Chap 16: Cha con hay người yêu


Owari liền thấy một chú thuật sư tóc trắng đang ngồi xổm ở đó chăm chú lựa kẹo.

"...Thì ra anh đã đến."

Hoàn toàn không xấu hổ khi bị phát hiện mua đồ ăn vặt, Gojo nhanh chóng lên tiếng chào hỏi. Cậu cuối cùng cũng thay một bộ khác ngoài đồng phục tối đen như mực, nhìn kỹ thì kính râm cũng thay một cặp mới. 

Owari nhìn chằm chằm cậu một lúc, cái kính này hình như hơi giống với cái kính đen của cô đeo hôm nay không giống kính thầy bói nữa. Hình như là kính cặp (?), sau đó đi ra quầy thu ngân, để lại mình Gojo ngồi xổm tại chỗ như nơi không người. Đến khi cậu đứng dậy, thân hình cao lớn 1m9 ngay lập tức bắt mắt trong không gian nhỏ hẹp của cửa hàng tiện lợi.

"Bộ đồ hôm nay của tiểu thư Owari siêu đáng yêu luôn, không mặc hoodie thật sự quá tốt!" Gojo cười tủm tỉm quơ cây kẹo trên tay. 

"Kẹo mút dâu tây phiên bản giới hạn mùa đông, thử không?"

"Điều đầu tiên tới Ikebukuro là đi mua kẹo. Gojo là thực thích đồ ngọt à?"

"Cũng được đi, thuật thức rất tốn đầu óc, phải ăn nhiều đường tôi mới tập trung được."

Gojo không phản bác, cậu xé bao bì gói kẹo, tiếng bao ni lông vang lên sột soạt, nghe có chút nhức đầu. Chờ đến khi ra cửa hàng tiện lợi, Owari mua một chai nước để uống cho đỡ khát và suy nghĩ vài điều. Chẳng biết để hệ thống ở nhà trông Dazai để nó khỏi tứ sát có phải quyết định đúng không nữa. Cô chợt có linh cảm

Hôm nay có thể sẽ là một chuyến dạo chơi Ikebukuro với một đứa nhóc lớn tuổi.

"Anh định đưa bé đến rạp chiếu phim. Gần đây có một bộ phim điện ảnh, nghe nói hay lắm."

"Sao cũng được. Tôi không có ý kiến." 

Hết chín trên mười nam sinh sẽ chọn rạp chiếu phim là nơi hẹn hò, ngay cả Gojo cũng không thoát khỏi tính thẳng nam này. Mà xem điện ảnh có khi cũng tốt, hai người chỉ cần ngồi yên bất động hai tiếng đồng hồ. 

Cho dù phim có dở tệ thì Owari cũng có thể xem mà không đánh giá, miễn là có thể hoàn thành một nửa nhiệm vụ hẹn hò này. Sắc mặt cô như thường, nhắm mắt theo đuôi người trẻ tuổi bên cạnh. 

"Rạp chiếu phim cách đây xa không, Gojo?"

"Không, chỉ mười phút đi bộ thôi. Nhắc mới nhớ, bây giờ vẫn xưng hô với nhau bằng họ thì có phải khách khí quá không? Rõ ràng đã trở thành mối quan hệ hẹn hò rồi mà~"

Owari đề nghị "Vậy thì đổi là 'Satoru'?"

"Satoru cũng được! Bạn bè anh toàn gọi tôi như thế."

Ý là nếu không gọi "Satoru" thì không phải là bạn bè?

Đầu tiên là tắc đường, bây giờ là đổi xưng hô, cứ được nước lấn tới.

Nhìn thế nào cũng không thuận mắt cái bộ dáng cười tủm tỉm của đối phương, Owari giống như nhớ ra điều gì khó xử, nhíu mày cười. 

"Thật ra, là như vầy, nhà hàng xóm bên cạnh tôi có nuôi vài con chó... Mà tôi lại thích chó, nên đã đặt tên hộ"

"Ồ? Thì ra Owari là loại người thích nuôi thú cưng à, nhìn không giống nha."

