Chap 2: Nhiệm vụ
"Dazai Osamu..." Owari khóe môi giật giật, tâm tình hỗn loạn, đầu óc quay cuồng không yên. Chắc tên cùng tên hoặc hệ thống thông báo tên nhầm thôi nhỉ
Đúng không?
"Nhưng mà tìm ở đâu?" Owari như nhớ ra chuyện gì đó mà quay sang hỏi chuyện, nhưng nhận lại chỉ có cái lắc đầu của hệ thống chuột
"Vô dụng" Thốt ra 2 từ cảm thán, Owari quay lại với mớ suy nghĩ đỉnh cao của mình. Chuột bị kí chủ quát cũng biết buồn biết đau đó chứ bộ
[Kí chủ, sao ngài không thử tìm ở Yokohama. Tôi tra thông tin thấy tên ấy ở Yokohama]
Owari nghe vậy thì nhếch mép, nở một nụ cười thật tươi. Nhà này cũng hơi nhỏ thì phải, thế thì...
"Chúng ta chuyển nhà thôi"
[( ⓛ ω ⓛ *)]
[Kí chủ ngài bị điên à, sang bên đây ngài có miếng tiền nào mà kiếm]
[Kí chủ ngài bình tĩnh đã, ta có thể sang Yokohama mà tìm mà, sao phải chuyển nhà cơ chứ]
"Ngươi ngu thật hay ngu giả vậy, Chuột?" Owari nhíu mày nhìn con chuột trắng đang không ngừng lởn vởn quanh nàng mà khó chịu ngang.
"Thanh Shadow Staff ngươi vứt đi đâu?"
[Ờ nhỉ, kí chủ thật anh minh] Hệ thống vỗ vai, khen ngợi tự hào về kí chủ nhà mình nhưng Owari lại nhìn nó bằng con mắt ghê tởm. Tay cầm con chuột béo liên tục lắc lắc
"Biết rồi thì triệu hồi ra. Nhanh lên còn tìm người nữa" Ánh mắt sắc lạnh ẩn sau lớp kính đen huyền của nàng khiến Chuột béo sợ hãi. Kí chủ đại nhân thật là đáng sợ mà, huhu
[Rõ thưa kí chủ]
.
.
.
Không bao lâu sau, Owari một lần nữa dịch chuyển đến Yokohama. Lúc này, Yokohama đang về đêm, mùi thơm kỳ lạ khiến người ta vui mừng phát ra từ biển. Trên mặt biển, những con tàu sáng đèn, ánh trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, và tiếng còi tàu vang vọng trong không gian.
Owari nhìn chăm chú vào cơn thủy triều mãnh liệt, rồi lập tức lùi lại vài bước.
[Kí chủ à... Sau bao nhiêu lâu, ngài vẫn không biết bơi sao]
Nguyên nhân lùi lại không phải vì nàng không biết bơi. Nàng... đương nhiên là biết bơi! Vì nàng chính là kẻ mạnh nhất!
Nàng, Owari Shirakiin - xuyên không giả xuất sắc của Tập đoàn Đồng nhân, một người vạn năng trên trời dưới đất, bơi lội chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng nói! Cảng Yokohama nhỏ bé này chẳng qua chỉ như bể bơi gia dụng của nàng mà thôi, nàng không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì.
"Hừ... hôm nay mặt biển quả thật náo động một cách phấn khích!" Owari một tay chống nạnh, chân dẫm lên tảng đá ngầm, tay trái che mắt phải, dùng mắt trái với tầm nhìn tinh vi, có thể so với kính viễn vọng quân dụng, rà quét trên mặt biển, ý định tìm ra nguồn cơn khiến nàng phấn khởi đến vậy.
[Ngài làm gì vậy kí chủ. Ngài định đóng phim trên con tàu Titanic à. Còn nhiệm vụ thì sao]
"Ta chỉ tìm hiểu một vài thứ thôi" Owari không thèm chấp lời khiêu khích của hệ thống, cô vẫn tiếp tục nhìn xung quanh. Không bao lâu sau, Owari đã nhìn thấy một người như đang chết đuối lờ mờ hiện lên giữa những đợt sóng dữ.
