Chương 7: Vì báo thù


Ngày thứ hai không có tiết, tôi ngủ thẳng đến trưa mới rời giường, xuống tầng kiếm đồ ăn thì thấy Tống Nhược Cốc. Có vẻ như đang đợi người. Sắc mặt cậu ta tái nhợt, vẻ mặt uể oải, vừa nhìn là biết tối qua uống nhiều, giờ còn chưa tỉnh.
Chuyện tối qua xảy ra xong, tôi nhanh chóng ra về, còn Tống Nhược Cốc khi nào về thì tôi cũng không rõ lắm. Hơn nữa tôi nghĩ hành trình cậu ta và Tần Tuyết Vi gương vỡ lại lành đã bắt đầu, tiếp theo chỉ cần chờ ai đó chọc tan lớp giấy dán cửa sổ, thao tác đơn giản và thuận tiện biết nhường nào.
Hơn nữa, Tần Tuyết Vi có thể tức giận tát tôi một cái mạnh như thế, chắc không chỉ vì tôi va phải rồi hất bia của cô ấy. Hơn một nửa là vì mấy ngày trước, tôi ở trước mặt cô ấy đắc ý, khiến cô ấy nhìn tôi không vừa mắt, tức giận tích tụ lại để mượn rượu bộc phát. Điều này đủ thấy rõ cô ấy quan tâm Tống Nhược Cốc bao nhiêu, mặc kệ mục đích là gì.
Như vậy, ngày hôm nay Tống Nhược Cốc đứng ở chỗ này, không biết có phải đợi Tần Tuyết Vi không? Lẽ nào bọn họ quay lại rồi? Nếu thế thì tôi cũng không phải dính dáng đến hai kẻ biến thái này cho bực mình? Nói cách khác tôi chỉ cần ôm BLX sword ngẫm nghĩ xem nên trả lại Tuyết Vi một cái bạt tai như thế nào là ok?
Tôi càng nghĩ càng viễn vông, cho đến khi Tống Nhược Cốc dùng ngón tay chọc đầu tôi. Cậu ta cau mày lại nhìn tôi, "Đang nghĩ gì thế?"

"Không có gì, đang chờ Tần Tuyết Vi sao? Chúc mừng chúc mừng, tôi đi trước, tạm biệt!" Tôi không muốn nhìn thấy hai người bọn họ.
Tống Nhược Cốc lại ngăn tôi lại: "Tôi đang đợi cậu."
"Chờ tôi làm gì?"
Cậu ta nói như là chuyện đương nhiên, "Chờ cậu ăn cơm."
Tôi mờ mịt, kinh ngạc. Trước cậu ta có chuyện nhờ tôi, mời tôi đi phân tích tính toán thì không nói làm gì­
"Làm sao cậu biết tôi sẽ đi ăn trưa vào lúc này?"
"Căn cứ vào thời khóa biểu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi, thói quen sinh hoạt cùng với các mối quan hệ xã hội để đoán thôi."
"Có chính xác không?"
"Dựa theo kết quả thì độ chính xác tạm được."
Tôi không thể phản bác được gì, "Gọi điện thoại sẽ chết sao?" Có cần làm cho phức tạp thế không.

Cậu ta đáp trả mạnh mẽ, "Gọi điện thoại sẽ không chết, nhưng điện thoại đã tắt nguồn."
"..."Hình như tôi quên bật nguồn. Tôi nắm tóc, giận dữ nói: "Thì ra là như thế, tại sao cậu tới tìm tôi?Tại sao không tìm Tần Tuyết Vi đi?" Lời này nói ra không được tự nhiên, thật giống như tôi đang ghen.
Tống Nhược Cốc có chút mịt mờ: "Tôi tìm cô ấy làm gì?"
Ha ha! Ngày hôm qua diễn tiết mục khổ nhục kế, ngày hôm nay lập tức quên không còn sót lại gì. Người này chắc không phải còn chưa tỉnh chứ
Tống Nhược Cốc dường như nhớ ra cái gì đó, cậu ta vỗ bả vai tôi, lời nói thành khẩn: "Nhiệm vụ của cậu còn chưa hoàn thành, cần tiếp tục cố gắng."
Tôi châm chọc cậu ta, "Đừng giả vờ với tôi, ngày hôm qua cậu níu kéo tình cảm thật khiến người ta rơi nước mắt đấy."
"Tôi? Níu, kéo, tình, cảm?" Tống Nhược Cốcnói lại từng chữ, có vẻ khó mà tin được. Cậu ta do dự một lúc, rồi nói, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn cô ấy xin lỗi cậu thôi."
"Nhưng cô ấy hoàn toàn không hề xin lỗi."
"Ừ, đúng thế, xin lỗi."
Cậu ta nói dứt khoát như thế, tôi cũng không có ý dây dưa nữa. Suy nghĩ một chút, cũng không biết nên tính khoản nợ này thế nào, nhưng bây giờ quan trọng hơn là lấp đầy bụng.
