003

Tổng Quỳnh Dao Chi Bạo Quân

003

Ngày vào đông vốn sẽ tối sớm. Xử lý xong mớ lộn xộn này, sắc trời cũng đã đen kịt.

Ánh nến trên đài được đốt lên, bóng nến lay lắt, khiến sắc trời bên ngoài Ngự Thư Phòng ngày một u tối.

Cái se lạnh trong không khí chậm rãi tụ lại, than đốt ở thư phòng lại cực kỳ ấm áp. Ta đè ấn đường, nhìn bóng cây đan chéo hằn lên cửa sổ giấy, bỗng thoáng ngây người.

Từ đời trước bốn mươi tuổi băng hà đến đời này tiếp nhận thân thể hôn quân, đã gần một năm.

Thuở đầu khi tiếp nhận ký ức tiền thân, ta từ đáy lòng mắng hắn không dưới trăm lần. Thế lực trong triều rắc rối phức tạp, hắn nhìn không thấy? Hậu cung mấy cái hồ mị tử tà thuyết hoặc người hoặc chủ, hắn nghe không rõ? Kẻ được xưng là nhi tử ngoan bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, hắn cũng không hề hay biết? Cả ngày oanh oanh yến yến cải trang vi hành, không mảy may phát hiện bạc trong quốc khố đã bị xài hơn phân nửa?

Đời trước ta mười hai tuổi đăng cơ, làm quân hai mươi tám năm, ngoại giao cũng được chiến tranh cũng được, chư hầu vương gia từng đánh giao tế không dưới mười người, chưa từng thấy tại vị giả nào ngu như vậy!

Sau cơn lửa giận, ta bắt tay vào việc thu dọn đống sạp của tiền thân.

Trước là âm thầm dọn sạch mấy cái tham quan quyền thần trong triều, lại thu hồi quyền hành trong tay lệnh phi trả cho hoàng hậu, gọi nàng chỉnh đốn hậu cung, chậm rãi từ từ, bồi dưỡng mấy nhi tử bị tiền thân lãng quên.

Ta vốn là thiên tính lạnh bạc, hai đời làm đế càng xòa đi lương thiện vốn dĩ không nhiều của ta. Ta đối với đời này không có cảm tình, đối với nhi tử của tiền thân cũng không có yêu ghét, càng sẽ không như tiền thân, mắt xanh đối đãi Ngũ a ca hắn xem trọng, chỉ là dặn dò thái phó học sĩ, đối xử bình đẳng dạy dỗ bọn họ là được.

May mà của cải tiên đế lưu lại xem như phong phú, nước của triều đình trải qua mấy năm tiền thân tại vị, nhỏ giọt cũng không quá nhiều. Ba tháng thời gian chỉnh đốn xong triều đình, mắt thấy đủ mọi sự vụ đã chậm rãi đi lên quỹ đạo. Mấy nhánh vụn vặt còn sót cũng có thể mặc bọn họ tự chế hành lẫn nhau, ta ngồi trên cao mắt lạnh nhìn, trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi.

Thủ đoạn của ta so với tiền thân, tất nhiên cao minh không biết bao nhiêu lần. Thân trên đế vị, ta vốn không sợ hãi, mà tác phong hành sự bây giờ của ta đối với triều đình thiên hạ cũng là rất có ích lợi, tự nhiên không lo bọn thuộc hạ triều thần chít chít chéo chéo.

Lũ quyền thần nịnh thần đùa giỡn quyền thế đứng giữa kiếm lợi, đã bị ta hoặc kềm chế hoặc xử lý gần hết, tự nhiên không có chỗ chõ mõm vào. Lũ cổ hủ miệng đầy chi, hồ, giả, dã khoe khoang chữ nghĩa, đối với cách làm của tiền thân vốn đã nhiều bất mãn, bây giờ thấy hoàng đế cuối cùng có hành động, sẽ chỉ biết ở nhà thắp hương bái Phật, cảm kích tiên đế gia phù hộ.

Về phần hậu cung... Lão nương của tiền thân, cũng chính là lão Phật gia bây giờ sớm đã ở nửa năm trước khi ta tới lên Ngũ Đài Sơn lễ Phật rồi, tin tức phái người truyền qua tự nhiên là tốt lành, chi phí ăn mặc cũng không thiếu, cứ để lão nhân gia thanh thản ổn định đợi trong núi đi. Mà hoàng hậu quá mức ngay thẳng của ta... Bảo nàng xử lý hậu cung còn được, việc của triều đình, nào có đạo lý cho một phụ nhân xen vào?

Hai đời làm đế, nếu như còn vì mấy nhánh cây bên đường mà bỡ tay bỡ chân, không phải thành chê cười?

Nhắc tới Ngũ nhi tử của ta, trước kia ta mắt lạnh nhìn, đơn giản là tâm cao khí ngạo, kiến thức nông cạn. Chính thống hoàng tử, đâu có đạo lý thân cận với nô tài và phi tử, lại ném huynh đệ mẫu phi qua ót? Mãi đến hai tháng trước một lần đi săn, ta mới phát hiện Ngũ a ca này, hoặc là rắp tâm hại người, hoặc là ngu đến cực hạn.