"Mỗi con đều có một cái tên riêng, con gọi là Chocolate, con gọi Su Kem..." Owari tiếp tục nói. "À đúng rồi, thật trùng hợp, còn có con gọi là..."

"Thôi thì Satoru cũng được! Bé muốn gọi sao cũng được!"

"Đột nhiên Satoru kích động làm gì?" Owari nghi hoặc hỏi. 

"Tôi chỉ muốn nói là còn con tên là Tiramisu, tất cả đều là tên món ngọt, thật trùng hợp không phải sao?"

"..."

"Đổi lại thì anh cũng có thể gọi tôi là Shigure"

"Shi-chan nhé..."

Owari: "..." Bố tổ sư thằng điên

Tuy chỉ nói là mất mười phút, nhưng nếu đối tượng hẹn hò là Gojo, một người tùy tâm sở dục dễ bị phân tâm, thì hành trình mười phút đến rạp phim cũng có thể cưỡng ép biến thành con đường dạo phố. 

Với chiều cao nổi bật và ngoại hình bắt mắt, Gojo tựa như hạc trong bầy gà, thu hút không ít nữ sinh đến xin số điện thoại. Owari đã nghe được hơn một lần các cô gái xì xào nói nhỏ là cậu ta đẹp trai quá, thậm chí còn có người tìm kiếm ngôi sao từ công ty nào đó đến gửi danh thiếp.

Thật đúng là khiến cho xuyên không giả đi đằng sau được mở rộng tầm mắt.

Nhưng cũng có vài nam sinh và nữ sinh chú ý đến nhan sắc của Owari

Vì cô tuy mới 10 tuổi nhưng vẻ đẹp này cũng có thể so sánh với siêu sao đi, Owari khẽ thở dài đây không phải ngày một ngày hai có người khen cô đẹp. Nhưng toàn khen cô dạng lớn, dạng trẻ là bu vào hôn chu mỏ rồi

"Nhìn như hai bố con ấy"

"Đúng chuẩn nhan sắc trời sinh rồi"

"Khổ mới trẻ như vậy đã có đứa con gái lớn như vậy"

"Hay tớ làm mẹ trẻ của bé ấy nhỉ"

"Cậu như vậy làm sao xứng với nhan sắc của họ"

Gojo: "..." Có thể nghĩ là anh em mà

Owari: "..." Hừm

Owari lúc này mới buông bỏ phòng bị, cười một cách hồn nhiên nhìn Gojo

" Cha ơi, mình vào thôi "

Gojo như hoá đá... hắn vậy mà có con rồi à?!

Từ người yêu hóa thành cha con lúc nào không hay

Gojo: "..." Bố đường à

Những kẻ bàn luận kia vừa nghe từ " cha " phát ra từ miệng cô liền giật bắn người, lập tức tránh xa Gojo, họ thật sự chẳng muốn bị vướng vào phiền phức bởi một kẻ có gia đình đâu, đằng này lại dẫn theo con ruột của mình đến nơi này nữa chứ! Đang tán nhưng sợ làm tiểu tam chứ đùa

Gã ta là bị điên sao!

" Được, con gái ngoan, vào thôi ". Gojo cũng diễn tiếp cùng cô, mặc dù lúc nãy hắn vừa bị khựng mất vài giây vì tiếng gọi đó...

" Dạ " Cô tung tăn nắm lấy tay Gojo kéo đi

Khi đến cửa rạp chiếu phim, Owari đột nhiên nói và vươn tay trái về phía thiếu niên. Ngón tay cô thon dài trắng nõn, thoạt nhìn cực kỳ thích hợp cho việc nắm tay.

"Mà nói đi nói lại, hẹn hò là phải nắm tay, đúng không?"

"Anh nguyện ý nắm tay tôi đi vào không, Satoru?"

"Shi-chan ơi! Kẹo bông gòn kìa! Mua cho anh một cái đi..." Satoru chỉ chỉ vào cây kẹp bông, ánh mắt cún con hướng vào Mon.

"Rồi rồi!" Owari nói rồi kéo Gojo ra đó luôn

" Ngon quá đi!" Gojo vừa đi vừa xé cây kẹo bông bỏ vào miệng.

