Chương 12
"Tai-chan, lại đây nào." Dazai hướng đoản đao vẫy vẫy tay, Gokotai chăm chú canh chừng kẻ địch nghe thấy gọi liền cúi xuống, liền thấy saniwa nhàn nhã ngồi ở thân cây mỉm cười vẫy tay với mình.
Chủ nhân là một người thích cười, đó là nhận thức đầu tiên của Gokotai với Dazai.
Từ lúc được ngài đánh thức đến giờ, môi mỏng nhợt nhạt của chủ nhân luôn hơi cong lên. Suốt đường đi, Gokotai luôn đi theo Dazai, cậu thích đi cách chủ nhân nửa bước, vì chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy chủ nhân cười.
Gokotai không biết, chủ nhân có nụ cười tươi tắn và ấm áp như vậy, vì sao lại thích tự sát chứ?
Đoản đao nhỏ tò mò trong lòng, động tác không chậm trễ, mang theo năm con hổ linh hoạt nhanh chóng nhảy qua những cành đa già, lấy những nhánh mềm dai chắc làm chỗ dựa, nhảy lên như một con vàng anh, hướng về phía Dazai Osamu.
Rất nhiều lần Dazai nghĩ Gokotai sắp ngã, thì đoản đao nhỏ đều có thể giữ thăng bằng và lao tới.
Cây đa này đã sống trăm năm, dưới gốc cây được dựng miếu nhỏ bằng gỗ, bên cạnh có một lư hương và hộp tiền, chỗ này chắc nơi thờ cúng vong hồn.
Dazai không hề có cảm giác mạo phạm thần linh, lấy ra một đồng xu tùy tiện ném một cái, cũng không ném trúng lư hương, rồi như con mèo hoang leo lên cây đa già cao hơn mười mét. Cây đa này cành lá xum xuê, nhiều bóng mát, lại còn cao, thích hợp để ẩn náu.
Đứng trên đây có thể thấy Kashuu và Azuki chiến đấu với thoái sử quân cách đó không xa, họ lo lắng Dazai sẽ bị bắt nên đã đem cậu đến đây, còn để Gokotai lại chăm sóc, dọc đường đi họ để ý thấy Saniwa khá quan tâm trẻ con. Không tính đến sự hoảng sợ mới đầu gặp, ít nhất sau khi Gokotai xuất hiện Dazai chưa làm ra hành động tự sát nào.
Dazai hai tay ôm đầu, lười biếng dựa vào thân cây thô ráp, nhìn chăm chú Gokotai đang tiến lại gần.
"Chủ nhân, ngài muốn phân phó gì ạ?" Bé đoản đao dừng ở bên cạnh Dazai, đôi mắt hổ phách tràn ngập tin tưởng cùng mong chờ, tự nhiên...không muốn khi dễ nữa.
Saniwa trẻ xoa đầu Gokotai, thuận tay bế một bé hổ lên ôm, cảm thán: "Chỉ là tự nhiên thấy tuổi trẻ thật tuyệt, giống như Tai-chan năng động đầy sức sống."
Gokotai nghe không hiểu những gì Saniwa nói, nhưng cậu rất thích được chủ nhân xoa đầu, đỏ mặt lắp bắp mà cãi lại, "Nhưng, nhưng là, dựa theo độ tuổi mà tính, em đã mấy trăm tuổi rồi, chủ nhân mới là người trẻ tuổi."
Bị đoản đao nhà mình cãi lại trong vô thức Dazai lộ ra nụ cười khi âm mưu được thực hiện, "Tai-chan, đôi khi thành thật quá sẽ làm tổn thương trái tim yếu ớt của chủ nhân nha!"
"Chủ nhân, em....rất xin lỗi." Gokotai hoảng loạn cúi đầu xin lỗi.
"Thầy giáo Kunikida bảo trẻ con làm sai là phải chịu phạt." Dazai ngồi dậy, vui vẻ đung đưa chân, dùng tay gõ nhẹ lên trán, "Để xem nào, nên phạt thế nào đây?"
Gokotai lo lắng bất an mà nắm chặt góc áo, không phản bác, không kháng cự, bình thường thì im lặng cũng là sự thừa nhận.
Chỉ.... Chỉ cần chủ nhân không tức giận là được rồi.
Thời gian chờ dài dằng dặc, mãi mà không nghe thấy tiếng của Saniwa, Gokotai lén ngẩng đầu, tình cờ bắt gặp đôi nâu trà đang sát vào, mắt của chủ nhân thật đẹp.
