nhung cậu sao lại chạy nhanh như vậy?
Cô vừa thở gấp vừa nói
-Là Tiểu Quỳnh anh ấy về rồi
-Nhi Nhi cậu đang nói gì vậy, anh trai của mình vẫn chưa về mà
Thanh Thanh khó hiểu trước lời nói của cô
-Không phải đâu, anh ấy về rồi. Lúc nãy mình còn nghe thấy tiếng xe anh ấy trở về mà, Thanh Thanh mình dám đảm bảo với cậu là Tiểu Quỳnh anh ấy về rồi...huhu.... Anh về rồi, Tiểu Quỳnh trở về với mình rồi hic...hic
Cô khóc, dạo gần đây cô luôn như vậy, khi nghe tiếng xe của ai đó tới cô đều nói anh đã trở về, nhưng thật ra anh vẫn chưa về. Anh đã mất tích được gần 2 năm rồi rồi
Lúc cô còn đang khóc thì một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, cô đã đúng cô đã đoán đúng đó chính là Mạnh Quỳnh , anh ấy về rồi ,anh ấy về với cô rồi . Cô đột nhiên đẩy Thanh Thanh ra rồi chạy tới ôm anh
-Hic, anh về rồi. Anh thật về rồi huhu...
Anh đau lòng cũng ôm chặt lấy cô, nói
-Đúng anh về rồi
Thời gian này chính là thời gian anh cảm thấy hạnh phúc nhất vì cuối cùng bao nhiêu sóng gió anh cũng được chăm sóc cô người anh yêu đến phát điên đến mức ko cứu được.
----- 2 tháng sau ------
Cô hôm nay tâm trạng tươi vui đi đến công ty QN, cô đi thẳng lên phòng chủ tịch
Cô mở cửa phòng nói
-Hạo Hạo em mang đồ ăn tới cho anh đây
Anh gập loptop lại đi đến phía cô
-Em đâu cần phải cực khổ như vậy, anh có thể về nhà ăn trưa cùng em mà. En đâu cần đem đồ ăn lên cho anh
Cô cùng anh ngồi xuống ghế
-Thật ra, em biết anh làm việc rất mệt mỏi, không có thời gian ăn uống. Nên em chỉ muốn đem đồ ăn lên cho anh thôi mà
Anh vuốt đầu cô.
-Được, anh đói lắm rồi. Vậy bây giờ chúng ta có thể ăn chưa
Cô mỉm cười hài lòng
-Vậy mới là chồng ngoan của em chứ
Cô mở các hộp đồ ăn ra. Cô cùng anh hạnh phúc ăn uống trong phòng làm việc của anh
Tối đến cô và anh nằm ôm nhau ngủ,chỉ có thế thôi đã quá hạnh phúc đối với anh và cô rồi.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top