Gojo xé một miếng, bỏ vô miệng của Owari, vị ngọt tan ra trên đầu lưỡi.

"Ưm! Đúng là ngon thiệt nha!"

"Anh đã bảo mà!" Gojo ưỡn ngực tự hào

Bọn họ đi vào rạp chiếu phim để xem phim mới, nhưng không biết họ xem gì mà ra ngoài cứ ngẩn ra

Gojo khẽ nhìn Owari xem biểu hiện của cô như thế nào khi xem phim cậu chọn

Owari khẽ thở dài, cái kiểu chọn phim nhưng xem phim gì thế này

Owari một tay chống cằm, một tay dựa trên thành ghế. Tháo kính râm xuống trông con bé thoạt nhìn rất nghiêm túc, góc nghiêng sắc nét lúc ẩn lúc hiện trong ánh sáng mờ ảo của màn hình.

Trong không gian khép kín, mùi hương của con bé quanh quẩn bên cánh mũi, gần trong tầm tay. Nếu cẩn thận phân biệt, có thể nhận ra sự khác nhau. So với mùi hôi thối của chú linh hay mùi chua chua của người bình thường, thì con bé lại toát ra một mùi như bạc hà sau mưa, vừa hăng hắc vừa mát lạnh.

Một cảm giác tồn tại mãnh liệt, dù lát bạc hà này bị xếp vào trong núi hoa quả, thì Gojo vẫn có thể một phát đoán ra.

"Nhìn ra được Satoru thích thể loại phim nhiệt huyết này. Nếu tối đa 100, thì Satoru cho mấy điểm?"

"Hừm... 90 đi. Trừ 10 điểm do nữ chính quá ồn ào, đạo diễn chọn không tốt." Cậu lại đeo kính râm lên.

"Còn Shi-chan?"

"Tôi cho 50 điểm."

Gojo nghe vậy bất mãn. Dù hắn không xem chỉ mải ngắm thiếu nữ nhỏ, nhưng dù gì cũng là bộ phim hắn chọn không thể để uổng phí được

"Shi-chan không cảm thấy phân cảnh cuối nam chính tỉnh ngộ trông rất lợi hại à!"

"Không" Owari thẳng thừng thừa nhận, một chút lí lẽ cũng không bao biện cho bản thân, cô lia mắt đi chỗ khác chẳng thèm để ý

Gojo mặt méo xệch "...Kỳ thật Owari không phải là con người, mà là ác ma vô tình vô cảm đúng không? Đúng không?"

Tim cô đập thình thịch, nhưng trên mặt vẫn thuỷ chung không có gì thay đổi, chú thuật sư tóc trắng nhỏ giọng oán trách, thân đầy áp suất đi về phía trước.

"Tôi không có hứng thứ với phim thể loại này, đáng lẽ nên nói cho cậu sớm hơn. Đừng để bụng chuyện đó nữa nhé, Satoru"

Gojo cáu kỉnh đến và đi rất nhanh. Mặc dù còn chút không vui vì không chọn được bộ phim hợp gu cả hai, nhưng nơi họ sắp đến đây sẽ rất nhanh dâng cao lại hứng thú.

"Tôi làm sao lại quên mất nơi này, khu trò chơi điện tử!!"

Các cửa hàng đầy màu sắc mọc khắp mọi nơi ở Ikebukuro. Nhưng nơi có thể thu hút mọi lứa tuổi khách hàng thì không nhiều.

Nơi nơi toàn là người khiến Owari nhịn không được cảm thán

Khi quay đầu lại, thì Gojo đã thần không hay quỷ không biết lao vào khu trò chơi đua xe. Đôi chân siêu dài của cậu vững vàng bước lên một chiếc môtô đua, khiến các học sinh trung học đang đứng sau xếp hàng trực tiếp há hốc mồm.

" Ha ha ha, phân thắng bại bằng trò chơi nào, Shi-chan!"

"Giờ nhận thua còn kịp đó. Khi không có việc gì làm thì tôi và Suguru đều đến đây chơi, rất vui."