Nhìn ánh mắt say mê của Gokotai, Dazai vẫn không để ý, "Tai-chan, xem ra chúng ta phải hoãn trò trừng phạt lại rồi."
Không đợi Gokotai phản ứng, Dazai lập tức nắm lấy tay cậu, kéo mạnh ra sau mình, "Chủ nhân?" Hai tay bám thân cây, Gokotai đứng vững quay đầu lại, kinh sợ phát hiện chỗ mình đứng vừa rồi, một sinh vật như rắn màu đỏ như máu to như eo người lớn đang ngoác mồm đỏ au, cơ thể nó quanh vào những bụi cây, nhìn thôi cũng thấy nó to dài hơn cả cây đa.
Kêu là sinh vật cũng không đúng, bởi vì Gokotai không hề cảm nhận được một chút "Sinh*" nào.
Cũng không biết nó xuất hiện lúc nào.
Chẳng là là lính mới của Thoái sử quân? Nhưng mà thứ quái vật này sao lại xuất hiện ở Utsunomiya?!
Lần đầu tiên đoản đao nghi ngờ năng lực điều tra của chính mình.
Quái vật màu đỏ kia hành động không thành, liền phát ra tiếng rít gào không thấy tiếng, vì sao lại không thấy tiếng hả? Vì Gokotai không hề nghe thấy âm thanh nào nhưng có thể cảm thấy màng tai và thần kinh đang đau đớn.
Sau tiếng gào, cơ thể con quái vật bất ngờ xuất hiện những khối u nang, cùng với những âm thanh xé máu, khối u kia xuất hiện một cái khe ở giữa, phần da hai bên co rút, đó là những con mắt không ngừng chuyển động.
Gokotai che miệng kiềm chế sự sợ hãi không ra tiếng của chính mình, "Chủ, chủ nhân, mời lui ra sau...." Đoản đao nhỏ cố nén dịch vị từ dạ dày truyền lên do sợ hãi, rút kiếm nhảy tới thân cây chắn trước Dazai.
Dù có sợ cũng muốn bảo vệ chủ nhân, bảo vệ ngài đến khi gãy thì thôi.
"Tai, đừng cố qua." Dazai như không thấy mà kéo đoản đao lại, chỉ vào con quái đang hồi phục vết thương nhanh chóng nói: "Vũ khí bình thường không đủ gây thương tổn cho nó."
"A!" Gokotai ổn định tinh thần, một tay nắm chặt đoản đao, một tay lấy pháo sáng từ trong túi ra, ném thật mạnh lên cao.
Hy vọng Kashuu và Azuki nhìn thấy tín hiệu có thể tới thật nhanh.
Gokotai bế Dazai ngang eo, nhảy qua các cành cây, né tránh các xúc tu như roi da quất tới. Dù sao cũng là phó tang thần, tuy cơ thể gầy yếu bé nhỏ nhưng vẫn có thể bế một thanh niên lực lưỡng dễ dàng, chỉ là trường hợp này nó rất buồn cười.
Trong quá trình chạy trốn Gokotai với Dazai bị thương không ít, Dazai còn tốt, chỉ bị nhánh cây làm xây xước da, còn Gokotai thì khá nghiêm trọng, cậu đối diện cùng với quái vật hai lần, rồi bị sức mạnh kỳ lạ hất đi, làn da trắng trên đùi chỉ còn vết thương che phủ.
Cái giá phải trả của những vết thương này là bốn xúc tu của quái vật, lúc nãy ở trên cây bị lá che tầm nhìn, sau đó lại phát hiện cái roi đỏ này là xúc tua bạch tuộc.
Không giống đoản đao của Dazai, kiếm của phó tang thần có thể làm thương quái vật, chém đứt xúc tu cũng không thể hồi lại.
Gokotai không tự tin bản thân có thể giải quyết con quái to lớn này mà không có bất kỳ cấp nào, cậu cố gắng kiên trì, chờ đợi Kashuu cùng Azuki cứu viện, nếu là hai người họ, thì chắc chắn có thể.
"Tai-chan, lại đây." Dazai dựa vào rễ cây khô vỗ vỗ chỗ bên cạch, đưa tay đỡ Gokotai.
Đoản đao nhỏ lúc này không thuận theo đi lại như trước, nhóc vẫn cùng còn quái vật đỏ giằng co, không thể thả lỏng.
"Rất xin lỗi chủ nhân, mong ngài đợi một chút, nhóm Kiyomitsu sẽ tới cứu chúng ta ngay." Gokotai biết bản thân không được sợ hãi, nhưng khóe mắt vẫn đầy nước, quay đầu an ủi Dazai.