Thế nhưng có một câu rất hay như này, "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu[1]". Ngay khi tôi ngoan ngoãn để Tống Nhược Cốc chủ trì mời ăn thịt, ăn đến nỗi bụng căng tròn, bị cậu ta kéo đi tản bộ trong sân trường, thì đột nhiên thấy Tần Tuyết Vi ngay trước mặt tôi.
[1] Phép ẩn dụ cần một cái gì đó tốn nhiều nỗ lực không thể tìm thấy được, nhưng vô tình lại tìm được.
Ngày hôm nay vừa mới có một trận mưa, không khí tươi mát. Tần Tuyết Vi mặc váy trắng, mái tóc dài buông xõa, sợi tóc và làn váy trong cơn gió sau trận mưa khẽ bay lên, hơn nữa vóc dáng cô ấy xinh xắn, phong thái tao nhã, giống như tiên nữ hạ phàm. Người qua đường không phân biệt nam nữ, già trẻ, đều liếc mắt, có người còn trắng trợn giơ điện thoại lên chụp.
Tôi nói với Tống Nhược Cốc: "Cậu đứng chỗ này đừng nhúc nhích."
Tống Nhược Cốc vậy mà rất nghe lời.
Sau đó tôi như một quả đạn pháo nhằm vào Tần Tuyết Vi , 200 mét, 160 mét, 120 mét, 80 mét. Bởi vì vừa mưa xuống, cho nên ven đường có không ít vũng nước. Mắt thấy Tần Tuyết Vi định tránh vũng nước, tôi kiêu ngạo giơ chân lên, đi này!
Tiên nữ áo trắng mới đầu thai trong dáng vẻ người phàm vừa .vừa tiếp xúc thân mật với nước bẩn.
Tiên nữ vất vả đứng lên từ vũng nước, lúc này trang phục cô ấy đã thành con lươn khổng lồ.
Tần Tuyết Vi thấy tôi, hét lên những tiếng rung trời: "Kỷ! Nhiên!"
"Mỹ nữ xin chào, mỹ nữ tạm biệt!" Nói xong tôi xoay người ba chân bốn cẳng chạy như điên.
Tống Nhược Cốc trợn mắt há mồm nhìn chúng tôi, căn cứ vào tinh thần có thể giúp thì sẽ giúp của chủ nghĩa cộng sản quốc tế nhiều năm, tôi tốt bụng kéo cậu ta chạy cùng.
Tần Tuyết Vi thì không cần, bàn về chạy bộ, cô ấy không phải là đối thủ của tôi, huống chi hôm nay để tăng hiệu quả tiên nữ, còn đi giày cao gót. Tôi bây giờ cũng hiểu rõ ý nghĩa của chuyện thành tích thể dục của tôi bỏ xa cô ấy.
Tôi và Tống Nhược Cốc chạy một lúc, Tần Tuyết Vi đã bị chúng tôi bỏ lại đằng sau, không thấy bóng dáng. Hơn nữa, trận truy đuổi này còn tạo ra hiệu quả chấn động, thiếu nữ xinh xắn mặc váy trắng đi giày cao gót chạy băng băng, chỉ là toàn thân lấm bẩn, đây là hình ảnh ngổn ngang cỡ nào! Đủ khiến người ta khó hiểu về hành vi nghệ thuật này!
Các sinh viên đều nghị luận, đầu năm nay vì tình yêu chuyện gì cũng có thể làm được.
Có người còn nói, có một anh chàng xui xẻo, đạp xe đạp từ xa thấy nữ sinh váy trắng tóc dài duyên dáng đang chạy nhanh, phải nói đẹp bao nhiêu có bấy nhiêu. Vì thế bên nam ra sức đạp xe, cuối cùng đến lúc nhìn thấy chính diện thì . . . . . ôi mẹ ơi!
Tử vong ngay tại chỗ!
Sau khi bỏ rơi Tần Tuyết Vi, tôi và Tống Nhược Cốc cũng không mệt mỏi gì, nhưng tôi vừa mới ăn no xong lại vận động kịch liệt như thế, bụng không tránh khỏi khó chịu. Tống Nhược Cốc không thể làm gì khác hơn là đưa tôi đến phòng y tế, xin thuốc. Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là bác sĩ khám bệnh cho tôi rất đẹp trai, không phải đẹp trai kiểu chỗ nào cũng hoàn mỹ như Tống Nhược Cốc, cũng không phải đẹp tinh tế như Sử Lộ, mà là rất có khí chất, đương nhiên không phải loại cao sang như Tống Nhược Cốc, mà là ôn nhu, thiện giải nhân ý[1], khí chất ấm áp như gió xuân, có thể hòa tan bất cứ vật gì.
[1] giỏi hiểu ý người khác.
Lúc đó tôi không nói được gì, ôm bụng để bác sĩ xem.
Bác sĩ nói tôi nằm lên giường, anh ấy ấn ấn trên bụng tôi, vừa ấn vừa hỏi xem tôi có đau không.
Suy nghĩ của tôi đang bay cao bay xa, cũng không biết trả lời gì.
Bác sĩ đứng dậy, thả áo tôi xuống. Anh ta nói: "Chắc là bội thực."
"..." Tôi xấu hổ không chịu nổi.
Tống Nhược Cốc lại không biết ý mà cười ra tiếng.