"Tôi làm sao có thể nhận thua được, Satoru"

Ngoài ý muốn, động tác cầm tay vịn xe đua của cô gái rất thuần thục, cô lộ ra nụ cười hài lòng, từng chữ nói

"Trò chơi vừa mới bắt đầu thôi."

Sau một khoảng thời gian không ghé khu trò chơi, người chơi gần như quên mất cảm giác thư giãn khi chơi game là như thế nào.

Bảo cô nhận thua trước Gojo?

Cô là xuyên không giả mạnh nhất trong tập đoàn đồng nhân đó. Trò này cô cũng chơi đầy

Vì Owari chính là mạnh nhất

Cảnh tượng tiếp theo khiến những vị khách xung quanh khiếp sợ đến một năm trời

Một đôi nam nữ không biết có là người yêu hay không đã đổi một lượng lớn xu, hừng hực khí thế quét sạch hàng vạn quân khắp nơi trong khu trò chơi. Cô gái với mái tóc thẳng dài, xinh đẹp như những người dẫn chương trình TV, nhưng khi chơi game lại vô cùng hung mãnh, mặc dù chàng trai vóc dáng cao lớn chơi cũng rất tốt, nhưng dần dần lại có chút không chống đỡ nỗi.

"...Tiếp theo!"

Tiếp theo là máy khiêu vũ, một trò rất dễ nhảy loạn thành đoàn.

Nhưng đối với Owari, dù đang mặc váy bất tiệ, thì máy khiêu vũ cũng không thành vấn đề.

Khi cô gái nhảy vượt qua con số kỷ lục, Gojo vòng tay đứng bên cạnh nhìn sang đã chuyển từ khiếp sợ sang chết lặng. Cậu đơn giản là từ bỏ đấu tranh, vừa cười vừa thưởng thức

"Shi-chan bé thật đáng sợ"

"Từng xem lướt qua cách chơi thôi, đây còn không phải điệu nhảy thật sự."

Sau khi xoát điểm bài Kill This Love đến một con số mà người thường không thể nào vượt qua, Owari rút trong túi ra một tờ khăn giấy và lau mồ hôi. Màn nhảy vừa rồi đã thu hút không ít người hào hứng đến xem. Cô liếc mắt một cái, không khỏi nhíu mày

"Chúng ta đổi chỗ khác."

Khi đi ra ngoài khu trò chơi, bọn họ mới nhận ra bầu không khí đã trở nên mát hơn. Sắc trời dần tối, đã tới chạng vạng rồi. Ngay cả đường lớn cũng không còn nhiều người.

Hai người cứ thế dành cả buổi chiều ở Ikebukuro.

"Trên đường không còn ai rồi."

"...Ừ, chúng ta về thôi."

Bọn họ dừng lại một chút, rồi sóng vai đi cạnh nhau. Bầu không khí nhất thời yên bình đến khó tả. Đã kết thúc rồi, đúng không? Gojo nhớ lại trận đối đầu gay gắt hồi trưa, mà bây giờ lại ở chung như hai người bạn.

Cậu vô thức thở hắt ra "Shi-chan..."

"Từ lúc thấy nhau, anh đã dùng 'Vô hạn hạ', đúng không?" Owari đột nhiên nói. "Còn cố ý đút kẹo để xem tôi có phát hiện ra không, tay Satoru lúc đó không vững trông rất đáng yêu."

"Lần đầu tiên anh bón kẹo cho một cô gái đó." Gojo theo bản năng phản bác lại.

"Tay run không khéo là chuyện bình thường!"

"Tôi thực thụ sủng nhược kinh khi được Gojo gia chủ đối đãi tri kỉ như vậy. Nhưng đã đến lúc kết thúc một ngày hẹn hò vui vẻ rồi. Là người lớn thì cũng nên đưa ra cảm nhận cuối cùng chứ."

Tuy nhiên... Đây không phải là đùa giỡn

Gojo Satoru nhíu mày. "Anh thật sự nghiêm túc đấy."

"Tôi cũng rất nghiêm túc, Satoru" Owari dừng bước.