"Kiyomitsu và Azuki chắc sẽ không tới, có thể nói là họ không thể tới đây." Dazai dùng giọng điệu nhàn nhạt đánh gãy hi vọng cuối cùng của Gokotai. Lấy từ trong túi áo vật mở cổng thời gian hình đồng hồ quả quýt ra, "Nãy tôi có thử cưỡng chế mang chúng ta về Honmaru, kết quả thất bại."
Saniwa búng tay một cái, rồi như không có gì mà nói: "Tôi đoán chúng ta bị lôi vào trong một không gian khác rồi, chỉ có thể giết con quái này mới có thể ra."
"Nhưng, nhưng là..." Gokotai mở to hai mắt nhìn còn quái trước mắt, nhưng cậu ta quá yếu, nếu có thể mạnh mẽ như anh Ichigo, thì sẽ không khiến chủ rơi vào nguy hiểm.
"Tình cảnh của chúng ta bây giờ là tuyệt vọng." Dazai tiếp tục phá nát hy vọng của đoản đao nhỏ,"Trừ khi là thần xuất hiện, nếu không thì chúng ta sẽ phải chết ở đây."
"Không! Tôi chắc chắn sẽ đưa ngài ra ngoài!" Gokotai kiên cường xoay người, đối diện với con quái vật đáng sợ, lộ ra biệu tình kiên định sẵn sàng chết, "Kể cả tôi có chết, cũng phải..."
Dazai chen lời Gokotai, "Trẻ con không được hơi tí là nói chết, như vậy sẽ gây ấn tượng xấu nha!"
Ngài là người không có tư cách nói vậy nhất! Tôi nhất định đã chọn nhầm chủ, đã sắp chết lại còn sức kêu ca.
Dazai chậm rãi đứng dậy, kéo tay Gokotai, sau khi ấn cậu ngồi xuống xong, bản thân cũng ngồi bên cạnh, nói với Gokotai đang giãy giụa muốn đứng lên: "Tôi không phải đã nói sao? 'Trừ khi là thần xuất hiện, nếu không thì chúng ta sẽ chết ở đây'."
"Cho nên chúng ta được xác định là hôm nay không chết được." Cậu hơi tiếc nuối thở dài "Thần đã nghe được tiếng của cậu."
Lời còn chưa xong, con quái vật màu máu cao hơn mười mét đã bị ánh đao trắng như tuyết bao quanh, nó bị chém đứt và tan vào hư vô ngay lập tức.
Xung quanh trời đất chỉ còn lại ánh sáng màu trắng.
Ánh sáng tan đi, toàn bộ khôi phục như lúc đầu.
Gokotai mở to mắt nhìn những ánh sáng cuối cùng, thiếu niên mặc kimono đen đặt vỏ thái đao trên vai, dẫm lên lá khô rời đi.
Dazai tinh thần phấn chấn hướng tới thiếu niên hô: "Cảm ơn nha, thần linh đại nhân!"
Cậu trai kia nghe tiếng quay đầu lại, đồng tử lam đẹp mê hồn, đôi mặt lạnh lùng nhất thời mờ mịt.
Anh ta hạ thanh kiếm trên tai phải xuống, cho vào vỏ, nó hóa thành một thiếu nữ mặc kimono, cô gái đội một vương miện trắng trên đầu, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách giống cậu bé.
"Yaboku, đã đến lúc phải đi, cha đang gọi chúng ta." Cô gái kéo kéo tay áo thiếu niên, nhẹ giọng nhắc.
Có lẽ do Dazai cười quá hiền lành, cậu trai trẻ nhàn nhạt nhắc: "Cậu là người sắp chết, rất dễ rơi nhầm vào điểm giao nhau giữa sự sống và cái chết, sẽ thu hút quái vật, nên rời xa chiến trường sẽ tốt hơn."
Cậu ta hướng tới Gokotai nói tiếp: "Phó tang thần tuy là thần yếu nhất, nhưng vẫn là họ thần có tên trong 800 triệu vị thần, dùng kiếm của nhóc bảo vệ tốt cho chủ mình."
Một trận sương mù ập tới, hai người cùng biến mất.
"Sắp chết sao?" sau khi thiếu niên biến mất, Dazai chậm rãi nhớ tới lời này, xem có chết hay không, đây là may mắn hay bất hạnh đây?
Cậu cảm giác họ sẽ còn gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top