Nhưng bất luận là loại nào, ta cũng không thể dung hắn nữa.

Vì thế ta mắt lạnh nhìn hắn và Lệnh phi dắt đầu, khiến Tiểu Yến Tử và Phúc gia huynh đệ quấy cả hậu cung chướng khí mù mịt, một bên tiếp tục mở rộng ám vệ tâm phúc trong tay, một bên sai người âm thầm điều tra mấy chuyện xấu xa của bọn Ngũ a ca và Lệnh phi.

Trời muốn khiến nó vong, trước phải để nó cuồng.

Mà đợi đến giờ, cuối cùng đã tới giờ thu lưới.

Mấy thằng hề nhảy nhót này, thôi thì giữ lại mạng của bọn họ, chậm rãi chơi đùa đi.

Ngũ Ngôn đứng phía sau nhẹ nhàng khoác cho ta một tấm áo choàng lông chồn. Ta thờ ơ cầm ngân ký gãy ánh nến lóe cháy, "Nửa canh giờ của hôm nay, Hoàn Châu cách cách có ngâm trong ao chứ?"

Ngũ Ngôn bước tới, thấp giọng nói, "Dạ. Nô tài tận mắt thấy, mấy thị vệ cầm lưới đánh cá dìm Hoàn Châu cách cách xuống Hà Thanh Trì, cách cách ban đầu còn mắng rất hăng say, không đến một chén trà đã xanh mặt, mắng cũng mắng không nổi nữa."

Ta cười khẽ, "Lúc này ta ngược lại hối hận sớm cấm túc Ngũ a ca... Gọi thái y đi xem chưa? Có nguy hiểm gì không?"

"Treo nửa cái mạng. Thân thể cách cách rất tốt, lại có dược liệu và thái y giỏi nhất theo hầu, một hai tháng còn chưa chết được."

Ta cười khẽ, liếc nhìn hai thái giám hầu hạ bút mực trong thư phòng, "Các ngươi lui xuống."

"Dạ." Hai thái giám lên tiếng, an tĩnh rời khỏi Ngự Thư Phòng, đóng cửa ở ngoài khoanh tay đứng hầu.

Ta nở một nụ cười, kéo lấy Ngũ Ngôn đứng bên cạnh ôm vào lòng, "Thấy trẫm làm vậy với Ngũ a ca và Hoàn Châu cách cách cách, có chạnh lòng không?"

Sắc mặt Ngũ Ngôn như thường, lỗ tai trái lại nhiễm một tầng đỏ ửng, "Nô tài không dám."

Ta duỗi tay vẽ vờn ngũ quan bình thường nhưng kiên định của hắn, khóe môi mang theo ý cười. Chỉ có Ngũ Ngôn, từ một năm trước, từng bước theo ta tới nay.

Hắn vốn là một tội thần chi tử ta quyết định diệt trừ, chỉ vì sinh mẫu bị chính thất hại chết, bản thân lại bị cái lũ gọi là huynh đệ hạ độc hãm hại trong phủ, mệnh nguy sớm tối, được ám vệ ta xếp vào điều tra đón nhập cung. Cứu hắn bất quá nhất thời hứng lên, hắn lại ở sau khi tỉnh, thề rằng sẽ đi theo ta.

Nếu không có lòng nghi ngờ, ta sao có thể ngồi ổn hai đời đế vị?

Ta cố ý để hắn về phủ thu thập chứng cứ phạm tội của phụ thân và lũ huynh đệ, lại cố ý ở khi nhà hắn toàn phủ hạ ngục, để hắn giám trảm sinh phụ và huynh đệ.

Không quản là nhiệm vụ nào, đều không thoải mái. Người ngoài có lẽ sẽ cảm thấy ta lãnh huyết, nhưng từ đầu đến cuối, trong mắt hắn chưa từng lộ ra tí oán hận và căm ghét, hoặc đồng tình cùng không đành lòng nào đối với phụ huynh.

Ta thoả mãn phát hiện, từ một khắc ta cứu hắn, trong mắt hắn đã không có bản thân, tự nhiên cũng không có bất luận xúc cảm gì đối với những thứ mình gặp được.

Thế nên ta mang hắn theo bên cạnh.

Chốn cao không khỏi lạnh, một người hầu trong lòng chỉ có ta như vậy, lại có đạo lý nào đẩy ra?

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở ra nút thắt kín kẽ, ta hôn cổ Ngũ Ngôn, ngửi mùi hương se lạnh nhàn nhạt trên người hắn, nỉ non, "Ta xử lý Tiểu Đức Tử, cũng không phải để ngươi tới làm nô tài thứ hai."

Ngũ Ngôn quay đầu nhìn ta, trong đôi mắt trầm tĩnh lộ ra mỉm cười và tình ý ẩn nhẫn, "Ngũ Ngôn biết. Một năm trước hoàng thượng cứu ta, mạng của Ngũ Ngôn là của hoàng thượng."

Ta bật cười.

Hài tử ngốc, việc đến giờ, hắn cho rằng ta không phát hiện, tình ý hắn tự cho là ẩn giấu rất tốt lại từ từ thâm hậu trong mắt sao?

Đè thân thể thon gầy dẻo dai của hắn xuống bàn, ta cúi người hôn.

...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top