"Nhưng cái gọi là hẹn hò, sẽ không chỉ đơn giản như đi xem phim hay chơi điện tử đâu. Anh đã quên mất điều quan trọng nhất."

"...Điều quan trọng nhất?"

"Nhiệt độ tay, môi và cánh tay."

Con ngươi xám tro hàm chứa ý cười, nhìn chăm chú đôi mắt xanh lam. Có lẽ do bầu không khí quá yên tĩnh, mà Owari tiến gần thiếu niên, hai vai buông lỏng không chút phòng bị, giống như một đám mây ấm áp đang chậm rãi trôi đến

"...Sẽ không ai từ chối những điều này, bởi đó là việc không thể thiếu khi hẹn hò. Satoru, hôm nay anh đã làm được cái nào chưa?"

"Tay không thể nắm, môi không đến gần, ngay cả cánh tay cũng không thể chạm... Buổi hẹn hò hôm nay coi như thất bại. Giữa nam và nữ, cho dù có nhiều thú vui hơn cũng không bằng tiếp xúc thân thể."

Owari vươn ngón tay ra, ngửa đầu miêu tả khuôn mặt Gojo trong không khí. Đường nét khuôn mặt cậu bất giác căng cứng, chắc hẳn đang nghiến răng

"Có gì sai không, Satoru?"

"...Không có."

"Vậy bây giờ anh đã muốn tháo gỡ 'Vô hạn hạ' chưa? Đối với tôi, một người không phải là bạn thân, bạn học hay giáo viên của anh"

"..."

Owari không lùi bước, cô rút ngón tay về, thay vào đó duỗi toàn bộ bàn tay phải ra và dán vào má thiếu niên tóc trắng. Lông mi mảnh mai tuyết trắng khẽ run run, màu xanh lam bên dưới càng trở nên trống rỗng. Cậu vẫn bất động, trầm mặc như thể bị ấn nút tạm dừng, khiến người nhìn vào không biết đã mở lớp phòng bị ra chưa.

Tay phải cô xích gần hơn, mãi đến khi có cái gì đó ngăn lại.

Thuật thức vô hạn.

Thuật thức bẩm sinh của Gojo. Có khả năng làm chậm vô hạn tốc độ tiếp cận, để người khác không bao giờ có thể chạm vào mình.

Owari bỏ tay xuống, không khỏi thở dài. Nói nhiều như vậy, nhưng Gojo vẫn trước sau như một không cởi bỏ năng lực với cô. Chú thuật sư 'lục nhãn' này hình như còn kiêu ngạo hơn cô tưởng.

"Không muốn cởi bỏ là có lý do. Tôi vẫn là không hiểu rõ về anh"

[Kí chủ tôi về rồi, tìm cô mãi] Hệ thống nhỏ chán nản trả lời, tên Dazai kia sau khi có một đống hình ảnh vi diện của kí chủ cũng chịu yên mà cậu an tâm đến đây. Chẳng biết kí chỉ ra sao nữa

"Hơi muộn" Owari âm thầm nói

"Sei, giúp ta một việc..."

Trầm mặc một hồi, rốt cuộc Gojo cũng lên tiếng, giọng ôn hoà.

"Anh muốn hỏi bé một điều. Nếu giải thích được, tự nhiên anh sẽ không dùng thuật thức này với Shi-chan nữa."

Tôi còn phải trả lời thêm điều nữa?

Thật phiền toái, Owari nghĩ, trực tiếp ra lệnh cho cậu ta đi.

"Anh muốn hỏi sao em lại hút..."

"Pằng!"

Một viên đạn tiến đến với tốc độ cao, mang theo tiếng xé gió hỗn loạn tựa như tiếng khóc thê lương của tử thần.

"Shi-chan!!"

Một người nếu bị bắn vào đầu, tỷ lệ tử vong là trên 90%, nếu bị bắn vào tim bên ngực trái, tỷ lệ tử vong sẽ lên đến 100%.

Nếu may mắn mà viên đạn xuyên qua phần bụng hay ngực phải, thì tỷ lệ sống sót khoảng 30%. Nhưng nếu động mạch xuất huyết quá nhiều, thì về cơ bản dù vết thương ở đâu, vẫn sẽ là Game Over.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, điều quan trọng nhất chính là gì?