Thân thể người đó theo làn nước biển dập dềnh lên xuống, dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê, hoàn toàn không có dấu hiệu giãy giụa... Chưa kể, không xa chỗ người đó còn có một con du thuyền xa hoa trông rất lộng lẫy.
Theo nguyên tắc vật lý ai cũng biết, nếu tiến lại gần một con tàu đang di chuyển, bạn sẽ bị cuốn vào. Chưa kịp suy nghĩ nhiều, cơ thể của Owari đã tự động lao tới.
"Bùm!"
Owari nhanh chóng bơi đến gần người đang chết đuối, khi nâng mặt người đó lên, thì phát hiện đây lại là một đứa trẻ trông khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi... Ai mà lại phát rồ đến mức ném một đứa trẻ như vậy xuống biển?
Thật tâm lý biến thái!
Trong khoảnh khắc đó, vô số cốt truyện tranh đấu gia tộc đầy máu me lướt qua trong tâm trí Owari.
[Kí chủ... Tôi bảo ngài đừng xem phim kiếm hiệp nhiều quá giờ ngài toàn tưởng tượng gì đâu à]
"Kệ ta" Owari tức giận nghĩ thầm, rồi lại nhìn vào đứa trẻ
Nhìn làn da trắng nõn, mịn màng của đứa trẻ này, trông còn rất thanh tú, chắc chắn là con nhà giàu nào đó... Không lẽ, đứa trẻ này thật ra là hoàng tử của một hoàng tộc bí ẩn? Vì đấu tranh lạnh lùng trong hoàng tộc mà tự nguyện từ bỏ quyền kế vị, lưu lạc tới Nhật Bản? Ai ngờ vẫn không thoát khỏi dư chấn của cuộc đấu tranh hoàng quyền, bị kẻ thù ám sát rồi ném xuống cảng Yokohama?
Đứa trẻ này còn có mái tóc đen nhánh và mượt mà, không biết khi mở mắt ra thì đôi mắt có phải sẽ là màu tím hay không.
"Oa, vậy càng không thể để hắn chết được!" Trong lòng Owari bỗng nhiên trào dâng dũng khí vô hạn. Nàng kéo đứa trẻ đó bơi về phía bờ, khi gần đến nơi thì đứa nhỏ này bất ngờ tỉnh lại.
"Khụ khụ... Ai đây?" Nó đau đớn ho khan mấy tiếng. Do động tác giãy giụa quá mạnh, nó lại lỡ uống thêm vài ngụm nước biển tanh tưởi, đến mức mặt mũi cũng nghẹn đỏ
"Ọe... Thật ghê tởm! Khụ khụ khụ!!!" Đứa trẻ đó nheo mắt một nửa, ghét bỏ nhìn cánh tay Owari đang túm lấy cổ áo mình
"Ngươi có biết bơi không đấy? Tôi không bị chết đuối thì cũng bị ngươi làm ngạt mất!"
"A, xin lỗi, xin lỗi." Owari hoảng loạn xin lỗi rối rít, theo bản năng liền buông tay
"!!!!"
Ngay lập tức, đứa nhỏ đó chìm xuống biển.
Nhận ra tình hình, Owari nhanh chóng luống cuống tay chân vớt đứa nhỏ lên, rồi đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
"Ngươi nói đúng, hình như tôi không biết bơi"
Đứa trẻ: "...?"
Hệ thống: "..." Đã bảo không biết bơi mà cứ thích sĩ cơ
Owari và đứa trẻ liếc nhau với vẻ mặt đầy ngỡ ngàng. Sau đó, Owari bắt đầu chìm xuống nước, phun ra bong bóng và dần mất thăng bằng...
"Ngươi bị thần kinh à?!"
"Ê!" Lần này, đến lượt đứa trẻ túm chặt lấy cô. Sau đó, nó thực hiện một động tác bơi lội vô cùng hoàn hảo, hùng hổ kéo Owari, người đang bị dọa đến mềm nhũn chân tay, lên bờ từng chút một.
------------------------------
Hehe
Thật ra thuật thức bóng tối và cây gậy đó, mình lấy cảm hứng từ nhân vật Clarie trong phim 'Trollhunters' đấy
Nếu các bạn muốn hiểu hơn về thuật thức này có thể phim đó để hiểu rõ hơn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top