Tôi không cam lòng ngồi đối diện bác sĩ, "Bác sĩ, anh xem lại cho em xem còn bị bệnh gì không đi."
Anh ta lấy đơn thuốc để viết, "Không có gì, thân thể của em vô cùng tốt, ít ra dạ dày là như thế." Anh ta ngẩng đầu, ôn hòa cười, "Chẳng qua sau này phải chú ý ăn uống, đừng ăn nhiều quá."
Tôi chưa từ bỏ ý định, chỉ Tống Nhược Cốc, "Nếu không, anh xem cho cậu ta đi."
Bác sĩ đẹp trai nhìn về phía Tống Nhược Cốc, cùng lúc đó Tống Nhược Cốc cũng nhìn về phía anh ta, hai người nhìn nhau một lúc, cũng không biết bọn họ trao đổi gì qua ánh mắt. Cuối cùng bác sĩ đưa đơn thuốc cho Tống Nhược Cốc, "Một ngày ba lần, uống sau khi ăn."
Tống Nhược Cốc nhận đơn thuốc, nói cảm ơn, rồi kéo tôi ra khỏi phòng. Vừa đi ra, cậu ta lại vui vẻ hỏi: "Cậu thích mẫu người này?"
"Liên quan gì tới cậu."
"Cậu dẹp ý nghĩ này đi."
"Liên quan gì tới cậu."
"Bởi vì cậu là bạn gái của tôi."
"Đi chết đi."
Tôi cầm thuốc, thầm nghĩ lần sau có nên ăn nhiều rồi đến gặp soái ca không, có phải chỉ cần ăn nhiều có thể đến nhìn zai đẹp hay không Đang suy nghĩ, ngẩng đầu lại nhìn thấy Tống Nhược Cốc đang đắc ý tiến đến phía tôi. Vì thế tôi nói: "Lần sau lúc bác sĩ kiểm tra cho tôi, cậu không nên xem." Mặc dù chỉ là bụng, nhưng cũng hơi xấu hổ, huống chi cậu ta còn cười một tràng.
Tống Nhược Cốc lại không để tâm, "Cậu có thể xem lại." Thấy tôi không lên tiếng, cậu ta lại bổ sung thêm một câu, "Tôi có cơ bụng, cậu không thiệt thòi."
Tôi nghe hiểu được lời nói lưu manh của cậu ta, "Có thể sờ không?"
"Có thể chứ, không chỉ cơ bụng, còn..."
"Cút".
Bạn nói xem tại sao trong đầu tôi vừa hiện lên cảnh lưu manh đang trêu đùa.
Tôi là đường phân cách lưu manh­cảnh thiếu nhi không nên tưởng tượng của editor­­
Buổi chiều lúc đi học, tôi mới phát hiện mâu thuẫn của tôi và Tần Tuyết Vi có vẻ hơi lớn. Đối với một người không thèm để ý mặt mũi như tôi mà nói, một mình bị vây trong ánh nhìn của nhiều người thì chả nhằm nhò gì, nhưng với mỹ nữ xinh đẹp lạnh lùng hơn người, đây chính là chuyện muốn lấy mạng con nhà người ta mà.
Vì thế cả một buổi chiều, tôi đều không ngồi yên, không có cách nào, ánh mắt kia của Tần Tuyết Vi quá trần trụi, quả thực giống như muốn lao thẳng vào cắn chết tôi. Tôi tin tưởng chắc chắn rằng, cô ấy chưa trả thù tôi ngay lập tức, vì cô ấy muốn tích cóp thành nhiều, sau đó tìm một thời điểm thích hợp, chỉnh tôi sống không bằng chết.
Thế nên phải làm gì mới được bây giờ.
Tan học lúc chạng vạng, tôi nơm nớp lo sợ đi ăn cơm với Tống Nhược Cốc, cũng không dám quay về ký túc xá. Phòng ngủ của Tần Tuyết Vi ngay cạnh phòng tôi, tôi sợ lúc tối về vừa mới đẩy cửa vào đã thấy Tần đại mỹ nữ mài dao soàn soạt.
Tôi bị suy nghĩ trong đầu làm cho toát cả mồ hôi.
Bất đắc dĩ tôi chỉ có thể tìm Sử Lộ giúp đỡ, muốn tránh ở chỗ cậu ta một đêm. Kết quả thằng nhóc này bảo với tôi, cậu ta ở bên ngoài gặp bạn trên mạng, chưa biết khi nào về. Hơn nữa cậu ta còn lải nhải trong điện thoại nói cho tôi biết cậu ta đang ăn cái gì, tôi vô cùng muốn hỏi cậu ta, bạn trên mạng của cậu ta ăn có ngon không.
Cho nên mới nói, phía sau mỗi một nữ sinh xui xẻo, đều có một người bạn thân không đáng tin cậy.
Tống Nhược Cốc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cậu ta nói: "Tôi thuê cho cậu phòng ba sao ở trung tâm thành phố."
Tôi giả vờ nói: "Sao lại không biết xấu hổ thế chứ."
"Xấu hổ thì thôi."
"Cắt!"  




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top