Đã từng trải qua mười lần mưa bom đạn, nên Owari cực kì nhạy cảm đối với tiếng đạn xé gió trong không khí. Chỉ là thời gian phát hiện ra không đủ cho cô phi thân né đạn. Điều duy nhất người chơi kịp làm là chệch trọng tâm cơ thể sang một bên

"Shigure!!"

"Tại sao, tại sao lại như thế này...?"

"Shigure tỉnh lại đi! Này! Đừng có ngủ!!"

Khóe miệng Owari nhếch lên. Còn chưa kịp âm thầm chúc mừng cho thắng lợi của bản thân thì cô đã bị một vòng tay mạnh mẽ hốt hoảng ôm vào. Owari theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng động tác của cô đã bị gián đoạn bởi câu nói của đối phương.

"Tôi giống như đã nhìn thấy em chết."

Chiều cao của chú thuật sư đem cả Owari ôm gọn trong lòng. Cằm đặt trên đỉnh đầu cô gái, cánh tay siết chặt dần thả lỏng, giống như không thể tin mà vừa lo lắng vừa sợ hãi dùng nhiệt độ cơ thể để xem người trước mặt còn sống hay không. Owari đầu tiên là ngơ ngẩn, sau đó dứt khoát thả lỏng cơ thể, dung nhập cả người mình vào vòng tay căng thẳng của thiếu niên.

"Tôi vẫn còn sống đây."

"Nhưng, rõ ràng có rất nhiều máu...!"

Cậu ngưng nói, quần áo Owari sạch sẽ, không có trong tưởng tượng là bị máu bắn khắp nơi. Cô gái tóc tím bạc dường như biết cậu muốn nói gì, bỗng nhiên cười lớn hơn bao giờ hết. Cô duỗi tay vòng qua eo của Gojo

"Thế nào, đã cảm nhận được nhịp tim tôi chưa?"

Hai cơ thể ôm chặt lấy nhau, lồng ngực không chỉ truyền đến độ ấm, mà còn cả tiếng tim đập mãnh liệt cộng hưởng với nhau. Sau khi xác nhận nhịp tim của đối phương không phải là giả, thắt lưng vốn căng như dây đàn của Gojo rốt cuộc cũng buông lỏng.

"Thật tốt quá, em không chết..."

"Tôi sẽ không chết, Satoru"

Owari nghiêng người ra sau, chú thuật sư cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không thích hợp. Khi cậu đồng thời lùi ra thì cô đã chủ động nắm lấy bàn tay hơi rũ xuống của cậu. Đốt tay mềm mại nhẹ nhàng dùng sức, khiến bàn tay mười ngón của hai người quấn quýt nhau, cho đến khi không còn kẽ hở.

Gojo không khỏi nhíu mày. Khuôn mặt được thượng đế ưu ái vẫn còn chưa hồi thần, đôi mắt trong veo như bầu trời tỏ vẻ khó hiểu nhìn cô. Owari cười nói

"Như này Satoru sẽ biết ngoài trừ ôm ra, cảm giác nắm tay là như thế nào."

"...!"

Cậu rốt cuộc cũng ý thức được điểm không đúng

Cậu đã cởi bỏ thuật thức Vô hạn từ khi nào vậy?

Thật ra lúc đầu Gojo chỉ nghĩ lấy cớ hẹn hò để làm sáng tỏ một chút nghi hoặc của cậu về Owari. Nhưng không biết từ đâu ra xuất hiện ảo ảnh người phụ nữ chết đi, khiến cậu vô cùng hoảng sợ như sợ sẽ mất cô. Hơn nữa, tại sao ở gần owari hắn lại vui vẻ và ấm áp đến như vậy

"Tôi rút lại lời nói trước, hôm nay hẹn hò thật sự là rất vui."

Cậu trầm mặc nhìn chằm chằm Owari, một lúc sau cũng tùy ý mỉm cười.

"Vậy Shi-chan~ còn muốn một cái hẹn tiếp không?"

"Tùy thuộc vào anh, Satoru"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top